Ừ Thì Làm Anh Hùng

Chương 20: "Nguy cơ" lại xuất hiện


Bạn đang đọc Ừ Thì Làm Anh Hùng: Chương 20: “Nguy cơ” lại xuất hiện

Sau khi nghe vị thần kể lược qua nguyên nhân vì sao mình phải “ra đi” và sẽ để cho đứa cháu đến cùng Nguyên “sát cánh chiến đấu” thì anh chàng của chúng ta tỏ ra rất lo lắng và bất ngờ. Vị “thần” thấy biểu hiện “sững sờ” đó cho rằng Nguyên lo “phong ấn” không có mình sẽ bị phá vỡ nên nói:
– Ngươi cứ yên tâm, phong ấn này ta đã truyền một lượng lớn linh khí vào rồi, lại còn có hai ngươi duy trì nữa, đám 105 con quái vật đó nhanh thì hai năm, lâu thì năm năm mới có thể phá phong ấn mà ra được.
Nói đến đây ném cho Nguyên một mảnh ngọc bội nói:
– Ta làm hai mảnh ngọc “bồi dưỡng phong ấn” này cho hai người để duy trì, quản lí phần ngoài phong ấn. Trong phong ấn đó ta chia làm hai khu, một khu có 72 con quái cấp tám đã thả ra 3 con rồi, khu kia có 36 con cấp chín, ngươi mới là “bán thánh” nên giữ mảnh ngọc này đi, cháu ta có lẽ vài ngày nữa cũng sẽ đến, lúc đó các ngươi sẽ cùng nhau “canh chừng” phong ấn này, còn về “thuốc” ta cũng dặn cháu ta mang thêm “một ít” đi rồi. Ý chỉ của “Thần” đã truyền xuống, đám quái vật kia không thể chung sống hòa bình với các người nữa đâu. Chiến tranh sẽ bùng phát nhanh thôi, hi vọng nhân loại các người sẽ trụ vững trước cuộc chiến này.
Thấy Nguyên vẫn đang “dại mặt” ra, vị thần khẽ lắc đầu vì tên “tâm cảnh quá kém” này cũng dặn dò ân cần thêm.
– Trong quá trình “chiến tranh” thông đạo sẽ tạm thời không thể hoạt động nên ngươi cũng đừng mong tiếp viện gì thêm cũng như không lo có “kẻ xấu nhòm ngó”. Ngoài ra do ta thấy Địa cầu quá “nhỏ”, không hợp với những cuộc “chiến tranh quy mô” thế này nên ta đã để một trận pháp “cấm không” ở tâm Địa cầu các người. Những cao thủ chưa đạt cấp chín đỉnh cao sẽ không thể thi triển “không gian dịch chuyến”, xé rách không gian hay những gì đó tương tự. Đương nhiên những người tu luyện “hệ không gian” thì không chịu sự ràng buộc đó, nhớ kĩ nhé.
Vị thần sau một hồi “chém gió” nhiệt tình đã không còn gì để nói thêm, mắt đưa lên trời “nhìn về nơi xa lắm” ông ta nói:
– Ta phải đi đây! Cố gắng bảo vệ quê nhà của mình đi, ta biết ngươi không tránh được số phận phải làm anh hùng mà.

Vừa nói bóng hình của vị “thần” dần dần tan biến trong áp lực ngàn cân dưới đáy biển. Có lẽ vị thần cũng quá “nóng vội” và hơi “gấp gáp” nên không nhìn ra Nguyên đang nghe những lời nói của mình trong tình trạng… câu được câu không. Nguyên chưa nghe hết những lời nói của “thần” đã giật mình vì nỗi sợ hãi ẩn sâu trong mình đang được khơi lên. Ông ta đang nói gì? Có một con đường nối hai thế giới ư? Kẻ điên kia sẽ quay trở lại đây ư? Vậy Diệp Nhi của ta thì sao? Không… điều ta lo sợ nhất đã thành hiện thực sao? Nguyên đang lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ đến với mình… tên điên kia sẽ đến và cướp đi cô nàng Diệp Nhi bé bỏng của anh, có lẽ Nguyên đã thực sự “sa vào lưới tình” rồi nhưng… liệu có phải “anh hùng” của chúng ta quá nhỏ mọn và ích kỉ hay không? Trong khi “người ngoài” đang nói với anh ta những vấn đề về an nguy nhân loại thì với tư cách một phần tử Địa cầu, Nguyên lại bỏ ngoài tai tất cả mà chú ý đến cái… “chi tiết không đâu” kia. Thôi, mặc kệ hắn đi.
Hắn cứ linh tinh nghĩ về mấy vấn đề “nhăng nhít” mà không biết ở hòn đảo hoang nào đó… đám “đệ tử” của mình đang đứng trước những nguy hiểm sống còn. Khi đám Tam Miêu Đông Hoang thấy thời gian ngày càng cạn mà không thấy “kẻ kia” đến, chúng bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực. Miêu Tam, tên nóng nảy nhất hội lên tiếng:
– Các ngươi bảo tên kia sao đi lâu vậy mà chưa về?
Quang Thành cũng tỏ ra nghi hoặc không kém nhưng vẫn điềm tĩnh đáp lời:
– Thời gian còn chưa đến. Mà có thể “Anh Hùng” đã xin cho các người được tự do rồi cũng nên.
Miêu Đại ánh mắt lạnh lẽo liếc qua đám người nói:
– Hi vọng các ngươi không lừa ta.

