Đọc truyện Ước Hẹn Phù Hoa – Chương 42
Nhưng không đợi cô trả lời, Thời Chung bỗng nhiên bật cười, nâng mặt của cô lên, thưởng cho cô một nụ hôn thật kêu. Khi nhìn vào mắt anh, cô càng có cảm giác trong ấy tràn ngập sự sung sướng như đón tia nắng ấm đầu tiên sau trận tuyết dữ. “Thì ra cũng có lúc mấy chữ “thay lòng đổi dạ” lại dễ nghe đến thế…”
Thì ra khi anh thực sự vui vẻ thì sẽ như thế này. Khoé môi, khoé mắt, mặt mày đều tràn ngập nụ cười. Khi Nhậm Tư Đồ còn đang nhìn ngắm dáng vẻ “lạ lẫm” này của anh thì Thời Chung đã vươn tay ra, bế cô đặt lên bàn.
Cô ngồi trên mặt bàn, vì thế tầm mắt của hai người ngang nhau. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy ánh mắt hài lòng của anh, cũng nhìn thấy những thứ phản chiếu trong mắt anh, bao gồm cả dáng vẻ bối rối vì không kịp trở tay của mình…
“Anh không giận nữa à?”
“Anh chưa bao giờ tức giận cả.” Không ngờ anh lại phủ nhận những hành động lúc trước của mình. “Em giống như mấy hạt châu trên cái bàn tính vậy, người ta không động vào thì em sẽ không nhúc nhích. Nếu anh không làm mặt lạnh, quyết tâm bức ép em bước về phía trước thì đến năm nào tháng nào em mới có thể thoát khỏi cái vỏ bọc của mình?”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy đầu óc mình không theo kịp những gì anh nói.
Cô nhìn anh, không giấu được vẻ kinh ngạc, rồi không nén được mà hỏi lại lần nữa: “Anh… không giận nữa à?”
Thời Chung hôn lên mắt cô, buộc cô phải thu lại ánh nhìn vô cùng kinh ngạc kia. “Anh là loại đàn ông nhỏ mọn như thế sao? Em đã thừa nhận rằng mình yêu anh, nếu em chịu bước một bước thì anh sẽ đi thay em chín mươi chín bước còn lại…”
Nói xong, chiếc hôn dừng trên mắt cô dần trượt xuống, rơi chính xác vào môi cô.
Nhậm Tư Đồ không nén được ngạc nhiên, nghiêng đầu một chút để né tránh. Cô còn nhiều thắc mắc chưa hỏi xong, không thể để anh lấp liếm qua loa như thế được. “Vậy ý của anh là… anh vẫn luôn tính kế với em?”
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Từ lúc cô ở lại nhà Thịnh Gia Ngôn xử lý vết thương trên tay của anh ấy, còn anh thì phẫn nộ bỏ đi?
Từ lúc anh cầu hôn cô trên con đường bên ngoài cửa hàng trang sức nhưng thất bại, sau đó ném cô lại trên đường, còn mình thì lái xe đi mất?
Từ lúc anh cố ý để thua Tưởng Lệnh Thần ở phòng tập kiếm đạo để Thịnh Gia Ngôn được rút đơn kiện, khiến cô vì thế mà hết sức áy náy, còn anh thì tuyệt vọng và lặng lẽ cho cô một nụ hôn từ biệt?
Hay là từ khi anh nghe được những tin nhắn thoại mà Tôn Dao gửi đến, anh không chỉ không hồi âm mà còn chạy về quê “chữa trị vết thương lòng”, khiến cô sốt ruột như kiến bò trên chảo?
