Đọc truyện UAAG – Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không – Chương 31
UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 3: Bismarck
Chương 31: Không cắt ư?
Sau cuộc họp báo cáo tóm tắt ngắn, Lovince giao nhiệm vụ điều tra cho cấp dưới. Gã đang định xuống kho hàng dưới tầng đặng xem tình hình rửa xác máy bay thì vai bị người ta vỗ từ đằng sau.
Lovince ngoái đầu: “Patrick?”
Trác Hoàn hai tay đút túi, nhướn mày với gã. Lovince sửng sốt, không hiểu ý hắn, tiếp đó nhìn lướt qua vai Trác Hoàn bèn thấy chàng trai tóc đen đứng sau hắn.
Lovince: “… Phục?”
Gượm đã, thế này là sao?
“Lẽ nào có phát hiện mới hay nhiệm vụ mới nào phải đi làm?” Gã trưng biểu cảm căng thẳng.
Trác Hoàn nghiêng nửa người hất cằm chỉ hướng Lovince, nói với Phục Thành: “Đòi lợi ích từ chỗ anh ta đi.”
Phục Thành: “…”
Lovince: “…?” What?!
Đó giờ đại gia Trác làm chuyện tốt nhưng chẳng để lại tên, hắn liếc sâu Phục Thành, bỏ lại nét mặt thâm sâu rồi xoay người đi mất. Hắn đi rồi, Phục Thành và Lovince nhìn nhau. Mãi sau Lovince mới hỏi: “Phục à, tôi hơi mông lung với tình thế bây giờ đó. Giờ… là sao?”
Phục Thành cười với vẻ bất đắc dĩ: “Thầy Trác đùa thôi, anh không phải bận tâm đâu.”
Lovince dần ngửi được mùi thú vị đâu đây.
Năm nay Lovince mới chỉ 40 có lẻ là đã là nhân viên điều tra cấp cao của NTSB rồi, vả lại còn sở hữu đội điều tra nhỏ dưới tên gã. Gã nhìn Phục Thành, nói ra chiều áy náy: “Hôm nay đã làm phiền cậu nói đỡ cho tôi vụ đó rồi. Phục à, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Phục Thành: “Không có gì, đó chả phải chuyện to tát.”
Lovince cười: “Tóm lại là cậu đã giúp tôi giải quyết một chuyện phiền lòng, tôi khắc ghi trong tim, cảm ơn cậu.”
Phục Thành nghĩ đoạn: “Thật ra anh có thể tự đi nói cho thầy Trác đấy. Tôi nghĩ thầy Trác sẽ không nổi giận với loại chuyện này đâu. Hơn nữa, dù anh có nói thẳng ngay từ đầu thì tôi nghĩ thầy Trác vẫn tới Mỹ thôi.”
Lovince suy tư, tự cho là đã hiểu ý của Phục Thành: “Cũng phải, hộp đen mất tích chưa chắc đã không thể tìm ra sự thật, chỉ là khó hơn nhiều, tôi nên tin vào năng lực của Patrick mới phải.”
Phục Thành ngẩn ra, mỉm cười, không nói nữa.
Phục Thành đi cầu thang xuống tầng một. Lúc anh bước xuống hai ba bậc cuối cùng, Trác Hoàn ngẩng đầu trông thấy anh.
Bốn mắt chạm nhau, đại gia Trác nhướn mày: “Lấy được rồi?”
Lấy được lợi ích rồi?
Phục Thành gật đầu.
Trác Hoàn cười khẽ, dời mắt đi.
Phục Thành bước xuống tầng một, vốn dĩ anh phải đi liên lạc với nhân viên Kiểm soát Không lưu trực ban hôm xảy ra tai nạn ngay, song chẳng hiểu sao anh lại dừng bước. Tầm mắt anh đóng đinh một thoáng trước dáng người cao gầy của Trác Hoàn, thoắt cái anh như quay lại cái đêm hè ở Helsinki kia, người đàn ông này bối tóc thành một cục tròn, mặc chiếc áo phông mỏng, đi tuốt đằng trước chẳng ngoái đầu lấy một lần.
Ngay sau hắn, cậu chàng Punk kéo vali hùng hổ đi theo.
Làn gió âm ẩm ngày hè, mùi đất tanh tưởi đăng đắng, ánh trăng mát mẻ và trong veo rọi tỏ xuống con đường xi măng bé nhỏ lặng ngắt. Anh không hiểu sao lại nâng bước bám theo. Từ đó về sau cứ mãi sải bước ngay sau hắn.
… Hửm?
Hình như tóc anh ta lại dài hơn rồi?
Không cắt ư?
