Đọc truyện UAAG – Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không – Chương 28
UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 3: Bismarck
(*Thủ phủ bang North Dakota, Mỹ.)
Chương 28: “Tiền sẽ rơi xuống từ trên trời đấy Phục Thành ạ.”
Đa số sân bay quân sự nằm ở vị trí hẻo lánh, chạy thẳng về phía Nam chừng mười phút mới có vài dấu chân người.
Phục Thành ôm cái áo bành tô nhìn phía trước: “Không vì lí do đặc biệt nào cả, tôi không theo kịp huấn luyện, trong nhà cũng có chút chuyện. Không có nhiều thời gian huấn luyện lắm nên giải ngũ thôi. Thầy Trác chắc biết tuy hàng không dân dụng cũng bận tối tăm mặt mũi, thường hay phải lái các chuyến bay quốc tế, nhưng so với Không quân, nhất là máy bay mẫu hạm Không quân thì vẫn dư dả thì giờ hơn.”
Trác Hoàn liếc Phục Thành một cái, chàng trai tóc đen nhắc đến chuyện về mình bằng giọng nói hết sức bình tĩnh. Nhìn từ một bên bèn thấy rèm mi anh rất dài và dày, hơi rủ xuống đổ thành vệt bóng nhạt trên mí mắt. Vì nước da trắng nên nhìn càng rõ hơn, đem đến cái khí chất u buồn và lặng lẽ vô cớ.
Một câu “Thật vậy ư” đã vọt tới môi, nhưng chẳng hiểu sao lại nuốt ngược về.
Ngón tay với khớp xương rõ rệt nhẹ nhàng gõ lên vô-lăng, giọng nói của Trác Hoàn rời rạc và mỏng nhẹ tưởng chừng như hừ khẽ từ mũi, cất giọng mũi ngân nga: “Thế xong chuyện nhà chưa?”
Phục Thành hơi ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn hắn.
Trác Hoàn vẫn đánh lái, nhìn phía trước: “Tôi quan tâm cấp dưới tí thôi mà, có gì căng?”
Mãi sau.
Phục Thành đáp: “Đã xong rồi.”
Trác Hoàn “À” một tiếng.
Phục Thành: “Còn thầy Trác thì sao, sao bỗng dưng từ chức ở Mạch Phi vậy?”
Hệt như nghe thấy câu chuyện nực cười nào đó, vừa khéo gặp đèn đỏ, Trác Hoàn quay đầu nhìn sang Phục Thành: “Có lẽ chú Joseph đã kể với cậu rồi nhỉ.”
Phục Thành sửng sốt.
“Chuyện tôi có 5% cổ phần công ty Mạch Phi ấy.”
Hóa ra là vụ này. Phục Thành đáp: “Ừm, đã kể rồi.”
Trác Hoàn tặc lưỡi, giẫm chân ga: “Cậu có biết 5% cổ phần công ty nghĩa là sao không?”
“Là sao?”
“Tức là, cậu thốt ra hai chữ “Là sao” đã mất một giây. Mà trong một giây này, thẻ ngân hàng tôi đã được nạp thêm 7 đô-la.”
Phục Thành: “…”
Trác Hoàn: “Một cái nháy mắt là có ngay 7 đô-la vào tay cậu. Nếu không làm cái gì mà vẫn có tiền thì chẳng phải chuyện tôi từ chức dễ hiểu hơn chuyện cậu xuất ngũ à…”
“Tiền sẽ rơi xuống từ trên trời đấy Phục Thành ạ.”
Phục Thành.
Giọng nói biếng nhác của người đàn ông này hạ thấp xuống mà thốt lên cái tên đó, lưỡi mập mờ cuộn lại. Trác Hoàn cười với vẻ kiêu căng – Đúng như lời Lina đã nói, nếu có một ngày có ai đó muốn viết một quyển tự truyện cho người đàn ông này thì chỉ một câu là đã có thể tóm gọn cả cuộc đời hắn.
Một cuộc đời ngạo mạn và tự phụ.
Song, hắn lại sở hữu số của cải đủ để kiêu kì như thế.
