Đọc truyện Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? – Chương 13
Ba ngày sau, Stephen đang đọc cho thư kí viết khi Whitticomb đến. Chàng nhận thấy ông ta đang mỉm cười, khi viên quản gia dẫn ông ta đi qua hai lần cửa mở vào phòng làm việc. Nửa giờ sau, khi ông ta đi xuống lầu sau khi đã thăm bệnh, trông ông không còn vui vẻ như thế nữa.
“Tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với ngài, nếu ngài có thể cho tôi vài phút,” ông ta nói, vẫy tay ra hiệu cho người quản gia hoảng hốt đang đứng cạnh cửa, cố gắng thông báo ông đến.
Stephen có một linh cảm không ổn về việc mà chàng sắp được nghe, với một tiếng thở dài bực bội, chàng bảo viên thư kí ra ngoài, gạt giấy tờ của chàng sang một bên, và dựa người ra sau trên ghế.
“Tôi nhớ rất rõ ràng đã nói với ngài,” Hugh Whitticomb bắt đầu, ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng viên thư kí, “rằng bắt buộc phải tránh làm buồn lòng Cô Lancaster. Vị chuyên gia về bệnh mất trí nhớ mà tôi đã tham vấn đã nhấn mạnh với tôi chuyện đó, và tôi đã nhấn mạnh với ngài. Ngài còn nhớ cuộc nói chuyện đó chứ?”
Stephen ghìm lại ý muốn trả đũa trước giọng điệu của vị bác sĩ, nhưng giọng nói của chàng trở nên lạnh lùng. “Ta nhớ.”
“Vậy ngài có thể làm ơn giải thích cho tôi,” Bác sĩ Whitticomb nói, chú ý đến âm điệu cảnh cáo của người đối diện và tự kiềm chế mình cho phù hợp, “tại sao ngài lại không lên thăm cô ấy trong suốt ba ngày liền. Tôi đã nói với ngài, việc quan trọng là cô ấy phải có những việc tiêu khiển để làm sao nhãng đi những suy nghĩ xuất phát từ những phiền muộn của cô ấy. “
“Ông đã bảo ta rồi, và ta đã đảm bảo để cô ấy có đủ tất cả những thú tiêu khiển của phụ nữ mà ta có thể nghĩ ra được, từ sách vở và tranh ảnh thời trang tới khung thêu và tranh màu nước.”
“Có một “thú tiêu khiển của phụ nữ ” mà ngài không đề nghị, mà đó lại là thứ mà cô ấy có quyền đòi hỏi”.
“Và đó là?” Stephen hỏi, nhưng chàng đã biết câu trả lời.
“Ngài không dành cho cô ấy dù chỉ một cuộc đối thoại nho nhỏ với vị hôn phu của mình.”
“Ta không phải là vị hôn phu của cô ấy.”
“Không, nhưng ngài có trách nhiệm không thể chối cãi được trong việc cô ấy không còn vị hôn phu nữa. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì ngài đã quên mất chuyện đó rồi.”
“Ta coi đó là một sự sỉ nhục,” Stephen lạnh lùng cảnh cáo, “vì được nói ra bởi một người bạn lâu năm, tận tụy của gia đình.”
Bác sĩ Whitticomb nhận ra ông không chỉ chọn nhầm sách lược với đối thủ, mà còn đẩy chàng đi quá xa. Ông đã quên mất vị quí tộc lạnh lùng, kiên quyết đang ngồi sau chiếc bàn kia không còn là cậu bé lém lỉnh lẻn ra chuồng ngựa giữa đêm hôm để được cưỡi con ngựa mới, rồi dũng cảm không khóc khi Hugh bó bột cho cánh tay gẫy của cậu và thuyết giáo một hồi vì sự ngu ngốc khi đùa giỡn với hiểm nguy.
“Ngài nói đúng,” ông nhẹ nhàng nói. “Tôi cũng rất buồn. Tôi có thể ngồi không?”
Người đối diện với ông chấp nhận lời xin lỗi với một cái gật đầu ngập ngừng. “Chắc chắn rồi.”
