Đọc truyện Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? – Chương 21
Đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen tối và trống rỗng hệt như kí ức của nàng, Sherry quay người khi nghe một tiếng gõ nhẹ trên cửa phòng và mời vị khách của nàng vào.
“Chúng ta tới để xin con tha thứ,” mẹ của Stephen nói khi bà bước đến bên cửa sổ. “Chúng ta đã không biết – về hôn ước của hai con, hay về tai nạn của con, hay tất cả mọi chuyện – cho đến khi Stephen giải thích cho chúng ta.”
“Chị rất vui vì em vẫn còn thức,” người chị dâu xinh đẹp của Stephen nói, đôi mắt xanh của cô tràn đầy niềm hối hận lạ kì khi chúng tìm kiếm ánh mắt của Sherry. “Chị không nghĩ là chị có thể ngủ được, sau cái cách mà bọn chị đã đối xử với em ở dưới lầu.”
Nhất thời bị lúng túng trong những qui tắc xã hội về việc nàng nên đáp lại thế nào cho đúng với một lời tạ lỗi từ hai vị nữ công tước, Sherry bỏ qua việc lo lắng về những nghi thức và làm điều mà nàng cho là có thể xoa dịu những khó chịu rõ ràng của họ.
“Xin đừng phiền lòng vì điều đó,” nàng nhẹ nhàng nói một cách chân thành. “Em không biết điều gì có thể ám ảnh em khiến cho em muốn giữ bí mật hôn ước này, nhưng thỉnh thoảng em cũng tự hỏi nếu mà, khi mà em là chính mình, có lẽ em là người hơi lập dị.”
“Chị nghĩ,” Whitney Westmoreland nói, trông như thể cô đang cố cười trong khi muốn khóc, “em rất dũng cảm, Tiểu thư Lancaster.” Và rồi như thể đến giờ cô mới nghĩ ra, cô giơ hai bàn tay mình ra và kêu lên với một nụ cười rạng rỡ, “À – và, chào mừng em đến với gia đình. Chị – chị đã luôn mong muốn có một người chị em!”
Có điều gì đó ép buộc, vui mừng một cách tuyệt vọng trong giọng nói của cô đã hạ những tiếng chuông cảnh báo trong đầu Sherry, và nàng cảm thấy bàn tay nàng run run khi nàng giơ chúng ra cho người chị dâu tương lai của nàng. “Cám ơn.” Câu nói đó nghe có vẻ không thỏa đáng đến nỗi một sự ngập ngừng kì lạ tiếp sau nó, và Sherry nén lại một tiếng cười kích động khi nàng giải thích, “Em chẳng có chút ý kiến nào về chuyện liệu em có muốn có chị gái không… nhưng em hoàn toàn chắc chắn là em hẳn phải mong thế và em đã ước có một người chị gái cũng đáng yêu như chị.”
“Cháu thật tử tế khi nói thế,” bà công tước nói với giọng đón bắt với một sự lúng túng trong giọng nói của bà khi bà ôm Sherry trong một cái ôm nhanh, gần như bảo vệ rồi ra lệnh cho nàng “lên thẳng giường ngủ,” như thể Sherry là một đứa trẻ.
Họ đi ra, hứa sẽ đến thăm nàng vào ngày mai, và Sherry nhìn sững sờ vào cánh cửa khi nó đóng lại đằng sau lưng họ. Những người thân của chồng tương lai của nàng cũng khó đoán như chàng vậy – một phút trước còn lạnh lùng và xa cách và khó gần, rồi lại trở nên ấm áp và trìu mến và tốt bụng. Sherry ngồi xuống giường, lông mày nàng nhíu lại bối rối khi nàng tìm kiếm vài lời giải thích cho sự thay đổi hành vi của họ.
Dựa trên những tuyên bố khác nhau mà nàng đọc được trong tờ Post và tờ Times trong tuần qua, những người Mỹ thường bị người Anh gán cho rất nhiều điều không tốt – từ những kẻ đến từ Thuộc địa được nuôi dạy kém cỏi đến nực cười tới những kẻ man rợ kém văn minh. Không nghi ngờ gì nữa, cả hai nữ công tước đã tự hỏi điều gì có thể ám ảnh Bá tước Westmoreland đến mức muốn cưới một trong những kẻ đó – điều đó giải thích phản ứng tiêu cực của họ với nàng khi họ mới tới. Rõ ràng là, Bá tước Westmoreland đã nói điều gì đó để trấn an họ, nhưng điều gì… Mệt lả vì những câu hỏi bất tận đảo đi đảo lại trong tâm trí nàng trong từng giây từng phút, Sherry gạt mớ tóc khỏi trán và nằm phịch xuống giường, nhìn đăm đăm vào tấm màn phía trên.
