Đọc truyện Ước Hẹn Phù Hoa – Chương 28
Khi Nhậm Tư Đồ đến phòng trà thì đã quá mười hai giờ khuya, nhưng ở chốn đô thị phồn hoa này thì khi ấy mới là lúc náo nhiệt nhất. Phòng trà này được bài trí theo phong cách của các quán rượu Nam Mỹ thời xưa, khắp nơi trong quán, các tốp người túm năm tụm ba trò chuyện xôn xao. Giọng hát lúc này cũng giống như giọng hát mà cô đã nghe trong điện thoại lúc nãy, đều do một cô ca sĩ có ngoại hình như người Nam Mỹ, vóc dáng hơi đẫy đà hát, có điều bây giờ đã đổi sang một ca khúc khác.
Trên băng ghế dài làm bằng gỗ trong một góc xa nhất, Mạc Nhất Minh và Thịnh Gia Ngôn đều đã uống say và nằm soài ra bàn.
Không sai, cuối cùng thì cô Nhậm vô cùng gan dạ của chúng ta vẫn chọn cách rời khỏi nhà Thời Chung.
Khởi động lại điện thoại.
Hơn nữa, còn khởi động nó lên ngay trước mặt Thời Chung.
Có điều lúc ấy mặt của Thời Chung đã lạnh tới mức không thể lạnh hơn được nữa, nên cuối cùng Nhậm Tư Đồ không có can đảm để gọi cho Thịnh Gia Ngôn, sau khi do dự một lát thì gọi vào số của Mạc Nhất Minh.
Người nghe điện thoại không phải là Mạc Nhất Minh mà là người pha rượu, nói là cả hai người kia đều say cả rồi, anh ta đang lo là không biết tìm ai để đưa họ về.
Lúc ấy Nhậm Tư Đồ cúp máy, im lặng nhìn Thời Chung. Tuy cô không nói tiếng nào nhưng trong đôi mắt đang viết rành rành mấy chữ: Em phải đi đón anh ấy…
Thời Chung mang vẻ mặt cứng nhắc nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ ném cho cô một câu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô nào có đang nói “đi thong thả, không tiễn”? Rõ ràng là đang cảnh cáo cô: Em mà dám bước khỏi đây một bước thì chúng ta sẽ chia tay…
Giống hệt như năm đó, Thịnh Gia Ngôn vượt cả đại dương xa xôi để đi thăm Nhậm Tư Đồ vừa phẫu thuật xong, khiến Yết Vũ Tình tức giận đến nỗi đòi chia tay với anh. Ai cũng mong rằng nửa kia sẽ đối xử tốt với mình, coi mình là duy nhất, không có ai khác. Nếu đó không phải là tình yêu trọn vẹn, vậy thì thà rằng không cần nữa.
Nhưng trước nay Nhậm Tư Đồ không phải kiểu người quả quyết như Yết Vũ Tình. Về mặt này, cô và Thịnh Gia Ngôn rất giống nhau – dễ bị do dự, dễ mềm lòng… Mềm lòng với người khác, càng mềm lòng với chính bản thân mình. Giống như bây giờ, ngay cả chính Nhậm Tư Đồ cũng không phân biệt được, sự áy náy mà cô dành cho Thời Chung có phải xuất phát từ chút tình yêu vừa nảy mầm kia hay không? Sự quan tâm mà cô dành cho Thịnh Gia Ngôn, phải chăng là vì vẫn còn u mê cố chấp chuyện quá khứ?
Nhậm Tư Đồ không phải là người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu đã không nghĩ ra chuyện này thì cô chọn cách bỏ qua nó. Cho nên nửa tiếng đồng hồ trước, theo bản năng, cô đã bỏ lơ sự cảnh cáo ngầm trong ánh mắt của Thời Chung, bỏ qua mọi chi tiết mà cô không thể hiểu rõ, bất chấp mọi thứ mà chạy đi. Cho nên lúc này, cô lấy lại tinh thần, gạt mọi suy nghĩ phức tạp, đi thẳng về phía bàn Mạc Nhất Minh và Thịnh Gia Ngôn đang ngồi.
Khi Nhậm Tư Đồ đến gần mới phát hiện tuy Mạc Nhất Minh nằm dài ra bàn nhưng miệng vẫn cứ lảm nhảm gì đó như nói mớ. Cô thử vỗ nhẹ vào mặt Mạc Nhất Minh, anh ta từ từ mở mắt ra nhìn cô. Sau khi nhìn rõ cô là Nhậm Tư Đồ, Mạc Nhất Minh “ợ” một cái rồi vẻ mặt trở nên chán ngán. “Sao lại là em?”
Nói xong liền quay đầu qua nhìn về phía anh chàng pha rượu đứng sau quầy bar cách đó không xa, bất mãn cằn nhằn: “Haizz, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, nếu tôi uống say thì cứ gọi cho cái người tên là Tôn Dao trong nhật ký cuộc gọi ấy, nhưng cậu… cậu gọi cho cái cây khô này làm gì?”
