Bạn đang đọc U Vương Quỷ Điện – Chương 24: Tình Thù Ngang Trái
H ôm sau, Lâm Viết Hùng từ giả ra đi. Bạch Két Cung chủ đích thân đưa chàng ra khỏi Huyền Môn Cung. Hai bên đường có đủ môn nhân đứng sắp hàng ngay thẳng, tiển đưa chàng rất trịnh trọng.
Chuyến đi Huyền Môn Cung đã tạo cho chàng một tuyệt thế võ công và chàng được chứng kiến một nếp sống lương thiện khiến chàng không bao giờ quên được.
Bạch Két Cung chủ nói :
– Sư đệ ! Việc ân oán giang hồ, sư đệ có cần đến ta giúp chăng ?
Lâm Viết Hùng đáp :
– Như thế đã đủ lắm rồi.
Chàng không muốn sư tỷ chàng rời bỏ một quan niệm từ hiện hữu, để vì chàng mà dấng thân vào máu sắc.
Chàng bước ra khỏi con đường hẹp, Bạch Két Cung chủ đưa chàng một viên thuốc màu đen và nói :
– Sư đệ hãy uống hoàn thuốc nầy đi !
– Thuốc gì vậy ?
– Hoàn Tâm Đơn.
Lâm Viết Hùng mỉm cười, nói :
– Tiểu đệ thấy không cần, vì tiểu đệ trước kia đã uống mời cây Hoạt Diệm Hương và tắm suối Hàn Băng. Không còn một chất độc nào có thể ngấm cào cơ thể được nữa. Thuốc Thanh Tâm Hoàn sư tỷ cho đệ uống trước kia nay không còn công hiệu nữa đâu.
Bạch Két Cung chủ kinh ngạc :
– Thật thế sao ?
– Đúng vậy ! Sỡ dĩ tiểu đệ kính mến sư tỷ và tỏ lòng từ tâm đó cũng là lòng thành của tiểu đệ mà thôi.
Bạch Két Cung chủ nói :
– Như vậy rất quý hoá. Ta chỉ sơ sư đệ ra giang hồ quá tàn bạo gây đau khổ cho võ lâm. Đem cái thỏa mãn của cá nhân mình đổi lấy những đau khổ của thiên hạ.
Lâm Viết Hùng khoác tay nói :
– Xin sư tỷ đừng lo, tiểu đệ nguyện làm tròn trọng trách trong phạm vi nhân đạo.
Bạch Két Cung chủ tỏ vẻ lo lắng :
– Tên phản đồ Phan Thọ An là đứa gian manh, bản lãnh phi thường.
Tiểu đệ còn nhỏ tuổi, cha có bao nhiêu kinh nghiệm trong trường đời, hãy cẩn thận kẻo mang hại.
H – Xin ghi lời sư tỷ.
– Nếu có việc cần giúp đỡ, sư đệ cứ trở về Huyền Môn Cung, ta sẽ lo liệu.
Lâm Viết Hùng thấy lòng lo lắng của Bạch Két Cung chủ đối với chàng chẳng khác hai chị em ruột thịt. Tình cảm ấy khiến cho chàng ứa nước mắt vì sung sướng.
Chàng chấp tay nói với Bạch Két :
– Xin đa tạ sư tỷ.
– Thôi, sư đệ hãy đi đi.
Chàng đưa tay giả biệt toàn thể môn nhân Huyền Môn Cung rồi lắc mình một cái như vệt khói mờ, loáng mắt đã mất dạng.
Chàng lẫm bẩm :
– Không ngờ Cửu Ma Thần Phiêu trước kia chàng chỉ thực hiện được một phần nào thì nay với công lực của chàng, chàng đã làm cho môn võ công đi đến trác tuyệt.
Thân mình chàng bấy giờ nhẹ bổng như mây khói. Chàng thoát đi như giông bão, với mắt người thường không còn thế nào trông chàng kịp nữa.
Lòng quá phấn khởi như người vừa qua một giấc mộng vàng, chàng đi chậm lại, lẫm bẩm :
– Ồ ! Hiện nay ta quả thật đã chứa đựng trong người đến năm trăm năm công lực rồi sao ?
Chàng sung sướng quá, phất tay một cái dùng Nhiệt Dương Công đánh vào cây đại thụ bên mé rừng. Gió lộng ào ào, cát đá bốc lên.
Bùng !….
Cây đại thụ đổ xuống cháy đen từ thân cây đến cả cành lá.
Lâm Viết Hùng ngước mặt lên trời cười lớn một lúc, rồi lẫm bẩm :
– Ha ha, báo thù ! Báo thù ! Ta phải báo thù để trả ơn cho sư môn, để cho vong hồn song thân ta được an giấc ngàn thu.
Bỗng sau lưng chàng có tiếng nói :
– Thằng nhỏ ! Mày làm gì mà ghê gớm thế ?
Lâm Viết Hùng quay lại thì thấy anh chàng lùn Địa Vương Quyền đã đứng sau lưng chàng tự bao giờ !
Chàng hỏi :
– Đại ca ! Sao đại ca có mặt nơi đây ?
Địa Vương Quyền nói :
– Tao chờ mày muốn hụt hơi. Mày vào trong Huyền Môn Cung có việc gì mà lâu quá vậy?
Lâm Viết Hùng không muốn nói cho Địa Vương Quyền biết những hoạt động của sư môn, nên nói tránh sang chuyện khác :
– A ! Tiểu đệ có gặp nàng Bạch Két rồi. Nàng là sư tỷ của tiểu đệ đấy. Nhờ tấm hoa. đồ của đại ca mà tiểu đệ mới đến nơi được.
Địa Vương Quyền hỏi :
– Mày có nói cho nàng biết là tao đang tức giận nàng không ?
