Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 142
Chap 142:Ngồi bên dưới tôi lấm la lấm lét viết vào một mảnh giấy nhỏ ném sang thằng Ts.- Chiều bảo mọi người ở lại, có kèo trả thù cho tụi bây rồi nè.Nó quay sang nở nụ cười đê tiện không chịu được, sau đó tôi lại ném tiếp một mảnh giấy khác sang Phương.- Phương chút nữa đừng về ở lại một chút T có chuyện muốn nói.Nhận tờ giấy Phương quay người lại đưa cánh tay lên làm kiểu ok rồi nháy mắt đầy đáng yêu.
Thông báo cho đồng bọn xong tôi cũng yên vị lấy lại trạng thái tốt nhất, gương mặt được thể hiện rất chi là ngầu lòi.
Chưa ngầu được tẹo nào thì ăn ngay cái véo từ nàng.- Thư với chả tình nè hihi! – Nàng nói nhỏ.- Bậy không có đâu, làm gì mà thư tình! – Tôi cũng nói nhỏ.- Hihi đó không phải thư tình thì là gì, trai gái bí bí mật mật kia chắc chắn gian tình thì có! – Nàng bĩu môi rồi nhìn lên bảng.- Anh thề luôn không phải đâu, thư khủng bố đó! – Tôi cố gắng giải thích.- Khủng bố gì vậy lớp trưởng, ai khủng bố, đã có ai thiệt mạng chưa! – Giọng thầy Sơn vang lên.Tôi giật bắn mình, nhìn lên gương mặt đang nở nụ cười đầy nham hiểm cực độ, mặt tôi mếu xệch đi.- Thưa thầy chưa… chưa có ạ!- Vậy lớp trưởng lên giữa lớp bơm xì dầu cho tôi, bơm khi nào bom nổ rồi có nạn nhân thì sẽ có khủng bố thôi, lên! – Thầy vẫn giữ nụ cười ma quái ấy.Tôi lầm lũi bước lên, đứng ở giữa lớp lúc còn đang hùng hổ oai phong chả sợ bố con thằng nào hết, bây giờ đang là tội nhân còn làm cái vụ bơm xì dầu nữa, tôi chỉ muốn chui qua cái cửa sổ nào đó mà tự sát cho rồi.
Thò thụt cả buổi cuối cùng thầy cũng tha mạng cho tôi bước về chỗ.
Ngồi xuống nàng quay sang che miệng lại cười khúc khích.- Hờ hay quá ha! – Tôi tằn hắn.- Hihi nhìn anh đáng yêu khi bơm xì dầu quá đi à! – nàng vẫn cười.Nhìn cái điệu bộ đang cười duyên dáng làm tôi cũng tạm thời gác chuyện ấy sang để chuẩn bị cho chuyến trả thù chiều nay.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu cho một ngày học gần cuối năm kết thúc, cả lớp nhốn nháo ra về trừ cái bọn đàn em của thằng Hưng vẫn đang đứng quan sát Phương.
Tôi giả bộ có câu hỏi khó trong bài học hôm nay bèn đi tới khoa tay múa chân các kiểu ra vẻ như đang hỏi bài.- Phương ơi bài sử hôm nay có nhắc không nên tiến mà nên lùi phải không.- À Phương ơi môn Địa hôm nay có câu mưa to gặp sét nên trốn dưới cây hả.Chém gió các kiểu thì bọn nó đi xuống trước, đám bạn tôi từ bên lớp b11 chạy sang cùng với một số chiến hữu liên minh.- Được rồi bọn nó đi rồi, bây giờ thằng Long chạy gấp bám theo con Vy lấy cho tao cái bộ tóc giả của nó, không cho thì cướp luôn hôm sau trả, đừng hỏi gì đi lẹ đi.Nó gật gù rồi ba chân bốn cẳng chạy đi ra bên ngoài.- Phương ơi tạm thới đi cùng với Trinh nhé, Trinh đang đợi ở bên dưới, có gì nói cứ từ từ chở về đừng chạy nhanh là được, cũng đừng hỏi gì luôn, còn lại thằng nào biết trang điểm! – Tôi quay sang hỏi đám cờ hó.- Tao tao! – Thằng Chiến bên lớp b11 xung phong.- Đệt nhìn nam nhi tướng tá đẹp trai khoai to thế mà biết trang điểm có xạo không đó mầy! – Thằng Duy lên tiếng.- Kệ đi, ai đóng giả Phương nào, mà thôi tao thấy thằng Hà vóc dáng giống con gái bỏ mợ, đi còn ẻo lả giao cho mầy đó có làm không, không là mất cái dây nịt! – Tôi nở nụ cười nham hiểm.- Tao làm tao làm đừng chơi thế a hi hi!Diễn viên cùng lực lượng đã đầy đủ cả bọn bước xuống trước, Phương đi phía sau một đoạn.
