Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 3434:
Chap 34:Cả hai bác bật cười, cái bầu không khí u ám lúc nãy tan biến đi hết, chỉ còn lại một thằng con trai đang cuối gầm mặt xuống- T ơi là T câu nào không nói đi nói câu đó, nói thế khác nào đang rất mừng được Phương mời! Tôi thầm trách trọng bụng.Tôi quay sang thấy Phương đang ngại ngùng cuối mặt xuống bàn.
Một lúc sau ‘ chén cháu chen bác, chén anh chén chú”, tôi cũng hơi thấm bia nhưng vẫn tỉnh táo, tôi đứng dậy đi vệ sinh tiện tạt ra nhà trước hít thở không khí cho thoải mái.
Tôi đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra gọi cho một số người bạn xong rồi quay vào trong.
Vừa ngồi xuống thì ba đôi đũa của các nàng hướng đến chén tôi, mỗi người gắp một món và nó đang yên vị trong chén tôi.
Hai bác lại nhìn nhau nở nụ cười hiểm- Chà cháu này coi vậy sướng quá ta! Bác trai lên tiếng.- Dạ ! Tôi ấp úng ngại ngùng cuối xuống ăn lấy.Chợt bác ấy quay sang hướng các cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi- Hai cháu với con đều thích thằng T hả! Bác thản nhiên hỏi.Câu hỏi của bác trai tàm tôi lại toát mồ hôi, đảo hai con mắt từ từ nhìn qua bên trái rồi nhìn qua bên phải như thằng ăn trộm.- Dạ cháu / con thích T! cả ba đồng thanh.Tôi của lúc đấy muốn kiếm cái lỗ hay cái cống nào chui xuống cho cái tình huống này, vui không được buồn không xong, ngại ngùng thì cứ thế lên ngôi.- Hahaha, T này, bây giờ thì bác không cần biết cũng không cần quan tâm, nhưng bác phải nhắc cháu là con trai, là đàn ông phải quyết định mình nên nắm hay nên buông.
Thôi mọi người lên ly nào! Bác trai nói.Lời nhắc nhở của bác, lúc đấy đối với tôi cũng không hiểu lắm, nhưng cái tương lai đang đếm lùi từng ngày kia nó sẽ giúp tôi vượt qua được.
Mọi người nói chuyện vui vẻ thì cững hơn 7h30 tối, tôi đứng dậy xin phép hai bác.- Dạ hai bác, hôm nay sinh nhật của Phương cháu xin được đưa Phương với bạn cháu ra phố chơi được không bác.( Bia rượu vô là cái mồm nó trơn tru thế đấy)- Haha được hôm nay ngày vui của nó bác cũng không nỡ để nó ở nhà, thôi cháu dẫn Phương đi đi nhưng nhớ đừng về trễ quá nha T! bác trai vui vẻ nói.Phương vẫn còn ngây ngô nhìn tôi, rồi cũng lững thửng đi lên lầu thay đồ.
Tôi ra xe cùng bác tài, hai nàng ngồi lên xe đợi Phương, một lúc sau Phương bước ra đi tới xe, tôi lại băt đầu mồm chứ O mắt chữ @ luôn rồi chứ A gì nổi nữa.
Phương mặc 1 chiếc váy trắng từ đầu gối lên, chiếc váy xòe cùng những đường cong ôm sát phần eo của Phương, hai bên tay của chiếc váy được thiết kế bằng chất liệu vải lưới làm làn da của Phương ẩn hiện đầy mê hoặc.
Tiếng mở cửa xe vang lên cũng là lúc tôi bừng tỉnh, bây giờ cả ba người con gái xinh đẹp đang yên vị ở hàng ghế phía sau cười nói, tôi quay qua bác tài chỉ đưởng rồi xe bắt đầu lăn bánh tiến vào phố.Sau khi xe ra tới đường PVĐ, rồi tiến vào con đường HV, hai bên nhà đã lên đèn, thành phố cũng bắt đầu náo nhiệt từ những con người đi chơi tận hưởng những cái se lạnh vào cuối năm.
Thành phố tôi yên bình giản dị không tấp nập chen chúc như những thành phố lớn khác, tầm 8h tối đường xá cũng thưa người dần, thay vào đó là không khí se lạnh nhè nhẹ.
