U Linh Tửu Điếm

Chương 20: Thăng cấp 2


Đọc truyện U Linh Tửu Điếm – Chương 20: Thăng cấp 2

Editor: Hiên

Beta: Tsuki813

“Ta không triệu ngươi tới, ngươi tới đây làm gì?”

Giọng non nớt của Bogi vênh vênh váo váo chói tai hết sức khiến Thạch Phi Hiệp từ trong choáng váng tỉnh lại.

Ưu nhã móc khăn tay từ trong túi ra, lau sạch vết máu, Thạch Phi Hiệp khôi phục bộ dạng thong dong, “Quý ngài Bogi tôn kính, xin tha thứ cho ta không mời mà đến, ta…”

“Sao ta phải tha thứ?” Bogi bắt chéo chân, bàn chân đặt trên mặt ghế, mông đặt trên lưng ghế, lạnh lùng liếc hắn.

Bởi vì nếu ngươi không cho ta vào, ta sẽ không thể hãm hại ngươi được.

Ác ma trong lòng Thạch Phi Hiệp há miệng cười kha kha kha đầy quái dị. “Bởi vì ta đến đây là để giúp ngài Bogi giải nạn.”

Bogi nghi ngờ nhìn hắn, “Bằng ngươi, một con người?”

Thạch Phi Hiệp dưới ánh mắt của hắn lúc này rất là tự nhiên ưỡn ngực.

“Hừ.” Bogi lắc đầu rất nhanh, “Mau cút đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”

“Ta tin rằng một khi ngươi nghe kế hoạch của ta, tuyệt sẽ không nghĩ ta làm lãng phí thời gian của ngươi nữa.” Thạch Phi Hiệp vừa nói vừa cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hắn, rất sợ hắn không để ý lại bay loạn xạ.

“Kế hoạch?” Bogi thả chân xuống, đứng lên, ngạo mạn nói, “Kế hoạch của ngươi có thể khiến Michael xuống địa ngục không?”

Đầu óc Thạch Phi Hiệp đầy dấu chấm hỏi.

Hay nhỉ, khiến Michael xuống địa ngục để làm gì?

Bogi nói: “Kế hoạch của ngươi có thể khiến thiên sứ sa đọa không?”

Thạch Phi Hiệp thấy hắn càng lúc càng yêu cầu vô lý, nhanh giành nói trước: “Ta có thể khiến Gin đau khổ.”

“Hừ, thế thì có gì đặc biệt đâu.” Bogi vương đôi cánh nhỏ, từ trên ghế bay xuống, chuẩn bị rúc vào giường.

Đây là… thất bại sao?


Thạch Phi Hiệp không cam lòng quay đi.

“Còn không mau chạy vào đây.” Tiếng Bogi từ trong phòng vang ra.

Thạch Phi Hiệp lập tức vào, nhưng ngay ở chỗ ngoặt, hắt dùng hai tay ôm lấy đầu. Là con người hoàn mỹ là nhờ trí óc, hắn phải bảo vệ lợi thế duy nhất của hắn.

Bogi dựa vào đầu giường, cằm giơ thẳng lên trời, “Ngươi nói ngươi có thể khiến Gin chịu đau khổ?”

Thạch Phi Hiệp gật đầu như giã tỏi.

“Ngươi sao lại giúp ta? Bogi nói, “Các ngươi không phải đều rất ghét ta sao?”

Hóa ra ngươi biết à?

Thạch Phi Hiệp kinh ngạc nghĩ, tất nhiên miệng hắn tuyệt đối không thể thốt ra mấy lời như vậy, “Ta có điều kiện.”

Ánh mắt Bogi trở nên hung ác, “Ngươi uy hiếp ta?”

Thạch Phi Hiệp vội vàng nói: “Không không không, tuyệt đối không phải uy hiếp. Ta chỉ là muốn nhờ đức ngài Bogi vĩ đại tôn quý giúp đỡ một chút thôi, chỉ là việc trở bàn tay đó mà.”

Bogi trừng mắt nhìn hắn, không cam lòng nói tiếp: “Nói nghe xem thử.”

“Ta muốn nhờ ngài Bogi bảo đảm, từ nay không bao giờ dùng bất cứ bộ phận nào trên thân thể ngài, cũng như bất cứ vật dụng nào chạm vào bất cứ bộ phận nào của ta nữa.” Trải qua một ngày đêm ba lần thụ thương, Thạch Phi Hiệp vì sinh mệnh mình mà lo cho mục tiêu an toàn trước tiên.

“Hừ. Nói tới nói lui, là bảo ta đừng đập ngươi.”

“Đập từ này phạm vi nghĩa quá hẹp. Chúng ta định nghĩa thêm một chút cho chính xác.”

Bogi miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”

Thạch Phi Hiệp cẩn thận hỏi lại: “Nói cách khác, ngài đồng ý rồi?”

