Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 5


Đọc truyện Ước Hẹn Phù Hoa – Chương 5

Từ thứ Hai đến thứ Sáu, Tầm Tầm đều ăn trưa ở trường, về phần cơm chiều và ba bữa cuối tuần, phần lớn thời gian Nhậm Tư Đồ đều giải quyết bằng cách dẫn Tầm Tầm đến chỗ Thịnh Gia Ngôn để ăn chực. Cô chỉ biết làm vài món đơn giản, nhưng hôm nay dưới sự xúi giục của Tầm Tầm, cô đã mua cá diếc, sườn non, cánh gà… những thứ mà cô chưa nấu qua bao giờ.

Tầm Tầm ngồi trong phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng lại chạy vào bếp để giám sát. Lần thứ ba, khi hớn hở chạy vào bếp, Tầm Tầm thấy ngay cả bếp nấu mà Nhậm Tư Đồ vẫn còn chưa bật lên. Cuối cùng, cậu nhóc không thể không thừa nhận mình đã gửi gắm hy vọng vào nhầm đối tượng.

Nhưng trong cái khó ló cái khôn, Tầm Tầm nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, lập tức tha đôi dép lê hình Minion chạy về phòng khách. Không lâu sau, cậu nhóc lại cầm điện thoại chạy vào nhà bếp.

Trong lúc Nhậm Tư Đồ đang bận tối tăm mặt mũi thì bên tai vang lên giọng nói giòn giã của Tầm Tầm: “Chú Gia Ngôn, cứu với!”

Nhậm Tư Đồ ngẩn người ra, lập tức quay sang nhìn về phía phát ra giọng nói. Cô nhìn thấy Tầm Tầm tay cầm điện thoại của mình, vẻ mặt như vớ được phao cứu sinh, tiếp tục nói: “Nhậm Tư Đồ hẹn một chú tới nhà ăn cơm nhưng lại hoàn toàn không biết nấu thế nào, làm cháu buồn chết đi được. Chú có thể giúp mẹ không?”

Đây vốn chỉ là một bữa cơm trưa rất trong sáng nhưng không biết tại sao từ trong miệng Tầm Tầm nói ra thì nó lại mang theo chút hương vị của hẹn hò. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không còn tâm trí để ý những nguyên liệu nấu ăn khiến cô đau đầu này nữa, mà vội vàng giật lấy điện thoại từ tay Tầm Tầm. “A lô?”

Giọng của Thịnh Gia Ngôn vẫn vui vẻ như thường ngày, giống như là đang trêu đùa cô: “Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến em đích thân xuống bếp nấu cơm cho anh ta thế?”

“Không có, chỉ là mời người ta ăn một bữa rất bình thường thôi.”

“Anh thấy không đơn giản thế.” Vẻ đùa cợt trong giọng nói của Thịnh Gia Ngôn càng rõ ràng. “Em cũng nên dành thời gian mà yêu đương đi. Có cần anh qua nấu giùm em một bữa, tiện thể dẫn Tầm Tầm đi luôn không?”

Không biết tại sao khi nghe anh nói thế, lòng Nhậm Tư Đồ không khỏi nảy sinh chút phiền muộn. Không rõ rốt cuộc là tức giận vì giọng điệu thờ ơ không để tâm của anh hay là tức giận bản thân mình vô dụng, ngay cả bữa cơm cũng không nấu được, Nhậm Tư Đồ hít sâu một hơi, cố nén cơn giận sắp sửa bùng lên trong lòng, dùng giọng nói bình thản, ung dung để trả lời Thịnh Gia Ngôn: ‘Không cần đâu, tự em làm được.”

Lần này, Nhậm Tư Đồ cúp máy ngay mà không thèm nói tạm biệt. Nhìn màn hình di động đang tối dần trong chốc lát, cô mới nhớ ra và thầm trách mình đã đánh mất hình tượng trước Thịnh Gia Ngôn…

Khi cô quay sang nhìn Tầm Tầm thì phát hiện Tầm Tầm cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, Nhậm Tư Đồ hỏi: “Sao thế?”

“Đây là lần đầu tiên con thấy mẹ nổi giận với chú Gia Ngôn.”