– Có ! Sư tỷ tôi bảo Đại ca tức giận làm gì. Lúc nào muốn vào Huyền Môn Cung, sư tỷ tôi sẳn sàng tiếp đón.
Địa Vương Quyền cười lớn :
– ý cha ! Mày khá đấy ! Tao không ngờ mày có tài thuyết phục giỏi như vậy.
Thôi được, hôm nào tao sẽ đến thăm nàng, đến thăm người yêu của tao.
Lâm Viết Hùng khỏa tay :
– Nhưng sư tỷ tôi buộc một điều kiện.
Địa Vương Quyền há hốc mồm, hỏi lại :
– Điều kiện gì vậy ?
– Mỗi khi đến Huyền Môn Cung, sư tỷ tôi buộc đại ca phải uống Thanh Tâm Hoàn.
Địa Vương Quyền đánh mạnh vào lưng Lâm Viết Hùng một cái, đôi mày cau lại :
– Thằng nhỏ ! Mỗi khi đến gần nàng, nàng buộc ta phải uống Thanh Tâm Hoàn thì tao nhờ đến mày làm gì ? Mày có nói cho nàng biết tao giận nàng về cái chuyện cho uống thuốc đó không ?
– Có !
– Rồi nàng trả lời sao ?
– Nàng bảo đại ca đừng giận.
– Tại sao lại đừng giận ?
– Nàng giảng giải rằng đời sống con người vì tham vọng, vì ích kỷ mà đối xử với nhau không tôt. Cho nên nàng chẳng bao giờ giao thiệp với nhữn kẻ không “thanh tâm” – Trời !
Mặt Địa Vương Quyền buồn hiu, khiến Lâm Viết Hùng cũng cảm thấy đau đướn vô cùng.
Chàng an ủi :
– Đại ca !
– Cái gì ?
– Đại ca đừng thất vọng. Sư tỷ tôi là một cô gái đầy từ tâm bác ái.
– Nhưng nàng không chịu yêu ta. Ta không thể vì lòng từ tâm bát ái ấy mà suốt đời ép mình trong đau khổ mãi. Nàng từ tâm bát ái ư ? Điều đó ta không cần ! Ta chỉ biết nàng đã gây đau khổ cho ta. Con người gây đau khổ cho kẻ khác không thể gọi là từ tâm bát ái được.
Lâm Viết Hùng thấy Địa Vương Quyền ngước mặt lên cười một hơi dài như trách móc hờn giận, chàng không nỡ để cho Địa Vương Quyền mang thất vọng, nên nói :
– Không ! Tiểu đệ đoán chắc một thời gian nào đó sư tỷ tôi sẽ đi tìm đại ca.
– Tìm ta ?
– Phải !
– Để cho ta uống Thanh Tâm Hoàn ư ?
– Không ! Tìm đại ca để làm cho đại ca bớt đau khổ.
– Ồ ! Đời ta chỉ bớt đau khổ khi nàng đến với ta bằng tình yêu. Tình yêu ! Chỉ có tình yêu mới làm dịu đau khổ của lòng người.
Địa Vương Quyền nắm chặt vai Lâm Viết Hùng dặt tới dặt lui mấy cái, đôi mắt đỏ ngầu, miệng rít lên :
– Tình yêu ! Tình yêu ! Chỉ có tình yêu mày biết cha ?
Lâm Viết Hùng “á” lên một tiếng, gở tay Địa Vương Quyền ra, nói :
– Tiểu đệ đâu phải nàng Bạch Két mà đại ca giận dữ như vậy ?
– Nhưng mày là sư đệ của nàng.
– Ừ ! Thì sư đệ ! Nhưng đại ca bảo tôi phải làm sao ?
– Mày có bổn phận nói rõ tình yêu của tao, sự đau khổ của tao cho nàng biết chứ.
– Đã nói rồi !
– Nàng nói sao ?
– Sư tỷ tôi bảo đại ca đừng buồn giận nàng.
– Chuyện đó mày đã nói rồi ! Bây giờ tao hỏi mày, nếu tao vào Huyền Môn Cung, nàng có cho tao uống Thanh Tâm Hoàn nữa hay không ?
Lâm Viết Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Này đại ca !
– Cái gì ?
– Tiểu đệ có một kế hoạch.
– Kế hoạch gì ?
– Tiểu đệ sẽ tìm biếu đại ca một thứ thuốc uống vào thì thuốc Thanh Tâm Hoàn sẽ vô hiệu.
Đôi mắt Địa Vương Quyền sáng lên :
– Ồ ! thằng nhỏ, mày thông minh đấy ! Tại sao trong đầu tao u tối quá, lâu nay không nghĩ đến điều đó.
Dứt lời, Địa Vương Quyền ngửa mặt lên trời cười dài như khoái chí, bao nhiêu đau khổ như trút trọn vào không gian.
Cời đến ngây người vẫn cha thôi. Địa Vương Quyền nói với Lâm Viết Hùng :
– Tao sẽ tương kế tụ kế. Tao sẽ tìm thứ thuốc làm cho Thanh Tâm Hoàn vô hiệu.
Nàng sẽ cho tao uống thuốc, nhưng tao sẽ không bị mất tình yêu khi gần nàng…ha…..hạ..
Lâm Viết Hùng hỏi :
– Nhưng đại ca tìm thuốc ở đâu?
– Thì mày vừa hứa với tao.
– Không ! Tiểu đệ chỉ hứa thôi. Hiện giờ thì cha có.
– Thôi được ! Tao sẽ đi tận chân trời góc biển để tìm thuốc ấy. Mày biết cái nghề đào địa huyệt của tao không đến nỗi tệ lắm chớ. Ngày đó… Cái ngày tao có thuốc rồi…..ha hạ.. Nhưng mày cũng tìm hộ cho tao nữa.
– Tiểu đệ sẽ gắng hết sức nhưng có hay không thì cha có biết chắc.