Jack, cậu thanh niên nhìn có vẻ côn đồ cười lạnh:
– Các người sợ chết sao?
Miêu Tam nóng nảy đứng dậy định “gây gổ” với đám “cao thủ”. Miêu Đại, Miêu Nhị cũng không có ý ngăn cản. Thấy Miêu Tam đứng dậy ý đồ không tốt, cả đám 10 tên cao thủ cùng đứng dậy liếc về hắn với vẻ dè chừng. Miêu Tam thực sự đã “ức chế” lắm rồi. Bọn chúng có thể nén nhịn nhưng không thể bị lừa gạt, trêu chọc để chết đi một cách oan uổng được, ít ra… chúng cần nghe một thanh âm xác nhận nữa.
Gần như cùng lúc này, toàn bộ các quái thú từ những con cấp thấp bên ngoài đến những con cấp cao đang bị phong ấn đều vang lên một âm thanh:
– Xâm chiếm lấy Địa cầu hoặc là chết!
Đám quái thú “nhãi nhép” nghe được câu đó mà ngỡ ngàng… cái gì cơ? Ai nói, ai nói, kẻ nào?
………….

– Xâm chiếm Địa cầu hoặc là chết.
Âm thanh đó lập tức làm tất cả những quái thú cấp thấp bên ngoài nhao nhao lên, đây là ý gì đây? Lập tức những con quái thú “thông thái” nhất được cử ra để giải nghĩa. Cuối cùng, qua các “ghi chép cổ xưa” chúng đã biết đó là âm thanh của Long Thần, người bảo hộ và là vị thần tối cao trong tín ngưỡng của tất cả quái thú trên mọi thế giới. Tín ngưỡng không cho phép chúng trái lệnh, Long Thần đã phát động “thánh chiến” thì dù Địa cầu cao thủ có nhiều hơn nữa chúng cũng chỉ có một lựa chọn… tiến lên chiến đấu.
Trong khi đám “quái thú” rục rịch chuẩn bị cho chiến tranh, vị “Trưởng phòng” của chúng ta cũng nổi lòng từ bi mà “báo mộng” cho toàn nhân loại. Trong một giây, tất cả mọi người đều đổ gục xuống ngủ, sau 30 giây họ đều đồng loạt tỉnh dậy và mơ thấy một giấc mơ. Ở trong mơ, một vị thần linh hào quang chói lọi đang đứng trên bầu trời tay chỉ về đám quái thù như thủy triều từ xa tiến đến hét lớn:
– Chiến tranh sắp nổ ra rồi.
Tiếng hét đó đã làm thức tỉnh cả nhân loại. Nhóm 10 người cao thủ của chúng ta do “tâm thức” rất mạnh nên không cần qua giấc mơ mà trực tiếp nghe thấy tiếng hét vang vang trong đầu:
– Chiến tranh sắp nổ ra rồi.
Hai câu nói như hai mệnh lệnh của các vị thần, Địa cầu vốn đang trải qua giai đoạn “yên bình chung sống” giữa người và quái thú cũng đã rục rịch cho trận chiến mới. Các đàn quái thú nhanh chóng tập hợp với nhau và bàn tính mục tiêu “xâm lược” chứ không “đánh loạn” như lúc mới xuất hiện. Về phía nhân loại, “Thông báo nguy cấp” vang lên mọi nơi, các cuộc họp cấp cao được tổ chức liên tục, những căn cứ quân sự được lệnh di chuyển đến những nơi chốt chặn, tất cả nhân loại được đặt ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tất cả mọi người đều làm việc hết công suất, không khí khẩn trương bao trùm cả thế giới chỉ trong vòng chưa đấy một giờ đồng hồ kể từ khi nhân loại “chung một giấc mơ”.
Tiếng hét của vị thần cũng đã làm cho Nguyên, một cậu nhóc đang chìm trong “rối bời” bừng tỉnh… chiến tranh sắp đến rồi, đám đệ tử của mình đang nguy hiểm, các quốc gia đang đứng trước thử thách… cả quê hương và người thân của mình… cả Diệp Nhi nữa. Mình không thể “đần độn” đứng yên ở đây được, mình phải ra tay. Nghĩ đã thông suốt, lập tức Nguyên dịch chuyển về hòn đảo lúc trước, nơi mà đám “cao thủ địa cầu” mình bồi dưỡng đang phải đối mặt với “ba con mèo hoang điên cuồng”.