Tuy ngoài mặt Nhậm Tư Đồ bật cười nhưng trong lòng lại nổi cơn chua xót. Cô thực sự không biết phải tiếp lời Tầm Tầm thế nào nên cụp mi mắt, nghĩ ngợi trong giây lát rồi hỏi ngược lại: “Đúng rồi, chú chân dài của con có nói là sẽ tới đây lúc mấy giờ không?”

Cho dù Tầm Tầm có tinh ý đến đâu đi nữa thì vẫn chỉ là đứa trẻ, nghe thấy Nhậm Tư Đồ vừa hỏi như vậy thì cậu nhóc lập tức quên mất việc cô tức giận với Thịnh Gia Ngôn mà vội vàng mở đôi mắt tròn xoe sốt sắng huơ tay múa chân, nói với Nhậm Tư Đồ: “Mẹ mau gọi hỏi chú ấy đi! Mau lên!”

Lần này Nhậm Tư Đồ nghe lệnh, lập tức ấn số điện thoại của Thời Chung. Điện thoại nhanh chóng được kết nối nhưng người bên kia đầu dây lại không nói gì, dường như là đang đợi cô lên tiếng trước. Trong khoảng yên tĩnh, Nhậm Tư Đồ gần như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình, sau đó cô mới khách sáo hỏi: “Khoảng mấy giờ thì cậu đến để tôi canh giờ mà bắt đầu nấu cơm?”

Đầu bên kia vang lên một tiếng cười rất khẽ, giống như gió xuân thổi qua tai. “Thật là khéo!”


Đây mà là câu trả lời sao?

Nhậm Tư Đồ vừa nghi hoặc “hả” một tiếng thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Nhậm Tư Đồ vẫn còn cầm điện thoại, chạy ra mở thì thấy Thời Chung đang đứng ở ngoài, vừa bỏ điện thoại xuống. Anh vừa nhìn thấy cô, liền mỉm cười. Nụ cười này không rõ nét lắm, môi chỉ nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ nhàng nhưng lại không thể nói là không tươi, bởi ngay cả trong đáy mắt anh cũng tràn ngập niềm vui.

Nhậm Tư Đồ còn chưa hiểu anh đang cười cái gì thì anh đã đi đến trước mặt cô, vươn tay về phía cô. Nhậm Tư Đồ giật mình sửng sốt, tưởng rằng anh muốn sờ lên mặt mình… Huống hồ bây giờ hai người đứng gần nhau như vậy, cô lại ngửi thấy mùi hương trên người anh. Không phải mùi thuốc lá như lần trước mà ngược lại, đó là một mùi hương tươi mát, thoảng qua rất dễ chịu. Động tác vươn tay về phía cô của anh, nụ cười trong đôi mắt anh cộng thêm mùi hương nhẹ nhàng tươi mát từ anh, những thứ ấy nhanh chóng dệt thành một tấm lưới chụp tới khiến cho tim Nhậm Tư Đồ phải đập lỗi nhịp…

Nhưng ngay sau đó, tay của anh lại nhếch sang một góc nhỏ chỉ vài độ, lướt qua một bên mặt cô, chuyển sang tóc cô, nháy mắt liền lấy xuống một miếng rau nhỏ dính trên đó.

“Sao rửa rau thôi mà cậu cũng có thể để rau dính trên đầu vậy?” Anh hỏi với vẻ thích thú.

Lẽ ra Nhậm Tư Đồ phải hết sức xấu hổ nhưng lúc này lại bị nụ cười của anh làm ảnh hưởng nên cũng phải bật cười. Người đàn ông này có diện mạo gần như là thiên về hướng lạnh lùng nhưng bây giờ lại bày tỏ thiện ý trước mặt cô, khiến Nhậm Tư Đồ cảm nhận được một cách rõ ràng rằng giữa mình và anh đã hoà hợp và cởi mở với nhau nhiều hơn so với lần dùng cơm tối hôm trước.

