Đọc truyện Ugly, You Are Mine (Xấu Xí, Cô Là Của Tôi) – Chương 5: Ai là ma cà rồng? Ai khế ước với ma cà rồng?
Không để mọi người chờ đợi lâu. Thầy ngay lập tức đọc.
– Thầy chúc mừng em Dương Liễu Nhu đã được 98, 3 điểm trong kì thi vừa qua…
Cả lớp đồng loạt nhìn về người đang đứng ở cuối lớp, ánh mắt ghen tị, ganh ghét lại chiếu vào người ấy. Dương Liễu Nhu vẫn cúi thấp đầu nhưng trong lòng thì mắng chửi Bạch Thiên quản gia tám ngàn lần. Đã hỏi hắn không thích chơi trội thì thi điểm nào là được, hắn nói 98, 3 điểm nên mới canh để thi đúng điểm, thế mà lại nhất lớp. Bạch Thiên quản gia, ngươi chết với ta.
– Buổi học đầu tiên thầy sẽ phổ biến nội quy trường lớp. Các em không được…
– Và đặc biệt các em sẽ học các bài học như sau… Trường có mười giáo viên dạy một môn, các buổi học của các lớp sẽ xen kẽ nên mỗi giáo viên sẽ dạy năm lớp. Trường sẽ sắp xếp sao cho mỗi bài học các em sẽ học được một giáo viên khác nhau. Sau mười bài sẽ xoay vòng lại để đảm bảo cho việc giáo viên không đặc biệt ưa thích lớp nào, cũng như ghét lớp nào. Học sinh cũng sẽ xúc được nhiều cách dạy khác nhau. Nếu bài đó em không hiểu chỗ nào cứ việc gửi email cho giáo viên. Email và số điện thoại của giáo viên sẽ được gửi vào email các em sau buổi học hôm nay.
Các vị hoàng tử và học sinh đã nghe nói trước nhưng chính miệng giáo viên chủ nhiệm phổ biến lại thấy được một cảm giác khác. Trường không hổ danh là trường tốt nhất trong lãnh thổ loài người. Cách học này sẽ tạo nên sự cồng bằng trong cách dạy, thuận lợi trong cách học. Các vị hoàng tử âm thầm khâm phục người đã nghĩ ra cách này. Tất cả học sinh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không hề nhận ra có một người không có cùng cảm xúc với bọn họ, một cảm xúc mà học sinh mới cần phải có.
– Thầy cũng đặc biệt giới thiệu, đây là cô phó chủ nhiệm, tên cô là Hà Thanh Hoa thầy sẽ quản lí các nam trong các việc sinh hoạt còn cô phó chủ nhiệm sẽ quản lí các em nữ. Thầy dạy các em môn Toán còn cô sẽ dạy môn Địa lý. Các em còn hỏi gì không?
Cả lớp đồng thanh: “Dạ không”.
– Vậy thì thầy và cô sẽ đưa các em về kí túc xá nơi các em sẽ ở lại sau ba năm học.
Trường này đặc biệt là ở chỗ đó, giáo viên không phân biệt xuất thân, chỉ cần giỏi đến mức có thể vượt qua kì thi là sẽ được tuyển. Nhờ đó có thể đạt được nhiều giáo viên xuất sắc nhưng không đủ bối cảnh để xin vào các trường quý tộc khác. Lúc trước khi điều luật này đưa ra các đại gia tộc phản đối ghê lắm, tất nhiên chủ tịch của tập đoàn Bỉ Ngạn đã xuất hiện và dàn xếp mới có thể làm yên ổn vụ này.
Cả lớp tiến đến khu kí túc xá. Có sáu khu riêng biệt. Thầy cô cũng có thể đăng ki ở trong kí túc xá này. Ghi từ KT1 đến KT6. KT1 đến KT3 là cùng một hàng, còn KT4 đến KT6 đối diện, tất cả xếp thành hai hàng ở giữa được ngăn cách bởi bức tường cao vút để ngăn ra kí túc xá nam và nữ. Có cánh cửa lớn để thông với nhau nhưng sau 10 giờ tối, cửa sẽ đóng lại. Các người canh gác sẽ đi từng phòng xem thử còn nam hay nữ nào ở nhầm kí túc xá hay không.
Dương Liễu Nhu và các học sinh của các lớp đi vào trong KT1 nơi kí túc xá của nữ học lớp mười. Không biết tại sao nhưng Dương Liễu Nhu lại được xếp vào một phòng riêng biệt trong khi mỗi một phòng đều có hai người.
Khi màn đêm phủ xuống, trong phòng của Dương Liễu Nhu. Có hai người đang quỳ một chân xuống chào theo khuôn mẫu người hầu chào chủ nhân. Sau đó bọn họ đứng lên.
– Chán người ghê. Thi được 100 điểm thì cứ thi luôn đi để bọn họ mù mắt chơi – Giọng nữ cất lên đầy bất mãn.
