Đọc truyện Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? – Chương 51
Những con thiên nga nổi một cách duyên dáng trên mặt nước phẳng lặng như gương, khi Sheridan và hai cô giáo khác đứng gần một cái ban công màu trắng thanh nhã, ngắm nhìn mấy đứa trẻ đang chơi vui vẻ với những con vịt nhỏ bé, non nớt bên bờ một cái hồ nhỏ ở phía trước bãi cỏ. Những giọng nói vui vẻ vang lên khi chúng cố gắng dụ dỗ những con thiên nga kiêu kì lại gần bờ hơn, lẫn vào đó là những giọng nói trầm hơn, dè dặt hơn của nhà Fielding, Townsende, Skeffington, and Westmoreland.
Sheridan để mắt kĩ lưỡng hơn tới lũ trẻ, nhưng không có những âm thanh ban ngày nào lại vang động như tiếng sấm sét trong tim nàng khi nàng cuối cùng cũng nhìn thấy Stephen hiện ra từ căn nhà với hai người phụ nữ. Whitney đã thì thầm lời cảnh báo về những người phụ nữ trước khi cô tham gia cùng những vị khách của mình, nhưng Sheridan chắc chắn là không để ý một chút gì đến chuyện đó. Trong tâm trí nàng, tất cả những gì nàng có thể nghe là những lời Whitney nói trước đó : “Stephen đã giữ mục sư ở lại cho đến tận tối muộn hôm đó. Chú ấy không thể – không muốn – tin là em sẽ không trở lại.”
Sự mềm yếu và hối hận làm nàng run rẩy bất cứ lúc nào nàng nghĩ về chuyện đó, củng cố sự dũng cảm của nàng, quả quyết đối mặt với chàng và gửi cho chàng bất kì sự “mời mọc” nào cần thiết để mang chàng quay lại với nàng.
Chàng đang lắng nghe chuyện gì đó mà Monica đang kể cho chàng, nhưng nụ cười của chàng lại không xuất hiện, và cái nhìn của chàng hướng về lũ trẻ.
Chàng càng tới gần thì trái tim của Sheridan càng đập mạnh cho đến khi nó dường như gầm thét trong tai nàng. Noel chạy tới bên nàng với Charity sát bên cạnh cậu bé, và cậu xấu hổ dừng lại trước mặt nàng. “Hoa, tặng cô,” cậu nói, giơ bông hoa dại nhỏ xíu mà Charity bảo cậu hái.
Lý do của Charity là rõ ràng khi bà nói, “Langford sẽ để ý đến Noel, và nếu cậu bé ở với cháu, thì chúng ta sẽ giảm giảm bớt được tất cả sự căng thẳng sớm hơn nếu chúng ta phải đợi cho đên khi anh chàng chú ý đến các cô giáo.”
Sherry không để ý đến ý tưởng đó, nhưng nàng cúi xuống để nhận bông hoa mỉm cười dịu dàng với cậu bé ba tuổi khỏe mạnh gợi cho nàng về cả cha cậu và Stephen. “Cám ơn, thiếu gia tốt bụng,” nàng nói, quan sát Stephen từ khóe mắt khi chàng lại gần ban công. Đằng sau nàng , dưới tán cây sồi lớn, những người lớn đang bí mật quan sát cùng cảnh tượng bắt đầu bày ra, và những cuộc nói chuyện của họ trở nên ngập ngừng, trong khi tiếng cười của họ dừng lại đột ngột, Noel nhìn ánh mặt trời lấp lánh trên mái tóc rực rỡ của nàng , với tay chạm vào nó, rồi dừng lại để nhìn Charity dò hỏi. “Nóng?”
“Không,” Sheridan trả lời, yêu thích mọi nét trên khuôn mặt cậu bé. ” Nó không nóng”.
Cậu bé cười khúc khích và với tay để chạm vào nó, nhưng tiếng gọi của Stephen đã ngay lập tức lôi kéo sự chú ý của cậu.
“Noel!”