Tầm Tầm trốn trong phòng khách, lặng lẽ nhìn hai người đang đứng ngoài cửa. Nghe Thời Chung nói thế, nhất thời cậu bé không dám nhìn thẳng vào sự thật, chán nản đưa hai tay che mặt: Ngay cả rửa rau mà cũng có thể làm rau dính lên đầu, Nhậm Tư Đồ ngốc như thế, thảo nào mà chú chân dài lại chê bai…

Nhậm Tư Đồ mời Thời Chung vào nhà. Thấy Tầm Tầm giống như đang trốn trong góc phòng khách với bộ dạng chán nản thì bấy giờ mới nhớ ra là phải cảnh báo trước cho vị khách của mình: “Tôi vốn định gọi thức ăn bên ngoài nhưng thằng nhỏ này lại không chịu. Nếu lát nữa thức ăn tôi nấu không hợp khẩu vị thì cậu cũng đừng chê nhé.”

Tầm Tầm nghe thấy thế thì lập tức thả hai bàn tay trên mặt xuống, nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt hơi bất mãn: Nhậm Tư Đồ thật là xấu, sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu con…

Vị khách kia không hề bình phẩm gì về chuyện này, chỉ vừa cởi khuy áo khoác vừa đi về phía sofa trong phòng khách, thấy vẻ mặt cố gắng nhẫn nhịn của Tầm Tầm thì không nén được mà hỏi lại cậu nhóc: “Cơm mẹ cháu nấu thực sự rất khó ăn sao?”

Tầm Tầm là một đứa trẻ biết bao che khuyết điểm cho người thân nên khuôn mặt nhỏ nhắn bèn vênh lên, nói dối một cách không biết đỏ mặt: “Ai nói chứ? Rất ngon mà!”

Nghe thấy Thời Chung không tin tưởng mà hỏi ngược lại: “Thật sao?” thì Nhậm Tư Đồ lại không nhịn được mà chống tay lên trán với vẻ bất đắc dĩ.

Tầm Tầm bị anh hỏi ngược như thế thì khó tránh khỏi việc chột dạ nhưng nó vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận sự thật…

Nhậm Tư Đồ thấy hai người như vậy thì cảm thấy rất thú vị, không khỏi quan sát anh bạn học cũ của mình nhiều hơn. Sau khi cởi chiếc áo khoác dài được cắt may hết sức tinh tế kia ra, khí thế trên người anh như trở nên ôn hoà hơn rất nhiều. Trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo dệt kim màu đen, lộ ra cổ sơ mi màu trắng bên trong khiến anh trông có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái khác hẳn thường ngày. Hơn nữa, anh còn có tâm trạng vui vẻ hiếm thấy để trêu đùa một đứa trẻ. Anh vừa gác chiếc áo khoác lên tay vịn của sofa vừa nhanh nhẹn xắn ống tay áo lên, trong nháy mắt đã để lộ ra hai cánh tay hơi gầy mà chắc khoẻ.

Dáng vẻ như chuẩn bị ra tay chứng tỏ mình của anh khiến Nhậm Tư Đồ phải nhìn anh bằng vẻ mặt tò mò: “Cậu định…?”

“Tôi không muốn dạ dày của mình phải chịu thiệt.”


Thấy anh đã tự ý đi về phía bếp, chỉ để lại bóng lưng nhanh nhẹn thì cả Nhậm Tư Đồ lẫn Tầm Tầm đều không kìm được mà nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên: Một người đàn ông nhìn có vẻ không hề dính dáng gì tới mùi bếp núc thì khả năng nấu ăn có thể giỏi tới đâu chứ?

Nhậm Tư Đồ bước theo anh vào bếp. Lúc ấy, Thời Chung đã bắt đầu thực hiện việc mà ban nãy cô làm dở – rửa rau. Có lẽ nghe tiếng bước chân của cô nên anh đưa mắt nhìn sơ qua những nguyên liệu nấu ăn, không quay đầu lại mà hỏi: “Món mặn sẽ nấu sườn xào kiểu Tứ Xuyên, cánh gà chiên nước mắm và cá diếc kho, ba món như thế có đủ không?”

“Thật ngại quá, cậu đến làm khách mà còn bắt cậu xuống bếp.” Nhậm Tư Đồ đến gần, nhìn lướt qua cái kệ bếp một phút trước còn lộn xộn chất thành đống, bây giờ đã được anh dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, đâu vào đấy. “Tôi làm chân sai vặt cho anh nhé, có gì cần tôi giúp không?”

Anh thẳng thắn trả lời: “Tạm thời thì không.”

