Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 118
Chap 118:Thàng 9/2010, đã gần mười năm trôi qua, những hình ảnh ấy lại hiện về, tôi quay sang nhìn người con gái ấy, bây giờ đã trưởng thành, đã là một cô gái xinh đẹp đầy hấp dẫn với bao người con trai.
Cô bé ấy sau mười năm mà tôi đã quên đi đang ngồi đây bên cạnh với ánh mắt lạnh lùng.- T đã nhớ lại chưa! – Liên vẫn đưa ánh mắt nhìn qua cửa kính vào nơi mà tôi và người con gái ấy đã gặp nhau.- Ừ mình đã nhớ lại! – Tôi đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.- Bây giờ vẫn như thế, mình có thể gọi T bằng anh được không.Câu nói của L làm tôi như có gì đó đang bóp nghẹt lấy, bởi vì lúc trước người con gái ấy gọi tôi bằng anh thì tôi đã không quan tâm mà tát thẳng tay vì cho đó là ghê tởm.
Còn bây giờ đối với tôi từ anh ấy nó như con dao cứa tận sâu con tim, lời hứa ấy chỉ là của lúc nhỏ không là gì, nhưng hình ảnh một cô bé vô tư xinh xắn gọi lại hiện về.- Ừ được! – Tôi thở dài gật đầu.- Anh đã thay đổi rồi! – Câu nói lạnh như băng từ Liên phát ra.- Đó chỉ là lời hứa lúc nhỏ thôi có đáng để em phải ôm lấy nó không! – Tôi vẫn cứ thở dài nhìn sang hướng khác tránh đi ánh mắt của Liên.- Haha, anh à đối với anh nó chắc chỉ là câu nói suống thôi phải không.- À không… không phải như thế.! – Tôi lắp lự vì chẳng biết mình phải giải thích ra sao.- Đối với em, lần đầu có người bảo vệ, cho em những giây phút nói chuyện vui vẻ, cho em cảm nhận được người bạn khác giới đầu tiên, cho em cảm giác không hề sợ hãi trước người lạ, cho em cảm nhận được sự ấm áp từ câu nói của anh, em đã ôm lấy nó, đã cố thay đổi bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cố gắng làm một con người hoàn thiện nhất để sau này có gặp lại anh, em sẽ mạnh mẽ đứng ra mà nói, em đã chờ đợi anh, đã đủ mạnh mẽ, đã có thể sứng đáng đứng bên cạnh anh rồi thực hiện lời hứa ấy không, còn anh, anh đã quên đi em, đã quên đi câu nói ấy, anh! – Liên đã nghẹn ngào rơi những giọt nước mắt từ sâu con tim đã dồn nén lâu ngày.Tôi thẫn thờ bàng hoàng, cảm giác tội lỗi, cảm giác bất lực không biết trả lời như thế nào.- Anh… anh xin lỗi! – Tôi chỉ biết nói ra những từ ấy thôi, thật sự không biết phải làm như thế nào.- Có lẻ em đã sai phải không anh nhỉ, nhưng không em không cảm thấy sai, em đã nổ lực như thế là vì gì, là vì ánh mắt của anh, cái vòng tay ôm chặt em, chịu hết cái đau thân xác cho em, em đã biết mình nên làm gì.
Bây giờ em muốn lấy lại tất cả, kể cả anh.
Anh đang yêu Mi phải không, không sao rồi từ từ em sẽ lấy lại, rồi chúng ta lại bắt đầu như lúc xưa vô tư không vướng bận điều gì.
Anh có thể rời xa Mi không, rời xa Mi để sau này anh sẽ không phải đau khổ nữa đó là cái hố có thể diết chết chính anh đấy, chỉ cần anh quay đầu lại, em sẽ cho anh còn hơn những gì mà Mi mang lại cho anh.! – Liên đưa ánh mắt sang nhìn tôi.- Anh… anh xin lỗi, anh đã yêu Mi mất rồi, cho dù có khổ đau bao nhiêu, anh vẫn sẽ bên cạnh cô ấy, xin lỗi em Liên à! – Tôi thở dài.- Đây đã gần nhà anh rồi nhỉ, có lẽ Trinh cũng đã về, em cho anh thời gian suy nghĩ, em có thể tiếp tục đợi, anh có muốn em đưa anh về không?- Không cho anh xuống anh muốn được yên tĩnh.Tôi bước xuống xe rồi đưa ánh mắt nhìn theo chiếc xe đã khuất sau hàng cây dâm bụt.