Đôi mắt đang nhìn anh của cô khẽ nheo lại, dần phát ra những tín hiệu đầy nguy hiểm, hiển nhiên là dự báo cho một trận tính sổ đẹp mắt sắp bắt đầu. Thời Chung cảm thấy cần phải nhanh chóng kết thúc đề tài này tại đây. “Anh tính kế với em lúc nào chứ? Rõ ràng là anh đang yêu em…”
Thời cơ tốt thế này làm sao có thể dùng để tính sổ? Ắt hẳn phải làm cho xong chuyện chưa hoàn thành chứ nhỉ…
Lần này Nhậm Tư Đồ có trốn cũng vô ích. Tay của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không cho cô đường trốn, giữ chặt góc độ này, khiến anh dễ dàng hôn lên đôi môi cô.
Khi nụ hôn xảo quyệt của Thời Chung sắp dời từ cổ xuống tới ngực Nhậm Tư Đồ, cô vẫn chưa hết giận nên nâng mặt anh lên, không cho anh được toại nguyện. “Em có thể rút lại câu nói vừa rồi được không?”
“Câu nào?” Thời Chung đoán được là cô sẽ nói một câu không hay ho gì nên ngẩng đầu lên, nhướng mày liếc nhìn cô.
“Câu có thai thì kết hôn ấy.”
Trong đầu Thời Chung lập tức nảy lên hai chữ: Quả nhiên…
Đương nhiên, đáp án của anh chính là: “Không thể…”
Nhậm Tư Đồ nghĩ, trên đời này chắc chỉ có Thời Chung là “hầu hạ” người ta mà hầu tới nỗi người ta không thể xuống giường được.
Rất mệt, nhưng lại không ngủ được, bởi tinh thần cứ phấn chấn. Khó khăn lắm Nhậm Tư Đồ mới tìm được một tư thế coi như thoải mái, nằm nhoài trên giường chuẩn bị đếm cừu để ngủ thì Thời Chung ở bên cạnh lại vươn cánh tay ra, kéo cô vào lòng mình.
“Anh không buồn ngủ à?” Nhậm Tư Đồ hỏi anh.
“Nghĩ tới một chuyện nên không ngủ được.”
“Nghĩ chuyện gì?”
“Anh đang nghĩ…” Thời Chung siết chặt vòng tay đang ôm ngang eo cô. “Xác suất thành công của mỗi lần là bao nhiêu?”
Sáng sớm ngày thứ Hai, bạn nhỏ Nhậm Yến Tầm của chúng ta bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc. Cu cậu tự mình đánh răng, rửa mặt, cởi bộ đồ ngủ in hình Minion ra, mặc từng lớp quần áo dày ấm áp vào người, cái dáng lúc thay quần áo trông cũng hết sức nghiêm túc, chỉ có điều cu cậu không hề phát hiện ra mình đã mặc áo lót ở bên ngoài áo ấm, hai chiếc tất trên chân đều là tất bên trái.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, bạn nhỏ Nhậm Yến Tầm đứng trước gương đánh giá ngoại hình của mình một chút, cảm thấy dường như mình lại đẹp trai hơn ngày hôm qua một tẹo, cho nên hài lòng đeo cặp sách đi ra khỏi phòng ngủ của mình, sang gõ cửa phòng ngủ chính.
Gõ vài tiếng mà không có ai trả lời, cậu nhóc đành phải tự đẩy cửa bước vào.
Tôn Dao vẫn đang nằm dang hai tay hai chân trên giường, ngủ khò khò không hay biết gì.
Tầm Tầm đứng bên cạnh chiếc giường, hít sâu một hơi, đưa hai tay lên miệng làm ống loa. “Dậy đi!”
Tôn Dao ngồi bật dậy như một chiếc lò xo nhưng ba hồn bảy vía thì vẫn còn trong mộng. Mãi sau khi nhìn ngó xung quanh một vòng, ánh mắt bắt gặp Tầm Tầm đang đứng bên cạnh giường thì Tôn Dao mới nhớ sáng nay phải đưa Tầm Tầm đi học sớm.
Tôn Dao vội vàng bước xuống giường. “Cho dì năm phút.”