– Nói bao nhiêu lần, không được nói chuyện với chủ nhân như vậy – Giọng nam nghiêm khắc nói.
– Thôi nào, đừng nghiêm trọng vấn đề như vậy, cô ấy nói như vậy cũng đâu có sao, giữa chúng ta luôn bình đẳng mà. Nhất là ngươi đó, sửa cái tật nghiêm trọng vấn đề đi – Dương Liễu Nhu vừa nói vừa xoa đầu của người con trai.
– Ta chỉ tuân theo tôn ti thôi – Giọng nam đầy bất mãn kháng nghị.
– Thôi không đùa nữa, báo cáo đi – Giọng Dương Liễu Nhu nghiêm khắc, cả người tỏa ra uy nghiêm không thể xâm phạm, không còn thấy kẻ vừa giỡn hi hi ha ha mấy giây trước đâu hết.
Bọn họ bắt đầu báo cáo. Dương Liễu Nhu vừa ghi chép vừa nói.
Cùng lúc ấy, bên kí túc xá nam. Phòng của Ngạn Dũng và Uẩn Lãnh đã tập hợp đủ cả sáu vị hoàng tử.
– Này, ngươi có thấy Dương Liễu Nhu rất kì quái không? – An Long nói.
– Có – Tất cả nhao nhao lên ngoại trừ Ngạn Dũng.
– Một con người thú vị đó nhưng nó chưa đủ hấp dẫn với ta – Ngạn Dũng mở miệng.
– Thôi, tới giờ nên uống một tí máu rồi, ta chịu không nổi – Uẩn Lãnh.
Không ai có thể ngờ, một vị hoàng tử của một gia tộc lớn lại là ma cà rồng. Chuyện gì ẩn đằng sau đây?
Hàn Ân kháng nghị:
– Này, ngươi uống Ngạn Phong ấy, ngươi khế ước ngang hàng với hắn, đừng cắn ta, đừng hại đời ta – Giọng nói run run, thu người trong một góc, tay vẩy loạn xạ, trên ngươi mặt thì mang vẻ mặt cười cợt.
Cảnh tượng này đã xảy ra nhiều, lần nào xảy ra cũng chọc cười cả đám người. Uẩn Lãnh bắt đầu dùng răng nanh để hút máu của Ngạn Phong, An Lý cũng hút máu của An Long.
Sau khi kết thúc cảnh tượng hãi hùng ấy, mà ánh mắt của mọi người trong phòng tựa như đã quen với cảnh tượng này không một chút sợ hãi, thì An Lý ít nói mở miệng:
– Ngạn Dũng, ngươi không tìm một người kí khế ước đi, khế ước ngang hàng cũng được, khế ước chủ tớ cũng được. Ngươi cần hút máu để trở nên mạnh hơn, một ma cà rồng không thể không hút máu, người như ngươi không hút máu mà còn mạnh như ta và Uẩn Lãnh là chuyện hiếm rồi và đã là chuyện hiếm thì ít khi có kì tích xảy ra lắm, ta không tin ngươi là một ma cà rồng mà không cần hút máu của ai.
– Hừ, ta không thấy ai xứng cả – Ngạn Dũng lên tiếng.
– Vậy ngươi kiếm nhanh đi – Uẩn Lãnh mở lời.
– Ta sẽ cố – Ngạn Dũng nói không chút để ý, rước đến cả đám cười khổ.
Bọn họ chơi chung với nhau được hơn mười hai năm rồi, biết rõ ràng cả thân phận đối phương, nên bọn họ làm mọi việc chỉ muốn tốt cho đối phương. Thậm chí, kí khế ước ngang hàng để Uẩn Lãnh và An Lý hút máu để giúp cho bọn họ có sức mạnh và giảm đi cơn khát máu phát lên vào trăng tròn mỗi tháng. Tất nhiên, bọn họ cũng sẽ có được sức mạnh lớn hơn từ việc khế ước với ma cà rồng. Đối với họ thì điều đó chẳng quan trọng, quan trọng là có thể giúp đỡ cho bạn bè. Thật là một tình bạn đáng quý.
Về Ngạn Dũng thì không ít lần bọn họ đem con người quẳng cho hắn để hắn kí khế ước chủ tớ để hút máu ngăn cơn khát. Nhưng hắn lại quăng ra ngoài, một mình chịu đựng cơn khát vì hắn cho rằng bọn họ không xứng. Thế là đám bạn này cũng bó tay với hắn.
