Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 123
Chap 123:Được sự giúp đỡ từ mấy người làm bếp cuối cùng cũng làm xong, trên bàn bây giờ đã có món cánh gà chiên nước mắm, lụi, bò nướng ngũ vị hương, một nồi lẩu cá thác lác lá khổ qua, mực nhồi thịt nướng, chả ram và một món mà mấy người đầu bếp ở đây đều ngạc nhiên đó là món lòng xào nghệ với bánh tráng nướng.- Cậu ơi sao lại làm món này vậy, tiểu thư không thích ăn mấy món được làm từ nội tạng cho lắm! – Tiếng anh đầu bếp hỏi.- Không sao đâu sẽ ăn được hết.- Thế sao lại cho nhiều hẹ quá vậy.- Hề hề hẹ nhiều ăn nó mới không có nặng mùi từ lòng nữa, yên tâm đi có cháu lo hết mà hề hề!Tôi yên tâm rồi lon ton chạy ra bên ngoài, bầu trời đã sẫm tối, bên ngoài phòng khách đã có hai người con gái ấy đang ngồi đối diện mà ánh mắt đầy tia sát khí, tôi nuốt cái ực cho có tinh thần nam nhi rồi bước tới.- Mình làm xong rồi đó, chúng ta bắt đầu thôi.Sau khi nghe thấy tiếng của tôi gọi, hai người con gái ấy quay sang nở nụ cười rồi bước vào bên trong phòng ăn.
Các đầu bếp đã mang mấy món ăn của tôi ra bàn cùng cái chai rượu vang lúc trước làm tôi thèm thấy ông mặt trời luôn, sau đó bọn họ đứng hết sang một bên chăm chú nhìn vào vị tiểu thư của nhà họ đang từ từ ngồi xuống để xem kết quả như thế nào từ mấy ăn của tôi.- Hihi nhìn mấy món ăn này ngon quá đi à! – Liên hí hửng nhìn vào bàn.- Ừ thế nếm thử có vừa miệng của em không!Tôi ngồi xuống đối diện với Liên, bên cạnh là Trinh.
Tôi chăm chú quan sát vào từng đôi đũa được gắp một cách đầy nhã nhặn từ người con gái ấy, chứ như cái đám bạn của tôi là bay vào mà gắp lấy gắp để ấy chứ hề hề.
Mỗi lần nếm thử một món là Liên nở nụ cười thật tươi.- Món này ngon quá đi à, ăn không còn nhạt miệng nữa hihi!- Thế nếm thử món này đi!Tôi cầm đôi đũa gắp lấy một miếng lòng kèm với hẹ đặt lên miếng bánh tráng nướng rồi rưới thêm một ít mắm gừng đưa cho Liên.
Mấy đầu bếp đứng bên cạnh mở căng hết những con mắt quan sát thật kỹ những cử chỉ của người con gái ấy, còn Liên thì khẽ nhăn mặt nhìn chăm chú vào món ăn.- Anh ơi món… món này là món gì mà vàng vàng với nhiều hẹ quá vậy!- Món lòng đó ngon lắm đó ăn đi!Liên bặm môi cầm lấy miếng bánh tráng trên tay tôi rồi khẽ nhắm mắt đưa vào miệng, tôi vừa chăm chú vừa mỉm cười nhìn vào Liên.
Lúc đầu Liên với vẻ mặt còn khó khăn khi ăn, rồi sắc mặt dần dãn ra rồi thích thú chớp chớp ánh mắt nhìn về tôi.- Ngon quá đi à! – Liên nở nụ cười trên môi.- Tất nhiên ngon mà, món ấy phải tự tay người biết làm hoặc tự mình, chứ bình thường nó hôi lắm, cho thêm nhiều hẹ với dùng nước mắm gừng thì ngon tuyệt luôn hề hề.- Hihi cảm ơn nha, à đem bánh kem ra đi! – Liên vẫy tay một người giúp việc bên cạnh.Người giúp việc ấy đem chiếc bánh kem ra, Liên bắt đầu thắp mấy cây nến lên rồi nhắm mắt lại ước.- Chúc mừng sinh nhật Liên, lại thêm tuổi nữa rồi đấy đừng có làm nũng nữa hề hề! – Tôi nói sau khi Liên thồi hết nến.- Hihi, em chỉ làm nũng với anh thôi!- À mà hai bác nhà em đâu sao không thấy.Sau câu hỏi của tôi, bầu không khí trở nên trầm lắng xuống, ánh mắt u buồn của Liên thoáng qua, Trinh khẽ đưa tay véo nhẹ vào bên hông tôi.
