Đọc truyện Ưng Vương Liệt Tình – Chương 16: Đêm thứ nhất xấu hổ
Chậm rãi đứng dậy, thong thả đi xuyên qua rừng trúc đen có chút tiêu điều, đứng trước cửa nơi sau này sẽ là nhà của bọn họ lại thấy Ảnh Nhiên đang ngơ ngác đứng trong cánh cửa, bộ dáng kinh ngạc như là nhìn thấy gì đó gây ngạc nhiên.
” Ảnh Nhiên, ngươi đứng ở cửa làm cái gì?” Tuyết Ưng ngạc nhiên hỏi.
Ảnh Nhiên quay người lại, thấy hắn đi tới vội đưa hai tay ngăn cản “ Tuyết Ưng đại nhân, ngươi đi nơi khác một chút, đừng tiến vào, trong phòng rất bẩn, chờ Ảnh Nhiên thu thập xong thì người hãy vào nghỉ ngơi”
“Thật sự rất bẩn? ta giúp ngươi cùng thu xếp đi. Ngươi là nữ tử, mấy ngày nay cũng chịu không ít khổ rồi, cùng nhau dọn dẹp sẽ nhanh hơn nhiều lắm, phòng này chắc mấy ngàn năm nay không có ai ở cho nên bẩn là chuyện khó tránh”. Tuyết Ưng thấy mặt nàng ửng đỏ thì lo lắng thân thể nàng có gì không ổn, có lẽ là bị sốt cao.
Nghĩ thế, Tuyết Ưng càng bước tới nhanh hơn, Ảnh Nhiên lập tức nhảy ra ngoài cánh cửa, ngăn hắn lại “ không cần, Tuyết Ưng đại nhân vẫn nên đi dạo chung quanh một vòng đi, Ảnh Nhiên là tộc viên của người, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của người là việc của Ảnh Nhiên, Tuyết Ưng đại nhân không cần vào”
” Ân? Trong phòng có cái gì kỳ quái, Tuyết Ưng lúc này cũng cảm giác được Ảnh Nhiên cố ý không cho hắn đi vào, dường như trong phòng có thứ gì đó không muốn cho hắn xem, nên nhướng mày hỏi ngược lại.
” Không có a, chỉ là quét dọn thì khó tránh khỏi việc bụi bay đầy trời, không muốn làm bẩn xiêm y của Tuyết Ưng đại nhân, người cứ đi dạo một vòng trong rừng được không?”. Ảnh Nhiên dùng sức lắc đầu, nhưng ánh mắt né tránh, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, làm cho Tuyết Ưng càng thêm tò mò, muốn biết thực ra trong phòng có thứ gì mà Ảnh Nhiên nhất định không muốn hắn nhìn thấy.
Vẻ mặt liền hiện sự khó xử “ Ảnh Nhiên, ta biết ngươi tôn kính thân phận của ta, nhưng ở nơi này thì chúng ta là bạn, ngươi còn là vị hôn thê của, ta đương nhiên phải giúp ngươi chia sẻ công việc trong nhà, đúng không? ngươi cứ gọi ta là Tuyết Ưng đại nhân, ta cũng tùy ngươi nhưng nếu ở trước mặt người khác mà vẫn gọi ta như thế thì không sợ người khác thắc mắc sao?”
Ảnh Nhiên ngơ ngác gật đầu, vẻ mặt chờ mong hắn nói tiếp.
“Cho nên chúng ta cần phải phối hợp cho ăn ý, cho dù sau này ngươi không muốn gả làm thê tử của ta thì trước mắt cũng nên giả bộ cho giống, ngươi nói phải không?”. Tuyết Ưng thấy nàng khó có được bộ dáng ngơ ngác, cảm giác rất đáng yêu, trong lòng muốn cười nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự nghiêm trang.
Ảnh Nhiên lại là gật đầu, trong mắt vẫn là dấu chấm hỏi, không biết hắn rốt cuộc muốn nói chính là cái gì!
” Ngươi đều đồng ý, vậy từ hôm nay trở đi, ta muốn cùng ngươi làm tất cả mọi chuyện, tỷ như chuyện dọn dẹp nhà cửa, đi chọn mua đồ dùng…Ngươi đồng ý không?” Tuyết Ưng lúc này mới đề cập tới vấn đề chính.