Ra đến bên ngoài thì thằng Long cũng đã cầm trên tay bộ tóc giả đứng bên trong quán nước vẫy tay.- Sao mầy mượn nhanh thế! – Tôi bước tới hỏi.- Mầy thấy gì đây không, chỉ vì đi mượn mà tao xém chút mất nụ hôn đầu đời đó nhen mầy! – Nó nói rồi chỉ tay lên bên má vẫn còn lớp son chói lòa.Cả đám bụm miệng lại cười hóa ra con Vy nó thích thầm thằng Long bảo sao.
Sau đó cả đám hì hục trang điểm cho thằng Hà rồi mang bộ tóc giả lên.
Chau chuốc thấy ông nội thì cũng kha khá giống Phương miễn là đừng nhìn thấy mặt chứ nói thật nó kỉnh tởm vãi luôn, đôi khi có mấy thằng nôn thốc nôn tháo ấy chứ đùa.
Rồi thằng Ts cầm hai quả bóng nước được nối với nhau cái dây nhét vào làm ngực giả, nhìn nó cứ phúng pha phúng phính mà cười đau cả ruột, còn mặt thằng Hà kiểu vừa phê vừa hâm hâm cứ đứng đực ra đó cười.
Sau một hồi chuẩn bị cả đám bắt đầu hành động, bám theo xe của Phương nhưng cũng tiện cử người tóm lấy hai thằng phản lớp đem vào một góc tẩn cho một trận rồi chông chừng hai thằng đó luôn.
Sau khi ổn định cả bọn cấp tốc vượt qua xe của Trinh chạy thật nhanh nhất có thể.
Đến đầu đường xuống nhà của Phương phải qua cái đoạn lòng chảo ấy, cả bọn trốn hết sang một góc để cho thằng Hà nó cứ ẻo lả đạp xe chầm chậm, cái mặt khẽ kéo cái mũ rộng vành xuống che bớt đi khuôn mặt.
Đi một đoạn thì thằng Hà bị một đám khoảng tầm tám thằng chặn đầu xe rồi kéo vào bên trong lòng chảo.
Khi bọn nó tháo cái mũ ra thì tá hỏa, có thằng còn chạy đi ra hướng khác nôn thốc nôn tháo thì cả bọn bắt đầu lao ra bao vây cả đám bọn nó.
Trước khi lao ra thì cả đám bạn đã được thằng Thành bảo đeo cái gì đó vào che mặt đi, rồi cởi hết áo ra ở trần.
Bọn nó ngạc nhiên co cụm lại vào bên trong.- Mợ tụi bây là ai hả, có cút đi không hay muốn gì! – Thằng bên trong nói ra.- Đập bọn mầy chứ làm gì hỏi ngu thế, trả thù thôi anh em!Vừa dứt câu thì thằng Duy lao lên nhanh nhất, vì muốn xả cơn tức lúc trước, nó hăng hái tung cú đá rồi cú đấm cực mạnh vào giữa đám.
Đội hình nó tan rã, bên tôi đợi thế liền cứ hai người dần cho một người nhừ tử.
Hết đấm rồi cùi trỏ, lần lượt từng thằng bên đó cũng tan tác.
Tôi với thằng TS phối hợp đánh thằng cầm đầu bên kia, Tôi đấm thì thằng TS đá làm nó liên tục đỡ đòn.
Đợi nó không còn sức nữa tôi cùng thằng TS cật lực giáng cho nó những cú đấm rất mạnh vào giữa mặt nó.
Sau một màn đấm đá đầy thoải mái để trả mối thù, thì bên kia nằm la liệt rồi được mấy thằng bạn tôi kéo dồn vào một chỗ.
Tôi bước đến nói.- Về nói với thằng đại ca của mầy, khôn hồn thì đừng động tới bất kỳ ai, kẻo có ngày đại ca mầy cũng giống cái đám bọn bây hiện tại thôi.- Mấy thằng chó! – Nó bung miệng chửi vào tôi.Tôi khẽ cười nhẹ rồi đấm cho nó thêm cú nữa làm nó nằm luôn tại chỗ.
Nhìn sang lũ bạn đang thoải mái sau khi được trả mối thù lúc trước đã được kìm nén rất lâu, tôi khá thoải mái trong đợt này, nhưng thời gian còn dài, rồi tôi với thằng Hưng sẽ còn dài dài.
Nhưng tôi sẽ không biết cuộc chiến này rồi sẽ có người ra đi mãi mãi..