– Thằng nhỏ ! Mày định hứa ẩu hả ! Tao đã làm ơn cho mày hai phen mà mày cha trả lại tao lần nào.
– Thì tiểu đệ vào Huyền Môn Cung không phải để trả ơn cho đại ca sao ?
– Mày vào Huyền Môn Cung, nhưng cha giúp tao được việc thì cũng như không.
Vã lại lần trước trong Hổ Đầu sơn trang, tao giúp mày cứu con nhỏ đó, lầu sau tao cứu nạn sư phụ mày.
Lâm Viết Hùng trố mắt hỏi :
– Sưao ? Đại ca nói gì vậy ? Đại ca cứu nạn sư phụ tôi ?
– Ừ ! Trong lúc mày vào Huyền Môn Cung, sư phụ mày suýt chết về tay con nhỏ đó.
– Con nhỏ nào ?
– Xuân Chờ.
– Xuân Chờ?
– Ừ ! Mày không biết con nhỏ đó hay sao mà ngơ ngác ?
– Biết ! Nhưng sư phụ tôi ở trong Cổ tháp kia mà !
– Phải ! Chính vì ở trong Cổ tháp đó mới chết chứ. Nếu không ở trong Cổ tháp thì đâu có việc báo thù này.
Lâm Viết Hùng trầm giọng nói :
– Tiểu đệ đã hiểu rõ lai lịch ngôi Cổ tháp và mối thù của nàng Xuân Chờ đối với gia sư rồi. Nhưng công việc vừa xảy ra làm sao xin đại ca kể lại thử.
Địa Vương Quyền nhăn mặt nói :
– Việc đó kể ra dài dòng lắm ! Chúng ta đi tìm một tửu quán vừa kể vừa ngồi khề khà vài chén cho vui.
– Sưao ? Cái hầm rợu trong Hổ Đầu sơn trang hết rồi sao ?
– Ôi ! Mày báo hại tao ! Cả một kho rược bị cháy khét hết rồi !
– Thế lúc nãy đại ca lấy rợu đâu mà uống ?
– Thì tao phải đi la cà nơi các tửu điếm. Mà cũng nhờ vậy mới biết được câu chuyện này.
– Tiểu đệ nóng lòng quá. Đại ca kể lại nghe thử.
– Thằng nhỏ ! Sư phụ mày còn sống nhăn đó mà mày nóng lòng cái gì ? Hay mày nóng lòng vì con bé Xuân Chờ đó ?
Câu nói ấy làm cho Lâm Viết Hùng mặt đỏ ửng. Thật ra chàng nóng lòng vì sphụ chàng cũng có mà vì Xuân Chờ cũng có.
Địa Vương Quyền nói :
– Thôi được ! Tao kể cho mày nghe, nhưng sau khi nghe xong, mày phải đãi tao một bữa rợu để trả cái ơn tao cứu sư phụ mày.
– Được ! Tiểu đệ bằng lòng.
– Phải giữ lời hứa đấy nhé ! Hôm đó, tao thèm rợu quá, la cà vào quán để giải ghiền. Tao thấy có hai người cùng vào quán, một trai một gái. Người con gái là Xuân Chờ…
– Còn người con trai….. – Người con trai là Đoạn Đầu Nhân. Mày có quen với Đoạn Đầu Nhân không?
– Có !
– Hai đứa nó đang buồn bực tức tối vì chúng đã mấy lần lên Cổ tháp quyết hạ sát Quỷ tháp chủ nhân để báo thù, nhưng chúng không sao vào được, vì Cổ tháp bị lấp bởi một tảng đá rất lớn trước cửa.
Lúc đó trong túi tao hết tiền, mà cơn ghiền cha đả, tao nghe nói động đến lòng háo thắng nghề nghiệp, nên kêu con bé Xuân Chờ ngồi vào bàn tao để tao giúp cho một kế hoạch.
Con bé Xuân Chờ cha kịp đi thì cái thằng Đoạn Đầu Nhân đã ném vào mặt tao một chén rợu của hắn đang bng lên sắp uống. Thằng đó là học trò của ai mà bản lãnh phi phàm vậy ?
– Nó là đồ đệ của Hải Thiên Tứ Hữu đấy !
– Ồ ! Hèn chi !
– Chắc đại ca bi nó hạ nhục chứ gì ?
– Đâu có dễ dàng như vậy ! Dù sao tao đối với giang hồ cũng là một cao thủ võ lâm đứng vào hàng anh chị chứ. Tao không thèm tránh né hả miệng ra ngâm hết chén rợu vào miệng rồi ngước cổ lên trời uống ừng ực.
Thấy vậy, hai đứa nó đến xin lỗi tao và yêu cầu tao bày cách nào để vào ngôi Cổ tháp.
– Đại ca nói với chúng nó thế nào ?
– Còn nói thế nào nữa ! Chúng nó đã động vào cái nghề sở trường của tao thì tao cứ việc bảo chúng bỏ tiền ra, mua rợu cho tao uống cho thật đã ghiền, rồi theo tao lên Cổ tháp.
Tao dẫn hai đứa đó lên, đào cho chúng một đường hầm trổ miệng lên ngay giữa tháp, rồi bảo chúng cứ tự tiện vào đấy mà giết.
– Ồ ! Sao đại ca tàn nhẫn như vậy ?
– Thằng nhỏ ! Mày mắng tao à ! Tao đã uống rợu của người ta, không lẽ tao thất hứa?
– Nhưng tại sao đại ca hứa làm cái chuyện như vậy ?
– Chuyện gì vậy ?
– Giết sư phụ tôi.
– Nói bậy ! Tao đang kể chuyện đào hầm sao mày lại nói chuyện giết sư phụ mày.
Tao phỉnh chúng nó để uống rợu thôi. Tao có mặt ở đấy sức mấy mà giết được.
– Rồi công việc xảy ra làm sao ?