Thế mà.
“Thật không?”
Nụ cười tự phụ như ánh nắng chói chang chợt sững lại, dần dần, Trác Hoàn nhìn Phục Thành: “Hửm?”
Phục Thành ôm áo bành tô, ngồi dựa vào ghế, gật gù như đang tự biên tự diễn: “Mỗi giây 7 đô, tôi thật sự không thể mường tượng ra nó là cảm giác gì.”
Hóa ra là cái này.
Trác Hoàn: “Xì.”
Về đến nội thành Thượng Hải cũng đúng lúc bầu trời giăng màn đen.
Một tiếng sau, cả hai mới về đến trụ sở chính của UAAG.
Ekip chương trình “Mayday” hãy còn ngồi đợi trong tòa nhà, cửa thang máy vừa mở ra là gặp ngay một nhân viên tóc vàng mắt xanh lạ hoắc. Trác Hoàn nhíu mày, tìm được Lina: “Vẫn chưa xong à?”
Lina cười đáp: “Giáo sư Tsuna vừa phỏng vấn xong, bây giờ đến lượt Tô Phi. Nhưng em nghĩ là phải lâu lắm mới xong cơ.”
“Hửm?”
“Cậu chàng căng thẳng.”
Phục Thành nghe câu này xong bèn dõi theo tầm mắt đầy bất đắc dĩ của Lina. Anh chỉ thấy phòng họp bị người bên ekip chương trình sửa soạn lại làm phòng phỏng vấn. Đèn cao áp và các tấm hắt sáng rất lớn được đặt ở nơi hợp lý nhất, tạo hiệu quả vô cùng lập thể ở những mảng thiếu sáng trên gương mặt con người. Tô Phi ngồi bên trong, trước mặt là cái máy quay phim đen sì.
Phục Thành: “Còn trang điểm cho cậu ấy nữa cơ à?”
Lina: “Tôi trang điểm cho đấy.”
Phục Thành ngạc nhiên: “Cô làm ư?”
Lina đá lông nheo: “Con nít da mặt mỏng nên dễ đỏ mặt.”
Ai nấy đều cười rộ lên, ngay cả Trác Hoàn cũng nhìn Tô Phi đang sượng người ngồi trên ghế không cựa quậy mà nhếch môi.
Trác Hoàn: “Trước đó em có bảo họ rất muốn phỏng vấn anh?”
Lina ngẩng đầu: “Reid?”
“Vậy lần này phỏng vấn anh là được.”
Lần đầu tiên Lina không kịp hiểu ý của bạn mình, cô thấy bất ngờ quá đỗi: “Không phải anh không thích mấy cái hoạt động công khai này ư…”
“Bắt nạt Tô Phi như thế mà cũng được à?” Phục Thành cười tủm tỉm.
Trác Hoàn nghe thế thì ngẩn ra, nâng mắt nhìn Phục Thành, trưng biểu cảm sâu xa.
Lúc bấy giờ Lina mới ngộ ra, cô xụ mặt chỉ trích anh bạn thân: “Câu nói đùa này chả buồn cười tẹo nào.”
Phục Thành khựng lại, nghĩ bụng: Tôi thì thấy buồn cười đấy chứ.
Một tiếng sau, cuộc phỏng vấn của Tô Phi cũng kết thúc. Người của ekip chương trình thấy Trác Hoàn đã về bèn đưa ra yêu cầu muốn phỏng vấn hắn thì bị Lina uyển chuyển từ chối. Nếu có thể mời Reid Irvin Patrick xuất hiện trên chương trình chắc chắn sẽ gây hiệu quả rúng động hơn nữa. Tiếc thay ngài Patrick chưa bao giờ lộ mặt ở mấy trường hợp thế này, thậm chí hắn còn ít khi tham gia mấy buổi tụ họp trong ngành nữa là.