Nói xong thì nôn nóng đến mức đi chân trần vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Nghe tiếng nước rào rào từ trong nhà vệ sinh vang ra, Tầm Tầm bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ. “Nhậm Tư Đồ bảo dì ở lại đây, rốt cuộc là muốn dì chăm sóc con hay con chăm sóc dì? Haizz…”
Nhưng cũng may là tài nấu nướng của Tôn Dao đỡ hơn Nhậm Tư Đồ một chút, nấu bữa sáng coi như không có vấn đề gì. Trứng ốp la, bánh mì nướng, sữa yến mạch, cộng thêm một trái táo… Tầm Tầm được ăn no nê nên lập tức không ca thán gì nữa.
Tôn Dao không có thời gian để rửa bát đũa mà dồn hết chúng vào bồn rửa bát, rửa tay xong thì dắt Tầm Tầm ra ngoài cửa để đi giày.
Tôn Dao vừa ngồi xổm xuống mang giày cho Tầm Tầm vừa nói: “Đúng rồi, bài tập về nhà môn nữ công mà cô giáo các con cho khó quá. Thời nào rồi mà còn có người vá quần áo nữa chứ? Bây giờ cứ hễ rách hỏng là vứt đi ngay.”
Tầm Tầm lập tức kêu than một chặp: “Hic, vậy bài tập của con phải làm thế nào đây?”
“Dì bảo trợ lý của dì vá cho con một cái áo, lát nữa sẽ bảo anh ta mang tới trường cho con.”
Lúc ấy Tầm Tầm mới yên tâm, sau khi thay giày xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng vừa mở cửa ra, Tầm Tầm lập tức sửng sốt…
Ngoài cửa, Nhậm Tư Đồ đang chuẩn bị lấy chìa khoá từ trong túi xách ra để mở cửa.
Một ngày không gặp nên Tầm Tầm rất nhớ Nhậm Tư Đồ, cậu bé lập tức nhào tới ôm chặt chân cô. “Cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
Tôn Dao thì không thể tươi cười vô âu vô lo như thằng nhóc này, vừa nghĩ tới chuyện nhiệm vụ của Nhậm Tư Đồ đã thất bại, Tôn Dao liền không nhịn được phải thở dài. “Mình đưa Tầm Tầm đến trường mẫu giáo trước, tối nay về sẽ uống với cậu vài chén giải sầu, cho mấy gã khốn ấy cút xéo hết đi.”
Tôn Dao vừa nói xong thì thấy mặt Nhậm Tư Đồ lập tức trở nên ngại ngùng ngượng ngập. Tôn Dao cứ tưởng cô đang ngầm bảo mình không được nói những lời thô tục trước mặt trẻ con nên chột dạ, vội vàng vỗ vài cái vào miệng mình. Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nam trầm ấm mang theo vẻ bất mãn mà hỏi: “Cô nói ai là đồ khốn?”
Tôn Dao giật mình.
Cửa vốn chỉ được mở ra một nửa nên che mất tầm mắt của Tôn Dao, vì thế cô chỉ nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ở ngoài. Đúng lúc này, cánh cửa được chủ nhân của giọng nói kia mở ra hết cỡ, khi ấy Tôn Dao mới nhìn thấy bên cạnh Nhậm Tư Đồ còn có một người đàn ông.
Ánh mắt của Tôn Dao tràn ngập sự hoài nghi, cứ liếc qua liếc lại giữa Thời Chung và Nhậm Tư Đồ, sau đó mới đưa mắt nhìn hẳn Nhậm Tư Đồ. “Hai người…”
Nhậm Tư Đồ không trả lời, Thời Chung cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng đưa tay khoác lấy vai Nhậm Tư Đồ… Mọi thứ được thể hiện trong sự im lặng.
