Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 132


Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 132


Cả hai đứa bọn tôi chọt mãi cả chục cơ mới được một điểm, nhìn lên cái bảng mà não nề.- Ê mầy chơi hai mươi điểm mà cả buổi sáng mới có năm điểm thế này biết khi nào xong! – Tôi mếu xệ cái mặt với cái bảng điểm thảm hại.- Hề hề biết đâu thôi nghỉ mầy, đi ra chỗ này chơi.- Đi đâu!- Yên tâm chỗ này bao đẹp luôn.Nghe nó kể mà tôi lại rạo rực hẳn lên, cứ có cảnh đẹp thì chẳng cần biết xa bao nhiêu đều đi hết.

Cả hai tính tiền xong cũng tiện mua thêm con mực khô cùng với mầy lon bia nữa, mọi thứ đều đã yên vị trong cái giỏ xe đạp, thằng TS dẫn tôi đi ra lại con đường TVB.


Theo hướng chỉ của nó tôi đạp xe thấy ông nội, mồ hôi nhễ nhại quay sang nói với nó.- Ê mầy sao xa thế đạp muốn rớt cái chân luôn nè mầy, sắp đến chưa thằng cờ hó! – Tôi gào sang bên.- Sắp rồi một chút nữa thôi!Cố gắng tiếp tục theo nó, đến đoạn đường cua vào một con đường đất đỏ đầy sình lầy sau cơn mưa, tôi bặm môi theo sát xe nó len lỏi vào những bãi cỏ để không bị bắn đất lên người, xung quanh mọi thứ vẫn cho tôi cảm giác chút dư vị đầy mát mẻ từ cơn mưa đã để lại, mặc dù đang gần buổi trưa nhưng không còn gay gắt chút nào, len lỏi qua những bãi cỏ cuối cùng xe cũng đã đến nơi.

Khung cảnh bắt đầu hiện ra làm đôi mắt của tôi mở hết cỡ cố gắng thu hết tất cả những gì mà tôi đã nhìn thấy.

Nơi tôi với thằng TS dừng lại là một ngôi trường tiểu học đã bỏ hoang nhưng nó lại nằm ở một vùng đất rất đẹp, ngôi trường nhỏ nhắn nằm giữa khu rừng thông đầy thơ mộng, bên dưới được trải bẳng thảm cỏ mềm mại xanh mơn mởn cùng với những giọt nước vẫn còn đọng lại trên lá.

Tôi cùng với nó nhẹ nhàng bước trên con đường ấy, mọi thứ như lúc này là không gian mang màu sắc của thiên nhiên đầy sức sống, màu xanh của cây cỏ làm nơi này trở nên mát mẻ, thoáng đãng hơn.


Nhìn ra xa đối diện bên kia con đường đất là một khu hồ nước rất rộng lớn được bao bọc bởi cây thông, cây bạch đàn xen kẽ nhau và con đường đất ấy nối thẳng sang bên bờ đối diện bên kia như tô thêm vẻ đệp đầy màu sắc nơi đây.- Ê mầy sao mầy biết chỗ này vậy, tao nói thật mấy chỗ tao biết chả bao giờ có thể bì được chỗ này luôn! – Tôi vẫn còn ngạc nhiên hết sức.- Thì gần nhà tao mà, tất nhiên đôi lúc cũng phải mò mẫm mà đi tìm chứ hehe, à mà nếu đến buổi hoàng hôn, mầy lên cái gò đất cao cao chỗ kia đảm bảo nhìn qua bên hồ là không còn gì để bàn luôn đó.Tôi trầm trồ mà lao thẳng lên gò đất ấy nhìn sang bên kia hồ, khung cảnh thật tuyệt với, nơi đây chẳng kém những bức ảnh thiên nhiên của núi rừng, mặt hồ, bầu trời và không gian như ở châu âu.

Cả hai cùng nhau ngồi xuống nhâm nhi những lon bia mát rượi cùng ngắm nhìn khung cảnh ấy, bất chợt trong tôi hiện lên hình ảnh của nàng.- Ê T chỗ này có cây phượng nào không.- Có nó nằm ở giữa sân trường kia kìa, chẳng hiểu sao chỉ duy nhất nó mọc ở nơi ấy.Tôi nhìn theo hướng tay nó, hình ảnh duy nhất một cây phượng đang nằm một mình ở đấy, xung quan là cây thông mọc thành một vòng tròn như muốn tô thêm sự nổi bật của nó.