Lina là người chịu trách nhiệm các công việc hành chính nên cô sắp xếp toàn bộ việc tiếp đón khách mới một cách thỏa đáng. Vừa tiễn bước nhân viên của “Mayday” đi, cô đã đặt chỗ luôn: Trước đó UAAG có mời giáo sư Tsuna Teiichi giúp đỡ điều tra vụ án Japan Airlines 917, lần này mời hắn ta đi ăn xem như quà cảm ơn.
Thật ra Lina đã đưa thù lao từ lâu rồi nhưng giáo sư Tsuna không nhận, thế nên mới có bữa tối này.
Là một nhà hàng Nhật cao cấp.
Sáu người ngồi trên Tatami, phục vụ mặc Kimono trắng tinh khôi nhẹ tay đặt đĩa ăn nhỏ đựng món xuống trước mặt mọi người, là kiểu phục vụ quỳ truyền thống.
Tsuna Teiichi và Trác Hoàn ngồi đối mặt nhau, đây là vị trí chỗ Lina cố tình sắp xếp. Giáo sư Tsuna là khách chính nên để đại gia Trác đích thân chiêu đãi là việc phải làm theo lý thường. Song hình như cả hai người này không định trò chuyện gì với nhau, mãi đến khi món bánh ngọt cuối cùng được đưa lên bàn, Tsuna Teiichi mới lấy khăn trắng lau miệng, hai tay đặt lên đầu gối ngẩng đầu nhìn Trác Hoàn.
“Taku-kun này, anh có đi hội nghị Vật lý thế giới mấy ngày nữa không?”
Trác Hoàn: “Không.”
Tsuna Teiichi: “Hả? Đây là lần đầu tiên tổ chức ở Trung Quốc, còn là ở Thượng Hải nữa, gần anh lắm mà.”
Trác Hoàn: “Không có hứng.”
Tsuna Teiichi nghĩ đoạn, không nói gì nữa.
Lina cười ra chiều đã hiểu, cô cúi đầu. Ánh mắt cô vừa khéo chạm phải ánh mắt Phục Thành bèn vẫy tay với anh, hai người ngồi gần nhau hơn, cô hạ giọng: “Muốn nhận được thư mời của hội nghị Vật lý thế giới thì phải đăng luận văn lên mấy quyển tạp chí Vật lý lớn trong năm vừa rồi. Hình như lần cuối Reid đăng luận văn lên là chuyện của ba năm về trước. Ngày xưa anh ấy nhận được thư mời là vì đối tượng bức thư đó gửi đến là Mạch Phi. Năm nay thì…”
Cô không kể tiếp nữa.
Phục Thành ngẩng đầu nhìn đại gia Trác và Tsuna Teiichi.
Rõ ràng người trước chẳng nhận được bức thư mời nào mà vẫn cực kì bình tĩnh, mặt tỉnh rụi.
Kẻ sau thì trưng nét mặt tiếc nuối, trông như hắn ta rất lấy làm tiếc.
Mọi người chào tạm biệt Tsuna Teiichi ở cửa nhà hàng Nhật.
Vừa tiễn bước nhà Vật lý học nổi tiếng toàn cầu này đi, một giọng nói lành lạnh cất lên ngay giữa đêm đông rét buốt: “Hai người nói xấu sau lưng tôi?”
Phục Thành và Lina sửng sốt, cả hai cùng nhìn đại gia Trác.
Trác Hoàn đang đút tay vào túi áo bành tô, vừa nhai kẹo cao su tiện tay thó được từ nhà hàng Nhật vừa cụp mắt nhìn hai người trước mặt. Như trăng trong nước, đôi mắt hắn u tối mờ ảo, lạnh lùng hờ hững, khiến người ta không nhìn ra biểu cảm nào, cũng không bắt được cảm xúc nào.
Lina: “Thế ư?” Nói xong bèn nhìn Phục Thành.
Phục Thành lộ biểu cảm kinh ngạc: “Làm gì có. Thầy Trác nghe lầm rồi hả?”
Hừ, cứ giả bộ nữa đi.
Trác Hoàn hừ khẽ: “Tôi không đi dự hội nghị Vật lý là bởi vì cuối tuần này chúng ta sẽ không ở trong nước.”