Nhậm Tư Đồ lập tức đẩy anh ta một cái khiến đầu anh ta gục xuống bàn. “Tôn Dao đang đóng quảng cáo ở nước ngoài, anh đừng hòng gọi được cho cậu ấy, mà cho dù có gọi được thì cậu ấy cũng không nghe điện thoại của anh đâu.”
Thật ra, trên nguyên tắc “tàn nhẫn với người khác, càng phải tàn nhẫn với chính mình”, Nhậm Tư Đồ khâm phục Yết Vũ Tình, nhưng lại càng khâm phục Tôn Dao hơn. Trước nay, khi Tôn Dao từ chối ai đó thì không bao giờ có chút ám muội để họ hiểu lầm hay cho họ tia hy vọng nào. Tôn Dao từng nói như đinh đóng cột ngay trước mặt Mạc Nhất Minh: “Tôi sẽ không thích anh đâu nên anh hãy từ bỏ ý định ấy đi. Theo đuổi ai cũng là theo đuổi, anh kiếm một cô nào khác là được mà…”
Giống như câu nói “tàn nhẫn với anh mới là tốt với anh”, cho nên Tôn Dao không cho Mạc Nhất Minh bất cứ cơ hội nào. Không chỉ một lần, Nhậm Tư Đồ đã tự hỏi mình, nếu năm đó Thịnh Gia Ngôn thẳng thừng từ chối cô giống như Tôn Dao từ chối Mạc Nhất Minh thì phải chăng cô sẽ sớm hết hy vọng, sẽ không có những trăn trở suy tư sau đó… Nhưng nói cho cùng thì tất cả đều là giả thiết của Nhậm Tư Đồ, bởi mẫu người dễ dàng mềm lòng như Thịnh Gia Ngôn, làm sao nỡ từ chối cô theo kiểu tuyệt tình như vậy được?
Bây giờ Nhậm Tư Đồ nói với Mạc Nhất Minh một câu, rất thẳng thắn, cũng rất tàn nhẫn. Mạc Nhất Minh nghe xong, ngây người trong phút chốc, sau đó lại nằm dài lên bàn, không nói tiếng nào. Nhưng Nhậm Tư Đồ hoàn toàn có lý do để tin rằng hôm sau khi Mạc Nhất Minh tỉnh rượu, anh ta sẽ tràn trề hy vọng trở lại, không hề có chút chán chường, sẽ lại tiếp tục chen lấn vào hàng ngũ những người theo đuổi Tôn Dao. Mấy năm nay, từ khi quen biết Tôn Dao, Mạc Nhất Minh vẫn luôn như thế. Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ, nhưng cũng bội phục anh ta vì điểm này.
Nhậm Tư Đồ biết anh ta là một con gián không dễ bị đánh chết nên không để ý tới anh ta nữa. Ngược lại, kiểu người có chuyện gì cũng giấu nhẹm trong lòng như Thịnh Gia Ngôn bên cạnh cô đây mới khiến cô lo lắng nhất.
Nhậm Tư Đồ thử vỗ vỗ vào vai Thịnh Gia Ngôn nhưng anh không hề có phản ứng gì, chỉ siết chặt nắm tay vốn đã nắm rất chặt kia.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh thấy Nhậm Tư Đồ đứng đờ ra đó với vẻ mặt bối rồi không biết phải làm sao thì bước tới, hỏi cô có cần giúp gì không.
Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ cũng tìm được cứu tinh, vội vàng nói: “Xe tôi đậu ở bên ngoài, anh có thể đỡ họ ra đó giúp tôi không?”
Nhân viên phục vụ vui vẻ giúp cô, quay sang đỡ Mạc Nhất Minh lên, dìu ra ngoài, tiện thể gọi thêm một người nữa tới đỡ Thịnh Gia Ngôn.
Nhưng anh chàng nhân viên kia trông còn yếu đuối hơn cả Nhậm Tư Đồ. Anh ta định đỡ Thịnh Gia Ngôn lên nhưng không nổi, ngược lại suýt nữa còn khiến Thịnh Gia Ngôn ngã xuống gầm bàn. Nhậm Tư Đồ thấy thế, không kìm được phải thốt lên một tiếng: “Thịnh Gia Ngôn!”