Và tôi đã nở nụ cười đầy mãn nguyện nhất, sẽ có dịp đưa nàng đến đây, sẽ cho người con gái của tôi một bất ngờ nhất mà năm ngoái tôi đã bỏ lỡ, và khung cảnh nơi đây sẽ mãi là kỷ niệm khắc sâu nhất vào trái tim, vào tâm trí, vào nỗi nhớ, vào tận cả đáy lòng của bản thân tôi và rất nhiều người khác nữa.- Ê mầy bây giờ mầy định tính sao về vụ của thằng Hưng! – Tôi cắt ngang những dòng suy nghĩ kia rồi quay sang nói với nó.- Tao thấy cái này càng ngày càng lớn rồi, ban đầu chỉ là mầy với nó, sau đó nhóm mình với nó, bây giờ là cả hai phe ở nhiều lớp, mầy nghĩ xem nó định làm gì.- Tao không biết!- Mầy nghĩ kỷ lại đi thằng Hưng mục đích của nó là gì, mầy biết gì nói hết cho tao nghe.- À ừ mục đích của nó là tiếp cận Liên, vì Liên ở trường kia nó cũng ở đó, đến khi Liên chyển sang đây nó lại chuyển sang đây.- Ừ gần đúng, ngoài ra việc quan trọng nhất đó chính là Liên thích mầy và nó muốn!- Liên thích tao chắc không phải đâu! – Tôi chen ngang rồi xua tay.- Có mỗi mầy là đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển à, cả lớp ai cũng thấy thế, đặc biệt mỗi lần Liên quay sang nhìn mầy rồi nở nụ cười mà cả lớp chả bao giờ thấy, thì thằng Hưng nó nhìn vào mầy như muốn diết chết mầy không.- Tao! – Tôi chả biết nói gì hơn.- Nên tao sẽ chốt mục đích nó đến lớp mình là thâu tóm toàn bộ người ở trường về phe nó, sau đó là làm cho mầy thành tội nhân ở trường làm cho mầy bị mọi người xa lánh ghét bỏ, rồi sau đó chính thức đưa mầy vào danh sách học sinh bị đuổi học.


Mà mầy biết một khi bị đuổi học thì chả còn cơ hội nào để còn vào trường khác nữa.- Ừ tao cũng đoán sơ sơ được chút rồi! – Tôi thở dài rồi cầm lon bia lên làm một ngụm.- Mà nè tao còn có cái này nhất định phải luôn mang theo bên mình, không thì có trời mới cứu được mầy đấy! – Nó chuyển sang thái độ hoàn toàn khác, rất nghiêm nghị đầy quyết đoán.- Thứ gì!Nó đưa ra tờ giấy, tôi vừa nhìn đã biết ngay đó chính là tờ giấy đã viết cho tôi lúc đó, cái phao cứu sinh mà tôi đã tưởng sẽ mất nó mãi mãi.- Sao… sao mầy lại có nó! – Tôi cầm lấy ngơ ngác hỏi.- Lúc tao sang mượn vở Liên chép bài thì vô tình làm rớt cái hộp bút của nó xuống, tao lập tức cuối xuống lấy chứ lúc đó Liên lườm tao ghê lắm, đang nhặt thì tao thấy tờ giấy gì đó được nhét vào một kẽ hở trên nắp thế là tao tiện tay lấy luôn, ai ngờ là mẫu giấy của mầy bị mất! – Nó thao thao kể lại.Tôi cảm thấy hoang mang những gì mà nó kể cho tôi, tại sao Liên lại có tờ giấy, từ lúc nào chứ, những suy nghĩ đầy dấu hỏi chấm cứa thế vây lấy.- Mà còn cái nữa nè, con nhỏ mà hôm gài mầy ấy, tao biết con nhỏ ấy khi con Hoa nó la lớn sau khi xem tờ báo thì tao mới biết, con đó nó nhảy cầu tự tử ở hồ ĐA nhưng không chết, bây giờ con nhỏ ấy bị điên rồi.

Mầy làm gì thì làm, nhớ cầm chắc cái tờ giấy này đấy.Tôi toát hết mồ hôi sau sự việc kia, con nhỏ ấy tự tử, bị điên, một cảm giác lo sợ hện lên, chỉ một lần gặp gỡ mà bây giờ sự việc đã ngoài tầm hiểu biết và kiểm soát của tôi rồi, cố cầm lấy lon bia uống một hơi thật dài, nhưng cảm giác bấc an đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí, ngày mai tôi sẽ rơi vào bước đường gì tiếp theo đây..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.