Đọc truyện UAAG – Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không – Chương 94: Phục Thành ơi, thơm anh cái nào
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Quyển 7: Trái tim của biển cả
Chương 91: Phục Thành ơi, thơm anh cái nào.
McFly F485 có tổng cộng ba hộp đen, trong đó hộp đen chủ chốt nhất được lắp ở cánh đuôi.
Chiếc hộp đen được vớt lên lần này là một trong hai hộp đen lắp dưới buồng lái, và còn bị hao hụt số dữ liệu nhất định. Tất cả số liệu thao tác máy móc mà nó ghi lại không được trọn vẹn, đồng thời bản ghi âm buồng lái toàn là tạp âm. Do không thể sửa được những chỗ hỏng hóc, cuộc đối thoại giữa các phi công mà mọi người nghe được thường bị ngắt quãng, chưa kể còn mất những phút cuối quan trọng.
Sau khi quan sát kĩ lưỡng dữ liệu chuyến bay và xác nhận lại ghi âm buồng lái, chú Joseph nhìn sang phía Trác Hoàn. Khi đã có cái gật đầu đồng ý của hắn, ông mới bước lên.
Chú Joseph: “Về hai hộp đen khác và việc trục vớt xác máy bay thì giờ vẫn đang được thực hiện. Dựa theo những tài liệu trước mắt có được, thứ nhất, trụ sở điều tra chính quyết định loại trừ nhân tố chủ quan do con người gây nên ở một khía cạnh nhất định.”
Lời tuyên bố này vừa được thốt ra, tiếng thảo luận xôn xao rộ lên khắp phòng họp.
Chẳng mấy chốc, Lovince đại diện cho NTSB tán thành nhận định này: “Trước hôm nay, một trong những nguyên nhân mấu chốt trong vụ tai nạn Rogge 318 là cơ trưởng Tề Chí Phong ôm máy bay tự sát. Hiện tại xem ra khi máy bay gặp sự cố, cơ trưởng không cầm lái, dù rằng ông ta có nắm quyền khống chế máy bay ở đoạn sau và đã không thể cứu máy bay thành công thì chúng tôi vẫn tán thành việc cơ trưởng không phải nhân tố chủ quan.”
Nhân viên điều tra ngồi bên cạnh Lovince gật đầu bổ sung thêm: “Cơ trưởng Tề là một phi công xuất sắc, chúng ta đều biết rõ điều này. Tuy không biết tại sao ông ấy không tắt chế độ lái tự động, bật chế độ lái bằng tay để cứu chiếc máy bay này thì căn cứ theo một vài số liệu mệnh lệnh ở mấy phút đồng hồ cuối cùng, tôi nghĩ ông ấy đã thực hiện những biện pháp nhất định rồi.”
Ai nấy đều nhất trí.
Song, người đàn ông tóc vàng nghiêm nghị ngồi hàng đầu tiên trong dàn nhân viên điều tra NTSB lại cúi đầu nhìn màn hình máy tính trước mặt, mãi sau mới mở lời: “Tạm thời không hoàn toàn loại bỏ nhân tố phi công tự sát.”
Phòng họp chợt yên tĩnh lại.
Giọng Levi Andrew rất đỗi bình tĩnh: “Tề Chí Phong, viên cơ trưởng này sở hữu lí lịch vô cùng đáng kiêu ngạo, ông ta là huấn luyện viên Không quân cực kì vĩ đại của Trung Quốc. Tôi thật sự không tài nào nghĩ ra nổi tại sao ông ta không tắt chế độ lái tự động. Đó là chuyện mà một phi công mới vào nghề cũng biết. Dựa theo đồ thị dữ liệu chuyến bay, trước khi máy bay mất trọng lực lao xuống biển, cơ trưởng có khoảng 5 giây để thao túng nó mà không bị ngoại lực ảnh hưởng. Đối với một phi công dày dặn kinh nghiệm thì chừng đó là đủ.” Dừng đoạn, ông ta quay đầu nhìn Trác Hoàn, “Patrick, cậu nghĩ sao?”