Không biết là do bị anh chàng phục vụ làm ngã hay láng máng nghe thấy tiếng gọi của cô mà Thịnh Gia Ngôn khẽ động đậy mi mắt, từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt đang mở ra dần lấy lại tiêu cự, Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo, đầy vẻ lo lắng của Nhậm Tư Đồ thì ngỡ ngàng, cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Đối với Thịnh Gia Ngôn, giấc mơ này cũng không hề xa lạ. Nói đúng hơn, đây hoàn toàn không thể coi là một giấc mơ, bởi mọi chi tiết đều tồn tại trong ký ức của anh một cách rất rõ ràng: Đêm mưa, say rượu, đau khổ, suýt nữa làm bậy…
Năm ấy, anh nhận nhầm Nhậm Tư Đồ là Yết Vũ Tình, đến khi đột nhiên tỉnh táo ra thì lập tức dừng lại…
Năm ấy, chia tay với Yết Vũ Tình, đau khổ đến nhường nào, đến bây giờ anh đã không còn nhớ rõ nữa. Lúc ấy anh tan nát cõi lòng, bởi vì anh tin rằng cả đời này mình chỉ có thể yêu một người. Bây giờ nghĩ lại, không phải anh không thể rời xa cô gái ấy mà nói chính xác hơn là anh tiếc nuối cho một Thịnh Gia Ngôn đã thật lòng trao trọn trái tim thời trai trẻ. Không lâu trước đây, khi nhìn thấy Yết Vũ Tình ở bên người đàn ông khác nhưng trái tim anh chỉ khẽ nhói lên một cái, còn lại phần lớn là thấy nhẹ nhõm.
Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm nhất, đã xóa nhòa mọi thứ giữa anh và Yết Vũ Tình. Thời gian cũng là liều thuốc tê tốt nhất, khiến anh hoàn toàn không chú ý đến, khi anh ngỡ rằng mình không thể quên được mối tình kia thì trái tim của anh đã sớm trao lại cho người con gái khác.
Nếu không phải thế, sao bây giờ anh lại nhận lầm cô gái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình thành Nhậm Tư Đồ chứ?
Nếu không phải thế, sao trong khoảnh khắc nghe được tiếng rên khe khẽ đầy ám muội trong điện thoại, rõ ràng đã bóp nát ly rượu trong tay mà anh vẫn phải giả vờ như trấn tĩnh nói: “Anh gặp được đồng nghiệp của em, anh ấy bảo anh nói với em vài câu. Anh cũng không biết anh ấy định làm gì nữa?”
Nếu không phải thế, sao khi anh siết chặt lòng bàn tay đã bị mảnh thủy tinh cào xước đến rướm máu, đau không phải ở tay mà lại ở trong tim?
Thịnh Gia Ngôn cười tự giễu.
Nhậm Tư Đồ thấy Thịnh Gia Ngôn nhìn mình với ánh mắt đờ đẫn đầy men rượu rồi đột nhiên bật cười thì không khỏi ngớ người ra. Lúc ấy, một nhân viên phục vụ khác vạm vỡ hơn bước tới, nói với Nhậm Tư Đồ: “Để tôi đỡ anh ấy cho!”
“Vậy thì làm phiền anh…” Nhậm Tư Đồ nói với giọng cảm kích, sau đó định nhích sang một bên để nhường vị trí bên cạnh Thịnh Gia Ngôn cho nhân viên phục vụ đỡ lấy anh.
Nhưng ngay lúc này, cổ tay của cô lại bị anh níu lại.
“Đừng đi…” Anh níu chặt tay cô, giọng nói toát ra sự yếu đuối khiến cô lập tức dừng bước.
Đừng rời xa anh…
Nhậm Tư Đồ không biết rốt cuộc mình đã đờ người ra đó trong bao lâu, mãi đến khi bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô của Thịnh Gia Ngôn bị một sức mạnh gần như là ngang ngược giật mạnh ra thì Nhậm Tư Đồ mới giật mình tỉnh táo trở lại.
Cô ngước mắt lên thấy Thời Chung đang đứng bên cạnh với gương mặt tối sầm.
Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Thời Chung đã hằm hằm nhìn Thịnh Gia Ngôn, nói với giọng rít qua kẽ răng: “Biết ngay là thằng nhãi này không có ý tốt mà.”
Vừa nói xong, Thời Chung lập tức xốc Thịnh Gia Ngôn dậy, đỡ anh đi thẳng ra ngoài một cách thô bạo.
Lúc này, Nhậm Tư Đồ – người bị Thời Chung cố tình lãng quên nãy giờ – mới hoàn hồn lại, rồi vội vã chạy theo sau.
Thời Chung ném Thịnh Gia Ngôn vào băng ghế sau của xe mình.
Nếu có thể, anh càng muốn ném Thịnh Gia Ngôn vào trong cốp xe.
Thịnh Gia Ngôn cảm thấy không thoải mái nên khẽ nhíu mày lại, bàn tay trái vốn đang nắm lại giờ càng siết chặt hơn. Ánh mắt của Thời Chung liếc qua, thấy vậy thì không khỏi nhíu mày…
Anh nhìn thấy hình như tay trái của con ma men này đang chảy máu.
Nhưng anh sẽ để tâm đến nó sao? Đương nhiên là không… Ánh mắt của Thời Chung nhanh chóng liếc qua tay phải của Thịnh Gia Ngôn. Chính bàn tay này, uống say rồi mà còn biết đường nắm chặt lấy người anh yêu, không chịu buông.
Quả nhiên không phải là kẻ tầm thường.
Thời Chung bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi trong lúc cô nói chuyện với người pha rượu, anh có nghe thấy tên của phòng trà này, nếu không thì…