Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 121
Chap 121:Nàng lặng lẽ quay lưng từ từ từng bước, từng bước chạy thật nhanh, ba đứa con gái đứng đó chỉ trỏ gì đó vào tôi, còn Liên vẫn đứng đó vẫn nhìn vào nơi tôi đang chết đứng tại chỗ.
Cơn mưa đã rơi, mang theo những giọt nước lạnh buốt của vùng núi, tôi hất mạnh người con gái ấy ra rồi quay lưng chạy, chạy thật nhanh như sợ người con gái ấy sẽ tan biến mất như trong nhưng giấc mơ tôi đã thấy.- T , T thằng khốn nạn sao lại bỏ lại con người ta vậy hả, thằng khốn! – Tiếng của con Hoa bạn cùng lớp nói phía sau.Tôi mặc kệ, tôi thật sự chẳng quan tâm cái gì nữa, chẳng muốn để ý bất kì điều gì hết, chỉ muốn thật nhanh, càng nhanh càng tốt chỉ để tìm thấy nàng.- Em ơi mọi chuyện không phải như thế, thật sự không như thế, khốn nạn, khốn nạn aaaaaaaaa! – Tôi vừa chạy vừa hét như một thằng điên dưới cơn mưa.Tôi khuất bóng khỏi con đường ấy, người con gái ấy từ từ bước đến bên con nhỏ lạnh lùng dơ tay lên, tiếng “Chát” mạnh mẽ vang lên giữa cơn mưa.- Con mất dạy, mầy là được ai sắp xếp tới đây hả.- Haha mầy là ai, có quyền gì hỏi tao.- Tao nhắc lại, ai đã sắp xếp vụ này nói! – Liên đưa ánh mắt đầy lạnh giá hơn nhưng giọt mưa đang rơi.- Tao không nói đấy, làm gì được tao, mà chàng trai kia cũng có vẻ quyến rũ đấy nhỉ, tao khá là thích đấy hahaha!Liên tức tối giáng những cứ đấm vào mặt con nhỏ, mặc cho nó có giỏi võ thế nào.- Tao nhắc lại lần cuối cùng, là ai?- Dạ chị tha em, anh ấy dặn em là như thế này ạ!Sau khi nghe câu chuyện từ nhỏ ấy, Liên đứng dậy nở nụ cười đầy ma mị.- Thôi coi như cũng tốt, có thể kéo anh ấy trở lại càng tốt! – Liên nghĩ thầm.- À còn con nhỏ này! – Ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống nơi nạn nhân đang nằm bất động.- Alo, có việc gì không chị.- Tới đây có hàng cho mấy anh em dùng tạm này, tiện ném đi đâu đừng cho nó xuất hiện nữa! – Tiếng cúp điện thoại.- Cảm ơn mầy nhé, nhưng làm anh ấy buồn thì cô cũng phải trả cái giá nhỉ hahaha!Ánh mắt của Liên cùng nụ cười hòa vào cơn mưa nặng hạt đầy lạnh lẽo.Còn tôi bây giờ đang chạy, chỉ biết chạy thật nhanh,ánh mắt của nàng cùng cái quay lưng bỏ đi đầy lạnh lùng, con tim đau nhói, cảm thấy bản thân thật tồi tệ, trên con đường ấy cơn mưa vẫn đưa những hạt nước to lớn rơi xuống.
Tôi bất lực đứng lại bên trong công viên, thẫn thờ nhìn lên bầu trời mà than trách.- Tại sao, tại sao lại vào lúc này chứ, tại sao aaaa! – Tôi hét lên.- Hihi anh lại tự làm bản thân mình chịu khổ nửa rồi.Âm thanh mà tôi muốn nghe nhất, âm thanh mà tôi yêu thương nhất đang âm thầm vang lên sau lưng.
Tôi quay người lại, nàng đang đứng đó, dưới cây phượng, cùng chiếc dù đã bung sẵn.
