Đọc truyện Ước Hẹn Biển Khơi – Chương 20: Hát
Hải Dương ngồi trên bàn học, tay cầm bút nhưng đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ. Cô vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10h rồi. Không kìm được lòng đặt bút xuống và cầm điện thoại lên.
[ Online 3 phút trước ]
Không một tin nhắn nào được gửi đến.
Dạo gần đây thỉnh thoảng cậu ấy sẽ gửi tin nhắn trò chuyện với cô nhưng hôm nay thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Chắc cậu ấy mệt nhỉ?
Hôm nay mọi người đều vất vả rồi. Kết quả buổi tổng duyệt sẽ được công bố vào ngày mai
Cô cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng. Cả tối nay cô chưa làm được gì nên hồn cả, hàng trăm suy nghĩ cứ xoay quanh tâm trí khiến cô không tài nào tập trung vào bất cứ việc gì.
Điên mất
Hải Dương ơi là Hải Dương
Sao mày lại kém cỏi thế chứ? Y hệt một con lừa vừa nhát gan lại vừa yếu đuối.
Ting!
Âm thanh tin nhắn bất chợt vang lên khiến cô bừng tỉnh khỏi nhưng suy nghĩ tự trách. Trong lòng đã có dự cảm là người cô chờ đợi, chậm rãi mở điện thoại lên
Hải Phong: [ Ngủ chưa? ]
Quả nhiên là cậu ấy.
Ngay lúc này cô cảm thấy cực kì hạnh phúc, giống như mọi xôn xao lo sợ trong lòng đều được xoa dịu, mát lạnh.
Cẩn thận nhắn lại
Hải Dương: [ Chưa ngủ ]
Có phải chúng ta đều như thế không? Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng điều mà chúng ta thể hiện trên màn hình chỉ là vài dòng ngắn ngủi không rõ cảm xúc.
Hải Phong: [ Hôm nay cậu rất tuyệt ]
Hải Dương đỏ mặt nhìn năm chữ lặng lẽ nằm trên màn hình, cô có cảm giác như có ai dùng búa đập mạnh vào trái tim khiến nó như ngừng đập.
Từng câu, từng chữ của cậu ấy đều khiến cô cảm thấy rung động mãnh liệt.
Hải Dương: [ Cảm ơn cậu nha, Harry ]
[ Vì đã giúp tớ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ]
Hải Phong: [ Vậy có thưởng không? ]
Cô ngớ người nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, thưởng á? Cô chưa từng nghĩ tên này lại muốn cô tặng quà cơ đấy
Trong giây phút nông nổi, cái tay nhanh hơn cái não đến khi nhận thức được mình vừa gửi cái gì cho thằng ngồi cạnh.
Hải Dương cô xin thề!
15 nồi bánh chưng trôi qua nhưng chưa bao giờ cô muốn tát vào khuôn mặt thân yêu của mình như lúc này.
Trơ mắt nhìn tin nhắn trước mắt được gửi đi thành công và chữ “seen” nhỏ bé góc bên cạnh.
Hải Dương: [ Để trả ơn đại hiệp đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ xin nguyện lấy thân báo đáp! ]
Cô vất điện thoại sang một bên rồi lăn sang một góc tự đập đầu vào tường kiểm điểm hành động ngu ngốc vừa rồi.
Bình thường cô hay trêu Hà Phương như thế này, hôm nay trót dại nỡ nhắn cho nam thần câu này có ngu không cơ chứ lị. Thôi xong, cậu ta có nghĩ cô bị thần kinh không đây? Có nên nhắn tin giải thích không?
Trời ơi!!
Đúng là tay nhanh hơn não mà.
Giờ xong, cô có nên chặn facebook cậu ta không? Nhưng mai đi học vẫn gặp mà!
Điên mất!!
Mà khoan, tại sao cô lại phải hoảng chứ? Chỉ là một câu đùa thôi mà. Ừ, ai nhìn vào mà chẳng biết.
Trong khi Hải Dương còn đang bốc hoả và độc thoại nội tâm hăng say thì ở phía bên kia Hải Phong cũng shock chẳng kém gì.
Cậu ấy nhắn như vậy là có ý gì?
” Nguyện lấy thân báo đáp? “, lấy…. thân?
Trong đầu cậu bây giờ chỉ văng vằng câu nói này. Tưởng tượng một chút, con bé ngồi cạnh mắt mở to ngây thơ nói ” xin nguyện lấy thân báo đáp…”
Oh my God
Máy tính trước mặt phản chiếu khuôn mặt thiếu niên tươi trẻ đang mím nhẹ môi tủm tỉm cười. Hai má cậu không biết tự bao giờ đã đỏ ửng một mảng, đến đôi tai cũng có cảm giác đang nóng lên.
Ting!
Hải Dương vội vàng mở tin nhắn mới gửi đến ra xem. Trời phật phù hộ cậu ta không bảo cô là con điên
Hải Phong: [ Hâm à ]
Ôi giời ơi, nghe như mắng yêu ấy. Hải Dương, bình tĩnh nào babe, bình tĩnh. Miệng thì nói thế nhưng trong cô lúc này giống như đêm giao thừa vậy, pháo hoa nổ vang dội trong lòng…
Hải Phong: [ Vẽ tớ đi ]
Vẽ tớ đi?
Vẽ tớ?
Vẽ á????
Hải Dương: [ Vẽ nào được, tớ biết vẽ đâu ]
Hải Phong: [ Thôi nào, please! ]
Kèm theo đó là một bức ảnh meme siêu đáng yêu!
Hự! K.O!
1000 điểm sát thương.
Hải Dương năm 15 tuổi không những thường xuyên lo lắng thái quá mà còn cực kì dễ xiêu lòng, đặc biệt dễ xiêu lòng với thằng ngồi cạnh đẹp trai…
Nhưng mà, cô không thể vẽ!
Cô khóc không ra nước mắt, làm thế nào giờ?
Tin nhắn lại tới
Hải Phong: [ Tớ biết cậu vẽ rất đẹp ]
Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định. Cậu ta lấy đâu ra tự tin để nói như thế chứ?
Mà nói tới mới nhớ, đợt vẽ báo tường cậu ta đã từng hỏi cô về vấn đề này.
Nhưng mà tại sao cậu ta lại biết chuyện này? Cô chưa từng nói với ai cả….
Hải Dương: [ Haha, đại ca, cậu nhầm rồi ]
[ Đổi cái khác được không? Tiểu nữ sợ sẽ phá huỷ khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của ngài mất ]
Hải Phong: [ Vậy tớ sẽ cho cậu nợ món quà này ]
[ Giờ đi ngủ đi, muộn rồi ]
Muộn ư? Thôi chết!
Mải nói chuyện mà cô không để ý đến thời gian, đã 11h kém rồi. Thường thì cô sẽ không ngủ muộn như thế này.
Nhưng quái lạ, tại sao cô lại không thấy buồn ngủ?
Hải Dương: [ Tớ không buồn ngủ ]
Hải Phong: [ Tớ hát cho cậu ngủ nhé? ]
——