Bỗng hoàn hồn, Phục Thành nghi hoặc nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ đoạn lại chẳng hiểu nổi, chỉ đành xoay người đi.
***
Sân bay quốc tế Logan tọa lạc tại phía Đông Boston, không xa trụ sở điều tra NTSB tạm thời dựng lên cho lắm.
Phục Thành gặp được nhân viên Kiểm soát Không lưu trực ban ngày đó qua lời giới thiệu của Lovince.
Đó là một chàng trai trẻ tóc nâu xoăn, mà thật ra đa số những người làm nhân viên Kiểm soát Không lưu thường có độ tuổi không lớn. Nó là một công việc cực kì áp lực và hao sức, cần thể lực và khả năng chịu đựng cao.
Ví dụ như anh nhân viên Kiểm soát Không lưu này đây, anh ta phải kiểm soát việc cất cánh và hạ cánh của hơn mười cái máy bay cùng một lúc. Lúc làm việc, anh ta phải nhờ vào bản đồ radar để biết chính xác độ cao lẫn vị trí của mỗi một máy bay, biết chúng muốn đi đâu, và sắp xếp tuyến đường bay hợp lý cho chúng. Chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ có thể tạo thành hậu quả khó chấp nhận.
Năm 2002, một cái máy bay chở khách của Nga và một máy bay vận tải DHL đã đâm vào nhau trên bầu trời thành phố Uberlingen phía Nam nước Đức. Vụ tai nạn đã khiến 71 người chết, không ai may mắn sống sót. Chiếc máy bay chở khách gặp nạn của Nga chở 45 đứa trẻ Nga đi du lịch Tây Ban Nha, vào cái đêm xảy ra tai nạn, hằng hà gia đình thức trắng, đau đớn tột cùng.
(*Vào đêm ngày 1 tháng 7 năm 2002, chuyến bay 2937 của Bashkirian Airlines, một máy bay chở khách Tupolev Tu-154 và DHL Flight 611, một máy bay chở hàng Boeing 757, đã va chạm giữa không trung trên Überlingen, một thị trấn miền nam nước Đức trên Hồ Constance, gần Biên giới Thụy Sĩ.)
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tai nạn, song sự thiếu trách nhiệm của nhân viên Kiểm soát Không lưu tuyệt đối là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất. Dù người nhân viên đó cũng quá khó xử, tai nạn xảy ra không phải mong muốn của anh ta; nhưng sơ sẩy của anh ta đã làm vô số gia đình phải tan cửa nát nhà – Đó là sự thật chẳng tài nào chối bỏ được.
Hai năm sau, người nhân viên này đã bị một ông bố quá đau khổ vì mất con gái mà đâm chết bằng dao.
Lúc Phục Thành trông thấy anh nhân viên Kiểm soát Không lưu này, anh ta đã bình tĩnh lại, cảm xúc ổn định. Song khi Phục Thành nhắc tới cái tên US Airways 4012, anh ta vẫn im lặng, nụ cười khó nở trên gương mặt.
“Lúc đó là 2 giờ sáng, tôi đang trực đêm. Tôi nhận quyền quản lý US Airways 4012 đã được hai tiếng rưỡi, còn một tiếng nữa thôi… Không, 50 phút nữa là họ nên đáp xuống sân bay Logan. Hôm đó là nửa đêm, không có nhiều máy bay, họ không phải xếp hàng, tôi đã quyết bảo họ đáp cánh sau cái máy bay của Qantas*. Nhưng, 2 giờ 13 phút, tôi phát hiện độ cao của họ trên bản đồ radar đột ngột giảm xuống.”
(*Qantas là tên của hãng hàng không quốc gia của Úc và là hãng hàng không lớn thứ 11 thế giới. “QANTAS” là viết tắt của Queensland and Northern Territory Aerial Services. Tổng hành dinh của công ty hiện được đặt tại Sydney, New South Wales, Úc.)
Anh nhân viên liếm đôi môi khô nứt nhìn Phục Thành: “Anh biết đấy, tôi vừa nói rồi, không có nhiều máy bay nên ngay khi họ bắt đầu giảm độ cao là tôi đã phát hiện ra rồi, tôi lập tức liên lạc với họ ngay. Nhưng không một ai đáp lại.”
Phục Thành: “Tôi biết, anh nói là không có nhiều máy bay lắm.”
Cậu nhân viên gật đầu: “Đúng. Tôi đã gọi nhiều lần mà họ chẳng trả lời. Sau đó, US Airways 4012 đã biến mất khỏi bản đồ radar của tôi. Tôi gọi điện thoại khẩn cấp cử máy bay trực thăng đi truy tìm ngay tức thì. Song khi đó đã là đêm hôm khuya khoắt, hiệu quả truy tìm không tốt, không thể tìm được cái máy bay đó ngay lần đầu tiên.”