Tay Trác Hoàn đang xoay một chiếc bút máy, lớp vỏ kim loại đen xoay tròn giữa những ngón tay thon dài. Hắn liếc Levi Andrew một cái, cười khẩy: “Vậy nên tôi mới nói là, loại trừ nhân tố chủ quan do con người gây ra ở một khía cạnh nhất định.”
Levi Andrew sầm mặt.
Lovince nhíu mày: “Tức là sao?”
Chú Joseph mỉm cười: “Có lẽ mọi người chưa hiểu câu ban nãy của tôi rồi, các bạn của tôi ạ. Ý tôi là, trước mắt, trụ sở điều tra chính tạm-thời quyết định loại trừ hành vi chiếm máy bay tự sát của cơ trưởng. Các anh cũng nghe rồi đấy, khi máy bay gặp chuyện bất thường, hành động của hai cơ phó cũng không có gì khả nghi cả. Tuy nhiên, thao tác của phi công ngay sau đó, xét trên việc hư hao số liệu và vẫn chưa vớt được hai hộp đen khác, chúng ta tạm thời không thể biết được nguyên nhân tại sao họ không tắt hệ thống lái tự động đi. Vì lẽ đó, trước mắt không thể loại trừ hai loại nguyên nhân do con người gây ra.”
“Thứ nhất, cơ trưởng thực sự vẫn đang ở trong trạng thái lái tiêu cực. Trước thời khắc mấu chốt để cứu máy bay, ông ta đã do dự, cuối cùng mới tạo thành bi kịch quá sức chịu đựng.”
“Thứ hai, phi công mắc lỗi ngoài ý muốn một cách khách quan. Tôi không phải giải thích nguyên nhân này đâu nhỉ.”
Ai cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Lovince và Phó cục trưởng Andrew thấp giọng thảo luận đôi câu, đoạn gã ngẩng đầu: “Chúng tôi cũng tán thành quan điểm này.”
Chú Joseph nhoẻn miệng cười: “Được. Vậy tiếp theo sẽ là nguyên nhân khách quan mà chúng ta có thể thấy rõ nhất.” Nói xong, chú Joseph nhìn về phía một nhân viên điều tra NTSB, người đó đứng dậy ngay tức thì, bắt đầu đọc tài liệu mà mình đã tìm và sửa soạn lại: “McFly F485 cất cánh lần đầu vào năm 2016, đặt chân vào lĩnh vực hàng không dân dụng. Kể từ đó cho đến tháng trước, đã gặp phải bốn vụ tai nạn.”
“Lần nghiêm trọng nhất là Rogge 318.”
“Ba lần khác, có một lần là do phi công sơ sẩy, một lần là do lỗi bảo dưỡng, một lần xảy ra ở hai tháng trước, không gây thiệt mạng, hiện tại NTSB vẫn chưa điều tra xong, nhưng đã có suy đoán chủ chốt là liên quan đến thiết kế thiết bị ngưng hồi lưu* của máy bay.”
“Trước mắt, lỗi thiết kế của McFly F485 chỉ có mỗi thiết bị ngưng hồi lưu này.”
(*Thiết bị ngưng hồi lưu, tiếng Anh là fractionating column, nôm na là một thiết bị dùng để ngưng tụ hơi, nghĩa là biến chúng thành chất lỏng bằng cách làm lạnh chúng.)
Chú Joseph đỡ lời anh ta: “Phải, do vậy mà hai khả năng tiếp theo sẽ là hỏng linh kiện và lỗi thiết kế.”
Máy bay là một cỗ máy sắt khổng lồ và phức tạp.
Nó được xưng là tòa lâu đài sắt âu cũng chẳng lạ gì.
Một chiếc máy bay chở khách được tạo nên từ hàng triệu linh kiện, dẫu cho các thợ bảo dưỡng có kiểm tra cẩn thận nhường nào cũng có thể sơ suất. Đa số sơ suất sẽ không tạo thành vấn đề, hoặc chỉ gây ra những vấn đề râu ria và sẽ nhanh chóng được sửa chữa bởi nhóm khai thác mặt đất. Chỉ có một số cực nhỏ sơ suất sẽ dẫn tới bi kịch.
Khi thiết kế máy bay, người ta sẽ tạo một số không gian có thể điều chỉnh cho những sơ suất đó.
