Úc Nhiễm Trần

Chương:Quyển 2 -


Đọc truyện Úc Nhiễm Trần – Chương 9Quyển 2 –

Edit: Nagi Maria

Theo cha học y thuật, giúp cha luyện dược, trước giờ đều sống cùng cha tại nơi hoang vu này. Ta hằng ngày bên cạnh cha, ta nhìn ra được trong mắt cha luôn chờ đợi một ai đó, nhưng ta thật không nhận ra ai mà quan trọng hơn cả ta a, vì vậy ta hỏi cha, cha chỉ xoa đầu ta, hỏi ta có muốn cùng cha đi chu du sơn thuỷ hay không. Ta biết, đó chỉ là cái cớ, cha muốn tìm người tên Tử Quỷ. Ta là con của cha, cho nên ta sẽ giúp cha thu thập đồ đạc, chuẩn bị về nam.

Cha nói mình đã ở đây quá lâu rồi, nên đồ đạc cũng rất nhiều, nên cha đem những dược liệu quý giá vo lại thành viên, còn những dược liệu khác không cần mang theo bên người thì cha mang tặng cho dân trong thôn. Ta là do chính cha cứu về, ta có thứ gì cũng đều do cha cho ta cả.


Theo cha một đường đi về nam, ta vẫn cảm thấy sợ hãi, gặp người khác vẫn không dám mở miệng nói chuyện, cha biết ta có nổi khổ tâm riêng, nên liền mua cho ta một cái mũ sa (mũ có màng vải che xung quanh ^^), dù là ở đâu cha cũng là người lên tiếng giúp ta. Trong lòng ta rất cảm động, ta cảm nhận được bản thân không còn bị trói buộc bởi bất kỳ thứ gì nữa. Cha nói khi cha cùng ta sống tại vùng núi nọ, cha đã được ta chăm sóc rất chu đáo, cha cũng đã ăn cơm đều đặn hơn, vì thế cha chỉ làm những việc mình có thể làm thôi, trở về khách điếm ta vẫn chăm sóc cha, còn cha thì vẫn là người nhàn rỗi a.

Ta cười cười, cha liền sờ đầu của ta nói: “Nhiễm Trần, sao ngươi lại ngoan thế này, trước kia ở vùng núi đó ta thấy ngươi vẫn biết mắng người, sao chạy ra đây lại im lặng thế này?”

Ta cuối đầu, ta cũng không biết, có lẽ trước ta chỉ giống như một chú chim non mới sinh thôi, chưa biết gì đã phải chết đi không biết bao lần, một lần nữa được sống lại, người đầu tiên được nhìn thấy chính là thân nhân của mình, những người khác, ta sợ, sợ là với họ bản thân không hề tồn tại.

Cha vô luận ở đâu, làm gì, cha luôn nhìn về phương Nam, ta biết, đó là nơi người tên Tử Quỷ đang sống, ta muốn giúp cha nhưng ta không hiểu tại sao, cha cứ đi thì cứ chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo, không còn đi về nam, thật lòng ta không yên a.

Một ngày, cha cứu được một người mình đầy thương tích, người nọ đưa cho cha một tấm thiệp, bảo cha nếu có việc nhờ thì cứ đến kinh thành tìm hắn, hắn sẽ giúp cha giải quyết rắc rối. Cuối cùng, ta quyết định không muốn thấy cha nhìn về phương nam nữa, ta nói muốn cha kể chuyện về phương Nam, cha rất kinh ngạc, hỏi tại sao, ta nói phương Nam trước kia là quê hương của ta, nhưng vì sau này bị bán đi nên chưa từng trở về.


Cha nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi vào bàn, kêu ta ngồi cạnh cha.

“Nhiễm Trần, cha muối kể cho con nghe một câu chuyện xưa” Ta gật đầu, ta biết cha muốn kể chuyện của cha. Ai cũng có nỗi đau của riêng mỗi người, có thể cùng một người chia sẻ nỗi đau của chính mình, như vậy người này về sau nhất định sẽ trở thành người thân thiết nhất đối với họ.