Cho dù là thế thì Nhậm Tư Đồ vẫn thấy rất ngại nên đứng bên cạnh để quan sát. Ánh mắt của cô cứ do dự đảo qua đảo lại giữa anh và cái kệ bếp. Nhìn lâu hơn một chút thì thấy cái mác áo lộ ra ngay chỗ ống tay áo xắn lên, Nhậm Tư Đồ biết ngay bộ quần áo này chắc chắn có giá không rẻ nên cuối cùng cũng tìm được cho mình một việc gì đó để làm.

Cô nhanh chóng lục lọi và tìm thấy một chiếc tạp dề còn mới tinh, đưa cho anh. “Mặc vào đi, để khỏi làm bẩn quần áo.”

Thời Chung không nhận lấy mà chỉ khẽ giơ hai bàn tay lên, ý bảo Nhậm Tư Đồ là hai bàn tay anh đều bận cả, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Mặc giúp tôi đi.”

Nhậm Tư Đồ cũng không từ chối mà xé vỏ bọc tạp dề ra, đi đến sau lưng anh. Lúc ấy cô mới thấy khó khăn. Cô cao một mét sáu mươi tám nhưng chỉ đứng tới tai anh, làm sao mà mặc cái tạp dề này cho anh được? Nhậm Tư Đồ cầm cái tạp dề so so ướm ướm một chút rồi đành phải đi đến trước mặc Thời Chung, tròng dây đeo cổ tạp dề lên cho anh từ phía trước.

Động tác này khiến hai người bây giờ trông giống như đang ôm nhau. Nhậm Tư Đồ cố không quan tâm đến nỗi xấu hổ này. Cô cúi đầu nên không nhìn thấy phản ứng của anh, chỉ muốn nhanh chóng mặc cho xong cái tạp dề để còn rút lui đến phạm vi an toàn. Nhưng đúng lúc này, tiếng quẫy nước “lộp bộp” vang lên giống như là xối mạnh vào những dây thần kinh đang căng như dây đàn của Nhậm Tư Đồ, khiến cô ngẩng lên theo phản xạ.

Thời Chung đang hơi cụp mi mắt để nhìn cô, ánh mắt giống như một dòng nước xoáy đen ngòm, mang theo lực hấp dẫn như có thể cuốn người ta vào trong đó. Nếu cô không bất ngờ ngẩng lên thì sẽ hoàn toàn không biết anh đang lẳng lặng nhìn cô, còn nhìn rất lâu rồi…

Nhậm Tư Đồ vô thức nín thở một lát, còn Thời Chung thì lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cực kỳ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của một mình Nhậm Tư Đồ. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy hai con cá diếc vốn đang nằm trong bồn nước giờ đã nhảy lên trên kệ bếp, gắng sức quẫy đuôi.

Nhậm Tư Đồ cố kéo thần trí của mình về từ trong dòng nước xoáy sâu thẳm kia. Thấy cá diếc sắp rơi xuống đất cô vội vàng đưa tay bắt lại nhưng không phát hiện anh đã vươn tay ra trước mình một bước. Có thêm một bàn tay, chẳng những không giúp được gì mà ngược lại còn khiến cho mọi việc trở nên vụng về. Trong nháy mắt, cá thì không bắt được mà cánh gà đã được anh rửa sạch và đặt trên đĩa lại bị Nhậm Tư Đồ vô tình vung tay làm rơi xuống đất.

Chiếc đĩa cũng bị gạt theo, rơi xuống bên cạnh chân Nhậm Tư Đồ, vỡ nát. Trong thoáng chốc, Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất bực dọc, phải đưa tay chống trán. Quả nhiên trời sinh cô không có duyên với nhà bếp mà.

Cô ngồi xuống, nhặt những mảnh vỡ của chiếc đĩa. Lúc này, con cá đang giãy giụa trên kệ bếp lại làm loạn, quẫy đạp và rơi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ, khiến cô phải bỏ những mảnh vỡ của chiếc đĩa xuống, dùng tay không để bắt cá.