“Những người “tận tụy, già lão” như chúng tôi đây rất dễ bị mệt,” ông nói thêm với một nụ cười, và thấy nhẹ lòng khi nhìn thấy một chút hài hước đã làm mềm nét mặt của Stephen. Kéo dài thêm thời gian, Hugh chỉ về phía hộp thuốc xì gà trên mặt bàn khảm da bên cạnh ghế của chàng.
“Thỉnh thoảng tôi cũng đột nhiên thấy thèm xì gà hảo hạng. Cho phép tôi?”
“Tất nhiên.”
Trong lúc Hugh đốt điếu xì gà, ông đã quyết định một cách tốt hơn để thuyết phục Stephen về tính nghiêm trọng trong trường hợp của Charise Lancaster, và ông hài lòng vì đã có đủ thời gian để xua tan bất kì ác cảm nào của Stephen về cố gắng không thành công trước đó của Hugh.
“Lúc tôi vừa lên lầu,” ông ta bắt đầu nói, ngắm nghía làn khói mỏng manh màu trắng cuộn lên từ đầu điếu xì gà trên tay, “tôi thấy bệnh nhân của chúng ta đang vật lộn trên giường, rên rỉ.”
Stephen đã nhấc được nửa người khỏi ghế trước khi vị bác sĩ giơ tay ra và nói thêm, “cô ấy đang ngủ, Stephen. Nằm mơ. Nhưng cô ấy hơi bị sốt,” ông nói thêm, một cách không thành thật, cố gắng đạt được mục đích của mình. “Tôi cũng được thông báo là cô ấy ăn không ngon, và rất cô đơn, và tuyệt vọng tìm những câu trả lời, đến nỗi cô ấy đã nói chuyện với những người hầu phòng, và đầy tớ – bất kì ai có thể nói cho cô ấy biết về ngôi nhà này, về chính cô ấy, hay về ngài, vị hôn phu của cô ấy.”
Cảm giác tội lỗi của Stephen tăng lên gấp ba lần khi chàng tưởng tượng một cách sống động cảnh Charise Lancaster phải âm thầm chịu đựng, nhưng việc đó chỉ khiến chàng cứng rắn hơn. “Ta không phải là vị hôn phu của cô ấy. Ta là người chịu trách nhiệm trong cái chết của anh ta! Đầu tiên ta giết anh ta, rồi chiếm chỗ của anh ta,” chàng chua cay rít lên. “Toàn bộ chuyện này thật ghê tởm!”
“Ngài không giết chết anh ta,” Hugh nói, ngạc nhiên vì sự ăn năn sâu sắc của Stephen. “Anh ta say bí tỉ và chạy ra trước mũi xe của ngài. Đó chỉ là một tai nạn. Những chuyện như thế vẫn xảy ra.”
“Ông sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế nếu ông đã ở đó,” chàng giận dữ đáp trả. “Ông không phải là người kéo anh ta ra khỏi đống chân ngựa. Cổ anh ta bị gẫy, và đôi mắt mở trừng trừng, và anh ta đang cố thì thầm và hít thở. Lạy Chúa, anh ta quá trẻ, thậm chí trông không giống người đã phải cạo râu! Anh ta không ngừng bảo ta phải “Tìm Mary”. Ta đã nghĩ anh ta bảo ta đi tìm người nào đó tên là Mary[1]. Cho đến tận ngày hôm sau ta vẫn không biết rằng, trong lúc trút hơi thở cuối cùng, anh ta vẫn nói về việc làm đám cưới. Nếu ông đã ở đó và nhìn thấy và nghe thấy tất cả, ông sẽ thấy ta không thể dễ dàng tìm cách biện hộ cho việc đâm chết anh ta và rồi khao khát vị hôn thê của anh ta!”