– Lúc hai đứa lên khỏi miệng hầm vào được Cổ tháp thì đã bị con dã nhân chận lại không cho vào căn phòng đá bên trong. Đoạn Đầu Nhân phải dùng hết công phu tuyệt học để giao đấu với con dã nhân. Còn con bé Xuân Chờ thì rãnh tay, nó lọt được vào trong phòng của Quỷ Tháp chủ nhân đang nằm.
Bấy giờ Quỷ Tháp lão nhân mặt mày tái nhợt, hơi thở hỗn hễn, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn con bé rồi cứ nằm yên một chổ.
Con bé Xuân Chờ hét lên một tiếng :
– Lão ma ! Hãy trả ngôi Cổ tháp lại cho ta ! Đã đến lúc ta phải trả thù cho gia phụ.
Vừa nói nàng vừa vận lực vào song chưởng đưa cao lên.
Tao thấy thế liền nói :
– Hãy giết đi ! Giết lão ma ấy đi ! Lão là sư phụ của Lâm Viết Hùng đấy.
Lời nói của tao cha dứt thì đôi tay của cô bé Xuân Chờ xuội xuống như không còn một sức lực nào nữa. Nàng hét lên một tiếng rồi bỏ chạy ra ngoài, chui vào địa huyệt.
Đoạn Đầu Nhân đang giao đấu với con dã nhân thấy thế thất kinh, không hiểu việc gì xảy ra cũng bỏ chạy, chui xuống địa huyệt. Ta theo sau, thấy cô bé Xuân Chờ thoát ra khỏi địa huyệt rồi cấm đầu chạy như bay. Đoạn Đầu Nhân đuổi theo gọi mãi mà nàng cũng không quay lại.
Ta ngửa mặt lên trời cười một lúc, cười một lúc cho đã rồi lấp địa huyệt lại nhcũ.
– Mày thấy đó, Xuân Chờ làm gì dám xuống tay hạ sát Quỷ Tháp lão nhân là sphụ của một chàng trai mà nàng ấy đang yêu.
– Yêu ?
– Ừ ! Nếu không yêu thì sức mạnh nào đã làm cho nàng xuôi tay trước một kẻ đã mất hết võ công chỉ còn chờ cái chết.
Câu chuyện này làm cho Lâm Viết Hùng buồn vui, đau khổ trộn lẫn. Chàng không biết tâm tư của chàng lúc này ra sao nữa. Chàng đứng lặng người.
Địa Vương Quyền nói :
– Dẫn tao đi uống rợu để đền ơn tao cứu sư phụ mày.
Lâm Viết Hùng nói :
– Đại ca đã giúp chúng đào địa đạo vào Cổ tháp, suýt làm mất mạng sư phụ tôi còn bảo là cứu nạn.
Địa Vương Quyền trợn mắt :
– Thằng nhỏ ! Mày vong ơn bội nghĩa. Nếu tao không nói lên một lời thì con nhỏ Xuân Chờ đã giết sư phụ mày rồi còn đâu.
– Nhưng đại ca đã giúp chúng đào địa đạo thì ân oán ngang nhau. Tiểu đệ không thể lấy đó làm ơn được.
Địa Vương Quyền nói :
– Mày chậm hiểu quá ! Đào địa đạo vào Quỷ tháp là tao trả ơn chúng nó đã cho tao uống rợu.
Còn nói một lời để Xuân Chờ xuôi tay không giết nổi Quỷ Tháp chủ nhân là ơn của ta đối với mày. Nếu mày không chịu đền ơn tao kể một câu chuyện nữa thì mày chết lập tức.
– Chuyện gì ?
– Mà muốn tao kể hả ?
– Muốn !
– à ! Đó là mày muốn chết ! Mày đừng trách tao ! Tao đã nói trước cho mày biết như vậy.
– Chuyện gì quan trọng vậy ?
– Tao đã nói không quan trọng. Nhưng hể tao kể thì mày chết ngay. Mày có gan bắt tao kể không?
– Ừ ! Đại ca cứ kể nghe thử.
– Mày nghe đây ! Sau khi ra khỏi địa huyệt của Quỷ Tháp, Xuân Chờ có gặp một người…
– Ai vậy ?
– Người đó là một chàng trai đẹp như ngọc, hình dung tuấn tú, tướng mạo khôi ngộ..
Chàng đến trước mặt Xuân Chờ thỏ thẻ :
– Xuân cô nương ! Nếu không có gì trở ngại, xin cô nương cho tôi theo để có bạn.
Nghe kể đến đây, mặt Lâm Viết Hùng bỗng tái nhạt.
Địa Vương Quyền nói :
– Đấy ! Mày thấy cha ! Tao cha kể hết mà mày đã bắt đầu muốn chết rồi đấy !
Mày dám để tao kể nữa thôi ?
– Rồi sao ? Xuân Chờ đối xử với chàng trai ấy thế nào ?
Địa Vương Quyền lắc đầu :
– Tao đang ghiền rợu, cần đi kiếm rợu mà uống, không thì giờ mà đứng đây kể lể mãi.
Lâm Viết Hùng nóng lòng :
– Thì đại ca kể cho xong câu chuyện ấy rồi tiểu đệ sẽ đưa đại ca đi uống rợu cũng được.
– Ừ ! Mà giữ lời, đừng thất hứa nữa nghe cha.
– Lần này thì tiểu đệ hứa chắc.
Địa Vương Quyền tằng hắng lấy giọng:
– Tao thấy thế vội phóng mình tới đánh chàng trai mặt đẹp một chiêu, nó bỏ con bé Xuân Chờ chạy mất.
Thế là hết chuyện ! Chúng ta đi uống rợu.
Lâm Viết Hùng đánh vào vai anh chàng lùn :
– Ồ ! Đại ca lừa phỉnh tiểu đệ để uống rợu, chớ câu chuyện không có.