Tâm trạng rối bời, tôi thở dài nhìn lên bầu trời đã ngã bóng những tia nắng hoàng hôn buông xuống.
Tôi nhìn lại khung cảnh nơi tôi đã từng gặp Liên tại nơi đây, vô tình hứa hẹn cho vui để giờ đây chính nó đã làm cho người con gái thay đổi.
Tôi thẫn thờ lê bước chân mình trên con đường thân thuộc mà thời thơ ấu vẫn hay đi học cùng đám bạn ở xóm.
Về tới nhà thì trời cũng đã tối, Trinh lặng lẽ ra mở cổng cho tôi, nhưng tôi đang tâm trạng rối bời, không nghe thấy tiếng của Trinh nữa.
Lê cái thân xác lên phòng tắm rửa sạch sẽ xong tôi ngồi xuống bàn học, nhớ lại câu nói trước kia của Trinh ở ngoài ban công, tôi vội vàng mở ngăn kéo lấy ra tấm ảnh, tấm hình bị xé bên trái là Trinh, vậy bên phải là ai, là Liên à hay là ai đó, người ở giữa bị xé mất là do ai giữ và tại sao nhà nàng lại có tấm ảnh này, bao sự việc tôi chắt chiu ghép lại.
Tôi ngẩn ngơ ngồi suy đoán, Trinh trong tấm ảnh là ở một nơi từ trại mồ côi nào đó, cô gái có nụ cười tỏa nắng kia là Liên, còn người mất thì không biết, còn vị ni cô kia.- Thôi để mai tính, có thời gian ghé thử vào trong chùa ni cô bên xóm chùa hỏi thăm xem sao.Tôi tóm gọn lại mọi thứ trong ngăn kéo rồi khóa lại, bước lên giường cố xoay sở để ngủ.
Trong giấc mơ hôm nay không có nàng cũng không có ánh sáng ấm áp kia, chỉ có hình ảnh Liên đang ôm con gấu rồi cũng biến mất vào không gian đen tối, bên ngoài cơn mưa bắt đầu trút xuống nặng hạt.Sáng hôm sau, tôi uể oải bước xuống, Trinh vẫn ở đó nhẹ nhàng làm cho tôi bữa ăn sáng như bao ngày, tôi kẽ mỉm cười trên môi ngồi xuống.- Hì cảm ơn vì bữa sáng nhé!- Hôm qua đi đâu về mà mặt mũi bí sị vậy! – Trinh ngồi xuống nheo mắt nhìn sang tôi.- À ừ hôm qua trốn khỏi Liên nên mệt! – Tôi nói xạo.- Ừ thôi ăn đi rồi đi học kẻo muộn!.Tôi biết Trinh chỉ nói vậy thôi chứ vẫn biết tôi đang nói dối, nhưng thôi thì sóng đã cho êm thì biển nên lặng cho nó vui nhà vui cửa.
Tôi vẫn như ngày nảo chở Trinh trên con đường vào sáng sớm vẫn còn đọng lại những hơi nước mát lạnh từ cơn mưa đêm qua, tôi cảm thấy thoải mái tâm trạng hơn nhiều.
Bước đến lớp đám bạn liền lao vào kéo tôi đi.- T giờ này mầy mới tới hả, đi nhanh! – Tiếng thằng TS vẫn đang kéo tôi đi.- Hả đi đâu giải thích cho tao coi.- Nhanh đi mầy, thằng Hưng không biết nó lôi ở đâu ra mấy thằng kéo phu nhân của mầy đi ra bên ngoài rồi.! – Nó nói trong tiếng thở dốc.Tôi nghe nó nói mà hỏa khí bắt đầu dâng trào tới đỉnh đầu luôn, theo sau tôi là mấy thằng cờ hó cũng đã rục rịch kéo theo.
Theo như thằng TS nói thì nó cũng vừa mới đi ra ngoài được tầm ba bốn phút trước khi tôi tới, còn thằng Sâm đã đi theo cái đám đó để theo dõi rồi.
Tâm trí lúc này chỉ còn mấy chữ hiện lên trong đầu.- Mầy mà làm gì em ấy tao nhai sống mầy luôn, thằng cờ hó..