Đọc truyện Ước Hẹn Phù Hoa – Chương 65
Bước chân của Nhậm Tư Đồ vốn đã rất nhẹ, cộng thêm tấm thảm dày có hoa văn phức tạp dưới chân đủ để hút âm nên cô lặng lẽ đến gần mà không hề quấy rầy đến Thời Chung.
Nhậm Tư Đồ đưa tay ra, chuẩn bị vỗ vào vai anh thì lúc này ánh mắt vô tình nhìn lướt qua màn hình máy tính.
Không ngờ anh đang xem một tin lá cải được đăng lúc vừa sang ngày mới.
Nữ ca sĩ bị tung clip sex, tình nghi là có dính dáng tới quan chức vừa bị cách chức để điều tra.
Nhậm Tư Đồ không hề xa lạ gì với cô ca sĩ này, còn từng dẫn Tầm Tầm đi xem buổi biểu diễn ca nhạc của cô ấy. Có điều Thời Chung hoàn toàn không giống người sẽ quan tâm đến loại tin tức giải trí nhảm nhí này, sao tự nhiên anh lại quan tâm tới nó?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô chìm vào suy tư thì Thời Chung đã phát hiện ra có người đến gần nên lập tức mở mắt ra.
Nhậm Tư Đồ dời mắt khỏi màn hình máy tính, quay sang thì thấy anh đã mở mắt nhìn mình. Cô lập tức mỉm cười. “Em còn tưởng là anh đang ngủ chứ.”
Trong mắt anh có vẻ mệt mỏi và cả điều gì đó nhưng Nhậm Tư Đồ không nhìn rõ. Nó lướt nhanh qua trong mắt anh rồi biến mất khi anh nở nụ cười với cô, vẫn dịu dàng như mọi khi.
Anh đang ngồi nên Nhậm Tư Đồ có thể nâng mặt anh lên để ngắm nghía thật kĩ. “Có phải là mệt quá không? Anh xem anh kìa, sắp thành mắt gấu trúc rồi.”
Thật ra mắt Thời Chung không đến nỗi như Nhậm Tư Đồ nói, trông anh chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi, nhưng so với chiến tích lẫy lừng, cả đêm không ngủ mà hôm sau vẫn có thể phấn chấn tinh thần của anh trước kia thì đúng là hôm nay trông anh tiều tụy hơn hẳn.
Thời Chung mệt thì có mệt thật nhưng sức lực vẫn đủ mạnh. Anh đưa tay kéo Nhậm Tư Đồ ngồi lên đùi mình, vòng hai tay qua ôm chầm lấy cô rồi vùi đầu, cọ mũi vào cổ cô. “Em đưa bà xã của anh đến thật đấy à?”
Nhậm Tư Đồ bị anh làm thế thì thấy hơi ngứa nên phải nhấc đầu anh dậy, để anh khỏi cọ cọ lung tung như chú cún con. Cô hất cằm về phía màn hình máy tính. “Anh dừng cuộc họp lại là để trốn vào đây, lên mạng đọc tin giải trí lá cải này sao?”
Vẻ mặt của Thời Chung không thay đổi quá nhiều, anh chỉ tiện tay gập màn hình máy tính xuống. “Không có gì.” Nói xong liền ôm Nhậm Tư Đồ đứng dậy, nắm lấy tay cô, đi nhanh về phía cửa. “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Không họp nữa à?”
“Em cảm thấy sau khi ngắm nghía dung nhan của em xong thì anh còn muốn quay lại phòng họp nhìn mặt mấy đứa già nua ấy nữa à?”
“…” Nhậm Tư Đồ ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng.
Những lời nịnh nọt này quả thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, vì thế Nhậm Tư Đồ quên mất là còn một đám già nua đang đợi ông chủ của họ quay lại phòng họp.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Khi Thời Chung dắt tay Nhậm Tư Đồ đi nhanh qua phòng họp thì cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên được đẩy ra. Trợ lý Tôn xuất hiện trước mặt hai người bọn họ với nửa cái bánh sủi cảo còn ngậm trong miệng. Khi mở cửa ra, anh ta vẫn đang quay đầu nhìn vào phòng họp và cười nói nên không phát hiện ra Thời Chung và Nhậm Tư Đồ đang đứng trước cửa. Còn trong phòng họp thì đang diễn ra một cuộc đối thoại, và nó đã rơi vào tai Thời Chung lẫn Nhậm Tư Đồ không sót một chữ nào…
“Trợ lý Tôn, bây giờ anh qua tìm ông chủ, không sợ phá hỏng chuyện tốt của ông chủ và bà chủ sao?”
Một người khác lại trêu chọc: “Trợ lý Tôn đang ghen với bà chủ đấy mà. Không nhân lúc này sang quấy rầy thì đúng là có lỗi với tấm chân tình của Trợ lý Tôn dành cho ông chủ của chúng ta.”
Trợ lý Tôn cũng không vừa, đáp trả ngay: “Mấy người đó, nói năng sạch sẽ một chút giùm tôi. Tôi đã nói cả ngàn lần rồi mà, tôi là chuẩn men đến không thể chuẩn hơn! Hơn nữa, cho dù tôi có thích đàn ông thì tuyệt đối cũng không thích kiểu người như ông chủ của chúng ta.”
“Ha ha, Trợ lý Tôn không thèm ông chủ kìa!”
Trợ lý Tôn kiêu ngạo trả lời: “Nói thừa, tôi…”
Trợ lý Tôn vừa nói đến đây thì đột nhiên im bặt. Những người trong phòng họp vẫn đang chờ anh ta trả lời nhưng lúc này anh ta đã sợ đến nỗi mặt mày tái mét, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Thời Chung đang đứng trước mặt mình. Còn Thời Chung thì chỉ thờ ơ nhìn Trợ lý Tôn, nhướng mày với thái độ rất mập mờ khiến cho Trợ lý Tôn không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau Trợ lý Tôn mới lấy lại được giọng nói: “Ông… ông… ông… chủ! Tôi đang chuẩn bị sang tìm anh đây!”
Trợ lý Tôn cũng rất thông minh, khi nói câu này anh ta cố ý nói thật lớn. Có lẽ những người trong phòng họp cũng đã nghe thấy nên lập tức im bặt.
Tất cả nhân viên trong Trung Hâm đều biết tính khí của ông chủ nhà mình, vì thế trong nháy mắt cả phòng họp trở nên âm u, tĩnh lặng, nhất là Trợ lý Tôn đang đứng trước mặt Thời Chung kia. Anh ta dự đoán trước là mình sẽ không có kết quả tốt, nhưng Trợ lý Tôn đợi mãi mà vẫn không thấy ông chủ nổi cơn thịnh nộ…
“Hôm nay dừng tại đây, có gì mai nói tiếp.”
Thời Chung chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu như vậy, thậm chí giọng nhỏ đến độ không thể bay vào phòng họp. Sau khi nói xong, anh liền dắt Nhậm Tư Đồ đi ngay, không thèm quay đầu lại.
Trợ lý Tôn nhìn hai người đi khỏi đó, mãi cho đến khi bóng họ khuất hẳn sau cánh cửa lớn của công ty thì ba hồn bảy vía đi lạc nãy giờ mới tìm về với chủ. Những người trong phòng họp vẫn chưa biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Người to gan lớn mật nhất trong đó liều lĩnh bước ra cửa phòng họp, ngó trái ngó phải nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của ông chủ đâu thì nhìn Trợ lý Tôn bằng ánh mắt ngơ ngác, ý nói cần anh ta giải thích.