Ba con mèo nhỏ của chúng ta khi nghe thấy tiếng nói như sấm vang vọng bên tai thì cũng biết… mọi chuyện đã vượt quá khả năng can thiệp của “người kia” rồi, vậy… một lát sau mình sẽ “bị gạt bỏ” ư?
Điên cuồng, thống hận, giận giữ chúng lập tức dốc toàn lực lao về phía “những tên nhân loại” đáng ghét trước mặt kia để “ăn tươi nuốt sống” chúng sau đó phá giải “không gian phong tỏa” rồi đến tìm một nơi để “phá hoại”.
Nhóm 10 cao thủ nhân loại vốn cũng đang rất thư giãn đốt lửa, nướng cá ăn với nhau nhưng khi thấy tiếng quát của vị thần cộng với cảm nhận được “sát ý nồng nặc” mùi máu tanh của ba con mèo kia phát ra thì lập tức họ cũng biết… “chuyện lớn không xong”.
Lập tức, 10 cao thủ không chia tách như lúc sáng nữa mà đứng với nhau thành … một trận pháp kì cục hình tam giác. Bốn người Tuyết, Mac-tin, Julian, Tom theo thứ tự từ trái qua phải đứng hàng cuối cùng, hàng phía trên có ba người là Isis, Tuấn Kiệt và Ronaldo, hai người trên đó là Quang Thành và Naruto, Jack tên “cuồng vọng” kia lại là người đứng cao nhất. Lập tức, linh khí của 10 người này cộng hưởng với nhau, suy nghĩ, công pháp cũng tạm thời có sự cộng hưởng như vậy, ánh sáng chói lòa bao phủ trận pháp cộng với uy áp rất mạnh tỏa ra cũng làm cho “ba con mèo” của chúng ta có chút… ngại ngần. Nhưng đã đến nước này thì còn sợ gì nữa, chúng đã sống cả nghìn năm, có gì mà chưa trải qua, có gì mà chưa gặp, chưa nghe nói, nhìn trận pháp kia rõ ràng là “Thập phương tiểu thiên trận” mà.
Trận pháp này nói khó lập thì rất khó lập, nói dễ lập thì dễ vô cùng, nó chỉ yêu cầu mấu chốt ở hai vị trí là… ở trung tâm hàng ba người thứ ba phải có một tên “Ngũ hành cân bằng” và đứng đầu trận pháp phải là một tên “không thuộc tính linh khí” thì mới hoạt động được. Nếu không có hai người nào như vậy thì có chín sao đỉnh hay bán thánh cũng chỉ “đứng mà nhìn” trận pháp chứ không thể lập thành vì thế mới nói nó “khó”. Nói nó dễ lập là bởi vì ngoài hai vị trí then chốt đó ra, các vị trí còn lại không hề yêu cầu cân đối năng lực hay yêu cầu về “thiên phú” nào cả, chỉ cần đứng đúng trận pháp tự khắc các thành viên sẽ “kích hoạt” được, còn sự vận dụng thế nào lại phải xem sự ăn ý và hiểu nhau giữa các thành viên.
Tên “Ngũ hành cân bằng ở giữa” có nhiệm vụ như một “bộ xử lí” vậy, mọi vận chuyển linh khí, biến đổi… đều do hắn chỉ đường dẫn lối, trong trận pháp này, Tuấn Kiệt chính là “trái tim” của cả nhóm. Tên đứng đầu phải là “vô thuộc tính” vì những trạng thái được “buff” từ phía sau sẽ làm cho những kẻ linh khí có thuộc tính đơn lẻ “không thể thích ứng kịp nổi”, lúc này kẻ giữ vai trò là “tay đấm” của cả đội sẽ được thể hiện. Vì không có thuộc tính nào nên bất cứ đòn công kích được cộng hưởng nào Jack cũng có thể “thoải mái thi triển” mà không hề có chút khó khăn. Trận pháp này là do Nguyên phải “năn nỉ” ông thần mãi mới xin được. Vị “thần” cũng “căn cứ thực tế” mà tặng cho trận pháp nên có thể nói tuy nó chưa hẳn là “mạnh nhất” nhưng lại phù hợp nhất và phát huy uy lực tối đa nhất với những con người sẵn có.
Nhóm “Tam Miêu Đông Hoang” cũng đã nghe nói đến trận pháp này nhưng… nghe là nghe chứ cũng chưa từng giao đấu qua nên khá lung túng khi phải đối diện với mấy “cục xương khó nhằn” này. Mất một lúc “ăn đòn” mà chưa biết phản kích ra sao Miêu Đại tuy giận nhưng đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn dừng tay nói với hai tên đàn em.
– Nhanh tìm cách phá vỡ “không gian phong tỏa” thoát ra, sau đó tiêu diệt một thành phố. Thời gian sắp hết, chúng ta sắp … xong rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.