Bên này, cô đang bận đến sứt đầu mẻ trán nên vẫn không phát hiện ra người nào đó đang lẳng lặng dựa vào tủ lạnh để xem trò hay…Trước nay anh chỉ thấy dáng vẻ gọn gàng, xử sự đâu vào đấy của cô bạn lớp phó học tập này. Khi anh bị axit văng trúng, cô cũng nhanh nhẹn xử lý, bình tĩnh và thành thạo không thua gì bác sĩ chuyên khoa. Hoá ra đây mới là chuyện khiến cô phải thực sự đau đầu.

Mãi đến khi thấy cô mải mê bắt cá nên ngón tay suýt nữa bị mảnh vỡ sắc bén của chiếc đĩa cắt trúng thì Thời Chung lập tức tắt nụ cười, ánh mắt trở nên lo lắng, bước tới kéo cô dậy…


Cổ tay Nhậm Tư Đồ đột nhiên bị kéo mạnh, còn chưa kịp phản ứng thì gương mặt điển trai của ai đó đã hiển hiện ngay trước mắt. Nhậm Tư Đồ chỉ kịp trợn tròn mắt vì kinh ngạc, Thời Chung đã lập tức đưa tay chộp lấy eo cô.

Tiếng kinh hô của Nhậm Tư Đồ còn nghẹn lại trong cổ họng thì cô đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Hai chân cô lướt qua những mảnh vỡ và con cá diếc còn đang khổ sở vùng vẫy trên mặt đất kia. Trong nháy mắt, cô đã bị hai cánh tay mạnh mẽ và ngang tàng bế đến đặt lên trên kệ bếp.

Sau khi ngồi vững, Nhậm Tư Đồ mới nhìn rõ gương mặt khôi ngô trước mắt mình. Nụ cười có vẻ bất đắc dĩ dần hiện lên trên mặt anh khiến cho tai của Nhậm Tư Đồ cũng nóng lên theo.

Thật ra động tác của anh rất nhanh gọn, mọi việc chỉ diễn ra trong vài giây nhưng đến lúc này, tay của anh vẫn đang đặt bên hông cô, cách một lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng truyền tới từ cánh tay anh, điều đó nhắc nhở Nhậm Tư Đồ rằng cô đang đối mặt với một người đàn ông trẻ trung và mạnh mẽ. Nhậm Tư Đồ vô thức cúi đầu để nhìn cánh tay anh, lúc này mới phát hiện tư thế của hai người – cô ngồi, còn anh đứng… giữa hai chân cô.

Nhậm Tư Đồ không kìm được, định nhảy xuống khỏi kệ bếp nhưng lại bị anh nhanh nhẹn đè hai vai xuống. “Cô hai à, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa!”

Âm cuối của anh hơi kéo dài và lên giọng, giống như chiếc lông vũ xẹt qua màng nhĩ của Nhậm Tư Đồ.

Không biết tại sao, trong lúc màng nhĩ bị kích thích thì trong đầu Nhậm Tư Đồ lại bùng lên một ý nghĩ: Lỡ như lúc này mà Tầm Tầm đi vào thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất…

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, ngồi lại trên kệ bếp không làm trở ngại mình nữa, Thời Chung mới chịu buông cô ra, tự mình xử lý đống lộn xộn dưới đất.

Nhậm Tư Đồ ngồi đó mà người cứng đờ, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa bếp, khi không nhìn thấy cái đầu thập thò vì tò mò của Tầm Tầm thì mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhìn lại Thời Chung đã bắt cá bỏ vào bồn, đang đi về phía góc nhà, nơi để chổi và ki hốt rác.

Quả nhiên, không có cô “giúp đỡ” thì mọi thứ đều trở nên gọn gàng, ngăn nắp như trước.

Thì ra người có ngón tay đẹp lúc cắt hành tây cũng thấy đẹp mắt. Không chỉ thấy đẹp mắt mà tốc độ cũng rất nhanh, món đầu tiên của anh đã nhanh chóng được hoàn thành. Hương thơm của món ăn cứ lượn lờ trong căn bếp. Nhậm Tư Đồ ngồi trên kệ bếp, nghĩ ngợi một lúc lâu nhưng cũng chỉ nghĩ ra một câu rất vô nghĩa: “Thật ra… tôi cũng đang học nấu ăn, đợi khi nào tôi học thành tài thì nhất định sẽ mời cậu đến thưởng thức.”