Tai nạn hàng không trông như dễ phát sinh, nhưng thực chất lại vô cùng hi hữu.
Tuy nhiên, việc hỏng linh kiện chắc chắn là một trong những nguyên nhân khả nghi của vụ án Rogge 318.
Ngoài ra còn có lỗi thiết kế nữa.
Trác Hoàn nói bằng giọng bình tĩnh: “Không một máy bay nào chúng ta dám tuyên bố sẽ không gặp sự cố. Không một nhà thiết kế nào có thể thiết kế ra máy bay hoàn hảo không tì vết.”
Phục Thành im lặng nhìn hắn.
Dưới ánh đèn trắng, gương mặt hắn toát lên vẻ điềm tĩnh như đang thốt lên những lời chẳng liên can gì đến mình: “Hoàn hảo không tì vết, năm chữ này không bao giờ đi cùng với máy bay. Tôi khẳng định khâu thiết kế của McFly F485 có chỗ thiếu sót.”
Hắn thốt ra câu này xong, cả phòng họp ồ lên.
Lina đỡ trán với vẻ bất đắc dĩ. Cô cảm thấy may mắn làm sao khi đây không phải một buổi họp báo, bằng không Trác Hoàn vừa dứt lời cái là chắc cú đám phóng viên sẽ thêm mắm dặm muối, ngày mai có thể trông thấy trên đầu đề các báo có cái tít “Phải chăng vụ tai nạn Rogge 318 thực sự do thiếu sót trong khâu thiết kế?!” như thế này.
Levi Andrew lặng đi một lát: “Đó là một trong những chiếc máy bay xuất sắc nhất hiện nay đấy.”
Trác Hoàn nhìn ông ta, không đáp lại.
Nhưng toàn thể nhân viên ở đây đều tỏ tường rằng, lời tán thưởng đến từ kẻ địch mới là lời tán thưởng chân thành nhất.
Trác Hoàn hếch cằm với đội khai thác mặt đất của McFly: “Về thiết sót có thể tồn tại trên phương diện thiết kế, McFly có thể cung cấp một chiếc F485 không?”
Nhân viên McFly bàn bạc một chốc mới đáp: “Được chứ, ngày mai McFly sẽ điều một chiếc F485 từ Los Angeles qua.”
Chú Joseph đứng cạnh màn hình chiếu thấy Trác Hoàn không nói gì thêm bèn hít sâu một hơi, chốt lại: “Vậy tình hình trước mắt là như thế này, đội điều tra sẽ chia thành ba nhóm. Một nhóm điều tra lỗi phi công, một nhóm điều tra lỗi linh kiện, một nhóm điều tra lỗi thiết kế.”
Lovince: “Ngoài ra, chúng tôi đang tiếp tục tính ra địa điểm rơi chính xác của máy bay.”
Trác Hoàn nghe vậy bèn ngoảnh đầu nhìn gã: “Có tác dụng gì chưa?”
Lovince trưng vẻ mặt khó xử: “Vẫn chưa tiến triển gì nhiều, nhưng đã có hướng đi nhất định rồi.”
Cuộc họp đầu tiên về Rogge 318 cứ kết thúc như vậy.
Nhân viên McFly tức thì điều động máy bay từ nhà máy đến, các nhân viên UAAG và NTSB cũng không phí hoài thời gian, họ lại vùi đầu vào công việc của mình.
Vớt được một hộp đen đã giải quyết sự hoang mang trong cõi lòng rất nhiều con người, thế nhưng nó cũng đem đến nhiều câu hỏi hơn cả.
Tại sao máy bay lại đột ngột rẽ phải?
Tại sao phi công không tắt hệ thống lái tự động?
Ai nấy đều có linh cảm rằng, chỉ cần giải quyết được hai câu hỏi này thì sẽ hóa giải được câu đố ẩn sau việc Rogge 318 rơi xuống biển.
Khác với bầu không khí căng thẳng lúc mới bắt đầu cuộc họp, khi tan họp, tất cả mọi người đều lặng lẽ thu dọn tài liệu, không nói năng gì nhiều.