ánh mắt ấy làm con tim tôi ấm áp lắm, không còn cảm thấy lạnh chút nào, tôi lao đến ôm chầm lấy bờ vai của nàng.- Em à, anh… anh xin lỗi, mọi thứ không như em nghỉ đâu! – Tôi cố nói thật nhanh như sợ nàng sẽ không chịu nghe tôi giải thích.- Hihi ngốc à, em là ai chứ, em diễn có đạt không anh hihi!Tôi ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt của người con gái ấy.- Em diễn là sao!-Anh đừng nghĩ mấy cái cảnh giống trên phim ấy có thể làm gì được em nhé hihi, em chỉ làm cho giống để người kia biết thôi ngốc ạ.- Em làm anh cứ tưởng, anh sợ sắp chết rồi đây nè! – Tôi mừng hết cỡ trong tâm can, như đã trút đi bao nhiêu gánh nặng.- Em biết mà, từ khi có người bảo em là anh đang giấu em gặp người khác sau trường là em đã hiểu rồi hihi!- Vậy là ai hả em! – Tôi tò mò hỏi.- Anh có thật sự muốn biết không! – Nàng ngẫn ngơ hỏi tôi.- Ừ!- Là Liên đó!Tôi sững người đi, tại sao lại là Liên, cô gái ấy có liên quan gì tới chuyện này, những câu hỏi lại xuất hiện trong đầu.- Mà anh nè!- Hả!- Cô gái hồi nãy anh thấy đẹp không! – Nàng nheo đôi mặt đầy tuyệt mĩ kia nhìn tôi.- À ừ xấu… xấu lắm hề hề!- Thế cô ấy hôn chỗ nào! – Nàng hấp háy đôi mắt nhìn tôi dò xét.- Chỗ này! – Tôi như đứa trẻ trước ánh mắt ấy, chỉ vào bên má.Nàng nhẹ nhàng lấy khăn ướt ra lau bên má ấy rồi từ từ nhón chân lên hôn nhẹ vào chỗ lúc nãy, cái cảm giác thật khác với nụ hôn lúc trước, đôi môi của nàng mềm mại ấm áp làm tôi mê mẫn trong cơn say mà quên luôn trên người còn đang như chuột lột.- Hihi đó em thay chỗ lại cho nụ hôn ấy rồi đó, em cũng biết ghen đó chứ không phải là không đâu nhé ngốc, đừng tưởng như vậy là em cho qua nhé, giờ về nhà em làm khô người đi rồi nấu cho em bữa cơm đi nhé chàng! – Nàng nở nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ nhàng như những tia nắng ban mai thật ấm áp.Tôi khẽ nở nụ cười đầy hạnh phúc, đối vơi tôi nàng vẫn luôn tuyệt vời như thế, luôn sáng suốt mọi thứ.
Hai con người cùng một chiếc ô dù hạnh phúc với nhau bước vào xe rồi hướng thẳng nhà nàng, bên ngoài trời đã tạnh cơn mưa trả lại bầu không khí se lạnh mang cho con người cảm thấy thoải mái sau cái nắng của buổi trưa.
Đến nhà nàng, tôi lên phòng tắm rửa rồi thay đồ sạch sẽ, nhìn vào gương rồi tự nở nụ cười như thằng điên mới trốn trại.
Bước xuống dưới đã thấy bóng lưng nàng đang mang tạp dề lon ton bên căn nhà bếp, tôi nhìn xung quanh rồi lao tới ôm lấy bóng dáng đáng yêu của nàng.- Hề hề để anh nấu cho, mời tiểu thư ra ngồi bàn ăn đợi nhé, đưa anh cái tạp dề đây! – Tôi đưa tay tháo luôn cái tạp dề trên người nàng.- Hihi vậy em ra bàn ngồi đấy nhé.- Ừ đi đi, à mà cô Vân đâu em!- Em không biết, chỉ biết cô Vân bảo em là trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu rồi chút nữa lấy ra nấu, còn cô ấy có việc đi đâu đó.Tôi nghe xong rồi nở nụ cười với nàng rồi bắt tay vào công việc hình phạt của mình.
Nghe sau lưng mình là nụ cười và ánh mắt đang theo dõi, tôi lấy lại niềm tin rồi bắt đầu nấu mấy món sở trường, đặc biệt là món cánh chua và món thịt kho mắm ruốt mà nàng luôn trêu tôi “món này ăn rồi hôn nhau thì thơm anh nhỉ”.
Đấy nàng vẫn luôn vui vẻ hồn nhiên như thế, là tia nắng ấm áp mà tôi đã chọn cho mối tình đầu của tuổi trẻ.Ở đâu đó, cách một đoạn của ngôi nhà đang có hai con người đang vui vẻ với nhau bên căn bếp ấm áp.- Alo tiểu thư họ đã về tới nhà rồi ạ, cậu ta đang rất vui vẻ!Trên bầu trời dày đặc mây đen ấy lại đổ những cơn mưa trắng xóa, người ấy khuất dần trên chiếc xe màu đen chạy đi..