“Trước kia, có một đứa nhỏ đi theo sư phụ học y thuật, rồi có một ngày, một nữ nhân đầy quý khí nhưng người lại đầy máu ôm theo một đứa nhỏ người đầy vết thương đến tìm sư phụ, hi vọng sư phụ sẽ vì đứa bé còn nhỏ mà chữa bệnh cho nó. Vị sư phụ đó tuy là một thầy thuốc quái dị nhưng vẫn là người có nhân tâm, sau khi được nàng thuyết phục, sư phụ đã chữa cho người phụ nữ đó và đứa bé đi cùng nàng. Nhưng đứa bé kia thì được cứu sống, còn người phụ nữ kia thì lại cứu không được, nhưng trước khi chết, người phụ nữ đó để lại một kim bào cho đứa nhỏ, đứa nhỏ này cũng đi theo sư phụ học y. Về sau sư phụ dạy y cho hai đứa trẻ này, dĩ nhiên, chúng sẽ trở thành hai huynh đệ. Về sau, sư phụ chết đi, hai sư huynh đệ liền kế thừa y bát của sư phụ, vị sư huynh nọ cùng sư đệ đi khắp nơi trị bệnh cứu người” Ta đưa cho cha mấy chén trà, cha hoà ái cười, uống xong liền nói tiếp, ta biết chuyện xưa còn rất dài.


“Thời gian càng dài, tình cảm giữa hai sư huynh đệ càng tốt lên, về sau cả hai người mới phát hiện ra bản thân mình yêu người kia rất nhiều, nhưng lại chính vào lúc này, có một người nhìn thấy được kim bài của người sư đệ, liền mang người sư đệ đi. Sư đệ rất khó xử, nhưng hắn nói cho sư huynh biết, hắn nhất định sẽ trở lại, nên kêu vị sư huynh đó ở lại nơi này chờ hắn. Sư đệ như lời hẹn trở về, nhưng lại nói với sư huynh, gia đình của hắn chỉ có một mình hắn là con trai, dù hắn rất yêu sư huynh của mình, nhưng cha của hắn lại sắp mất, nếu hắn không về thì gia nghiệp sẽ vì hắn mà diệt vong…” Cha ngừng lại, nhìn về ánh trăng bên ngoài, cảm giác thực thê lương.

“Sư huynh không muốn sư đệ nói nữa, vị sư huynh đó chỉ nói về sau sư đệ phải sống thật tốt, đừng nghĩ về vị sư huynh này nữa. Sư đệ liền nắm lấy tay của sư huynh, nói hắn chỉ thú thê một lần thôi, khi có được đứa con rồi sẽ không ở cùng nàng ta nữa, hắn chỉ yêu một mình sư huynh hắn. Vị sư huynh đó đẩy tay hắn ra, nói với hắn đừng hiểu lầm, sư huynh tuy là yêu sư đệ, nhưng tình yêu đó chỉ là tình cảm sư huynh đệ bình thường thôi. Sư đệ rất thương tâm, nói rằng sẽ thường xuyên gửi thư cho sư huynh, rồi rời đi, sư huynh nhìn sư đệ thì thật sự trong lòng y cũng không thể nào chịu nổi, đến khi sư đệ thật sự đi rồi, sư huynh mới khóc. Từ đó về sau, vị sư huynh đó dù y thuật có cao siêu tới đâu cũng không thể ở lại chỗ cũ được. Vì chỗ đó xảy ra rất nhiều chuyện, chiến loạn, thiên tai, nhưng vị sư đệ đó vẫn không chịu rời đi chỗ cũ, cho dù nơi đó biến thành một vùng đất hoang. Sư đệ gửi thư cho sư huynh nói hắn đã có con, hắn cũng không có sống cùng phu nhân. Sư huynh đọc xong thì rất cảm động, nhưng trong thư sư đệ hắn khen ngợi đứa nhỏ không ngớt, khiến tâm của vị sư huynh nọ rất khó chịu, sư huynh biết ngay sư đệ mình không còn thích hắn a. Nhưng vị sư huynh vẫn chờ đợi sư đệ mình, về sau, vị sư huynh trên đường cứu được một đứa trẻ, đứa trẻ này trở thành con nuôi của mình.”

Ta biết đứa trẻ đó chính là ta, có vị sư huynh là cha, sư đệ chính là người tên Tử Quỷ. Trong lòng ta cũng khó chịu giống cha vậy, cha kỳ thật còn thảm hơn cả ta, người đó yêu cha, cha thì yêu người đó, nhưng bọn họ lại không thể ở cùng nhau. Điều càng khiến ta khó chịu là cha không muốn gặp Tử Quỷ thúc thúc, ta cảm thấy có lẽ sau này hai người họ có thể bên nhau. Cha không muốn thấy cha phải khổ sở nữa, ta biết người tên Tử Quỷ vẫn rất thích cha, nếu không sao vẫn tiếp tục viết thư cho cha, sao vẫn tiếp tục hỏi thăm cha không ngừng a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.