Địa Vương Quyền cười ha hả :
– Ừ ! Tại mày thất hứa nên tao bịa đặt để bắt mày phải mua rợu cho tao uống chứ sao.
Lâm Viết Hùng thở khì một hơi nhẹ nhỏm :
– Thôi ! Tiểu đệ bằng lòng đãi đại ca một bụng đó.
– Chúng ta hãy đi tìm tửu điếm.
Hai người dắt nhau phi nhanh về phía đại lộ. Chẳng bao lâu đã mất dạng.
Hai người đi được một lúc thì bỗng thấy một lão nhân mặt mày quắc thước, râu trắng như tuyết dài đến bụng, phi thân như gió. Hai tay lão bng một cái lư đồng to đến hai người ôm không xuể. Bên trong lư đựng đầy rợu, mùi thơm bốc lên nghi ngút.
Đang lúc thèm rợu, Địa Vương Quyền ngửi thấy mùi rợu bỗng hỉnh mũi lên, nói với Lâm Viết Hùng :
– Ồ ! Lão già nầy bng rợu đi đâu vậy ? Nếu lão cho chúng ta vài hớp thì vui biết mấy!
Lâm Viết Hùng nói :
– Nếu đại ca muốn uống thì tiểu đệ đuổi theo đoạt cái lư đồng ấy có khó gì.
Địa Vương Quyền le lỡi :
– Mày biết lão ấy là ai không ?
– Ai vậy ?
– Một trong Hãi Thiên Tứ Hữu đó. Chúng ta không nên gây sự với lão. Vì lão là tiền bối võ lâm cả giang hồ ai cũng kính nể.
– Nhưng tại sao lão xuất hiện nơi nầy với dáng điệu có vẻ hấp tấp ?
Địa Vương Quyền vỗ vào vai Lâm Viết Hùng :
– Ồ ! Ta quên nói với tiểu đệ câu chuyện nầy. Vừa rồi ta có nghe tin Hải Thiên Tứ Hữu đứng ra triệu tập đại hội quần hùng nơi đỉnh Thương Sơn.
– Với mục đích gì ?
– Để luận tội những kẻ có hành động hắc ám, gây khủng khiếp trong võ lâm. Mục đích là dùng áp lực chỉnh đốn lại đường lối sinh hoạt của giang hồ.
– Ồ ! Mục đích cao cả…nhưng cũng khó thành công.
– Tại sao?
– Vì những kẻ đã bày ra những hành động gian manh quấy phá giang hồ thì còn kể gì đến luật lệ.
– Hừ ! Dù sao giang hồ cũng phải có luật lệ. Luật giang hồ phải được tôn trọng.
– Nếu chúng không tôn trọng thì sao ?
– Dĩ nhiên kẻ ấy sẽ bị vấn tội. Cuộc đại hội quần hùng sắp tới có mục đích là hành tội những tổ chức gian ác trước công luận. Đồng thời suy cử một người có võ công cao nhất làm Giang Hồ Nhất Nhân để lãnh trách nhiệm diệt trừ bọn chúng.
– Nhưng làm thế nào để chọn lựa vị anh hùng đệ nhất nhân?
– Dĩ nhiên đại hội quần hùng có hai phần. Phần đầu là luận tội những tổ chức gian ác. Phần thứ hai là các cao thủ của chính phái cử người đến so tài. Người nào không ai địch nổi sẽ là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân và lãnh trách nhiệm trừ tà khử ác.
– Ồ ! Như vậy đại hội quần hùng chắc đông đảo lắm ?
– Còn nói gì nữa ! Các môn phái đều đổ xô về dự hội và lựa người quyết chiếm cho được chức vụ đó.
– Đại hội quần hùng ở Thương Sơn đến bao giờ mới tiến hành ?
– Còn hai tháng nữa. Nhưng hiện nay đã có nhiều môn phái lần lợt kéo về vúi Thương Sơn rồi. Ngày đó tiểu đệ có đến không ?
Lâm Viết Hùng trầm t, và đáp :
– Trăm năm mới có một lần đại hội quần hùng, bỏ qua uổng lắm. Tiểu đệ cũng sẽ thu xếp công việc để ngày đó có mặt cho vui.
Địa Vương Quyền nói :
– Không có gì vinh dự cho bằng chiếm được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.
Hai người vừa nói đến đây thì cũng đã vừa đến nơi tửu quán.
Địa Vương Quyền nói :
– Chúng ta vào đây, còn chờ gì nữa ?
Hai người qua khỏi cửa, bước thẳng lên lầu. Bỗng nghe có tiếng cãi vã với nhau.
Lâm Viết Hùng bấm tay Địa Vương Quyền :
– Có việc gì lộn xộn rồi.
Địa Vương Quyền nheo mắt :
– Cứ vào xem.
Quả nhiên, khi lên đến nơi, hai người thấy một bên là lão già râu bạc Hải Thiên Tứ Hữu, còn một bên nữa là Lục Quái Tây Đô đang ngồi đối diện nhau. Họ đang tranh chấp nhau một câu chuyện cha hiểu ra sao ?
Địa Vương Quyền và Lâm Viết Hùng tìm một chiếc bàn nhỏ khuất trong bóng tối, gọi rợu uống để dò xét.
Bỗng thấy lão già râu bạc Hải Thiên Tứ Hữu đứng lên, tay bng chiếc lư đồng đầy rợu, đi qua đi lại trên sàng lầu trông có vẽ bực tức lắm. Bầu không khí trong tửu quán nặng nề khó chịu.
Chiếc lư đồng nầy để trong cổ miếu Quan Thánh dùng đựng tro tàn, và biểu tượng cho dân làng thấy cái uy nghi lễ bái. Mỗi chân lư đồng nặng đến ba bốn trăm cân, thế mà lão già râu bạc xách nhẹ nhàng như bng một bát rợu.