Ảnh Nhiên nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chỗ không thích hợp nhưng nhất thời không tìm được lý do để phản bác đề nghị của Tuyết Ưng, cho nên cũng đành gật đầu “nhưng mà ngươi là Ưng vương đại nhân a”
“Không ai quy định Ưng vương thì không thể làm việc nhà”
Ảnh Nhiên lại gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc mới thỏa hiệp “ nếu Tuyết Ưng đại nhân kiên trì cùng Ảnh Nhiên làm việc, Ảnh Nhiên đương nhiên không thể ngăn cản người nhưng nếu lúc nào đại nhân không muốn làm thì cứ nghỉ ngơi, một mình Ảnh Nhiên làm là được, vậy có được không?”
Tuyết Ưng lập tức gật đầu,” được, bây giờ chúng ta vào thôi, dọn dẹp sớm thì cũng có thể được nghỉ ngơi sớm, hai ngày nay tinh thần thật căng thẳng, chưa được nghỉ ngơi, hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút”
” Chờ–, chờ một chút! Tuyết Ưng đại nhân, ngài không thể vào!” những lời này của Tuyết Ưng như làm Ảnh Nhiên thức tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, giang hai tay chặn hắn lại.
“Ảnh Nhiên, không phải đã thỏa thuận rồi sao? Ta với ngươi cùng dọn dẹp”. Tuyết Ưng nhíu mày, càng muốn biết rốt cuộc trong phòng có cái gì, nếu không phải vì không muốn phá hư cảm tình khi ở chung thì với tính cách của hắn, hắn đã sớm nhảy vọt vào trong mà nhìn rồi.
” Hôm nay không được, từ ngày mai sẽ bắt đầu theo ý người, hôm nay thực sự không thể, để một mình Ảnh Nhiên tự thu thập đi. Tuyết Ưng đại nhân cứ ở bên ngoài đi dạo một vòng đi”. Ảnh Nhiên kiên trì, khuôn mặt đỏ bừng nhưng cương quyết không nhượng bộ.
Tuyết Ưng gật đầu, tỏ vẻ ra hắn thực nguyện ý phối hợp với vẻ mặt của nàng, uể oải nói “ Ảnh Nhiên, ta thực muốn nghe lời ngươi đi dạo trong rừng nhưng ngươi không thấy trời sắp tối rồi sao? Chỉ lát nữa thôi thì bầu trời sẽ tối đen hoàn toàn, ngươi sẽ không vì muốn ta vào nhà bị bẩn quần áo mà để ta ở ngoài bị sét đánh chết chứ?”
Ảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đúng là bắt đầu tối đen, sắc mặt đại biến, dậm chân nói “ Tuyết Ưng đại nhân, đều do ngươi không tốt, cứ đứng đây nói chuyện làm cho Ảnh Nhiên không kịp quét dọn. Muốn vào thì cũng được nhưng ngươi phải đáp ứng với Ảnh Nhiên, trước khi ta chưa thu dọn xong thì không được mở mắt nhìn”
“Ảnh Nhiên, rốt cuộc ở trong phòng có thứ gì ta không thể nhìn thấy? ngươi không cần phòng bị ta như thế”. Tuyết Ưng cuối cùng nhịn không được mà vạch trần nàng.
” Tuyết Ưng đại nhân, tóm lại, ngài phải đáp ứng ta trước bằng không hôm nay Ảnh Nhiên sẽ ra ngoài mặc cho bị sét đánh chết cũng không đi vào phòng” Ảnh Nhiên cắn môi dưới, bất cứ giá nào cũng không chịu lùi bước.
Tuyết Ưng ngẩn ra, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, làm cho hắn dù tò mò muốn chết nhưng không thể không gật đầu “ được, ta không nhìn là được rồi, vậy bây giờ có thể đi vào được chưa? Trời đã tối hơn phân nửa rồi”
” Ngài nhắm mắt lại trước!”
Tuyết Ưng mặc dù không cam lòng nhưng vẫn thuận theo Ảnh Nhiên mà nhắm mắt lại, sau đó không bao lâu liền cảm giác có một bàn tay ấm áp, non mịn nắm lấy tay của hắn, cảm giác không cam lòng của Tuyết Ưng cũng giảm đi, nếu nàng kiên quyết không muốn cho hắn nhìn thấy thì chắc vật đó sẽ làm nàng xấu hổ, vậy thì hắn sẽ không nhìn.