Tôn Dao lập tức nở nụ cười hiểu ý, Tầm Tầm ở bên cạnh Tôn Dao thì càng hớn hở vui mừng. Cậu nhóc thả Nhậm Tư Đồ ra, xoay người nhào vào lòng Thời Chung. “Cháu thấy nguyện vọng trong một trăm tám mươi ngày có thể thực hiện được trước thời hạn.”
Thời Chung nhấc bổng Tầm Tầm lên thật cao. “Hôm nay chú đưa cháu đi học được không?”
Tầm Tầm gật đầu lia lịa, Tôn Dao thì cảm thấy không có gì vui hơn. Cô cởi đôi giày vừa đi vào chân ra, quay người vào trong phòng. “Vậy mình có thể vào nhà ngủ thêm một giấc rồi.”
Nhậm Tư Đồ không khỏi lo lắng nhìn Thời Chung. Chỉ có cô mới biết đêm qua anh gần như là không ngủ. Đầu tiên là giày vò cô cho tới khuya, khi cô mơ mơ màng màng ngủ và mơ mơ màng màng thức giấc thì lại thấy anh đang ngồi bên bàn làm việc bận chuyện gì đó. Tờ mờ sáng anh lại phải lái xe đưa cô về Bắc Kinh. Trên đường về đây, cô có thể ôm dây an toàn ngủ bù nhưng anh thì phải tập trung lái xe, thế mà không ngáp lấy một lần… Lẽ nào người đàn ông này được làm từ sắt thép, không cảm thấy buồn ngủ sao?
Bộ dạng của anh vẫn cứ hăng hái, tươi tỉnh như thường ngày, Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy lo lắng. “Hai ngày nay anh mệt lắm rồi, hay là về nghỉ ngơi trước đi.’
Tôn Dao thấy thế, mặt lập tức tỏ vẻ trêu chọc, liên tục “yeah” ba tiếng như đọc rap: “Yeah yeah yeah! Cô Nhậm nhà chúng ta biết đau lòng cho ai kia của mình mà không biết đau lòng thay tôi, đêm qua tôi phải đọc kịch bản tới ba giờ sáng mới được đi ngủ đây… Hơn nữa hai ngày nay các cậu làm gì mà lại mệt đến như thế?”
Nhậm Tư Đồ lập tức lườm Tôn Dao một cái, vẻ cảnh cáo rất rõ: Có con nít ở đây, đừng có nói lung tung…
Sắc mặt Thời Chung vẫn không có gì khác thường, anh không nói năng gì nhưng ánh mắt thì như đang mỉm cười. Nhậm Tư Đồ cứ tưởng anh sẽ không chấp nhặt với Tôn Dao, không ngờ anh lại bâng quơ nói với Nhậm Tư Đồ một câu: “Không sao, cứ coi như… chuẩn bị lên chức bố vậy.”
Lời vừa nói ra, giống hệt như một trái tạc đạn ném về phía Tôn Dao.
Tôn Dao ngạc nhiên nhìn Thời Chung. Trông bộ dạng của Thời Chung… có vẻ như đang thừa nhận.
Nhậm Tư Đồ biết anh đang cố ý khiến Tôn Dao hiểu lầm nhưng đáng tiếc là không làm gì được anh. Khi Thời Chung dắt Tầm Tầm đi khỏi đó, bóng dáng một lớn một nhỏ kia còn chưa biến mất khỏi hành lang thì Tôn Dao đã không nhịn được nữa mà hỏi Nhậm Tư Đồ ngay: “Cậu có rồi à?”
Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên Tôn Dao quên cả việc phải vặn nhỏ volume lại. Nhậm Tư Đồ liếc nhìn thì thấy bước chân của Thời Chung thoáng khựng lại nên đoán là anh cũng đã nghe thấy…
Nhậm Tư Đồ vội vàng đóng cửa lại. “Làm gì có chuyện đó.”
Nhậm Tư Đồ vừa nói xong, trong đầu cô liền hiện lên một ý nghĩ: Hình như… cũng không phải là không thể.