Phục Thành hãy còn ngồi trên ghế, ngước đầu nhìn màn chiếu đã chuyển sang màu xanh lam.
Trác Hoàn và Tô Phi đang thảo luận kĩ thuật sửa hộp đen. Cậu chàng Punk kiên quyết khẳng định không còn cách sửa nào khác nữa, trong khi Trác Hoàn lại mong muốn cậu chàng có thể sửa thêm.
Tô Phi bó tay: “Dù anh có đổi sang một vị thần tiên thì vẫn vô ích thôi!”
Người trong phòng họp rời đi, trong căn phòng rộng thoáng này chẳng mấy chỉ còn mỗi mấy thành viên UAAG.
Trác Hoàn tặc lưỡi ra chiều bực bội: “Không sửa được thì vớt tiếp, còn hai hộp đen nữa.”
Chú Joseph: “Reid à, cháu nói sai rồi, sao cháu không nói thêm là vẫn còn cả một cái xác máy bay đang chìm dưới đại dương luôn. Muốn tìm hai hộp đen là rất khó, so với cả cái máy bay thì chúng quá nhỏ, không biết đã bị va đập trôi giạt về nơi nảo nơi nào rồi, có khi chúng không còn nằm trong xác máy bay cũng nên.”
Trác Hoàn: “Ờ, thì cứ tìm tiếp thôi.” Hắn quay đầu nhìn sang Tô Phi: “Dốc hết mọi khả năng đi sửa tiếp.”
Tô Phi: “…”
“Lịt pẹ đây mà là cuộc sống của con người à!!!”
Giọng của các đồng nghiệp dần mơ hồ bên tai, Phục Thành khép mắt lại, dường như anh đã quay về nửa tiếng trước.
Trong tiếng loa rè rè có giọng nói thân quen kia.
Rất nhiều năm về trước, khi anh vừa bước chân vào doanh trại huấn luyện Không quân, giọng nói này đã giảng giải biết bao nhiêu kiến thức lái máy bay cho anh hay.
Rất nhiều năm về trước, cũng là giọng nói này đã bật khóc nức nở trong bệnh viện, nói cho những học trò như bọn anh hay, rằng thầy sắp giải ngũ, rằng thầy muốn đi kiếm tiền, rằng thầy muốn nuôi gia đình này.
Đó là lỗi của thầy hay chăng?
Phó cục trưởng NTSB Levi Andrew vẫn khư khư giữ ý kiến cũ.
Đến cả Trác Hoàn, chú Joseph… cũng không hề bảo rằng, chắc chắn không phải lỗi phi công.
Nhưng bỗng, một niềm tin vững vàng chợt sinh ra tự đáy lòng anh.
Năm năm nay, anh đã từng hoài nghi, từng tin tưởng người thầy này vô số lần, cũng tự khinh bỉ, thất vọng với việc bản thân mình dao động. Ấy vậy mà, vào giây phút này đây, Phục Thành bỗng nghĩ rằng…
“Không can hệ đến thầy.”
“Ta* nào.”
Phục Thành ngẩng đầu, Trác Hoàn hai tay đút túi, đi từng bước một đến phía anh.
Trác Hoàn khẽ nhướn mày: “Hửm?”
Phục Thành chẳng đáp mà chỉ hỏi: “Anh nghĩ đó là lỗi thiết kế ư?”
Trác Hoàn im lặng: “Anh nói thế bao giờ?”
Phục Thành: “Chưa từng ư?”
Mãi sau, Trác Hoàn mới ngoái đầu nhìn Tô Phi đang kể khổ, chú Joseph đương an ủi cậu chàng và Lina vẫn đang nhịn cười. Hắn À khẽ, đoạn nói: “Chả phải một năm trước anh đã từng nói với em rồi đấy thôi.”
“Nói cái gì.”
“Từ đầu đến cuối, anh luôn nghĩ là lỗi nằm ở máy bay, kể cả là hỏng linh kiện hay thiếu sót trong thiết kế.”
“Tại sao?”
Trác Hoàn giơ tay chỉ vào đầu, đáp bằng giọng thản nhiên: “Trực giác của một nhà thiết kế máy bay.”