Đủ biết sức mạnh của lão đến bực nào rồi.
Chân lão đi qua đi lại trên sàng lầu làm cho sàng lầu lay chuyển kêu răn rắc, khiến cho ai nấy đều khiếp sợ.
Địa Vương Quyền chỉ sáu người ngồi trước mặt lão nhân nói :
– Sứau người đó là Lục Quái Tây Đô nổi danh giang hồ hai m ơi năm về trước.
Người đứng đầu là Nhất Kiệt. Thuở còn nhỏ sống với thú chăn trâu. Thường ngày chơi khăng đánh quần với bọn trẻ. Về sau tập luyện võ công rất giỏi. Lão có tài ném ám khí bằng con khăng rất lợi hại.
Người thứ hai là anh chàng có dáng thư sinh, hay cầm cây quạt giấy trên tay, tên là Nhị Diệu, rất sở trường về môn điểm huyệt.
Người thứ ba là anh chàng mập phì, gọi là Tam Hùng. Thuở nhỏ sống nghề chài lới.
Hắn có một sức mạnh phi thường.
Người thứ tư là Tứ Dũng. Anh chàng đó là một gã tiều phu. Thân hình tục mịch, tánh nóng nãy. Vũ khí của hắn là chiếc đòn gánh củi.
Người thứ năm là Ngũ Tinh. Người nầy nguyên là một gã nhà buôn. Hắn rất linh hoạt. Vũ khí thường dùng là chiếc câu móc.
Người thứ sáu là anh thợ cày tên Lục Xứao. Người nầy trầm lặng ít nói, nhưng có sức mạnh vô song. Hắn thường dùng một cây roi dài để giao đấu.
Trong lúc Địa Vương Quyền kể qua lai lịch của Lục Quái Tây Đô cho Lâm Viết Hùng nghe thì Lão nhân Tứ Thiên nói oan oan :
– Hôm nay tôi mơi Lục Quái Tây Đô đến đây không phải không có mục đích !
Nhất Kiệt trầm tỉnh hỏi :
– Lão tiền bối mời chúng tôi hội kiến để có điều gì chỉ giáo xin cho biết ?
Lão nhân Tứ Hữu nói :
– à ! Chắc quý vị đã rõ, lão phu đứng ra triệu tập quần hùng, tổ chức cuộc so tài để lựa người đứng ra gánh vác trọng trách võ lâm.
Nhất Kiệt Lục Quái đáp :
– Điều đó chúng tôi đã rõ. Chúng tôi từ Tây Đô đến đây không ngoài mục đích tham dự đại hội quần hùng ở Thương Sơn.
Lão nhân Tứ Hữu nói :
– à ! Qúy vị đã rõ thiên chức trọng đại ấy, tại sao lại làm chuyện mờ ám ?
Nhất Kiệt nói :
– Chúng tôi xuất thân trong dân giã, nhưng không phải là những kẻ không biết danh dự võ lâm ! Vậy nếu có điều chi bất bình xin tiền bối cứ nói thẳng.
Lão nhân Tứ Hữu cay cú hỏi :
– Qúy vị có quen biết với Đoạn Đầu Nhân Lâm Thế Anh không?
Nhất Kiệt Lục Quái đáp :
– Có ! Chính chúng tôi và Đoạn Đầu Nhân vừa rồi có diện kiến nơi một tửu điếm.
Lão nhân Tứ Hữu cười gằn :
– Lâm Thế Anh Đoạn Đầu Nhân là đệ tử của lão phu. Tứ Hữu chúng tôi đã ra công rèn luyện võ học, mong kỳ đại hội quần hùng nầy Đoạn Đầu Nhân sẽ mang chức vô địch võ lâm, lãnh trọng trách hành hiệp. Thế mà chỉ còn hai tháng nữa, bỗng Đoạn Đầu Nhân mất tích. Chúng tôi được tin vừa rồi Lục Quái Tây Đô có cùng Đoạn Đầu Nhân đối ẩm ở Túy Vân Lâu. Như vậy, việc mất tích của Đoạn Đầu Nhân tất quý vị phải có liên hệ.
Nhất Kiệt Lục Quái lắc đầu :
– Chúng tôi quả có đối ẩm với Đoạn Đầu Nhân Lâm Thế Anh ở Túy Vân Lâu, song việc mất tích của hắn chúng tôi đâu có trách nhiệm. Xin lão tiền bối nên nghĩ rằng, chúng tôi đến đây để dự đại hội quần hùng, không phải đến đây để canh giữ Đoạn Đầu Nhân !
Lời nói này làm cho Lão nhân Tứ Hữu đôi mắt chói hào quang.
Lão nói :
– Việc tổ chức đại hội quần hùng trên đỉnh Thương Sơn rất hệ trọng, mà Đoạn Đầu Nhân Lâm Thế Anh là kẻ sẽ đứng ra đảm đương cuộc so tài ấy. Ta e bọn ma giáo lập mu ám toán đồ đệ ta. Nếu quý vị là người có ý lo an nguy cho giang hồ đến đây dự hội, lẽ nào lại làm ngơ trước cái tin quang trọng nầy ?
Tam Hùng Lục Quái xen vào :
– Tứ Hữu tiền bối là người lân nay được giang hồ kính trọng. Tại sao hôm nay lại nói nhiều điều sai lạc như thế ? Có phải lão tiền bối mời chúng tôi đến đây để kết tội chăng ?
Lão nhân Tứ Hữu nổi giận ném chiếc lư đồng vào mặt Tam Hùng Lục Quái.
Bọn tiểu nhị trên lầu trông thấy hoảng vía bỏ chạy.
Tam Hùng là người có sức mạnh nhất trong Lục Quái. Hắn bước lên một bước, vận công vào hai cánh tay làm như hai chiếc kềm chảo. Đợi cho chiếc lư đồng rơi xuống, Tam Hùng hay tay ôm chặc lại, không để rơi một chút rợu nào ra ngoài.