” Tuyết Ưng đại nhân, cẩn thận cánh cửa!” Ảnh Nhiên nhẹ nhàng ôn nhu nói vào tai hắn
Tuyết Ưng lập tức nhấc chân, bước vào, sau đó lại bị nắm đi thêm hai bước rồi dừng lại.
Bàn tay nàng rời khỏi tay hắn “ Tuyết Ưng đại nhân, người đứng yên đây, không được cử động, Ảnh Nhiên đi đóng cửa”
“Được” Tuyết Ưng rất muốn lén mở mắt ra nhìn thử một cái nhưng vẫn có kiềm chế, hắn trước giờ luôn là người giữ chữ tín, tuy rằng hắn rất tò mò muốn biết rốt cuộc trong phòng có cái gì làm cho Ảnh Nhiên phòng bị đến vậy.
Khi cửa vừa đóng lại thì bầu trời cũng bắt đầu chuyển động, có lẽ vì trên đỉnh núi, gần với bầu trời hơn nên tiếng sấm nghe càng dọa người hơn, tựa hồ như đang nổ ầm ầm trên đầu bọn họ, lại giống như có thể tùy thời đánh tan bọn họ. Ảnh Nhiên cũng đột ngột đến bên cạnh Tuyết Ưng, bàn tay nắm lấy tay hắn trở nên lạnh lẽo.
” Ảnh Nhiên, ngươi sợ sấm sét?” Tuyết Ưng cảm giác được Ảnh Nhiên cứng ngắc.
Ảnh Nhiên không hé răng, nhưng ngón tay run rẩy đã tiết lộ sự sợ hãi của nàng, Tuyết Ưng lập tức quyết định thật nhanh, ôm nàng vào lòng “ không phải sợm có ta ở đây”
” Không, không cần mở to mắt nhìn trong phòng” dù sợ nhưng Ảnh Nhiên vẫn không quên nhắc nhở Tuyết Ưng.
Tuyết Ưng cảm thán mà nhận mệnh “ được, ta cam đoan, ta không nhìn”
” Cám ơn ngươi!”
Nàng cúi đầu nói, lại cúi đầu nép vào ngực hắn, dường như vòng ôm của hắn làm cho nàng an tâm rất nhiều, Tuyết Ưng dù không cam lòng nhưng thấy nàng như thế thì tất cả cũng hóa thành nhu tình.
Tiếng sấm vẫn không ngừng, bên trong phòng hai người lặng lẽ ôm nhau, cảm thụ sự yên lặng trước giờ chưa từng có.
Không biết qua bao lâu, khi Tuyết Ưng nghĩ sẽ kéo dài vĩnh viễn thì chợt nghe âm thanh ôn nhu trong lòng vang lên “ Tuyết Ưng đại nhân, ta…”
“Sau này, ngươi có thể không cần gọi ta là Tuyết Ưng đại nhân, cứ gọi ta la Tuyết Ưng đi”. Cảm giác tốt đẹp vì một tiếng Tuyết Ưng đại nhân của nàng mà bị đánh mất sạch sẽ, trong lòng Tuyết Ưng cảm giác không vui.
” Tuyết, tuyết Ưng!” Ảnh Nhiên tựa hồ cũng cảm giác được Tuyết Ưng thất vọng cùng cô đơn, ngờ vực vô căn cứ một hồi rốt cục vẫn là ấp a ấp úng kêu tên của hắn.
” Ân!” Tuyết Ưng cao hứng lên tiếng, nắm tay nàng lắc mạnh, thì ra thân thể của nữ nhân lại mềm mại như vậy, giống như trẻ con, trước đây ôm tiểu ác ma Bắc Dao Mặc Mặc cũng có cảm giác mềm như vậy, thơm như vậy nhưng vẫn khác với cảm giác ôm Ảnh Nhiên, Tuyết Ưng đang cố gắng so sánh xem nữ nhân và đứa nhỏ khác nhau chỗ nào.
” Tuyết Ưng, ngươi buông chút, ta muốn dọn dẹp trong phòng”. Ảnh Nhiên tuy vẫn còn sợ hãi tiếng sấm nhưng biết nó sẽ không đánh tan nóc nhà của nàng nên lá gan cũng lớn hơn, hơn nữa trong phòng còn có thứ không thể để Tuyết Ưng đại nhân nhìn thấy, nếu không mau chóng xử lý thì đến sáng mai hắn nhất định sẽ nhìn thấy, khi đó thì làm sao có thể đối mặt?
