Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 167
Chap 167:Buổi chiều tầm gần năm giờ tối, thằng Long thản nhiên ung dung đi từ trong nhà của nó ra.
Cả đám đã tập trung ở một quán cà phê gần đó, đợi thằng Long đi tới một đoạn cua hướng vào một con hẻm nhỏ để đến quán net thì bọn tôi thấy có mấy thằng ở đâu trong những con hẻm gần đó bắt đầu tụ lại.
Bọn cờ hó lớp tôi chỉ đợi có thế lao ra bao vây như bắt được mẻ cá ấy.- Bọn bây có thể bỏ mấy cái trò cũ mèm này đi được không! – Thằng TS đứng ra nói.- Tưởng ăn được đám bọn tao là dễ à.Vừa dứt lời thì năm thằng đó mỗi thằng rút một con dao trong người ra.
Cả đám bọn tôi nhìn thấy hàng nóng thì có chút sợ hãi lùi lại giữ khoảng cách.
Cũng may việc này tôi cũng đã tính đến nên trước lúc đó đã nhờ Liên liên hệ tới công an phường ở gần đấy.
Vì Liên có địa vị có tài sản, lại còn thêm gia sản kếch sù nên việc nhờ tới công an cũng là việc khá dễ dàng.
Thế là chẳng mấy chốc dân quân cùng công an xung quang nhanh chóng lao đến.
Bọn nó sau khi thấy công an liền lập tức sợ hãi buông bỏ chấp nhận bị đưa lên phường.
Tưởng đâu mọi chuyện đã êm xuôi thì ngay trong đêm tôi nhận được cuộc gọi từ Liên.- Alo, sao đấy em!- Anh à bọn nó lại được ai đó bảo lãnh thả ra ngoài rồi!- Thật hả! – Tôi cảm thấy hoang mang.- Không sao đâu anh việc đó cứ để em giải quyết hihi!- Ừ nhưng đừng làm quá hay để nguy hiểm tới bản thân nhé, anh cảm ơn.Thật sự việc này ngoài tầm của tôi nên chỉ có thể chấp nhận để Liên giải quyết, chỉ mong đừng có nguy hiểm gì xảy ra với người con gái ấy.
Sau lần ấy, tôi không biết Liên đã làm như thế nào mà mọi thứ dường như đã trở lại bình thường, đối với tôi bây giờ Liên đã không còn đáng sợ như lúc trước nữa, thay vào đó tôi cảm thấy người con gái ấy đã trở thành một người hoàn toàn khác, nói chuyện nhiều hơn với đám bọn tôi, đôi lúc cũng tham gia vào những cuộc vui của đám bạn mỗi khi đến lớp.
Còn thằng Hưng sau hôm ấy nó lại nghỉ thêm mấy ngày nữa, chẳng biết nó lại dự định chuyện gì tiếp theo.
Buổi tối, đám cờ hó rủ tôi ra công viên DH làm bữa nhậu cho có gọi là tinh thần anh em, chứ tôi quá biết đám bọn nó muốn kiếm cớ để nhậu cho đã, rồi được cơ hội ngắm hai người con gái tuyệt sắc kia.
Tất nhiên tôi chả thể nào từ chối mặc dù tâm trạng vẫn luôn dấy lên nỗi lo lắng về nàng.
Tôi đèo Trinh tới nơi đã tụ họp đầy đủ đám cờ hó kia.
Hôm nay quán xá có vẻ náo nhiệt nhưng cũng may thằng TS có chút quen biết ở đây nên bọn tôi cũng có một chỗ ngồi.
Mặc dù nói là có chỗ ngồi nhưng cảnh tượng hơn chục đứa chen nhau trong một cái chòi, đôi lúc tôi có cảm nghĩ sợ hãi không biết cái chòi này có thể sập không nữa.
Sau một hồi chen chúc giành chỗ cho thoải mái thì cũng đã yên ổn vị trí, tôi được cái đám cờ hó bảo nên ngồi với hai người con gái ấy chứ bọn nó chả thể nào chịu được cái lạnh như băng của Liên, cái ánh nhìn sắc như con dao của Trinh, thành ra tôi phải ngồi ở giữa hai người con gái đó.
Bữa tiệc cũng bắt đầu sau khi một đống đồ ăn được nhà hàng mang ra, nhìn mấy thùng bia đang chất ở góc làm tôi như muốn nhảy xuống cái hồ mà tự sát luôn cho rồi.
