Đọc truyện Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu – Chương 42: Chỉ còn sáu ngày
Editor: Melodysoyani.
Thật lâu sau, bóng dáng cao to chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt cô gái đang ngủ yên trên ghế sa lon kia, ưu nhã khom người xuống, nhẹ nhàng ôm cô lên, đi về phía phòng ngủ….
Sáng sớm hôm sau.
“Đinh linh linh đinh linh linh…..”
Tiếng kêu chói tai của đồng hồ báo thức khiến Long Thiếu Tôn không vui nhíu mày lại, sau đó thì tiếng kinh thiên động địa của vật nặng rơi xuống đất khiến anh lập tức tỉnh lại.
“Chuyện gì vậy?”
Mở đôi mắt ra cố tỉnh táo lại rồi chạy ra cửa phòng ngủ, xoạt xoạt một tiếng, cảnh cửa bên trong chợt mở ra, một khuôn mặt trắng nõn đang cực kỳ tức giận được hiện ra.
“Học trưởng! Tại sao anh lại làm vậy chứ?!” Cô tức giận, giống như cơn gió nhỏ sắp bạo phát vậy.
“Cái gì??” Long Thiếu Tôn vẫn còn buồn ngủ và có chút mơ mơ màng màng, nên hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, chỉ là cảm thấy có chút thú vị khi phát hiện được tính tình này của cô mà thôi.
“Em nói, anh ngủ trong phòng, em ngủ trên sa lon, nhưng vì sao giờ em lại ngủ thẳng ở trên giường vậy?”
“À, chuyên này, là do tôi ôm em vào đó.” Không kiên chút dè nhận tội, hơn nữa khí định thần nhàn. (đại loại là làm như không có chuyện gì xảy ra._.)
“Anh có vết thương ở sau lưng, còn nữa, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?” Đường Dĩ Phi vừa tức lại đau lòng, gương mặt có rất nhiều màu sắc.
“Đúng vậy, đã nói rõ rồi, nhưng cũng không nói là em phải ngủ trên sa lon cả đêm, còn tôi thì phải ngủ trong phòng cả đêm mà, đầu hôm thì tôi ngủ trên giường lớn, sau nửa đêm thì đổi cho em, rất công bằng rồi còn gì.”
Đây là loại ngụy biện gì?
Khuôn mặt Đường Dĩ Phi sắp tức đến tái xanh rồi!
“Coi như là quên chuyện đó đi, thật là, vết thương ở sau lưng của anh không bị gì chứ?”
“Chắc là không!”
“…..Trước tiên anh hãy đi rửa mặt đánh răng đi, rồi sẽ em bôi thuốc lên cho anh một chút.” Đường Dĩ Phi nhận mệnh, ai bảo cô làm anh bị thương chứ?
“Không cần đâu, em hãy trực tiếp đi học đi, tôi muốn ngủ thêm chút nữa.” Vừa nói xong, chân dài đã bước về phía phòng ngủ.
“Không nên, không nên, chờ anh tỉnh lại thì sẽ không có ai bôi thuốc cho anh nữa, trước tiên anh cố nhịn một chút, vừa lúc em đã làm điểm tâm cho anh rồi đó, ăn no thì mới có sức để tiếp tục ngủ!” Giọng Đường Dĩ Phi khi nói chuyện với học trưởng giống như là cô đang dỗ một đứa bé trai vậy.
Chuyện này khiến Long Thiếu Tôn rất bất ngờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, đôi mắt hẹp dài lười biếng híp lại.
Anh giống như một con báo Châu Mỹ, giờ phút này đang dạt dào hứng thú đánh giá con mồi trước mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc thì cô có bao nhiêu thú vị đây.
“Học muội.”
“Vâng?”
“Tôi vừa phát hiện ra là em rất có cá tính đó.”
Có sao?
Anh nói như thế, làm như mình thật sự giống một chàng trai dũng cảm lắm vậy…..
Hơn nữa, từ lúc trở về vào tối hôm qua, thì hình tượng thục nữ mà Đường Dĩ Phi khổ tâm xây dựng, gần như tất cả đã bị hủy diệt hết rồi…..
Cúi đầu, đỏ mặt chạy tới toilet, đóng cửa lại, lúc này mới từng ngụm từng ngụm thởi gấp một hơi.
Long Thiếu Tôn nhìn chiếc cửa kia bị đóng lại, thì chân mày hơi dãn ra hiện lên chút ý cười.
Thân thể trải qua một đêm được mình tự chữa trị, phối hợp với thuốc trị liệu, bọt nước ở sau lưng của Long Thiếu Tôn không còn nhiều như hôm qua nữa, chỉ là lúc Đường Dĩ Phi đang cẩn thận bôi thuốc cho anh, thì hốc mắt kia vẫn bất tri bất giác mà ẩm ướt.
Nếu như chỉ có bảy ngày để yêu nhau, vậy thì anh cũng trả giá quá nhiều vì cô rồi.
“Học muội à, hôm nay là ngày thứ hai rồi.”
Lúc ăn cơm, Long Thiếu Tôn bỗng nhiên mở miệng, Đường Dĩ Phi vốn đang ngẩn người nên trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, sau khi sững sờ nửa nhịp, mới ngây ngốc gật gật đầu.
Đúng vậy, chỉ còn sáu ngày thôi.
“Đây là chìa khóa nhà, đêm nay tôi có việc nên tới mới về được, em tự tới trước rồi mở nha.”
Một chuỗi chìa khóa mới tinh được đặt lên bàn, Đường Dĩ Phi hoàn toàn ngơ ngẩn!
“Học trưởng…..Ý anh là, sau này em đều phải đến đây sao?”
Long Thiếu Tôn khó xử liếc cô một cái: “Làm phiền em rồi học muội, dì quét dọn bị bệnh, đã xin phép tôi nghỉ, nên những việc vặt trong nhà vào vài ngày tới đều phải trông cậy vào em rồi.”
~