Nàng không có khả năng bắt Tuyết Ưng đại nhân vĩnh viễn không được mở mắt nhìn trong phòng, hiện tại nàng mới hiểu vì sao Mộng cư chỉ dành cho các cặp vợ chồng, vì sao phải để cho bọn họ tiến vào trước xem thử có hài lòng hay không, tiếc rằng hiểu ra thì đã quá muộn.
Cũng may Ưng vương đại nhân cuối cùng không nhìn thấy, may mà cũng còn kịp, Ảnh Nhiên vừa đỏ mặt xấu hổ, vừa rời khỏi ngực của Tuyết Ưng, cũng may hắn vẫn đang nhắm mắt, trong phòng lại tối đen nên không ai nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng.
Tuyết Ưng mặc dù có chút không cam lòng cảm giác vắng vẻ nhưng vẫn buông nàng ra, cảm giác linh lực của nàng đang bay qua bay lại trong phòng, không cần nghĩ cũng biết nàng đang dùng pháp thuật để làm chuyện gọi là sửa sang và quét dọn.
Một hồi lâu vẫn thấy Ảnh Nhiên không dừng lại, linh lực gia tăng ngày càng nhiều, nhịn không được liền hỏi “ Ảnh Nhiên, ngươi dừng lại cho ta, trong phòng bẩn đến thế sao? Linh lực của ngươi cũng đủ quét dọn sạch sẽ nửa đỉnh núi này rồi”
” Chết tiệt! Vì cái gì mà không thể dọn sạch được chứ?” Ảnh Nhiên thấp giọng nguyền rủa, âm thanh ảo não lại không cam lòng, lại gia tăng linh lực, hoàn toàn không để ý tới lời của Tuyết Ưng.
“Ảnh Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu ngươi không dừng lại ta sẽ mở mắt ra, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì căn phòng này sẽ bị linh lực của ngươi phá vỡ”. Tuyết Ưng thấy nàng không có ý dừng tay liền đưa ra tối hậu thư.
“Không được mở mắt” Ảnh Nhiên quát to một tiếng rồi dừng tay lại, ngồi trên mặt đất thở hổn ha hổn hể, không biết do đặc thù của Hư Vô Giới hay không mà mỗi khi dùng pháp lực, Ảnh Nhiên lại cảm thấy mệt mỏi không thôi, chỉ là muốn thu dọn một ít đồ vật trong phòng thôi mà như trải qua một cuộc đại chiến không bằng.
“Được, ta không mở” Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói rồi theo cảm giác mà bước đến bên cạnh nàng, vừa muốn ngồi xuống thì đột nhiên đất rung núi chuyển, căn phòng lay động kịch liệt, Tuyết Ưng vì không phòng bị mà té ngã.
Hắn đang nhắm mắt nên đương nhiên không biết có chuyện gì, mà Ảnh Nhiên thì thấy rõ ràng, nếu cứ như vậy thì sợ là bị đánh đến vỡ đầu đi, lập tức đứng dậy dìu Tuyết Ưng đứng lên đưa về chỗ cũ, nhưng “bùm” một tiếng hai người lại rơi xuống mặt đất, Tuyết Ưng phát ra tiếng kêu rên.
Ảnh Nhiên vừa nghe liền quan tâm hỏi “ ngươi thế nào, bị đau sao?”
Cảm xúc mềm mại, ấm áp dát chặt vào ngực hắn, cùng với lời nói thì nhiệt khí cũng phun vào mặt hắn, hai cánh tay mềm mại đang vuốt ve đầu của hắn, tựa hồ như muốn kiểm tra xem hắn có bị thương chỗ nào không. Ảnh Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra tư thế của bọn họ lúc này mờ ám tới mức nào, còn Tuyết Ưng chưa từng gần qua nữ sắc thì lúc này cảm giác được trong cơ thể có một cỗ xúc động xa lạ và cảm giác ấm nóng, hắn xấu hổ nghĩ muốn di động một chút, không muốn dọa đến nàng.
” Ảnh Nhiên, ta không sao!” Tuyết Ưng cúi đầu cố bình ổn hô hấp để tránh bị Ảnh Nhiên phát hiện sự bất thường.