Tôn Dao đang muốn nhanh chóng vào phòng ngủ bù một giấc nên không trêu ghẹo cô nữa, trên đường về phòng ngủ, cô vừa đi vừa cởi áo khoác, khăn quàng cổ, mũ trùm đầu dày cộm trên người ra, gật gà gật gù nói với Nhậm Tư Đồ vẫn còn đứng ở gần cửa: “Đợi mình ngủ no nê, đợi cậu đi làm về thì chúng ta sẽ bàn tới chiến tích vĩ đại của cậu, làm thế nào mà có thể thu phục được anh ta trong vòng hai ngày.”
Khi Nhậm Tư Đồ theo vào phòng ngủ thì Tôn Dao đã nhào lên giường ngủ khò khò. Trước nay tốc độ đi vào giấc ngủ của Tôn Dao vẫn rất nhanh nên Nhậm Tư Đồ không hề ngạc nhiên trước điều này, cô chỉ nhón chân nhẹ nhàng đi về phía bàn làm việc, chuẩn bị lấy túi xách đi làm.
Nhưng khi tới bên bàn làm việc để lấy túi xách, Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên chần chừ một chút, không lập tức đi ngay mà lặng lẽ kéo ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc ra.
Trước đây vì một số sự cố do Thời Chung gây ra nên Nhậm Tư Đồ từng phải mua thuốc tránh thai khẩn cấp để uống. Khi ấy, cô mua thêm vài viên để đề phòng tình huống bất ngờ, nó được giấu trong góc kín nhất của ngăn tủ này. Tối qua họ không dùng biện pháp tránh thai, bây giờ cô lấy một viên thuốc từ trong ngăn kéo ra, do dự một lát rồi lại bỏ vào trong.
Nhậm Tư Đồ thầm nhắc nhở bản thân: Đã hứa với người ta thì phải làm được…
Nếu thực sự có với anh một đứa con, chắc chắn anh sẽ là một người cha rất yêu thương con mình, bởi vì anh… rất yêu mẹ của đứa trẻ.
Nhậm Tư Đồ bị ý nghĩ táo bạo này khiến cho vành tai nóng bừng lên. Cô điều chỉnh cảm xúc, đóng ngăn tủ lại, dứt khoát quay đầu bước ra khỏi phòng.
Khi đến bãi đỗ xe ngầm dưới toà nhà đặt phòng khám, đúng lúc Nhậm Tư Đồ gặp được Mạc Nhất Minh. Khi hai người cùng đi thang máy lên lầu, Mạc Nhất Minh nhìn cô từ đầu đến chân một lượt rồi nói: “Thần sắc không tồi, tốt hơn lần gặp em vào tuần trước rất nhiều, hết bệnh rồi hả?”
Tuần trước, tâm trạng của Nhậm Tư Đồ rất tồi tệ. Ngoại trừ những lúc làm việc, cô buộc mình phải cố tập trung tinh thần thì những lúc còn lại, tinh thần của cô cứ treo ngược cành cây. Mạc Nhất Minh thấy cô cứ liên tục uống cà phê để giữ sự tỉnh táo liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Cô không thể nói là mình bị thất tình nên đành phải nói dối là bị bệnh.
Lúc này, trên mặt Nhậm Tư Đồ chỉ trang điểm một lớp thật mỏng nhưng nhìn bóng mình phản chiếu trong chiếc gương lắp trong thang máy, cô thấy quả thật mặt mình hồng hào, thần sắc tươi tỉnh, thảo nào mà người ta nói tình yêu chính là liều thuốc làm đẹp tốt nhất của phụ nữ, thực tế đã chứng minh câu này là có lý chứ chẳng chơi.
Khi nói chuyện với những người đến tư vấn, thái độ của Nhậm Tư Đồ bất giác cũng trở nên thân thiện hơn.