Hugh đang chờ cho Stephen kết thúc bài tự trào đầy mặc cảm tội lỗi của mình để ông ta có thể chỉ ra cho chàng Burleton là một kẻ vô tâm, say xỉn, và bài bạc, chẳng có chút thiên hướng nào để trở thành một người chồng tử tế cho Cô Lancaster cho dù anh ta còn sống, nhưng những lời nói cuối cùng của Stephen đã gạt bỏ mọi thứ khỏi tâm trí ông ta. Nó giải thích thái độ nhẫn tâm không hợp với tính cách của Stephen chút nào khi để mặc cô gái cô đơn trên gác.
Vẫn ngậm điếu thuốc giữa hai hàm răng, Hugh dựa người ra phía sau lưng ghế và chăm chú quan sát vị bá tước đang giận dữ với một chút hài hước. “Vậy là, cô ấy hấp dẫn ngài theo cách đó, phải không?”
“Chính xác là “theo cách đó”, Stephen thốt lên.
“Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ngài lảng tránh cô ấy.” Nheo mắt lại trước làn khói thuốc, Hugh cẩn trọng xem xét vấn đề một lát, rồi nói tiếp. “Thực ra, chẳng có gì ngạc nhiên khi ngài không cưỡng lại được cô ấy, Stephen. Chính tôi cũng thấy cô ấy cực kì tươi trẻ và thú vị.”[
“Tuyệt vời!” Stephen cay độc nói. “Thế thì ông đi mà nói với cô ấy ông mới chính là Burleton, và ông đi mà cưới cô ấy. Như thế sẽ làm mọi chuyện trở về đúng vị trí của nó.”
Câu nói cuối cùng đã biểu lộ một cách tế nhị, và quá thú vị, đến nỗi Hugh cẩn thận tránh nhìn vào mặt Stephen. Ông ta bỏ điếu xì gà trên miệng ra, giữ giữa hai ngón tay, và mê mải quan sát nó. “Đó là một suy nghĩ rất thú vị, đặc biệt là với ngài,” ông nhận xét. “Thậm chí tôi có thể nói đó là một sự bộc lộ suy nghĩ.”
“Ông đang nói về cái gì?”
“Tôi đang nói về câu tuyên bố của ngài là nếu có ai đó cưới cô ấy, thì sẽ đưa mọi chuyện về đúng vị trí của nó.” Không cần chờ chàng trả lời, ông ta nói tiếp, “Ngài cảm thấy có lỗi trong cái chết của Burlenton và việc mất trí nhớ của cô ấy, và ngài bị cô ấy thu hút về mặt thể xác. Bất chấp điều đó – hay vì cả hai điều đó – ngài cương quyết từ chối làm một việc đơn giản và phục vụ việc chữa trị là đóng giả vị hôn phu của cô ấy, đúng thế không nào?”
“Nếu ông muốn nghĩ theo hướng đó, thì đúng thế.”
“Vậy là đúng,” Hugh nói, vỗ vào đầu gối và cười mãn nguyện. “Đó là toàn bộ những miếng ghép, tất cả đều ăn khớp với nhau.” Không chờ cho người đối diện ông phải đòi giải thích, Hugh nói ra ngay: “Cô Lancaster không còn vị hôn phu bởi một tai nạn mà ngài không có lỗi, nhưng dù sao vẫn phải chịu trách nhiệm. Bây giờ, nếu ngày đóng giả làm chồng chưa cưới của cô ấy, và nếu cô ấy phát sinh tình cảm sâu sắc với ngài trong khi ngài làm như thế, thì trong hoàn cảnh này, cô ấy có thể mong muốn – thậm chí còn có quyền mong – rằng ngài biến giả thành thật.
“Dựa trên thái độ trước đây của ngài với nữ giới mà nói, nhân tiện đây cũng phải nói mẫu thân của ngài đã hoàn toàn mất hi vọng được nhìn thấy ngài kết hôn, thì sẽ chẳng có cách nào Cô Lancaster buộc được ngài làm thế. Nhưng ngài lại không dễ dàng từ bỏ Cô Lancaster như những phụ nữ trước đây. Ngài khao khát cô ấy về mặt thể xác, nhưng ngài cũng sợ rằng càng tiếp xúc lâu sẽ càng thấy cô ấy khó cưỡng hơn nữa, mặc khác ngài sẽ không để sự hiện diện của cô ấy khiến cho ngài phải trốn chui trốn nhủi trong chính căn nhà của mình. Ngài cũng không thể nhẫn tâm trốn tránh một người khi rõ ràng người đó cần sự quan tâm và chú ý của ngài.”
