Đọc truyện Ừ, Thì Cưới – Chương 4
Chẳng mấy mà tôi làm việc tại glaxy King Louis này cũng gần 4 tháng rồi đấy. Thời gian trôi đi nhanh thật, mọi chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống của tôi cũng khá ổn, bình dị, ko xô bồ.
Cái Ngân vào trước tôi gần 2 năm, cô ấy lại chơi thân với tôi trong glaxy này.
– Ê, Thục Anh chuẩn bị tới glaxy mình tổ chức party đón tết Tây cho khách ở đây ấy. Năm nào cũng thế, mà năm nào cũng có Tổng giám đốc tham dự nha.
– Uầy, sao tao ko biết hả Ngân?
– Giờ mày biết rồi đó, đến lúc ấy chúng ta sẽ được mang trang phục và được trang điểm rất đẹp, tất cả đều do công ty tài trợ.
– Khùng, ăn mặc đẹp, trang điểm đẹp thì ra ngoài cũng có mà, cần gì phải đợi đến lúc đó. Mà sao mày hào hứng quá vậy.
– Mày ko biết để tao nói cho nghe, lúc đó sẽ có tổng giám đốc xuất hiện, đẹp trai ngời ngời.
– Đồ mê trai.
– Mày nói mày ko mê đi.
– Tao mê gái, coi chừng tao mê mày.
Ngân lấy tay này chà lên tay kia của cô ấy.
– Gớm quá.
Rồi chúng tôi cùng cười và cùng làm việc.
…..
Đêm party chúng tôi là những người phải đến sớm nhất để chào đón khách, để làm thông dịch viên nữa. Chúng tôi được mang những cái váy trắng khá là dễ thương, ôm body nên khá là đẹp.
Khách ở đây đông thật. Sảnh vip mà có vẻ cũng chật chội. Glaxy này thuộc hàng 5 sao nên đa số là khách nước ngoài thôi. Cũng gần 1 giờ sau buổi tiệc mới bắt đầu.
Có anh MC nổi tiếng được mời đến để làm cho buổi tiệc này thêm sôi động. Sau màn múa dân ca rồi thì người được giới thiệu là Tổng giám đốc bước lên. Giọng trầm khàn, kiêu hùng.
– Kính thưa quý vị, tôi là Vương Khải, tổng giám đốc của chuỗi glaxy King Louis trên toàn quốc. Tôi rất cảm ơn các vị đã chọn glaxy của chúng tôi để nghĩ ngơi, thư giãn. Hôm nay đúng dip tết Tây, tôi xin tổ chức party này để các vị cùng tận hưởng cảm giác đón tết khi xa nhà. Chúc các vị luôn khỏe mạnh. Tôi xin chân thành cảm ơn. Tiếng vỗ tay van lên, chỉ có tôi chỉ tay về hướng đó giọng đơ cứng, mắt trợn tròn.
– Đó.. đó…
Ngân thì đang chìm đắm vào nhan sắc đó.
– Đó là idol của tao. Ôi soái ca ơi…
Tôi chỉ muốn nói người đã giúp tôi trong quán bida lại có thân thế lớn đến vậy sao.
Tiệc tùng được 1 lúc, ko khí ngột ngạt quá nên tôi ra ngoài hành lang đi lại cho khuây khỏa. Nhìn ngó xung quanh ko có ai, tôi bỏ đôi giày, vươn tay lên cao rồi vặn vẹo 1 lúc cho giãn gân giãn cốt. Chắc tôi phải đi tập gym lại thôi, dạo này sức khỏe kém quá. Tiếng nói quen thuộc vang lên.
– Con gái con lứa mà ko biết ý tứ gì hết vậy.
Tôi quay người ra sau theo phản xạ, thằng nhóc đang cầm ly nước ngọt tiến về phía tôi. Tôi vui quá chạy ngay tới ôm lấy.
– Louis, em khỏe ko? Bữa đó họ có làm gì em ko? Họ đã đưa em đi đâu? Sao ko đến tìm chị vậy?