Phục Thành gõ một dòng chữ lên máy tính bảng mang bên người. Anh ngẩng đầu hỏi: “Trước khi xảy ra tai nạn, phi công US Airways có nói câu nào đặc biệt với anh không? Có khả năng liên quan đến không tặc chẳng hạn?”
“Không. Lần liên lạc cuối cùng của chúng tôi là vào 1 giờ 47 phút sáng, lúc đó tất thảy vẫn bình thường, do cơ trưởng Kyle liên lạc với tôi, hôm đó ông ấy chịu trách nhiệm liên lạc vô tuyến. Tôi đã nộp ghi âm cuộc trò chuyện cho NTSB, trừ những lời dính đến công việc ra thì ông ấy chỉ nói với tôi đúng một câu không hề liên quan mà thôi.”
Mắt Phục Thành lạnh dần: “Nói gì?”
Anh nhân viên nhớ lại: “Ông ấy hỏi tôi rằng, hôm nay sân bay Logan có đông không?”
…
“Đây là US Airways 4012. Hôm nay số máy bay làm nhiệm vụ ở sân bay có nhiều không. Hết.”
“Đây là Boston. Không nhiều lắm. Các ông có thể hạ cánh đúng giờ. Hết.”
…
Phục Thành hỏi kĩ anh nhân viên Kiểm soát Không lưu, cố gắng lấy một vài manh mối không có trong ghi âm từ miệng anh ta hết sức có thể: Ví dụ như cảm xúc lúc đó của phi công, phi công có nói câu nào ám chỉ cho anh ta không, máy bay có tình trạng gì. Nhưng anh vẫn chẳng gặt hái được cái gì.
Anh nhân viên: “Tôi không nhận ra bất cứ vấn đề gì từ cuộc trò chuyện, tất cả toàn là công việc chung, nghiêm cẩn và nhanh gọn.”
Phục Thành nhìn thông tin sửa soạn trên máy tính bảng, đoạn gật đầu đứng dậy: “Cảm ơn anh.”
“Không phải cảm ơn đâu. Tôi tiễn anh đi nhé?”
Hai người đi đến trước cửa, Phục Thành dừng bước xoay người lại: “Đúng rồi, tôi xin được đánh bạo hỏi một câu. Tôi đã nghe trước băng ghi âm anh nộp lên rồi, vì chỉ ghi một tiếng cuối cùng nên không có của phần trước đó. Băng ghi âm chỉ có giọng cơ trưởng. Anh có nghe giọng cơ phó không?”
Anh nhân viên sửng sốt, nghĩ lại: “À là thế này, hôm đó cơ trưởng chịu trách nhiệm liên lạc vô tuyến nên tôi chỉ trao đổi với cơ trưởng, không bắt chuyện với cơ phó, trong ngành là thế. Mỗi lần chúng tôi nói đều rất ngắn gọn, nội dung đại khái thì tôi nhớ, tôi không hề nói gì với cơ phó cả.”
Phục Thành gật đầu: “Ừ, cảm ơn anh nhé.”
Đi ra khỏi sân bay quốc tế Logan, quay về trụ sở điều tra.
Phục vừa vào cửa chính là đã thấy các nhân viên đang dùng kích để chuyển một vài mảnh xác vụn ra ngoài xe.
Chú Joseph đứng giám sát bên cạnh, thấy Phục Thành đến bèn vẫy tay.
Phục Thành bước tới: “Đang làm gì vậy chú?”
Chú Joseph mỉm cười: “Đưa một số chỗ bị đứt gãy đến phòng thí nghiệm để kiểm tra xem có dấu vết cháy nổ không.”
Phục Thành hiểu ngay: “Mọi người nghi bọn khủng bố gài bom khiến bom nổ trên bầu trời làm máy bay rơi?”
Chú Joseph cười khà khà, đang định đáp thì nghe một giọng nói lành lạnh cất lên ngay sau lưng.
“Không có hộp đen thì còn có thể làm sao nữa? Đành phải tra từ các dấu vết trên xác máy bay thôi. Bom nổ là nguyên nhân phải loại trừ đầu tiên.” Trác Hoàn đã đi tới, mắt hắn chỉ dừng trên người chú Joseph rất nhanh rồi nhìn sang Phục Thành: “Phát hiện vài thứ, cậu qua xem đi.”
Phục Thành ngạc nhiên: “Tôi?”
“Ừ.”
Phục Thành và chú Joseph đi theo Trác Hoàn vào kho hàng. Họ đi vòng qua các mảnh xác máy bay rơi lả tả đến khoang trước của nó.