Phục Thành tinh tường bắt được từ mấu chốt: “Chúng ta?”
Trác Hoàn đáp: “Chắc chú Joseph biết rồi đấy, US Airways 4012.”
Cả người chú Joseph chấn động, thảng thốt hỏi: “US Airways 4012? Cái máy bay bay từ London đến Boston và biến mất trên bầu trời Đại Tây Dương ư? Tìm được nó rồi?!”
“Phải… Nó đã trở lại từ đáy biển Đại Tây Dương.”
Ngày 19 tháng 8 năm 2020, máy bay US Airways 4012 khởi hành từ London bay đi Boston.
Mười phút sau khi tiến vào khu vực kiểm soát không lưu của Boston, cái máy bay US Airways 4012 vốn phải hạ cánh tại sân bay quốc tế Logan vào một tiếng sau bỗng dưng biến mất trên thiết bị dò radar. Sau nửa tiếng, Đài Kiểm soát Không lưu xác định chuyến bay US Airways 4012 đã mất tích, gọi điện thoại khẩn cấp.
Một máy bay quốc tế biến mất trên vùng trời đại dương một cách bí ẩn làm tất cả mọi người không khỏi nhớ tới máy bay Rogge 318 bốn năm trước.
Trong vòng hai ngày, chính phủ xác nhận US Airways 4012 đã chính thức mất tích. Ba ngày sau, họ lại xác nhận rằng cái máy bay này đã rơi xuống Đại Tây Dương.
Sau đó, nước Mỹ lập tức tiến hành công cuộc trục vớt máy bay. Ai ai cũng lo rằng cái máy bay này sẽ mất tích trong lòng biển cả mênh mông và không tìm ra được như Rogge 318. May thay bi kịch của Rogge 318 không tái diễn, một tuần sau khi xảy ra sự cố, công ty trục vớt tìm được một mảnh xác máy bay ngay tại Đại Tây Dương, xác định là của US Airways 4012.
Sự thật về Rogge 318 đã chìm hẳn dưới Thái Bình Dương bí hiểm và sâu hút, không một ai biết.
Nhưng sự thật về US Airways 4012 giờ đã phá kén mà ra, xuất hiện trước toàn thế giới lần nữa.
Thứ sáu, Lina đặt vé máy bay xong, năm người cùng bay đến Boston bên bờ kia Đại Tây Dương.
Mười giờ sáng, một chiếc Rolls-Royce đón cả năm đến sân bay Thượng Hải. Sau khi vào phòng nghỉ dành cho khách quý, Lina đến quầy tiếp tân để xác nhận lại những đầu việc của chuyến bay lần này, Tô Phi hưng phấn kể lể những năm tháng đại học mà cậu chàng đã trải qua ở Boston với chú Joseph và Phục Thành.
“Có lần cháu đọc sách ở thư viện Lamont đến tận 5 giờ sáng. Lúc cháu tỉnh giấc thì một bạn ngồi cạnh chụp ảnh cháu chảy nước miếng, còn đăng lên mạng xã hội cơ! Ôi Chúa ơi! Cho nên cháu ghét nhất là mấy cái tên quảng giao này đó…”
Chú Joseph bật cười ha ha: “Ảnh đâu, đưa chú coi.”
Tô Phi không dám tin: “Chú muốn xem cơ á?”
Phục Thành cười khì, khóe mắt anh chợt bắt gặp một bóng hình bèn thu nụ cười lại. Một lát sau, anh cất bước qua, đi đến phòng hút thuốc.
Ngày nào phòng hút thuốc ở phòng nghỉ VIP sân bay cũng được quét dọn rất nhiều lần. Mùi thuốc lá thoang thoảng bủa vây khắp không khí, ấy vậy mà không hề nồng nặc quá, trái lại vì chúng hòa quyện với mùi thơm nức trong không khí nên đã hóa thành thứ mùi ảm đạm và dịu nhẹ.