– Con gái phải từ tốn hỏi từng câu 1.
Cốc…
– Dám chỉnh chị mày nè.
– Đau.
– Louis, em có nhớ chị ko? Mẹ chị nhớ em lắm ấy.
– Em cũng nhớ chị đẹp lắm, nhớ bà ngoại lắm, nhớ cả ngực chị nữa. Chị nên bơm tí đi, hơi lép.
Cốc…
– Đau em…
– Lép đẹp, lép khiêu gợi. Mà em đi đâu đây?
– Em đi tiệc với papa của em.
– Vậy hả, papa em đâu, sao bỏ em 1 mình ở đây vậy?
– Papa em đang tiếp khách, 1 lát mới ra đây.
– Ủa, papa em làm việc ở đây hả, làm bộ phận nào sao chị ko biết ta?
– Tổng giám đốc.
Cốc…
– Đánh người ta 3 lần rồi nhé.
– Cho chừa cái tật bốc phét đi, mới tí tuổi đầu.
Louis xoa xoa tay lên đầu.
– Thật mà.
– Ko tin.
Giọng đàn ông khàn đục, mạnh mẽ từ phía sau vang lên.
– Cô nên tin con nít, con nít sẽ ko bao giờ nói dối.
Tôi quay ra sau lưng mình, người đàn ông mặc tựa băng ấy. Bộ vest đen càng tôn lên vẻ kiêu hùng của anh ta, tôi há miệng hốt hoảng liền cúi người chào.
– Chào tổng giám đốc.
– Um.
Louis chạy ngay về bên đó vui vẻ, ôm lấy người đàn ông ấy.
– Papa xong việc rồi sao.
– Gần xong rồi. Chúng ta vào trong thôi.
Tôi luốn cuốn lại mang giày, rồi như nhớ ra điều gì.
– Anh… à ko, tổng giám đốc, có phải lúc đó anh giúp tôi trong quán bida?
– Đúng, là tôi.
– Anh là bố của Louis?
– Đúng, là tôi.
– Anh là người đã gọi cảnh sát khi con anh đi lạc.
– Đúng, là tôi.
Máu nóng trong người tôi sôi lên. Nhưng tôi vẫn cố trấn an mình bình tĩnh, ở đây lương cao, chế độ tốt. Phải bình tĩnh, mình là người lịch sự, nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải thế.
– Thưa tổng giám đốc, tôi biết anh là bậc cao quý, nhưng cách hành xử của anh thật quá đáng. Tôi ko hiểu anh nghĩ sao mà lại đối xử với ân nhân của con anh như vậy. Cảnh sát đã bao vây tôi và gán cho tôi cái danh bắt cóc.
Tôi ngửa cổ lên trời cười nhếch mép. Rồi nhìn vào anh ấy.
– Nhưng anh là Tổng giám đốc của tôi nên chắc chắn anh sẽ ko xin lỗi nhân viên đâu nhỉ. Thôi tôi coi như chúng ta chưa có chuyện gì, nhưng nếu anh có xin lỗi tôi vẫn chấp nhận, tôi là người rộng lượng lắm.
Tôi lại nhìn anh ấy và cười, rồi tôi cúi đầu chào rồi đi. Louis và tổng giám đốc nhìn nhau, rồi cùng cười lớn. Tôi quay người lại.
– 2 người cười gì chứ, cười sau lưng người khác mà mất lịch sự lắm ấy.
– Chị xinh đẹp ơi, ko phải đâu, do…
– Louis chị biết em và tổng giám đốc là bố con nên sẽ bênh nhau. 1 lần nữa xin chào.
Tôi lại quay đi, bọn họ lại cười, tôi nhăn mặt, rồi lại bước đi. Lần này tổng giám đốc lên tiếng.
– Này, cô ơi mông cô…
Máu nóng của tôi lại sôi lên, tên tổng giám đốc này ko những độc tài còn biến thái nữa chứ. Tôi quay lại đi về hướng đó.