Anh Trang lần trước bị cắt ngang buổi tư vấn do luật sư của Từ Kính Nam chạy tới phá rối chính là người được Nhậm Tư Đồ sắp lịch hẹn đến tư vấn đầu tiên trong ngày hôm nay. Anh Trang vẫn ôm khư khư không chịu rời chiếc điện thoại, càng không chịu tắt máy khiến Nhậm Tư Đồ cứ bị cắt ngang giữa chừng khi nói. Nhậm Tư Đồ không nghiêm khắc như những lần trước, có điều sau ba lần mời anh ta tắt máy mà anh ta không chịu hợp tác, Nhậm Tư Đồ đành phải tịch thu điện thoại của anh ta, buộc anh ta hợp tác với mình. “Anh Trang, nguyên nhân cơ bản của chứng rối loạn âu lo của anh chính là vì anh quá coi trọng chuyện làm ăn. Ngoại trừ nghe điện thoại, bàn chuyện làm ăn, kiếm tiền, anh hoàn toàn không có cuộc sống riêng cho mình, cũng không có nơi gửi gắm tình cảm nào khác. Cho nên chỉ cần thu nhập bị giảm sút, dù chỉ là vài trăm đồng thì anh đều cảm thấy lo âu. Nếu anh đến chỗ tôi chỉ để cưỡi ngựa xem hoa mà không chịu hợp tác để trị liệu thì nỗi lo tồi tệ này sẽ ngày càng nghiêm trọng đấy.”
Lúc ấy, anh Trang mới chịu an phận, không nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động trên bàn Nhậm Tư Đồ nữa.
Thật ra nếu không có điện thoại quấy rầy thì anh Trang rất hợp tác để điều trị. Lần trước khi dùng liệu pháp phản hồi sinh học(*), chỉ cần nghe tiếng đếm tiền của Nhậm Tư Đồ thì các chỉ số huyết áp, nhịp tim của anh ta trên máy đo đều tăng mạnh. Lần này, Nhậm Tư Đồ vẫn bảo anh ta nhắm mắt lại, nghe tiếng đếm tiền. Anh Trang nghe theo lời dặn của Nhậm Tư Đồ, nhắm mắt lại, từ từ hít vào bằng đường mũi và thở ra bằng đường miệng, lặp lại vài lần, cộng thêm tưởng tượng. Tưởng tượng đến một chuyện vui vẻ gần đây nhất mà không liên quan gì đến tiền bạc. Cuối cùng, các chỉ số của anh ta dần trở nên bình ổn lại.
(*) Liệu pháp phản hồi sinh học (biofeedback therapy) là một kỹ thuật đo lường và cung cấp các chỉ số như nhịp tim, huyết áp, sự căng cơ, nhiệt độ da, sóng não… giúp con người có thể học được kỹ năng kiểm soát và thay đổi chức năng của chúng.
Nhưng đúng lúc này, anh Trang đột nhiên mở mắt ra, hỏi Nhậm Tư Đồ: “Bác sĩ Nhậm, tôi vừa nghe theo lời cô, nghĩ tới một chuyện vui vẻ, cô đoán xem tôi nghĩ tới điều gì?”
Không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời, anh ta đã nói tiếp: “Công ty tôi có một dự án đã vào tới vòng tuyển chọn thứ hai của Tập đoàn Kính Nam, hình như cô và Từ Kính Nam rất thân với nhau đúng không? Cô có thể làm cầu nối giúp tôi được không?”
Xem ra cho dù vòng tới vòng lui thì trong đầu của anh Trang này cũng chỉ có tiền và tiền. Đã hết thời gian, khi Nhậm Tư Đồ tiễn anh ta ra cửa, anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Bác sĩ Nhậm, lẽ ra cô phải quen với Từ Kính Nam lắm mới đúng chứ. Cứ giúp tôi lần này đi, cô muốn hoa hồng cũng được mà, cứ ra điều kiện đi.”