Trác Hoàn đứng trước cửa sổ sát đất đồ sộ, ngay trước mặt hắn là những cái máy bay cỡ lớn lần lượt cất cánh và hạ cánh. Khói thuốc lượn lờ bốc lên từ đầu ngón hắn ra trước, luẩn quẩn náu mình trong không khí. Nghe tiếng bước chân, hắn xoay người, thấy rõ người đến thì lại dời mắt đi.
Đến khi Phục Thành bước đến cạnh hắn, hắn lấy một hộp thuốc lá kim loại màu bạc đẹp mắt ra, nhấn nhẹ một cái, một điếu thuốc lá dài mảnh bắn ra.
Phục Thành: “…”
Im lặng một chốc, anh nhận điếu thuốc: “Cảm ơn.”
Trác Hoàn lấy làm ngạc nhiên nhìn anh, dường như hắn không ngờ lần này chàng trai ấy không khước từ mà nhận luôn.
Có điếu thuốc lá, song vẫn chưa được châm lửa.
Theo lý thì ở một nơi như phòng hút thuốc phải bày bật lửa mới phải, thế mà Phục Thành ngó nghiêng một lát vẫn chẳng thấy đâu.
“Muốn lửa à?”
Phục Thành quay đầu nhìn Trác Hoàn.
Trác Hoàn hơi cúi đầu, hắn ngậm điếu thuốc dài đã cháy non nửa, cười khẽ bước tới trước mặt Phục Thành. Lặng thinh một lúc lâu, Phục Thành cắn điếu thuốc trong miệng rồi sáp lại gần. Vào khoảnh khắc điếu thuốc lá màu trắng chạm vào điếu thuốc lá đã cháy khác, anh hơi hít vào, ngọn gió trong họng kéo theo không khí ùa vào, điếu thuốc lá nhanh chóng bắt lửa.
Phục Thành hít sâu, đoạn nhả khói chầm chậm.
Có lẽ là ảo giác mà thôi – Lúc hai điếu thuốc chạm nhau, nơi má hàm như vẫn vương lại mùi hương thuộc về người đàn ông nọ.
Phục Thành chợt thấy muộn phiền. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tựa người vào lan can kim loại, ngắm nhìn một cái máy bay đang cất cánh.
Vừa khéo máy bay đó là MaiFei F485.
“Nhìn máy bay mình thiết kế là cảm giác như thế nào vậy thầy Trác?”
Trác Hoàn hút điếu thuốc: “Không có cảm giác gì.”
Phục Thành chẳng tin lắm.
“Nó không chỉ do mình tôi thiết kế ra. Mười chín năm trước, Mạch Phi đã lập kế hoạch này, lúc đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi mà thôi.” Có vẻ tâm trạng hôm nay của Trác Hoàn khá tốt, hắn nhìn từng chiếc máy bay một đang dừng chân bên cạnh nhà ga, vừa liếc một cái đã bắt gặp ba cái máy bay MaiFei F485 từ trong số đó. “Có biết ai thiết kế cải tiến cánh tà sau* không?”
(*Cánh tà sau: Là bề mặt điều khiển tạo hệ số lực nâng lớn thường dùng cho máy bay. Các bề mặt này được gắn ở mép sau cánh chính, gần với thân máy bay. Khi nó gập xuống sẽ làm tăng độ cong của cánh, tăng lực nâng tác dụng lên cánh làm giảm tốc độ thất tốc (Spall speed), đồng thời cũng làm tăng lực cản cảm ứng (Induced drag). Vì thế, cánh tà sau được sử dụng khi máy bay đang bay ở vận tốc thấp, góc tấn lớn (Lúc cất cánh, hạ cánh…))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Phục Thành: “Không phải ngài?”
Nếu đã hỏi vậy thì tất nhiên không phải Trác Hoàn rồi.
Trác Hoàn: “Tổ thiết kế A9, có hai mươi bốn người, họ chuyên môn phụ trách cánh tà. Đằng sau cái máy bay này là hơn 3000 người, cùng với tâm huyết mười lăm năm.”
Lát sau.
Phục Thành: “Hình như tâm trạng hôm nay của anh rất tốt.”