Cũng vì dùng sức quá mạnh, chân phải Tam Hùng Lục Quái đạp xuống một miếng ván lầu đánh “rắc” một cái.
Những thực khách dưới lầu kinh hãi la lên :
– ái ! ái !….
Trong lúc đó Tam Hùng Lục Quái ném trả cái lư đồng rợu về phía Lão Nhân Tứ Hữu.
Lão nhân Tứ Hữu phe phẩy chòm râu bạc, nói :
– Tiếng đồn Tây Đô Lục Quái quả thực chẳng sai.
Nhất kiệt nói :
– Chúng tôi hành hiệp đã hơn ba m ơi năm nay không hề có một lỗi lầm. Tại sao Tứ Hữu tiền bối lại có ý áp bức chúng tôi như vậy ? Nếu lão tiền bối có điều gì cần chúng tôi giúp đỡ xin chi dạy cho ?
Bỗng nét mặt Lão nhân Tứ Hữu tư ơi hẳn lên :
– Nếu vậy, thì hôm nay ta mời qúy vị cùng ta uống mỗi người một hớp rợu.
Xin quý vị chìa tay ra đón lấy mà uống.
Dứt lời, Lão nhân Tứ Hữu cuối xuống lư đồng uống trước một ngụm, rồi quát lớn:
– Kính mời.
Vừa dứt lời, thì cái lư đồng đã nhắm thẳng về phía Tứ Dũng Lục Quái bay tới.
Tứ Dũng là anh chàng mập phệ, sức vóc to lớn, cái bụng to như cái trống. Thấy cái lư đồng bay tới thất kinh, vận hết nội lực, bao nhiêu sớ thịt nơi bụng cuồn cuộn nổi lên. Hắn giữ cái lư đồng ngang giữa bụng, rồi hai tay ôm choàng qua như con ếch, cúi mặt xuống uống một hơi, và khen :
– Ồ ! Rợu ngon quá !
Đoạn hắn dùng Song Chưởng Di Sơn nâng cái lư đồng lên ném trả về phía Lão nhân Tứ Hữu.
Lão nhân vui vẽ đón nhận cúi xuống uống một ngụm rợu, rồi vung tay ném về phía Nhất Kiệt Lục Quái.
Nhất Kiệt là người cầm đầu trong Lục Quái, nội lực phi thường.
Nhất Kiệt đợi cái lư đồng bay tới, đưa tay đỡ dưới đít l, quây tròn một vòng trên cao, rồi mới từ từ hạ xuống nghiêng đầu uống.
Lão nhân Tứ Hữu tỏ vẽ khâm phục, cười lớn nói :
– Tuyệt xảo !
Nhất Kiệt Lục Quái nói :
– Tại hạ xa kia nghèo khổ, đi chăn trâu vốn đã quen cái trò này.
Lão nhân Tứ Hữu nói :
– Anh hùng đâu kể tới xuất thân nghèo khó.
Lâm Viết Hùng và Địa Vương Quyền nãy giờ ngồi trong bóng tối theo dõi câu chuyện, nhưng đến đây Địa Vương Quyền không còn làm sao có thể ngồi yên được nữa. Hắn phóng mình nhảy ra, la lớn :
– Uống rợu phải có đông người mới vui. Tại hạ xin nhập cuộc với !
Mọi người đều nhìn về phía anh chàng lùn.
Nhất Kiệt Lục Quái sẵn chiếc lư đồng trong tay, ném thẳng về phía Địa Vương Quyền làm hắn thất kinh la ôi ối :
– Chu choa ! Qúy vị đãi ngộ như vậy thật tốt bụng.
Vừa nói dứt cầu chiếc lư đồng đã rớt ngay giữa đỉnh đầu. Địa Vương Quyền chờ cho chiếc lư đồng rời gần tới đất, hắn mới quỳ gối xuống hai tay đỡ lấy đít l, rồi cúi mặt xuống uống ực ực.
Lúc nầy Lâm Viết Hùng đang bâng khuân trước cái tin Đoạn Đầu Nhân bị mất tích, nên không để ý đến cử chỉ hài hước của anh chàng lùn Địa Vương Quyền.
Uống một hơi cho đến đã ghiền, Địa Vương Quyền mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Quái Tây Đô và nói :
– Qúy vị Lục Quái, người nào cũng mập như bao gạo, chỉ có anh chàng thư sinh nầy ốm như cây que, cái bụng lại nhỏ, vậy tại hạ xin mời vị nầy uống trước cho khỏi tốn rợu.
Dứt lời, Địa Vương Quyền vận hết sức lực, ném chiếc lư đồng về phí Nhị Diệu Lục Quái.
Nhị Diệu ngồi phía gần cửa sổ, vừa trông thấy chiếc lu đồng ném tới toan đứng dậy xoè cây quạt ra vũ động thần công tiếp nhận thì bỗng từ ngoài cửa sổ có một bóng người phóng vào như mũi tên hai tay đướo chiếc lư đồng đầy rợu rồi đáo xuống giữa sàn lầu.
Bao nhiêu con mắt đổ dồn vào người ấy.
Đó là một gã trung niên, khoác áo bào xanh mình ốm như que củi. Đôi mắt hắn sáng rực như hai luồng điện. Nhìn vào người này ai cũng thấy trong người gã chứa đựng một nội lực phi thường.
Gã hướng vào lão nhân Tứ Hữu nói :
– Nghe đồn Hải Thiên Tứ Hữu triệu tập đại hội quần hùng, kẻ hèn này xin đến đây chúc mừng, và cùng chia vui với quý vị một bữa rợu.
Dứt lời, gã cúi xuống lư đồng uống một ngụm rồi nói tiếp :
– Kẻ hèn này xin mời qúy vị tiếp lấy !