Thời Chung đang chuyên tâm nấu nướng, không hề ngước mắt lên nhìn cô, mà chỉ bật cười một cách khoái trá trong làn khói. “Con người tôi có trí nhớ tốt lắm đấy, cậu đừng có mà nói suông với tôi, đến lúc đó mà không được ăn thì tôi sẽ nhớ suốt đời đấy.”

Nhậm Tư Đồ im lặng cân nhắc một chút, cuối cùng cảm thấy xác suất mình có thể học nấu ăn thành tài gần như là cực thấp nên sau khi khoác lác xong lại thấy không biết nói gì, đành cố nặn ra một cái cớ để rời khỏi đó trước: “Tôi đi xem xem Tầm Tầm đang làm gì mà cả buổi trời không thấy tăm hơi…”

Nhậm Tư Đồ về lại phòng khách, thấy Tầm Tầm đang ngồi trên tấm thảm nhung ở bên cạnh chiếc bàn, dùng bút chì ghi chép gì đó lên cuốn vở, dáng vẻ hết sức tập trung.

Cô rón rén đi đến gần cậu nhóc, Tầm Tầm vẫn không phát hiện ra… Chăm chú như thế, thảo nào mà lúc nãy chiếc đĩa bị rơi cũng không thấy thằng nhóc chạy vào bếp để xem thử tình hình.

Khi Nhậm Tư Đồ bước đến sau lưng Tầm Tầm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cậu nhóc đang trịnh trọng ghi lên cuốn vở in hình Minion của mình dòng chữ: Biết nấu ăn, cộng 10 điểm.

Lúc ấy, Tầm Tầm mới phát hiện có điều khác thường, lập tức quay đầu lại thì phát hiện Nhậm Tư Đồ đang từ trên cao nhìn xuống. Tầm Tầm liền ngẩn ra.

Cậu nhóc vội vàng gấp vở lại, định cầm nó chạy trốn nhưng Nhậm Tư Đồ đã đứng lù lù ngay trước mặt cu cậu, cố làm ra vẻ hết sức nghiêm khắc, chìa tay ra phía trước.

Cô rất muốn xem thử rốt cuộc thằng quỷ nhỏ này đang viết những gì.


Tầm Tầm tự biết thân biết phận rằng mình không thể chạy thoát nên lè lưỡi rồi ngoan ngoãn giao cuốn vở cho Nhậm Tư Đồ.

Trên trang vở có một chuỗi các con số, chữ Hán và phiên âm để làm thành một bảng chấm điểm hết sức chỉn chu. Bởi vì Tầm Tầm viết phiên âm quá nhiều nên Nhậm Tư Đồ vô thức đọc thành tiếng: “Cao hơn chú Gia Ngôn, cộng 10 điểm; mắt nhỏ hơn chú Gia Ngôn, trừ mười điểm…” Mãi đến lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới đột nhiên ý thức được rằng mình không nên xem với vẻ thích thú như thế nên lập tức dừng lại, sau đó sa sầm nét mặt, nghiêm giọng nói: “Tầm Tầm, tự ý chấm điểm cho người khác là một việc rất bất lịch sự.”

Tầm Tầm bị phê bình nên lẳng lặng chuẩn bị, đang định trưng ra vẻ mặt cầu xin trăm lần đều hiệu nghiệm của mình ra thì đúng lúc này, hương thơm của thức ăn bay tới.

Tầm Tầm lập tức cứng người lại, hết sức cảnh giác. Cậu bé hít sâu một hơi, sau khi xác định là mình không ngửi nhầm thì hai mắt liền sáng rực lên, lập tức vứt chuyện cuốn vở ghi chép lên chín tầng mây, tha đôi dép hình Minion của mình, chạy lạch bạch như bị ai đuổi theo sát nút…

Thời Chung vừa bưng món cá diếc kho lên bàn thì Tầm Tầm đã chạy vọt vào bên cạnh, hai tay bấu vào mép bàn, thò đầu tới gần cái đĩa và hít sâu một hơi, sau đó vội vội vàng vàng xông vào bếp lấy đũa.