Biểu cảm hứng chí của Trác Hoàn đột ngột chững lại. Hắn quay đầu nhìn Phục Thành, đoạn nhíu mày: “Không hề, cậu cảm giác lầm rồi.”
Phục Thành toan cất lời lần nữa thì bàn tay kẹp điếu thuốc của Trác Hoàn hơi chĩa ra chỉ ngoài phòng.
“Thế cậu cảm thấy trong hai người họ, hôm nay có ai khác nào.”
Phục Thành nhìn ra theo ngón tay hắn chỉ.
Ngoài phòng hút thuốc, cậu chàng Punk đang hoa chân múa tay hí hửng luyên thuyên về cuộc sống thời đại học của mình cho chú Joseph nghe, ông bị cậu chọc cười ha ha.
Phục Thành: “Tô Phi. Sau khi cậu bé cầm giải huy chương vàng IMO thì phải đi học đại học ở Boston, đã sống ở đó rất nhiều năm. Bây giờ chúng ta phải đến Boston, cậu chàng rất kích động.”
Trác Hoàn phì cười: “Hard Joseph cơ.”
“Chú Joseph?” Phục Thành lấy làm bất ngờ.
Trác Hoàn dõi mắt ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ: “Ngày 17 tháng 1 năm 2003, trong sự cố chuyến bay US Airways 384, ông ấy là cơ trưởng. Ông ấy đã mất một cái chân. À đúng rồi, cậu có biết mà, ông ấy đã kể rồi.”
Phục Thành chau mày.
Trác Hoàn: “Điều ông ấy chưa kể là trong vụ tai nạn đó, ông ấy là người may mắn sống sót. Ông ấy rất may mắn, hoặc những người trên chuyến bay đó hầu như đều rất may mắn. Nữ thần may mắn đã quan tâm đến họ, máy bay đâm đầu xuống mặt cỏ ngoài đường băng, toàn bộ buồng lái gần như bị đâm cháy. Nhưng không một tiếp viên và hành khách nào ở khoang máy bay bị chết, họ vẫn còn sống. Nếu buộc phải nói đến không may thì hai phi công rất bất hạnh, một người mất chân phải, một người chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.”
Phục Thành bất chợt ngộ ra: “Ý ngài là cơ phó?”
“Chết ngay tại chỗ.”
Phục Thành há hốc miệng.
“Biết nguyên nhân tai nạn là gì không?” Trác Hoàn hơi nghiêng đầu, sợi tóc rủ xuống xương quai xanh từ cần cổ dài.
“Là gì?”
Sau khi biết vụ tai nạn này có liên quan đến chú Joseph, Phục Thành vẫn cố ý lảng tránh. Anh không muốn lén lút xăm soi quá khứ của chú Joseph – Thứ nhất là vì không muốn chạm phải vết thương đau đớn của người khác; thứ hai là suy bụng ta ra bụng người: Nếu là anh, anh cũng không muốn người khác đi tọc mạch chuyện của mình.
Trác Hoàn: “Nguyên nhân trực tiếp là do thời tiết xấu. Tiếp đó là dưới tình huống thời tiết xấu, cơ phó phải tiếp cận trực quan*, thao tác sai làm máy bay rơi. Mà ông cơ phó này chỉ có một đứa con trai… Mười bảy năm sau, anh ta làm cơ phó của US Airways lái con Airbus A390, rơi xuống Đại Tây Dương.”
“Và cái máy bay Airbus A390 này, lại chính là US Airways 4012.”
*Chú thích: Trong điều kiện khí tượng xấu, phi công phảitiếp cận trực quan (Visual Approach). Đó là cách tiếp cận đường băng tuân theo quy tắc bay sử dụng thiết bị (IFR – Instrument Flight Rules) nhưng trong đó phi công thực hiện bằng cách tham chiếu trực quan và loại bỏ các đám mây đến sân bay.
*Tác giả:
Trác RIP: Hừ, tiền sẽ rơi xuống từ trên trời đấy Phục Thành ạ.
Lina (cười tủm tỉm): Nhưng vợ sẽ không rơi xuống từ trên trời đâu Reid ạ.