*
Nữ Công tước Claymore quay người, quan sát những đường nét vạm vỡ của chồng nàng trong ánh sáng của ngọn nến đơn độc bên cạnh giường họ, nhưng những ý nghĩ phiền muộn của nàng thì để cả vào “vị hôn thê” của Stephen.
“Clayton?” nàng thì thầm, vô ý miết ngón tay xuống dọc cánh tay chàng. “Chàng còn thức không?”
Đôi mắt chàng vẫn đóng chặt, nhưng đôi môi cong lên nụ cười nửa miệng uể oải khi ngón tay nàng lại đi ngược đường về phía vai chàng. “Nàng muốn ta thức không?”
“Em nghĩ là có.”
“Hãy cho ta biết khi nào nàng đã chắc chắn nhé,” chàng thì thầm.
“Chàng có nhận thấy điều gì kì lạ trong hành vi của Stephen tối nay không – ý em là cái cách mà chú ấy đối xử với Cô Lancaster và hôn ước của họ ấy, và tất cả những cái đó?”
Đôi mắt chàng mở ra vừa đủ để liếc nhìn nàng một cái rất nhanh. “Điều gì có thể coi là hành vi “kì lạ” ở một người đàn ông đang tạm thời đính ước với một người phụ nữ mà anh ta không hề biết, không hề yêu, và không hề mong muốn kết hôn cùng… và cô ta lại còn nghĩ anh ta là một người khác nữa chứ?”
Whitney cười rạng rỡ trước lời tổng kết của chàng về tình trạng khó xử này, rồi lại chìm vào suy tư một lần nữa. “Điều em muốn nói là em đã thoáng thấy một chút mềm mỏng ở chú ấy mà em chưa từng nhìn thấy bao năm trời nay.” Khi chàng không trả lời ngay, nàng tiếp tục theo đuổi dòng suy nghĩ miên man của mình. “Chàng có đồng ý là Cô Lancaster cực kì hấp dẫn không?”
“Ta sẽ nói gần như bất kì điều gì nếu điều đó có thể dụ dỗ nàng hoặc là để ta làm tình với nàng, hoặc là để ta ngủ lại.”
Nàng vươn người và hôn chàng nhẹ nhàng, nhưng khi chàng bắt đầu quay người về phía nàng, nàng đặt một bàn tay lên ngực chàng và nói với một nụ cười, “Chàng có thể nói rằng Cô Lancaster cực kì hấp dẫn – theo một cách không giống với bình thường được không?”
“Nếu ta nói có, nàng có để ta hôn nàng không?” chàng nói đùa, đã nâng sẵn cằm nàng lên cho chàng hôn.
Khi chàng hôn xong, Whitney thở một hơi dài, quyết định nói lên những suy nghĩ của nàng trước khi nàng chắc chắn bị đắm chìm bởi câu thần chú gợi tình mà chàng có thể áp đặt lên nàng quá dễ dàng. “Chàng có nghĩ Stephen có thể đang phát triển một tình cảm đặc biệt với cô ấy không?” nàng thì thầm.
“Ta nghĩ rằng,” chàng đùa, bàn tay trượt dọc xương đòn gánh xuống ngực nàng, “nàng đang tự huyễn hoặc với mơ tưởng của mình. DuVille còn muốn cô ta nhiều hơn Stephen – mà điều đó làm ta cũng mừng gần như thế.”
“Sao điều đó lại làm chàng mừng?”
“Bởi vì,” chàng nói khi nâng người trên khuỷu tay và ấn nàng xuống gối, “nếu DuVille có một cô vợ của chính anh ta, anh ta sẽ thôi không thèm muốn vợ của ta nữa.”
“Nicki không “thèm muốn” em chút nào hết! Anh ấy –”
Whitney quên mất phần còn lại trong câu phản kháng của nàng khi miệng chàng nuốt lấy những lời lẽ của nàng và rồi cả những ý nghĩ của nàng.