Noel phá lên cười, và trước khi Charity có thể dừng cậu lại cậu bé quay người lại và chạy nhanh về phía chú của cậu, chàng nhấc bổng cậu bé lên trong tay. “Cháu đã lớn thêm 1 chút đấy!” Stephen nói với cậu, chuyển cậu sang tay trái, cái nhìn của chàng hướng vào vào nhóm người lớn đứng dưới cái cây. ” Cháu có nhớ ta không ?”
“Có!” Noel nhấn mạnh nói với một cái lắc đầu, nhưng khi họ bỏ qua Sheridan trong vòng vài mét, Noel thấy Sheridan nhìn cậu với một nụ cười ngập ngừng. Cậu chợt quyết định và lách người trèo xuống.
“Gì thế, bỏ lại ta sớm vậy sao?” Stephen hỏi, nhìn ngạc nhiên và một chút đau lòng. “Rõ ràng,” chàng đùa với nhà Townsende và Fielding cũng như Georgette và Monica, “tôi cần bắt đầu mang cho thằng bé thật nhiều quà. Cháu đi đâu vậy, anh chàng?”
Noel nhìn chàng yêu mến, nhưng chỉ ngón tay mũm mĩm của cậu về phía một người phụ nữ đang đứng cách đó vài bước chân, mặc một cái váy màu xanh da trời đậm buồn tẻ, và giải thích, ” Đầu tiên, hôn “tạm biệt”!” .
Không hề hay biết chàng là trung tâm chú ý của nửa tá đôi mắt, Stephen thẳng người , nhìn về phía cậu bé chỉ … và đông cứng, cái nhìn của chàng băng qua khoảng cách tới Sheridan đang cúi người xuống để nhận cái hôn của nàng nhưng vẫn nhìn thẳng về phía Stephen.
Whitney nhìn thấy phản ứng của chàng, nhìn thấy cằm chàng siết lại quá chặt đến nỗi cơ bắt đầu nổi lên trên má chàng. Cô đã bí mật nuôi dưỡng hi vọng là chàng bằng cách nào đó có thể tin là nhà Skeffington thực sự quen biết cô và rằng sự xuất hiện của Sherry ở đây chỉ là sự tình cờ nhưng hi vọng đó đã là vô ích. Từ từ, Stephen quay đầu lại và nhìn thẳng vào cô, đôi mắt chàng xoáy vào mắt Whitney. Trong sự yên lặng lạnh lẽo chàng buộc chị dâu mình tội đồng lõa và phản bội, và rồi chàng quay lại và quả quyết bước về phía ngôi nhà.
E sợ là chàng định bỏ đi, Whitney đặt ly rượu vang của cô xuống, xin lỗi các vị khách của mình, và đi theo chàng. Chân chàng dài hơn, và chàng không dể ý đến thể diện bề ngoài, vì thế chàng tới ngôi nhà vài phút trước khi cô bước vào. Người quản gia thông báo là chàng đã cho gọi xe ngựa của mình để thay đổi quyết định và lên trên phòng chàng.
Whitney chạy lên trên cầu thang. Khi không có lời đáp lại tiếng gõ cửa phòng của cô, cô gõ lại lần nữa. “Stephen? Stephen , chị biết là em ở trong đó -“
Cô thử đẩy cánh cửa và khi thấy nó không khóa, cô mở ra và bước vào bên trong. Chàng bước ra khỏi phòng thay quần áo mặc một cái áo sơ mi mới, nhìn cô, và vẻ mặt chàng trở nên gớm ghiếc hơn cả lúc ở bên ngoài. “Stephen , nghe chị này –”
“Ra khỏi đây,” chàng cảnh cáo, nhanh chóng cài vạt áo sơ mi và với lấy áo khoác.
“Chú đang định bỏ đi đấy à?”
“Bỏ đi?” chàng chế nhạo . “Tôi không thể bỏ đi! Chị cũng đã vạch kế hoạch này tỉ mỉ đấy chứ. Những lời khen của tôi dành cho chị, thưa lệnh bà” chàng khinh khỉnh nhấn mạnh – “vì sự hai mang, thiếu trung thực và bất trung của chị.”