“Thật ngại quá, tôi còn có người đến tư vấn nữa.” Nhậm Tư Đồ ngắt lời anh Trang nhưng anh ta vẫn cứ bám lấy cô, Nhậm Tư Đồ đành phải giao anh ta cho mấy y tá. “Y tá Lâm, làm phiền cô đưa anh Trang vào thang máy.”
Thật ra mười lăm phút sau Nhậm Tư Đồ mới có cuộc tư vấn tiếp theo nhưng đưa mắt nhìn ra thì thật vừa vặn, vị khách tiếp theo của cô đã đến. Anh Lý mấy tháng không tắm rửa, luôn bị cô dọn vệ sinh trong phòng khám chê là dơ dáy kia đang ngồi đợi trên chiếc ghế dài bên ngoài. Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám của anh Trang nên Nhậm Tư Đồ gọi với về phía hàng ghế đợi: “Anh Lý, mời vào.”
Anh Lý im lặng, bước vào phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ.
Trước nay anh Lý luôn rất ít nói, thậm chí từ đó tới giờ chưa từng chủ động nói chuyện với Nhậm Tư Đồ nhưng lần này, cô vừa bước vào phòng làm việc, đưa tay đóng cửa lại thì đã nghe anh ta hỏi: “Người lúc nãy nói có thật không? Cô rất thân với Từ Kính Nam sao?”
Hôm nay là ngày gì vậy chứ? Sao mấy vị khách đến tư vấn của cô ai nấy đều nhắc tới Từ Kính Nam…
Nhậm Tư Đồ nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi. Anh muốn uống gì, để tôi gọi y tá mang vào?”
“Không cần, tôi không khát…” Anh ta xua tay từ chối, sau đó nói tiếp đề tài vừa rồi. “Nói ra thì căn bệnh này của tôi có liên quan đôi chút tới Từ Kính Nam.”
“…”
Từ Kính Nam có liên quan tới căn bệnh của anh ta?
Nếu anh Lý nhắc tới Từ Kính Nam không phải là vì tò mò quan hệ giữa cô và Từ Kính Nam mà nó có liên quan tới công việc của Nhậm Tư Đồ thì đương nhiên cô phải nghiêm túc lắng nghe.
“Bác sĩ Nhậm, cô đã biết là bạn gái cũ của tôi mắc căn bệnh ưa sạch sẽ biến thái rồi đúng không? Cô ta khiến tôi sau khi chia tay, thà rằng sống lôi thôi lếch thếch cả đời cũng không muốn giống như cô ta vậy.”
Anh Lý hài lòng cúi đầu nhìn bộ dạng bẩn thỉu dơ dáy của mình rồi nói tiếp: “Chẳng phải chuyện hai anh em nhà họ Từ xảy ra tai nạn xe cộ năm đó đã lan truyền xôn xao khắp cả thành phố này sao? Có rất nhiều người còn nói rằng bọn họ tranh giành tài sản đến nỗi bất hoà, Từ Kính Nam muốn hại chết em trai mình, không ngờ bản thân cũng bị tai nạn. Lúc ấy, bạn gái tôi có mặt ngay tại hiện trường, chính cô ấy gọi xe cấp cứu mà, cũng chính cô ấy kéo hai anh chàng kia từ trong xe ra ngoài. Nghe nói, khi cô ấy kéo được một người ra thì người đó đã toàn thân bê bết máu. Từ đó về sau, cô ấy cứ nằm mơ thấy ác mộng, thấy máu chảy đầy tay mình cho nên chứng ưa sạch sẽ của cô ấy cũng không thể chữa được.”
“…”
Đối với những tin tức năm đó, Nhậm Tư Đồ không nhớ rõ ràng rành mạch đến thế nhưng cô nhớ rằng sau khi nghe tin tức, Tôn Dao đã chạy vội vào bệnh viện như thể bị điên.