– Tổng giám đốc, tôi ko nghĩ anh là con người biến thái như vậy đó. Mông sao? Mông tôi thì sao nào, nó vẫn to và tròn mẩy thôi, mông gái trinh mà.
Tôi vừa nói vừa uốn éo mông của mình. 2 cha con tổng giám đốc vẫn trố mắt nhìn tôi.
– Anh yên tâm đi, dù sao anh cũng là tổng giám đốc của tôi nên tôi sẽ ko nói với ai là anh biến thái đâu. Lần này xin chào thật, tôi còn nhiều việc lắm.
Lần này giọng nói khàn trầm lại vang lên.
– Cô thích doreamon lắm sao?
Tôi ngoáy cổ lại.
– Doreamon, sao anh biết tôi thích doreamon, tôi đâu có ghi vào sơ yếu lý lịch, tôi….
Anh ấy hất ánh mắt về phía tôi, tôi vẫn ngơ ngơ ko hiểu gì. Rồi anh ấy lại hất ánh mắt về phía tôi. Tôi ngó ra phía sau, mặt tái ko còn giọt máu, tôi ngồi thụp xuống, váy tôi ko biết từ lúc nào bị rách lộ ra quần chip in hình doreamon, hay do lúc nãy tôi vận động mạnh quá. Xấu hổ chết mất, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống cho rồi.
Biết làm thế nào đi ra ngoài đây, đây tầng 8 mà chỗ thay đồ tút dưới tầng 1, làm sao đây chứ.
Anh ấy tiến lại gần tôi, rồi ngồi xuống bên tôi
– Vậy còn chửi tôi biến thái nữa ko?
Tôi lí nhí.
– Xin lỗi tổng giám đốc, mai tôi sẽ tự động xin nghĩ việc.
– Ngước mặt lên nhìn tôi. Và nghe rõ đây.
Tôi ngước mặt lên nhìn anh ấy, người đàn ông mà Ngân bảo đẹp hút hồn. Thật sự đã có vài giây tôi đã lọt vào hố mắt tuyệt đẹp ấy, gương mặt đàn ông nam tính, thêm mùi hương nữa làm tim tôi nhảy loạn 1 nhịp. Tôi nghĩ đây là người đàn ông mà bất kỳ cô gái nào gặp đầu tiên đều điêu đứng giống tôi.
– Bây giờ tôi giúp cô, coi như xin lỗi cô vụ báo cảnh sát, xong vụ này tôi và cô ko nợ nần gì nhau nữa. Và coi như chúng ta chưa từng quen, cô đồng ý ko?
– Tôi đồng ý.
– À, cô ko cần phải nghĩ việc đâu.
– Vâng. Tổng giám đốc
Anh ấy lấy áo khoác vest khoác cho tôi rồi ẵm tôi xuống sảnh. Tôi úp mặt vào ngực anh ấy, để ko ai thấy tôi. Đàn ông gì mà thơm quá, mùi hương quyến rũ chết người.
Từ tầng 8 xuống tầng 1 lúc nào cũng có người. Nếu để họ nhìn thấy chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi là hồ ly tinh, chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi tìm mọi cách dụ dỗ tổng giám đốc nên tôi cũng sợ lắm. Đi đến đâu tôi cũng nghe lời nói trầm trồ từ họ “cô gái nào mà may mắn quá vậy”.
Tôi lí nhí xin anh ấy.
– Tổng giám đốc nếu anh đã giúp rồi xin anh giúp cho trót, anh làm ơn chở tôi ra ngoài đường được ko, ra ngoài ấy tôi tự bắt xe về.
– Cô muốn tự về trong tình trạng này.
– Tôi… tôi…
– Thôi được rồi, vì cô đã giúp Louis nên tôi lần này sẽ giúp cô. Vâng cảm ơn tổng giám đốc.
Khi anh ấy đưa tôi lên xe, tôi còn nghe được vài người nói ” leo lên được xe tổng giám đốc thì ko phải loại vừa”. Haizzz, dính vào đàn ông vừa có sắc vừa có tiền sẽ rắc rối lắm, tốt nhất nên tránh xa xa 1 chút.