“Nếu ngài không có gì phải sợ, ngài sẽ không trốn tránh cô ấy. Chỉ đơn giản như thế thôi. Nhưng ngài có thứ phải sợ: Vì lần đầu tiên trong đời mình, ngài có lí do để sợ phải đánh mất đời sống độc thân mà ngài trân trọng.”
“Ông nói hết chưa?” Stephen ôn tồn hỏi.
“Sắp rồi. Ngài nghĩ sao về bài tổng kết tình hình của tôi?”
“Ta nghĩ đó là một sự kết hợp ấn tượng nhất giữa những việc không tưởng và suy diễn lệch lạc mà ta từng được nghe trong đời.”
“Nếu đúng như ngài nói, bá tước,” Bác sĩ Whitticomb nói với một nụ cười hiểu ý, nhìn chằm chằm vào chàng qua đỉnh cặp mắt kính, “thì tại sao ngài lại từ chối làm vừa lòng cô ấy bằng sự hiện diện của ngài?”
“Ngay bây giờ ta không thể trả lời câu hỏi ấy. Không giống như ông, ta (đã) không dừng lại để mà phân tích tất cả những nghi ngờ trong lòng được.”
“Vậy thì hãy để tôi cung cấp cho ngài một động lực nữa để vượt qua bất kì mối nghi ngờ nào mà ngài có thể có hoặc nghĩ là có,” Hugh nói, giọng ông ta trở nên nhanh nhẹn và kiên quyết. “Tôi đã đọc nhiều bài báo về chủ đề mất trí nhớ, và cũng đã tham khảo vài đồng nghiệp có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Từ đó hiểu ra là bệnh này không chỉ có nguyên nhân là các chấn thương ở đầu, mà còn có thể do chứng kích động, hay trong những trường hợp tệ hơn – do cả hai thứ kết hợp lại. Theo những gì tôi được biết, Cô Lancaster càng mong mỏi khôi phục trí nhớ bao nhiêu, thì cô ấy sẽ càng buồn bã và thất vọng và kích động bấy nhiêu khi cô ấy không thể nhớ ra. Khi tâm trạng lo âu của cô ấy tăng lên, thì cô ấy càng khó khăn trong việc nhớ lại bất cứ cái gì.”
Hoàn toàn thỏa mãn, ông ta nhìn người đàn ông trẻ hơn đang nhíu mày lo lắng. “Ngược lại, nếu làm cho cô ấy thấy an toàn và hạnh phúc, rất có thể trí nhớ của cô ấy sẽ trở lại sớm hơn. Tất nhiên, đó là nếu nó có lúc nào đó quay trở lại.”
Cặp lông mày sậm màu nhăn lại phía trên đôi mắt xanh đầy cảnh giác. “Ý ông là gì khi nói “nếu nó có lúc nào đó trở lại”?”
“Đúng như những gì tôi đã nói. Có những trường hợp mất trí vĩnh viễn. Thậm chí có một trường hợp người ta phải tập cho anh chàng tội nghiệp đó cách nói năng, đọc chữ và tự mình ăn uống lại từ đầu.”
“Lạy Chúa.”
Bác sĩ Whitticomb gật đầu để củng cố thêm quan điểm của ông, rồi ông ta nói thêm, “nếu ngài có nghi ngờ chút nào về những điều mà tôi vừa gợi ý, thì hãy xem đây như là một sự khuyến khích: Cô gái trẻ đó ý thức được cô ấy đã không trải qua nhiều thời gian cùng với vị hôn phu trước khi tới đây, bởi vì tôi đã nói với cô ấy điều đó. Và cô ấy cũng biết là trước đây cô ấy chưa từng bao giờ ở trong căn nhà này, hay thậm chí đất nước này, bởi vì tôi đã đảm bảo với cô ấy như thế. Bởi vì cô ấy biết mình đang ở giữa những người xa lạ ở một nơi xa lạ, nên cô ấy chưa tự làm mình phát ốm lên vì lo lắng không nhận ra tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng điều đó sẽ không còn nữa một khi cô ấy không hồi phục kịp trước khi gia đình cô đến đây. Nếu cô ấy không thể nhớ lại được gia đình của chính mình khi nhìn thấy họ, cô ấy sẽ suy sụp cả về mặt tinh thần và thể chất. Bây giờ, ngài sẵn sàng mạo hiểm cái gì để cứu cô ấy khỏi tình trạng đó?”