(*Ở câu trước, Phục Thành dùng 他|ta| tức chỉ “hắn” – thầy Tề Chí Phong, tuy nhiên Trác Hoàn lại hỏi lại |ta| nào để xác nhận lại ý Phục Thành là “thầy Tề” hay “nó”它– máy bay.)
Ai nấy đều đi hết, chỉ còn mỗi năm thành viên UAAG ở lại phòng họp.
Cả năm cùng đi ra cửa phòng họp, Trác Hoàn ngoái đầu lại: “Hôm nay tăng ca, xuất ghi âm buồng lái cho rõ hơn đi. Chính tai cậu nghe ghi âm rồi đấy, nó cái cái quái gì vậy, sinh viên tốt nghiệp Harvard mà cầm cái loại bán thành phẩm này hay sao?”
Tô Phi trợn mắt: “Mịa, anh có biết cái hộp đen đó bị hư hại nghiêm trọng đến mức nào, bố đây phải mất hết bao nhiêu công sức mới làm ra ghi âm như vậy không?”
Trác Hoàn: “À, không biết.”
Tô Phi: “…”
Trác Hoàn: “Nhưng cậu vẫn phải tăng ca. Không tăng ca, trừ tiền lương.”
Tô Phi tức nghiến răng, trừng trộ bóng dáng Trác Hoàn, cuối cùng vẫn hết nhịn nổi: “Mẹ kiếp, hôm nay là sinh nhật tôi đấy. RIP, anh có còn là người không!”
Trác Hoàn, Phục Thành, Lina, chú Joseph đồng thời dừng bước.
Bọn họ ngoái đầu lại.
Lina cười khẽ: “Đây có phải ngày đầu cậu biết tính Reid đâu, chẳng phải anh ấy luôn cư xử vậy à.”
Tô Phi: “… Nhưng hôm nay là sinh nhật em cơ mà.” Giọng cậu chàng ngày càng nhỏ đi: “Sinh nhật mọi người ai cũng có quà cả, còn có bánh ga-tô mà ăn, trong khi em lại phải tăng ca, không tăng ca còn bị trừ lương.”
Bỗng, Tách, cả căn phòng tối om.
Tô Phi trố mắt ngạc nhiên, cánh cửa phòng họp đóng chặt lại bị người ta đẩy vào từ bên ngoài. Chỉ thấy Lovince vừa mới đi chẳng biết đã quay lại tự bao giờ, trên tay gã là một chiếc bánh ga-tô cắm hai cây nến số. Một cây là “1”, một cây là “8”. Lovince bưng bánh bước tới, giao bánh vào tay Lina: “Tôi không hiểu cớ sao mọi người lại muốn tôi làm hộ vụ này, còn chắc mẩm tôi sẽ nhận lời nữa cơ. Lina thân mến ạ, tôi bận lắm đó, tôi bận đến nỗi mấy ngày nay chả được ngon giấc.”
Lina cười mỉm: “Cảm ơn anh nhé, Lovince.”
Lovince nhún vai, trước khi đi, gã vẫy tay với cậu chàng Punk: “Sinh nhật vui vẻ nha, cậu bé mới trưởng thành.”
Lina đặt bánh ga-tô xuống bàn họp, lấy một hộp quà nho nhỏ từ ngăn bàn họp ra rồi đưa cho Tô Phi.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Fly.”
Tô Phi bóc ra xem, là một chiếc đồng hồ hiệu Rolex.
Tiếp theo là chú Joseph. Ông mặc một cái áo phao dày, không ai ngờ món quà của ông lại được để trong túi áo rộng thùng thình: “Fly ơi, sinh nhật vui vẻ nhé. Chúc mừng cháu cuối cùng cũng được uống rượu.”
Lòng cậu ta ê ẩm, song vẫn cảm thấy ngọt lịm. Cậu chàng Punk bĩu môi, ra vẻ bình tĩnh nhận quà của chú Joseph: “Gì vậy, tặng quà sinh nhật thôi mà cũng phải màu mè, cố ý bắt tăng ca các kiểu, rồi kiểu gì cũng cứ là tặng quà cho cháu thôi mà. Chú Joseph, chú tặng cái gì mà hộp to thế… Vãi! Máy chơi game đời mới nhất!”