Tôi không biết Trinh cũng đang lo lắng cho nàng không bởi trong suốt những ngày qua người con gái ấy cũng ít nói hơn, ánh mắt luôn muốn né tránh tôi, nhưng vẫn luôn chuẩn bị chu đáo từ bữa ăn cho đến nhắc nhở học và làm các bài tập.
Còn Liên từ ngày đó, đã dịu dàng đến lạ, mỗi lần tôi ở một mình là Liên luôn có mặt âm thầm lặng lẽ bên cạnh.
Suốt buổi nhậu, đám cờ hó chủ yếu toàn chém gió đủ mọi thể loại.
Tôi thì liên tục nốc hết ly này đến ly khác mặc dù đang có bạn bè, đang có hai người con gái xinh đẹp bên cạnh, nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ đến nàng.
Đã hơn một tháng trôi qua cả trăm tin nhắn, trăm cuộc gọi nhưng tất cả chỉ là những tiếng thuê bao từ tổng đâì.
Tôi uể oải xin phép ra ngoài đi vệ sinh, nhưng thực chất tôi chỉ muốn tản dạo thả những tâm trạng đang rối bời vào khung cảnh nơi đây.
Bước những bước thật chậm trên con đê, những cơn gió se lạnh, những âm thanh từ động vật bé nhỏ vang vọng đâu đấy, con đường càng làm tôi như thấy thiếu đi một thứ gì đấy, đã u buồn nay còn sầu thảm hơn.- Anh ơi đợi em với! – Tiếng gọi của Liên từ đằng sau.Tôi từ từ dừng chân quay lại phía sau, Liên bước thật nhanh đến bên cạnh.- Hihi đi đâu mà nhanh thế! – Liên thở dài.- À ừ anh tản sạo cho khuây khỏa chút, chứ ngồi đó anh uống hết nổi rồi! – Tôi giật mình chợt nhận ra mình từ lúc nào lại đi thật nhanh như vậy.- Hihi vậy em đi với anh, uống hết nổi rồi nè! – Liên đưa hai tay lên má đang đỏ ửng.Tôi gật đầu rồi cả hai cùng nhau dạo bước trên con đường về đêm ở công viên.
Những bước chân cùng người con gái ấy, tôi lại nhớ đến Phương, trước đây cũng đã từng đi bên cạnh như thế này, hiện tại đi với Liên cũng vậy cả hai chẳng biết nói gì với nhau.
Tôi mệt mỏi chỉ tay vào một thềm bậc thang, bên dưới là sân bóng mini đang có mấy người thanh niên đá bên trong.
Cả hai cũng nhau ngồi xuống.- Dạo này em không thấy anh hay đá bóng nữa nhỉ! – Liên bắt đầu lên tiếng trước, xua tan đi cái khoảng không khí im lặng.- Ừ tại dạo này nhiều việc quá nên cũng chẳng có thời gian đi đá bóng nữa.- Thời gian cũng trôi qua nhanh thật anh nhỉ, giá như em đến trước thì có lẽ đã khác rồi! – Liên thở dài nhìn vào bên trong sân bóng.- Em à anh thật sự xin lỗi, cũng đừng tự buồn như thế, hiện tại em đang làm bạn với anh đấy thôi, còn học chung mái trường, đừng tự làm bản thân thêm áp lực nữa, anh biết nhưng hiện tại anh đang yêu cô ấy rất nhiều.- Không sao, em vẫn giữ nguyên ý định ấy, khi nào em ấy rời xa anh em sẽ đến bên cạnh thay thế.- Anh! – Tôi chưa kịp nói ra thì.- Đừng nói gì hết, cứ như vậy là được rồi, em sẽ không thay đổi ý định đâu.Cả hai im lặng, ánh mắt nhìn vào bên trong sân bóng đã không còn bóng người nào nữa.
Tôi biết có nói thêm thì người con gái ấy cũng sẽ không thay đổi được gì, nhưng tôi tin nhất định Liên sẽ hiểu ra và sẽ có được một người con trai khác tốt hơn tôi.
Cứ như vậy mỗi người mỗi suy nghĩ lặng lẽ gửi hết vào màn đêm đã vây lấy sân bóng từ những bóng đèn đã tắt.
Từ một khoảng cách ấy, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, ánh mắt của một người đã mất hết tất cả đang dõi theo hai người đang thả tâm trạng mình vào không gian đã được màn đêm ôm trọn lấy.- Các người vui vẻ hạnh phúc lắm nhỉ, sẽ có ngày các người phải trả lại hết tất cả, tất cả những gì mà đáng lý tao phải có thằng bạn thân ạ..