“Ta đỡ ngươi đứng lên”, nghe hắn bình tĩnh trả lời, Ảnh Nhiên lúc này mới yên tâm hơn, chấn động cũng đã ngưng, lúc này nàng mới phát hiện tư thể của nàng và hắn quá mức thân mật, vội vàng đứng dậy “ thực xin lỗi, Tuyết Ưng đại nhân, ta không cố ý”
” Không có việc gì! Nhưng mà Ảnh Nhiên, ngươi còn muốn ta nhắm mắt bao lâu nữa? nếu lát nữa lại có chấn động, ngươi cũng không thể tiếp tục che chắn cho ta, mặc kệ là trong phòng có cái gì, ta cam đoan sau khi nhìn thấy sẽ không có biểu tình gì, được không?”
Tuyết Ưng thở dài một hơi, có chút dỗ dành Ảnh Nhiên.
Ảnh Nhiên trầm mặc cúi đầu, pháp lực của nàng căn bản không thể di dời cái gì đó trong phòng cũng không có biện pháp làm cho chúng biến mất, thậm chí là biến thành vật khác cũng không thể, mà nàng cũng không thể bắt Ưng vương đại nhân vĩnh viễn nhắm mắt. Thôi được, nhìn thì nhìn đi, ai biểu bọn họ lừa gạt, nói nàng và Ưng vương là hôn phu hôn thê làm chi.
“Ngươi mở mắt nhìn đi” Ảnh Nhiên xấu hổ, cúi đầu vào đầu gối.
Tuyết Ưng đang nôn nóng muốn biết trong phòng rốt cuộc có cái gì làm cho Ảnh Nhiên khẩn trương như vậy, nên vừa được phép của nàng liền mở to mắt, lập tức nhìn rõ mọi thứ trong phòng mà vừa nhìn thấy thì cũng nghẹn họng trân trối, dở khóc dở cười.
Khó trách Ảnh Nhiên tình nguyện bị sét đánh cũng không muốn để hắn nhìn thấy.
Thì ra trong phòng có rất nhiều tượng điêu khắc, miêu tả các tư thế hoan ái của nam và nữ, mà điều đáng nói là khuôn mặt của những bức tượng này lại là của hắn và Ảnh Nhiên, biểu tình sống động, trung thực, hoặc sung sướng, hoặc thống khổ,cầu xin hay là dục tiên dục tử…làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy thẹn thùng, các mạch máu trong cơ thể cũng trương lên, cả người nóng rực, làm cho Tuyết Ưng vốn đã có xao động giờ lại nhịn không được mà nhiệt huyết bừng bừng.
Nếu hắn không chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn và Ảnh Nhiên ở cùng một gian phòng thì khi nhìn thấy những bức tượng này hắn cũng sẽ nghĩ hắn và nàng đã phát sinh quan hệ nhiều lần, khó trách Ảnh Nhiên đỏ mặt như vậy, có lẽ bây giờ hắn cũng không khác gì nàng.
Không lẽ ở Hư Vô Giới, trong phòng mỗi cặp vợ chồng đều có bài trí kinh hỉ như vậy sao? Đây cũng là nguyên nhân Mĩ di nói nàng không thể vào sao? Dù sao cũng không có ai thích nơi riêng tư của mình bị người khác nhìn thấy.
Nói như vậy thì những biến hóa trong phòng này xảy ra sau khi mộc bài màu xám trong Tử điện rơi xuống, Mĩ di đã nói bọn họ nên vào trước xem thử có thích nơi này không, đáng tiếc lúc đó bọn họ đều muốn nàng nhanh chóng rời đi nên lúc này mới lâm vào tình trạng xấu hổ như vậy.
Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều trải qua ở đây, cả người Tuyết Ưng lại nóng bừng, đừng nói hắn là nam nhân mà cho dù không phải thì mỗi ngày đối diện với tình cảnh kích thích chân thực như vậy cũng sẽ không chịu nổi.
Hiện tại hắn cảm thấy hối hận vì đã mở mắt, quả nhiên tò mò có thể hại chết người, cho dù bây giờ hắn có nhắm mắt lại thì hình ảnh những bức tượng kia cũng sẽ hiện rõ trong đầu, toàn là hình ảnh thân thể hắn và Ảnh Nhiên quấn quýt giao triền, hình ảnh chân thực và sống động.
Không khí im lặng đến đáng sợ, cả hai đều cố gắng bình ổn hô hấp của mình, không biết nên nói gì.
Cả hai đều mong trời mau sáng để có thể rời khỏi nơi này mà tìm cách khác.