“Stephen, làm ơn,” cô khẩn nài, bước vài bước ngập ngừng vào căn phòng. “Hãy nghe chị. Sherry đã nghĩ là em cưới cô ấy chỉ vì lòng thương hại. Chị nghĩ nếu em có một cơ hội để gặp lại cô ấy –”
Chàng nhìn về phía cô, vẻ mặt đáng sợ. “Nếu tôi muốn gặp cô ta, tôi đã hỏi bạn của chị DuVille,” chàng gay gắt nói. “Cô ta đến với hắn ngay khi rời bỏ tôi.”
Whitney bắt đầu nói nhanh hơn khi cô tự động quay đi. “Nếu chú chịu thử nhìn việc đó từ phía cô ấy.”
“Nếu chị thông minh,” chàng cắt ngang bằng một giọng nhẹ nhàng, làm sởn da gà khi chàng đe dọa cô, “chị sẽ rất thận trọng tránh xa tôi cuối tuần này Whitney. Và khi cuối tuần này kết thúc, chị sẽ nói chuyện với tôi thông qua chồng chị. Bây giờ, tránh đường cho tôi.”
“Chị biết là chú đã yêu cô ấy, và chị đã nói –”
Chàng kẹp hai tay mình lên vai cô, đẩy mạnh cô sang một bên và bước vòng qua cô.
Trong sự yên lặng kinh ngạc, Whitney nhìn chàng bước nhanh xuống hành lang và hướng xuống cầu thang. “Chúa ơi,” cô thì thầm yếu ớt. Cô đã biết Stephen Westmoreland hơn bốn năm nay, và cô chưa bao giờ đoán trước, chưa bao giờ tưởng tượng là chàng có thể có một sự căm thù độc ác mà cô nhìn thấy trên mặt chàng khi chàng nhìn cô.
Cô chậm chạp bước xuống gác để tham gia lại cùng các vị khách trong bữa tiệc mà đã có một sự khởi đầu vô cùng bất hạnh. Khi cô tới chỗ họ, cô khám phá ra là Stephen đã cùng Monica và Georgette đi chơi vào trong làng, điều đó có nghĩa là chàng sẽ có thể đi trong vài giờ. Bà Skeffington nhìn mất tinh thần như những người khác về sự bỏ đi của chàng, chỉ là vì những lí do khác, tất nhiên. Trên thực tế, chỉ có hai thành viên của bữa tiệc có vẻ không thất vọng về điều đó là ngài John đang thưởng thức một cốc Madeira khác, thứ mà – thật may mắn – có vẻ làm ông ta yên lặng thay vì tuôn trào, và Julianna Skeffington đang nói chuyện với Sheridan và giúp đỡ lũ trẻ. Với một nụ cười, cô bé nhấc Noel vào tay mình và ôm cậu một cái thật chặt, rồi cô quay lại, nói điều gì đó với Sheridan với một vẻ mặt rõ ràng là thân ái trên khuôn mặt cô.
Từ phía ngoài cuộc, bà công tước quả phụ nhìn cô gái tóc vàng , trong một sự cố gắng miễn cưỡng để sao nhãng những ý nghĩ của họ khỏi phản ứng kịch liệt của Stephen trước sự có mặt của Sheridan, bà nhận xét vu vơ với Whitney , “Julianna Skeffington biết mọi chuyện đang xảy ra. Cô bé đã thấy cái nhìn chết người Stephen dành cho Sheridan khi thằng bé nhìn cô ấy, và cô bé đã đứng về phía Sherry trong vòng vài giây. Cô bé có vẻ giống như một cô gái hoàn toàn thú vị khi mẹ nói chuyện với cô lúc nãy – quyến rũ và thông minh.”
Whitney kéo suy nghĩ của cô ra khỏi những điều cảnh cáo mà Stephen đã nói với cô sang những nét đáng yêu của Julianna . “Cũng xinh đẹp nữa.”
“Thật là một điều kì diệu trong sự thất thường của tự nhiên cho phép người đàn ông đó –” bà lắc đầu vẻ ghê tởm về hướng ngài John, “và người phụ nữ đó –” bà nhăn mặt về phía bà Skeffington , “sinh ra được một cô gái tuyệt vời như thế kia.”