Chỉ trong chốc lát, Tầm Tầm đã ngồi bên bàn, ăn ngấu nghiến, còn Thời Chung lại vào trong bếp để làm thêm một món nữa. Nhậm Tư Đồ vẫn đang ngồi ngoài phòng khách để suy nghĩ xem nên xử lý thế nào với cuốn vở ghi chép này thì bên kia, sau khi thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Thời Chung, Tầm Tầm không nhịn được hét lên: “Cộng thêm 10 điểm! Phải cộng thêm 10 điểm! Nhậm Tư Đồ, mẹ mau qua đây, ngon lắm nè!”

Sau khi đích thân thưởng thức món ăn, Nhậm Tư Đồ cũng phải thừa nhận tài nấu nướng của anh bạn học cũ này còn hơn cả Thịnh Gia Ngôn.

Trước nay Tầm Tầm vẫn có con mắt to hơn cái bụng, ăn được một chút là liền kêu no rồi nằm soài lên bàn ăn đùa nghịch với mấy miếng xương gà một cách say sưa. Nhậm Tư Đồ lại không nỡ đặt đũa xuống, vừa ăn vừa nói: “Nhìn cậu không giống như người biết nấu ăn.”

Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp nói tiếp thì Tầm Tầm đã mỉm cười và giành nói trước: “Mẹ cháu thích người biết nấu ăn, cháu cũng thế.”

Trẻ con nói mà không nghĩ ngợi nhiều nhưng khi chữ “thích” rơi vào tai của hai người lớn kia thì không còn trong sáng nữa. Nhậm Tư Đồ xấu hổ cười với Thời Chung. “Đừng nghe con nít nói bậy.’

Thời Chung ngồi đối diện lại rất thích thú với những lời của Tầm Tầm. Anh nhướng mày, hỏi ngược lại cô với tâm trạng rất vui vẻ: “Chẳng phải thế sao? Tôi vẫn nhớ rất rõ là năm ấy chính miệng cậu đã nói người cậu kính trọng nhất là bố mình, bởi vì khả năng nấu nướng của ông rất tốt.”

Thời Chung vừa nói xong những lời này, liền nhìn thấy động tác đang gắp thức ăn của cô bỗng dưng khựng lại, cả người cứng đờ.

Không khí vốn đang vui vẻ, thoải mái bỗng nhiên trở nên trầm lặng hẳn đi. Bởi vì Nhậm Tư Đồ đang cúi đầu nên Thời Chung không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng anh lại phát hiện bàn tay đang cầm đôi đũa của cô siết càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi những ngón tay dần trắng bệch khiến anh không khỏi nhíu mày lại.

Tầm Tầm ngồi bên cạnh vẫn mải mê đùa nghịch với mấy khúc xương gà, thuận miệng trả lời Thời Chung: “Mẹ không có bố, cũng giống như cháu vậy”.

Mãi đến lúc ấy, Tầm Tầm mới phát hiện ra không khí có vẻ khác thường… vì không có ai trả lời nó… Tầm Tầm ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy trên mặt Thời Chung dần hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không tin những gì cậu bé vừa nói. Để chứng minh mình không nói bậy, Tầm Tầm lại bổ sung thêm một câu: “Tháng trước nữa, cháu và mẹ đi đón bà ngoại ra từ một nơi có rất nhiều lưới sắt, ngay cả bà ngoại cũng nói mẹ cháu không có…”

Đôi đũa đập mạnh lên bàn ăn tạo thành một tiếng “bộp”, âm thanh này đột ngột đến nỗi khiến Tầm Tầm vô thức im bặt. Nhậm Tư Đồ đặt đôi đũa xuống, lúc ấy mới ngẩng đầu lên. Cuối cùng Thời Chung cũng nhìn thấy mặt cô…

Nhậm Tư Đồ mỉm cười rồi đứng dậy: “Tôi cũng ăn no rồi, tôi… tôi đi rửa bát đây.”

Nụ cười trên mặt cô hết sức tự nhiên, không giống như đang giả vờ chút nào. Nhưng nụ cười ấy lại có vẻ không ăn khớp với tiếng đặt đũa thật mạnh lúc nãy.

Cô nhanh chóng thu dọn bát đũa, bước nhanh vào nhà bếp. Bên tai Thời Chung lại văng vẳng vang lên hai tiếng “lưới sắt” của Tầm Tầm vừa rồi. Khi quay lại nhìn bóng lưng của cô, anh không kìm được mà nhíu mày thật chặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.