Bỗng rợu trong chiếc lư đồng sôi lên ùng ục, bốc hơi nghi ngút và chiếc lư đồng trong tay gã đỏ rực lên như than lửa.
Gã nói :
– Uống rợu phải là rợu nóng mới ngon. Chắc quý vị đồng ý với tôi như vậy !
Câu nói cha dứt, chiếc lư đồng trong tay gã đã bay về phía trước mặt Nhất Kiệt Lục Quái.
Nhất Kiệt là một võ lâm cao thủ, biết thanh y đạo nhân nầy đã dùng nội lực đốt nóng chiếc lư đồng, nhưng với thân phận của mình không thể không tiếp nhận. Đây là vấn đề danh dự, nếu kẻ nào để chiếc lư đồng rơi xuống sàn thì còn mặt mũi nào nhìn mặt các cao thủ võ lâm nữa.
Mọi người đều trố mắt nhình Nhất Kiệt Lục Quái với đầy vẽ lo lắng.
Nhất Kiệt vừa đưa tay đỡ lấy lư đòng đã ré lên một tiếng ném trở về phía Thanh y đạo nhân :
– Ôi ! Nóng quá !
Thanh y đạo nhân cười lên một tràng cười quái gỡ, rồi lại ném chiếc lư đồng về phía Tam Hùng Lúc Quái.
Anh chàng này vừa tiếp nhận chiếc lư đồng cũng lại ré lên vội quăng trả về cho Thanh y đạo nhân.
Thật là một trò chơi quái ác. Thanh Y đạo nhân hết ném lư đồng sang người này lại ném sang người khác với vẻ mặt hiu hiu tự đắc, trong khi đó mọi người trong cuộc ai nấy mặt xám như tro.
Những tiếng ré thất thanh của Lục Quái Tây Đô làm cho Lâm Viết Hùng giật mình, chàng vừa bước ra khỏi bàn rợu thì giữa lúc Thanh y đạo nhân ném chiếc lư đồng về phía Lão nhân Tứ Hữu và nói :
– Đến lợt tệ nhân mời lão tiền bối !
Nhưng chiếc lư đồng cha kịp đến tay Lão nhân Tứ Hữu thì Lâm Viết Hùng đã phi thân đến đón lấy.
Chàng vừa chạm đến chiếc lư đồng thì rợu trong chiếc lư không còng bốc khói nữa, và chiếc lư nguội dần.
Mọi người reo lên :
– A ! Thật xảo diệu !
Lâm Viết Hùng hai tay áp vào lưng đồng một lúc thì rợu trong lư đồng đóng băng lại như khối đá.
Chàng ném trả lại cho Thanh y đạo nhân và nói :
– Xin các hạ đón lấy.
Đôi mắt Thanh y đạo nhân sáng rực nhìn chàng, trong lúc đó Lâm Viết Hùng cũng nhìn chòng chọc vào Thanh Y đạo nhân không dứt.
Một lần nữa, Thanh y đạo nhân làm cho rợu trong lư đồng sôi lên, và chiếc lư đồng đỏ rực rồi ném sang Lâm Viết Hùng.
Cũng một lần nữa, Lâm Viết Hùng đem hết nội lực làm cho chiếc lư đồng lạnh ngắt, và rợu trong lư đồng đóng thành băng rồi ném trả sang Thanh y đạo nhân.
Cứ thế, hai người tung qua ném lại không biết mấy lần.
Trong cuộc đấu rợu trên tửu lầu chỉ còn có hai người biểu diễn là Thanh y đạo nhân và Lâm Viết Hùng, còn bao nhiêu người khác bỗng nhiên trở thành khán giả.
Đây là một cuộc giao đấu bằng nội lực rất quan trọng. Mọi người đều nín thở theo giõi từng cử động của hai địch thủ.
Địa Vương Quyền là anh chàng hài hước nhất mà xem cuộc giao đấu này cũng không dám mở lời khôi hài thì đủ biết bầu không khí trong tửu lầu ngột ngạt đến bực nào.
Qua một hồi trao đổi nội lực, Lâm Viết Hùng mồ hôi ướt đẩm cả áo quần, còn Thanh y đạo nhân hơi thở đã mệt nhọc. Nếu cuộc giao đấu này cứ kéo dài mãi cha ai phân định được hơn thua.
Bỗng Lâm Viết Hùng phát giác được đối phương bị cụt hai ngón ở bàn tay trái, nên hét to :
– Phan Thọ An !
Tiếng hét ấy như có một sức mạnh làm cho Thanh y đạo nhân giật mình một cái, đôi mắt gã sáng rực lên. Gã chiếu hai luồng nhãn quang vào mặt Lâm Viết Hùng rồi phóng mình ra phía cửa sổ, thoát đi như một vệt khói mờ.
Lâm Viết Hùng ném chiếc lư đồng bay theo rơi xuống đường kêu lên một tiếng “keng”.
Tiếng kêu vang rền cả một góc phố. Chẳng những người trong tửu lầu giật mình kinh khủng mà cả những người đi đường cũng đứng lại hoảng hốt, không ai rõ việc gì đã xảy ra.
Gặp được kẻ tử thù làm sao Lâm Viết Hùng có thể bỏ lỡ cơ hội, chàng phóng mình đuổi theo giữa những tiếng gọi thất thanh của Lục Quái Tây Đô :
– Tiểu hiệp !
Nhưng, chỉ loáng mắt, chàng đã rời khỏi tửu lầu hơn mấy dặm. Đàng sau chàng còn nghe tiếng Địa Vương Quyền đuổi theo và gọi văng vẳng :
– Tiểu đệ ! Tiểu đệ ! Hãy đợi ta với.
Lâm Viết Hùng lẩm bẩm :
– Hôm nay ta mới nhận rõ, gã Thanh y đạo nhân này đúng là gã áo xanh đã sát hại toàn gia Bá Hoa trang.