Xe chúng tôi lại tiếp tục tiến vào đường TN rồi chạy thẳng một đoạn, đến nơi cái cổng cao cao của công viên DH hiện ra dưới ánh đèn led rực rỡ.
Xe đỗ bên tay phải ngoài công viên, tôi cùng mọi người đi vào cổng nhỏ, đứng trên cổng nhìn vào công viên ban đêm thật đẹp thật huyền bí, ở dưới là mặt hồ đang phản phất những ánh đèn chiếu sáng, tôi đưa bọn họ đi xuống phia dưới tới một cái chòi nằm sát mặt hồ gần đó, lũ cờ hó đã có mặt đầy đủ cùng chiếc bánh kem mà tôi đã dặn.
Chòi được xây bằng bê tông, trên mái trang trí đầy đủ những ánh đèn led sáng rực cùng chiếc đèn quang được treo ở giữa, ánh sáng từ chòi phản phất trên mặt hồ màu đen đầy huyền ảo về đêm, nhìn từ xa nó lung linh giữa không gian yên tĩnh của công viên.-Mợ mấy nhân vật chính, để tụi này đợi hơi bị lâu rồi đấy! thằng TS nói sau khi túm cổ tôi lôi sềnh sệch đi.- Mấy bà để mình đợi lâu quá, đói rồi đây nè hì! Nhỏ H lên tiếng rồi chạy lại kẹp lấy tay của Phương rồi cùng tiến tới bàn.Đám bạn ngồi quây quần trên chiếc bàn tròn, ở giữa được đặt cái bánh sinh nhật.
Phương nhìn mọi người rồi nhìn tôi, ánh mắt long lanh mang đầy hạnh phúc và vui vẻ, Phương chắp tay rồi nhắm mắt lại bắt đầu điều ước của mình, khi nến đã được Phương thổi xong, đám bạn bắt đầu gầm rú gào thét với nhân viên ở đó,- Anh ơi mang đồ ăn ra đi, bọn em đói chết rồi nè! Thằng M lên tiếng- Ăn thôi, ăn thôi hớ hớ hớ! Thúy lấy hai tây đập nhẹ bàn.Nói xong thì đồ ăn cũng được mang ra, heo quay bánh hỏi, tôm nướng, rau xào…..
và một nồi lẩu cá thác lác lá khổ qua kèm theo 2 thùng bia tiger lon được đặt xuống.
Tôi để Phương ngồi ở giữa vị trí chủ tiệc, còn tôi thì chả biết đám cờ hó có chuẩn bị trước không, tôi được ngồi giữa Trinh với Mi.
Thằng nhân viên ở đó không biết mắt có bị lé gì không, cứ mỗi lần đưa đồ vào là mắt cứ đảo hết sang 3 người con gái ấy, dám không có luật cấm thủ tiêu người chứ không tôi quăng tên đó xuống hồ làm mồi cho cá.
Được ngồi cạnh các nàng nên chén tôi không bao giờ hết đồ ăn sung sướng lắm các bạn ạ hề hề, đám cờ hó kia thì chả quan tâm gì tới, mỗi thằng TS bạn thân tôi thì-Ê tao cũng muốn được như mầy! Nó nói xong nhìn xuống cái chén trống trơn đã bị nhỏ Hiếu ăn hết.- Anh nói gì đó, muốn không! Nhỏ H nói xong đứng dậy hốt cả mớ rau rồi chan nước mắm vào- Đấy ăn đi ăn nhiều rau nó mới tốt! H ôm miệng cười khúc khíchTôi nhìn cái mặt thằng bạn thân nó mếu xệch cả cái mồm xuống, dáng vẻ đau khổ mà ăn lấy.
Tôi quay sang nhìn Phương , hôm nay Phương cười nhiều nhất chắc là lần đầu tiên sinh nhật của mình cùng ba mẹ ở nhà, bên ngoài có bạn bè cùng chia vui với mình, cảm giác ấy tôi hiểu mà, đến ngày vui của mình mà xung quanh không có ai chia sẻ, nỗi cô đơn ấy chẳng vui tẹo nào đâu nhỉ.
.