Chú Joseph cười khà: “Sao, hài lòng không nào? Loại này đắt lắm, không còn phát hành nữa, tốn hơn lương nửa tháng của chú đó!”
Tô Phi mừng rơn, nhưng cậu chàng vẫn cố tình hừ một tiếng, nhìn sang Trác Hoàn: “Ê RIP kia, quà anh đâu? Ban nãy anh còn bắt tôi tăng ca nữa cơ, diễn sâu phết đấy. Quà của nhà tư bản ở cái xó nào rồi, rẻ hều là tôi không lấy đâu!”
Trác Hoàn cười khẩy, lười hùa theo cậu ta: “Tăng ca là thật, cậu tưởng tôi đùa chắc?”
Tô Phi: “…”
“Không chơi kiểu đấy đâu! Quà anh đâu!”
Phục Thành: “Quà là anh với thầy Trác mua chung.”
Tô Phi: “Ơ anh Phục ơi, hai người mua chung á? Vậy nó đâu?”
Phục Thành rút máy ra: “Chưa thể lấy qua được, đặt ở văn phòng của cậu đấy.”
Tô Phi nhìn màn hình điện thoại của Phục Thành: “Là cái gì…”
Cậu chàng im bặt.
Mắt cậu chàng Punk ngày càng trợn to, miệng cũng dần há hốc. Ánh mắt cậu chàng ngày càng nóng rực, rồi gần như chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính lắp ráp trên màn hình điện thoại Phục Thành với ánh mắt si mê, nôn nóng hỏi Phục Thành: “CPU gì hả anh?!”
Đại gia Trác từ tốn: “7742.”
Tô Phi xoay phắt đầu sang nhìn hắn: “Bo mạch chủ?”
Trác Hoàn: “EPYC đời thứ 2.”
Tô Phi: “Card màn hình thì sao? Là của RTX hả?”
Trác Hoàn: “Ừ.”
Tô Phi: “Vãi nồiiiiiiii! RAM, loa, ổ SSD,…”
Trác Hoàn mất kiên nhẫn: “Sao cậu không tự đi mà nhìn?”
Tô Phi chạy vụt ra hướng văn phòng.
Trác Hoàn: “Đêm nay tăng ca đấy.”
Tô Phi: “Được được được! Dùng máy tính này tăng ca thì tôi nguyện tăng ca cả đời!!!”
Nhìn bóng dáng như đang bay của cậu chàng Punk, ai nấy không khỏi bật cười, đến cả Trác Hoàn cũng nhếch miệng.
Cả bọn cùng đi về phía văn phòng, tiện thể còn cầm theo cả chiếc bánh ga-tô bị Tô Phi thất sủng, bỏ quên.
Chú Joseph và Lina đi đằng trước, nói đùa không ngớt.
Phục Thành và Trác Hoàn đi phía sau.
“Phục Thành ơi.”
“Ơi?”
“Thơm anh cái nào.”
“… Sao?”
“Hửm?”
Phục Thành nghĩ đoạn: “Sao vậy… Sao tự dưng anh… Có chuyện gì à?”
Trác Hoàn điềm nhiên đáp: “À không có gì, chỉ là muốn em thơm anh thôi, không được à?”
Ngay sau đó, chàng trai hơi ngửa đầu, đón nụ hôn ấm nồng và dịu dàng.
Sẽ luôn có thứ sưởi ấm khóe mắt lạnh căm.
Cuộc đời luôn rực rỡ và dịu dàng vậy đấy.
*Tác giả:
Thật ra dẫu đó có phải lỗi thiết kế hay không, RIP cũng vượt qua thôi. Và tương tự, dẫu đó có phải nguyên nhân do con người gây ra hay không, Tranh Tranh rồi cũng vượt qua.
Xưa kia, cả hai đều rất đỗi cô đơn, rất đỗi yếu đuối. Hiện nay khi đã có đối phương và những người bạn tại UAAG, họ mới trở nên kiên cường hơn, cũng trở nên mạnh mẽ theo đúng nghĩa hơn.
Mạnh mẽ trong tâm hồn.