Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 33:
Chap 3:Đã 2 tháng trôi qua sau khi tôi đi nhận lớp, mọi việc cũng không có gì ngoài thằng Phát cứ đú đỡn dẫn L đi qua chỗ tôi chém gió bay cả cái nóc.
Mỗi lần L găp tôi là nỏ nụ cười dễ thương với đôi môi mỏng điểm chút màu hồng nhìn mà muốn đạp thằng Phát ra mà bay vô cắn.
Loay hoay thì trong giờ sinh hoạt Cô Thành thông báo là tuần sau lớp sẽ đi học nghề để lấy thêm điểm cộng vào điểm thi học kỳ, sau này có lợi để sét điểm lên cấp 3.
Hết giờ thằng Phát lại dắt nhỏ L chạy lại tôi- Ê T ơi chiều nay mầy đi bộ đi nhé, tao chở L đi rồi, hôm nào bù lại nhé mầy! Nó nói mà thở như con trâu- Đệch anh với chả em, có gái là đạp tao qua ngay, nhớ nha mầy hôm nào bù đấy!Nó không trả lời ngay, đợi L đi trước một đoạn nó nói nhỏ cho tôi nghe – Ê mầy sao tao cạnh nhỏ L nó không cười với tao như cười với mầy vậy! Thằng Phát thắc mắc hỏi.- Tao có biết cái quần què gì đâu hỏi tao, thôi đi về nắng thấy mợ mà đứng đây nói nhảm mầy! Tôi đáp- Ừa về! Nó đáp mà mặt ỉu xìu như trái chuối khô.Tôi cũng không thắc mắc chuyện ấy lắm thế là thôi về để chuẩn bị cho một buổi chiều đi học nghề chiều nay, con gái học nấu ăn, con trai học nghề điện chung với các lớp khác và của trường khác.
Buổi chiều đó tôi sẽ gặp được thằng bạn thân chí cốt sau này, người cùng tôi trải qua toàn bộ đời học sinh( tao lại nhớ mầy rồi thằng tó@@)Về tới nhà tôi chào bố mẹ xong chạy tót lên phòng làm vscn rồi bay như siêu nhân xuống bếp ăn lấy ăn để ( nhà tôi thoáng lắm ai đói bụng thì cứ ăn thôi không cần chờ đợi ai đâu), nhìn quanh chắc ông anh tôi lại đi tán gái ở bên ngoài nữa không về đây, bố mẹ đi làm chưa về còn mỗi bà nội thôi.
Ăn xong lên phỏng ngủ một giấc tới 13h30 dậy chuẩn bị rồi đi học nghề để gặp thằng bạn thân tương tai của tôi hề hề.Đi bộ 3 km muốn học máu mồm, thân tàn ma dại cũng tới được cái trường dạy nghề.
Trường to đấy, các dãy phòng học được xây theo kiểu chữ H, nam lớp tôi học điện ở phía sau , nữ học nấu ăn ở phìa trước.
Bước tới cửa lớp đúng chất chia phe luôn, lớp của trường nào ngồi trường đấy, mặt mày nhìn nhau như ; ‘ Tránh xa lãnh địa bọn tao ra’.
Đứng cửa lớp nhìn bàn cuối phía sau thấy thằng mặt lờ nào đen đen ngộ ngộ , thế lài hùng dũng bước tới thăm hỏi hehe- Ê mầy tao ngồi đây được hơm! Tôi hỏi- Ừa ngồi đi, mầy học trường nào thế? Nó đáp.- Tao trường NVX, Tên NĐT! Tôi đáp kèm đưa tay ra.- Tao tên Thạch (TS Thạch Sùng), trường LVT, nhìn mặt mầy tao kết rồi đó nha! Nó cười nhe răng rồi bắt tay.Đấy tương lai sẽ gặp lại nó, bây giờ hằm hè nhau cái đã tại chưa quen biết khác trường mà hehe- Ê TS, con gái lớp mầy học nghề gì vậy! tôi hỏi kèm ánh mắt mang tên con dê.- À bọn nó đang học may bên kia kìa, định tán gái lớp tao hả mầy! nó vừa nói vừa trợn con mắt lên thấy ghê.- Hề hề làm gì có chú đùa, nữ bên này được học nấu ăn đó vài hôm nó mang sang cho ăn nè hehehe.- Ngon mầy, tao ké với! Nó trương cái mặt đen ra cười thấy ghê vờ lờ.Sau hồi nói chuyện một lúc thì cũng bắt đầu vào học.
Thời gian cứ thế trôi qua, hôm thì nữ mang đồ ăn mời bọn con trai ăn, hôm đấy thằng nào thằng nấy cũng bị tào tháo rượt mỗi tôi thằng Phát với TS là không bị sao.
Trước đó 1 tiếng sau thảm họa- Bọn bây ơi ăn không hôm nay có món gỏi, kem lăng với sushi nè ! Bọn con gái mang sang từ lớp nầu ăn tới- Được được, ngon lại đây cho các bố nếm coi! Thằng Minh tàn nhanh tay đớp trước.Thế là cả phòng bay ra đớp như đớp kẹo, tôi định chạy ra thì có tay của đứa con gái kéo lại, quay mặt sang thì thấy nhỏ L – Ủa sao vậy L! – À T ăn món của mình đi đừng ăn mấy cái kia! L vừa nói vừa đỏ bừng hai bên má- Ừa cảm ơn, Phát ơi L mang sang cho mầy nè! Tôi nhanh tay lấy, rồi quay đi.
-Ơ…! L vừa thốt lên, trong ánh mắt đang muốn nói gì đó nhưng không kịp.
Hậu quả sau 1 tiếng thằng nào thằng nấy cứ thế ôm bụng đi tìm chốn thăng hoa WC mà sướng Trong những ngày học cuối cấp 2, tôi cứ thấy L càng ngày nói chuyện và cười với tôi nhiều hơn, nhưng vì thằng Phát tôi luôn cố né tránh.
Thời gian lại trôi qua cùng tiếng trống kết thúc cấp 2, cũng là còn 3 tháng hè nữa là tôi cùng những đứa bạn sẽ tới cấp 3 nơi nhiều người bảo ở đó thú vị lắm, vui lắm.
Tôi háo hức lắm chứ, cầm cặp sách lên sau tiếng trống bế giảng tôi đi từ từ ra cổng để ngắm nhìn lại ngôi trường cấp 2- Tạm biệt mày nhé!Nói xong, tôi chuẩn bị về thì L chạy thẳng tới chỗ tôi- T những tháng vừa qua bạn cứ lãng tránh L vậy! L đưa ánh mắt ấy nhìn sâu vào tôi- À..
Ừ…Không có đâu tại mình không muốn Phát nó buồn! Tôi nói mà mặt không dám nhìn thẳng vào L.- Thôi… Thôi được rồi, T đã quên mình, T né tránh rồi ghép mình với Phát PHẢI KHÔNG! L vừa nói vừa nhấn mạnh 2 chữ cuối.- Ơ….! Tôi chả biết nói gì vào lúc đó.- Hy vọng T sẽ nhớ ra mình, đến lúc đó….! L nói chưa dứt câu thì quay lưng chạy đi.Tôi đứng đó chả biết cái mô tê gì sất, trong đầu toàn câu hỏi : ‘ Là sao, tại sao lại quan tâm tôi, tại sao thế nhỉ’.
Tôi lắc đầu xong đi về chứ có đứng đó suy nghĩ cũng chẳng ra.Ngôi trường vẫn nằm đấy, và tương lai bắt đầu đến với tôi……
.