Xác của US Airways 4012 gần như đầy đủ.
Trừ một phần sườn máy bay đã bị dòng biển cuốn đi thì các bộ phận khác không bị chịu lực quá mạnh, vẫn được giữ gìn trọn vẹn. Bây giờ họ đang đứng trước xác cánh trái máy bay, Phục Thành cúi đầu nhìn bèn thấy cánh trái khổng lồ giờ nằm ngang với hình dáng cong vẹo như bị người ta bẻ gãy.
Trác Hoàn ngồi xổm xuống, Phục Thành cũng ngồi xuống theo hắn.
“Cậu nhìn chỗ này đi.” Trác Hoàn giơ tay chỉ vào vết xước trên đầu cánh trái: “Vết xước này dài nửa mét, cuối vết xước là vết nứt toác dài ba mét. Mặt sắt đã bị cuốn đi mất, toàn bộ cánh trái bị gãy gần hết. Cậu từng lái A390 rồi thì cậu nhận xét xem… Cậu nghĩ phải như thế nào mới tạo nên trạng thái này?”
Nghe vậy, Phục Thành nghiêm túc, quan sát kĩ hơn.
“Đây là phần đầu cánh, để có thể tạo ra chỉ một vết xước nhưng không làm gãy thì có thể là do bị ma sát với bề mặt rắn. Nhưng A390 rơi xuống biển, không ma sát với mặt đất thì theo lý thuyết, lúc đầu cánh đâm phải mặt biển, sức căng bề mặt nước biển làm nó hỏng, và máy bay tan xác rất nhanh chóng.” Dừng một lúc, Phục Thành nói tiếp, “Cơ mà vết xước này lại được tạo ra khi đầu cánh ma sát với mặt biển trong thời gian ngắn. Vả lại, nhìn ra sau thì…”
Trác Hoàn nhìn theo hướng ngón tay anh. Phục Thành giơ tay ra phía bên phải, vừa khéo cái tay phải đó đi lướt qua mắt hắn. Khoảng cách quá gần làm Trác Hoàn ngồi đơ tại chỗ, mãi đến khi ngón tay thon dài hạ xuống, hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Phục Thành không biết Trác Hoàn đang thả hồn, anh nói tiếp: “Đằng sau vết xước này là vết nứt và rạn với diện tích lớn. Hiển nhiên cánh trái tiếp xúc mặt nước trước nên đã bị sức căng bề mặt nước làm gãy, dẫn đến nứt.”
Anh bỗng ngớ ra, ngẩng đầu lên: “Thầy Trác à, ngài muốn nói là cái máy bay này rơi nghiêng vào nước?”
Nếu không phải rơi nghiêng thì thứ tiếp xúc với mặt nước đầu tiên phải là bụng máy bay chứ không phải cánh trái!
Trác Hoàn hoàn hồn, liếc Phục Thành một cái, giọng hắn rời rạc như không tập trung lắm: “Ừ. Suy đoán của tôi cũng là vậy. Cậu rất am hiểu A390 nên bảo cậu tới nhìn.”
Dần tập trung lại, Trác Hoàn nói: “Cậu cũng đã suy luận như vậy thì giờ chúng ta xác định rằng – US Airways 4012 đã liệng ngoài ý muốn. Ngoài ra, cậu nhìn chỗ này xem.” Dứt lời, hắn ngẩng đầu bảo chú Joseph: “Chú cũng nhìn xem.”
Chú Joseph cũng ngồi xuống.
Ba người cùng nhìn vết nứt.
Ngón tay sạch đẹp của Trác Hoàn lướt trên vết nứt dài của máy bay: “Càng nằm phía sau vết nứt thì diện tích nứt càng lớn. Điều này khớp với định luật cơ học phá hủy của hợp kim*, nhưng với cái độ nứt này, tôi nghĩ… có chút vấn đề.”
(*Cơ học phá hủy là một ngành cơ học nghiên cứu sự phát triển các vết nứt trong vật liệu. Nó được sử dụng để phân tích cơ học vật rắn chịu lực tác dụng lên các vết nứt từ đó xác định khả năng chịu lực cho đến khi phá hủy.)
*Tác giả:
Phục Chanh Chanh: (Nhìn chằm chằm nhúm tóc nhỏ, thơ-thẩn-ing)
Trác RIP: Các cô xem, em ấy nhìn tôi lâu lắc như này là vì sao thì không cần tôi nói ra đâu nhỉ?
***
Vụ tai nạn máy bay ở Uberlingen thảm khốc thật sự, nó là một trong những vụ mà tôi xót xa nhất.