“Bất cứ điều gì,” Stephen quả quyết nói.
“Tôi đã biết là ngài sẽ nghĩ như vậy ngay khi ngài hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tiện thể, tôi đã bảo với Tiểu thư Lancaster là cô ấy không cần ở trong phòng lâu hơn nữa, miễn là trong vòng một tuần tới cô ấy không cố làm việc gì quá sức.” Kéo chiếc đồng hồ của mình ra, Hugh Whitticomb bật mở chiếc nắp và đứng lên. “Tôi phải đi rồi. Tôi nhận được một bức thư từ người mẹ đáng kính của ngài. Bà nói rằng bà đang định đến đây tham dự Mùa lễ hội cùng với anh trai và chị dâu của ngài trong vòng một tuần. Tôi rất mong chờ được gặp họ.”
“Ta cũng vậy,” Stephen lơ đãng nói.
Khi Whitticomb đang trên đường ra thì Stephen đột ngột nhận ra là thêm vào tất cả mọi chuyện khác, giờ đây chàng sẽ phải kéo cả gia đình chàng vào trong sự giả dối mà chàng sắp sửa phải đẩy lên đến tận cùng. Và thậm chí cả như thế vẫn chưa đủ, chàng nhận ra khi chàng gạt đống giấy tờ vào trong ngăn kéo. Trong vòng một tuần, khi gia đình chàng tới London dự Mùa lễ Hội, thì hàng trăm lời mời dự vũ hội và tất cả những cuộc tiêu khiển khác sẽ bắt đầu được gửi tới nhà chàng, cùng với một dòng thác người tới viếng thăm mỗi ngày.
Chàng đặt chìa vào ổ khóa và vặn, rồi dựa ra sau lưng ghế của chàng, nhíu mày khi xem xét tất cả các khía cạnh: Nếu chàng từ chối mọi lời mời, mà chắc chắn là chàng rất sẵn lòng làm thế, thì sẽ không giải quyết được việc gì hết. Những bạn bè và người quen của chàng sẽ bắt đầu đến thăm cho đến khi họ nhìn thấy chàng và có cơ hội để khám phá tại sao chàng tới London trong Mùa lễ Hội chỉ để hành xử như một kẻ ẩn dật.
Stephen nhận ra lựa chọn duy nhất của chàng là bí mật đưa Cô Lancaster ra khỏi thành phố và đưa nàng đến một trong những lâu đài của chàng – lâu đài hẻo lánh nhất của chàng. Như thế có nghĩa là chàng phải cáo lỗi với chị dâu và anh trai chàng, những người ngay từ đầu đã khẩn cầu chàng có mặt ở London trong Mùa lễ Hội. Cả hai người đều đã lí luận rất hay và rất thuyết phục rằng họ đã không gặp chàng trong suốt hai năm qua và rằng họ cực kì mong muốn được vui chơi cùng với chàng, và chàng biết cả hai việc đó thực sự nghĩa là gì. Họ đã không nêu lên lí do thứ ba, Stephen biết thừa là họ mong sắp đặt chuyện hôn sự cho chàng, ưu tiên cho Monica Fitzwaring. Đó là một chiến dịch mà họ đã tiến hành với sự kiên trì khá hài hước và ngày càng tăng lên gần đây. Một khi mẹ chàng và Whitney hiểu được lí do chàng rời khỏi London, họ sẽ lập tức tha thứ cho chàng vì đã phụ công họ, nhưng chắc họ sẽ rất thất vọng.