Đọc truyện Ừ, Thì Cưới – Chương 1
– Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?
– Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.
– Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.
– Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.
– Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?
– 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.
Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.
– Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.
Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vú nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.
– Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.
– Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.
– Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vú đi, ko mẹ con về lại trách vú bây giờ.
Tôi được vú nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.
Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khiếp thật.
Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.
Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.
– Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.
– Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.
– Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?
– Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.
– Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.
– Mẹ ơi… con….
Tút.. tút.. tút…
Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này.
Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán.
Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói.
Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy.
Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi.
Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi.
Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng.
Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể.
– Chào anh, tôi là Thục Anh.
Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên.
– À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô.
Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng.
– Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa.
– Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì?
Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép.
– Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu.
– À, vậy được rồi.
Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút rượu, thong thả hỏi tôi.
– Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì?
– Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao?
– Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết.
Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng.
– Vậy sao, tôi có bí quyết mà.
Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm.
Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy.
– Anh ăn đi, ngon lắm đấy.
Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy.
– Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm.
– Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm.
– Ờ vậy tôi ăn nhé.
Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình.
– Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi.
Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi.
– Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy.
Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào ngực cô ấy.
– Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à.
– Chị cũng vậy nè, bé cưng.
Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó.
– Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông.
Anh chàng đứng lên xin phép về.
– Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.
– Này, anh ơi chưa ăn gì mà… này…
Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.
Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là “chị dâu hụt” của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?
Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt ngực.
– May quá, mày đến kịp thật ấy.
– Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.
– Tao biết mày thương tao mà, về thôi.
Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.
– Thục Anh, Mỹ Dung… 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.
– Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?
– Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?
– Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.
Mỹ Dung cũng thêm lời vào.
– Đúng mà mẹ, độc thân là sướng nhất ấy mẹ.
– Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.
Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung
– Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.
Rầm.
Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.
Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.