Cái cảm giác sau câu hỏi của tôi đã làm cho bao người ở đây trầm lắng yên tĩnh đến đáng sợ.- Xin lỗi mọi người chúng tôi xin phép được lui ra ngoài! – Tiếng của anh đầu bếp.- Ừ mọi người ra ngoài đi! – Âm thanh đầy lạnh giá từ Liên.Mọi người lần lượt kéo nhau ra bên ngoài, bây giờ trong căn phòng ấy chỉ còn lại ba con người đang ngồi đó cùng với không khí ngột ngạt, ảm đạm hiện hữu.- Hôm nay sinh nhật em chỉ có mọi người ở đây thôi, bố mẹ của em… mất lâu rồi! – Hai hàng lệ trên khóe mắt Liên đã lăn dài trên gò má ấy.- Anh… anh xin lỗi đã làm em buồn.- Hì anh không có lỗi gì đâu, giờ em chỉ cần có anh là đã đủ cho em lắm rồi, cảm ơn anh nhé.- Hề hề vậy ăn thôi để lâu mấy món ăn anh làm cho em nguội hết đó, ăn không ngon lại chê anh tay nghề dỏm nữa, ăn đi ăn đi! – Tôi cố gắng xua tan đi bầu không khí u uất ấy.- Hihi dù nguội em vẫn thấy nó ngon lắm anh à!Nhìn những cử chỉ, hành động từ người con gái ấy, tôi lại cảm thấy Liên là người con gái hiền dịu, cũng có những nỗi buồn, cũng có những nét gì đó của người con gái ở lứa tuổi 16 hồn nhiên vui vẻ, vậy sao nhiều người lại nhìn vào Liên bằng ánh mắt đầy sợ hãi như thế.
Sau không khí nặng nề thì cuộc vui bắt đầu trên bàn ăn, chỉ có tôi và Liên là vui vẻ, còn Trinh vẫn im lặng không nói câu nào.
Vừa ngoạm được một miếng cánh gà thơm phức kia thì tiếng chuông từ bên ngoài cổng vang lên.
Bác quản gia đi ra mở cửa cho vị khách bí ẩn kia, tôi ngồi trong căn phòng vẫn thoải mái cho công việc đánh chén bữa ăn vì hôm nay sinh nhật Liên nên chắc người thân hay người quen gì đó tới ( lúc đấy tôi không biết người những người thân ấy còn có cả một dòng họ lại là kẻ thù của Liên).
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cánh của căn phòng rồi tiếng bác quản gia nói vào.- Thưa tiểu thư có vợ chồng cậu Ba và cậu Nam tới chúc sinh nhật ạ!Vừa nghe xong câu nói của bác quản gia.- RẦM MMMMMM!Tiếng đập bàn đầy mạnh mẽ từ Liên vang lên, làm tôi giật mình rớt luôn cả miếng gà cũng đôi đũa xuống, Trinh thì vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh như không có chuyện gì sảy ra.- Bảo bọn họ cút hết cho tôi, đứng thêm phút nào nữa thì chặt hết tay chân họ luôn đi, nhanh! – Tiếng quát cùng sự bực tức từ Liên vang lên trong căn phòng.- Này này cậu Ba làm gì thế! – Tiếng của bác quản gia.Cánh cửa phòng bật mở thô bạo, một cặp vợ chồng bước vào, nhìn gương mặt họ khẽ nở nụ cười trên môi.- Này con nhỏ kia, tao dù gì cũng là người thân, người chú của mầy, mà ăn nói láo toét thế hả.- Mấy người còn nhận tôi là người thân hả!.- Ơ hay con nhỏ này, bố mẹ mầy không dạy cho cách ăn nói với người lớn hả con kia.- Hahaha, ông là cái gì mà tôi phải xem ông là người thân, các người đã làm những gì khi gia đình tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn hả, các người chỉ biết vơ vét tất cả, xem tôi như một con chó chẳng thèm quan tâm, các người bây giờ còn tới đây đòi nhận người thân, hahaha thật nực cười! – Tiếng cười từ Liên cùng những giọt nước mắt lăn trên má.Tôi vẫn chăm chú lặng im nhìn vào hai con người kia, họ đã làm gì Liên để rồi cãi nhau như vậy.
Tôi lúc đó vẫn chưa biết, vẫn chưa trải qua những gì gọi là tranh giành hết, còn Trinh vẫn lặng im ngồi bên canh nhâm nhi món ăn mà do chính tay tôi nấu như chẳng liên quan gì..