Khi hút máu phải kí khế ước vì kí kết hiệp ước đã quy định, khi một ma cà rồng hút máu người phải kí kết khế ước, thế thì con người chỉ có thêm sức mạnh khi khế ước với ma cà rồng nhưng không hề bị biến thành ma cà rồng. Có hai loại khế ước, đó là khế ước ngang hàng và khế ước chủ tớ. Khế ước ngang hàng thì ma cà rồng và con người có quyền lợi như nhau nhưng khế ước chủ tớ thì ma cà rồng sẽ làm chủ mà không hề có ngược lại vì lực lượng tinh thần của con người yếu hơn ma cà rồng. Bù lại nếu là khế ước chủ tớ, con người khế ước được nhiều sức mạnh từ ma cà rồng hơn. Nhưng còn có một loại nữa, đó là ma cà rồng không kiêng nể gì mà sẵn sàng biến con người thành một ma cà rồng cấp bậc thấp nhất để trở thành nô lệ cho nó. Bình thường, ma cà rồng không ai chọn cách này vì nếu như vậy sẽ bị cả con người và ma cà rồng đuổi giết để không làm căng thẳng mối quan hệ giữa hai bên.
– Này, các ngươi đoán Dương Liễu Nhu có bị ma cà rồng kí khế ước không? – Hàn Ân bắt đầu chuyển đề tài để giảm không khí căng thẳng.
– Theo ta là có, nếu không làm sao có thể đạt được sức mạnh để đậu điểm cao vậy? – An Long nói.
– Theo ta là không vì nếu ma cà rồng kí kết khế ước thì chỉ là khế ước chủ tớ thôi, hơn nữa là ma cà rồng cấp bậc không cao nên ta không cảm nhận được lực lượng của khế ước, trừ khi người khế ước là thuộc dòng chính của bốn đại gia tộc ma cà rồng mà điều đó là không thể nào – Uẩn Lãnh phân tích.
– Có lý, nhưng ngươi mới nhìn sơ qua thôi làm sao chính xác được, Ngạn Dũng, ngươi kiểm tra thử đi – Ngạn Phong nói.
– Rách việc – Nói thì nói như vậy nhưng Ngạn Dũng vẫn phát ra lực lượng của ma cà rồng hướng về phía bên kí túc xá nữ, tìm đến chính xác phòng Dương Liễu Nhu.
Ở trong phòng Dương Liễu Nhu mỉm cười. Hai người trong phòng lập tức dựng kết giới để không bị phát hiện.
– Có người nghi ngờ về thân phận người rồi sao? – Nữ nhân cất tiếng.
– Không đâu, ta đoán chắc là đám hoàng tử hiếu kì hồi sáng thôi, không có việc gì đâu tiếp tục báo cáo đi.
Trong phòng lại râm ran tiếng báo cáo của một nam một nữ. Sau năm phút, Ngạn Dũng thu lực lượng của mình về.
– Sao rồi? – Hàn Ân lanh chanh cất tiếng.
– Dương Liễu Nhu không có lực lượng khế ước, nhưng người khác thì có, đặc biệt là người bọn ngươi quen – Ngạn Dũng.
– Ai? Ai? – Hàn Ân bị tò mò dồn lên đỉnh đầu, hỏi dồn dập.
– Không nói cho ngươi – Ngạn Dũng.
– Vì sao? – Hàn Ân.
– Vì ngươi xấu – Ngạn Dũng.
– Oa, ta đâm đầu tự tử đây – Nói rồi Hàn Ân đứng quay đầu vào tường, đứng tư thế sẵn sàng đập đầu.
– Đập đi, cần ta giúp ngươi không? – Uẩn Lãnh trêu đùa.
– Các ngươi thật tuyệt tình – Hàn Ân bất mãn.
– Thôi, đừng đùa nữa, Ngạn Dũng ngươi nói xem – An Lý nói.
– Ngạn Hồng Ngọc khế ước chủ tớ, Minh Hạnh Hoa khế ước ngang hàng, còn em họ ngươi Hàn Mỹ Hân thì khế ước chủ tớ – Ngạn Dũng nói rõ ra từng từ một.
Hàn Ân như mèo bị dẫm phải đuôi, tức giận phản bác:
– Nàng không phải em họ ta, ta không có người em như vậy.
– Thôi đừng chọc Hàn Ân nữa Ngạn Dũng – Uẩn Lãnh nói – Đi ngủ hết đi Hàn Ân, An Long, Ngạn Phong, các ngươi đều là con người các ngươi không thức trắng đêm được nhiều đâu, ba ngày qua các ngươi đã thức rồi, giờ An Long, Ngạn Phong vừa bị hút máu xong nữa.
Nói rồi Uẩn Lãnh, An Lý, Ngạn Dũng ngồi trên ghế trò chuyện còn nhường giường cho ba người. Giường ở kí túc xá rất rộng, dù bốn năm người nằm cũng không sao.
Màn đêm tĩnh mịch, mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ.
Bên Dương Liễu Nhu, gần bốn giờ sáng, bọn họ mới báo cáo xong và đi, chỉ còn Dương Liễu Nhu ở lại. Cô ta leo lên giường chợp mắt.