“Ừ.”

“Không đổi ý?”

Bogi giật mí mắt, giọng âm trầm, “Ngươi nghi ngờ ta sao? Con người hèn mọn?” Hừ, vì an toàn của mình mà bán đứng bạn bè, quả là giống những việc con người vẫn làm.

Từ yếu đuối đến hèn mọn, chỉ cần thời gian có một đêm mà thôi.

Thạch Phi Hiệp ho một tiếng, “Tất nhiên là ta tin tưởng ngài Bogi vĩ đại rồi. Tuy ngài thoạt nhìn tuổi đời còn trẻ, nhưng ta tin tưởng trí tuệ và sức mạnh của ngài đã đạt đến mức không gì sánh nổi rồi.”


Đúng là không gì sánh nổi. Ai cũng không thể so với hắn.

Bogi nắm cằm nói: “Đúng rồi, ngươi mới hai mươi mấy tuổi nhỉ.”

“… Đúng vậy.” Bị một người trông như học sinh tiểu học nói “mới hai mươi mấy tuổi” quả là quái dị.

Bogi nói: “Nói vậy, ngươi nhỏ hơn ta bốn trăm tuổi.”

Quả là một khoảng cách dọa người.

Thạch Phi Hiệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm như nước không nói nên lời.

Bogi nói: “Không sao, Dẫu sao ở địa ngục cũng có rất nhiều đứa bé to con chết non giống ngươi.”

– rất nhiều đứa bé…

– chết non…

– to con giống ngươi…

Tế bào thần kinh của Thạch Phi Hiệp lao nhanh đến mất trật tự rồi.

Bogi không nhịn được nói: “Ngươi đứng ngốc đó làm gì, còn không nói làm cách nào đi?”

Sắc mặt Thạch Phi Hiệp nghiêm chỉnh lại: “Thực ra Gin có một nhược điểm rất lớn.”

Bogi có chút hứng thú. “Thật không? Chém vào chỗ nào trên người thì hắn chết?”

“…A.” Thạch Phi Hiệp nói, “Ta không nói đến loại nhược điểm này.”

“Vậy thì là cái gì?”

“Là nhược điểm tâm lý cơ.”

Bogi chửi ầm lên ngay tắp lự: “Tên biến thái đó tâm lý ngoài biến thái chỉ có biến thái! Nếu nói nhược điểm thì chỉ có không cho hắn đi làm việc biến thái.”


Bogi nói: “Vậy ngươi có cách nào?”

“Chúng ta dùng Hughes.”

“Người vô hình đó?” Bogi nhíu nhíu mày, “Hắn trừ cởi quần áo rất nhanh, còn lại không thấy có gì hay cả.”

Thạch Phi Hiệp sửa lại: “Hắn mặc quần áo cũng rất nhanh.”

Thạch Phi Hiệp rất nhanh từ sự yên lặng của Bogi nhận ra sai lầm, “Ý của ta là, Gin tuy là biến thái, nhưng hắn vô cùng vô cùng vô cùng quan tâm đến Hughes. Chúng ta phải tận dụng điểm này.”

Bogi nói: “Thực ra ta vốn chuẩn bị một cái lồng to để nhốt Gin vào đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không nghĩ ra cách khiến hắn tự đi vào lồng, nghe ngươi nói thế, ta lại có chút hi vọng.”

Đem nhốt vào lồng?

Thạch Phi Hiệp có chút không tưởng tượng nổi.

Nếu là quỷ hút máu, hẳn là có thể đem tới vườn bách thú thu vé vào xem.

“Thế nào? Hay là chúng ta bắt cóc người vô hình đó, rồi đem bỏ vào lồng sắt, ha ha, chỉ cần Gin đi vào, ta liền đóng cửa… Ha ha ha ha, như thế là Gin rơi vào tay ta rồi.”

Thạch Phi Hiệp chống nạnh nhìn vị lão tiền bối hơn mình bốn trăm tuổi cười ha hả, không biết nói gì cho đành.

Đây là chỉ số thông minh của đọa thiên sứ sao? Tuy là thế hệ sau, nhưng cũng thật khiến người ta thất vọng vì gen bọn họ rồi.

“Này, vậy ngài có mang cái lồng sắt đó không?”

Một câu hỏi, tiếng cười đột ngột chấm dứt.

Bogi trừng mắt, một lúc lâu sau, mới từ từ nói: “Vậy cách của ngươi là gì?”

Thạch Phi Hiệp thấy hắn cuối cùng cũng nhảy vào bẫy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Ngày mai là sinh nhật Hughes, Gin chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho hắn. Lúc đó ta sẽ ra sức chuốc rượu cho hắn, chờ đến khi hắn say… Ha ha.”

Bogi ngờ vực nói: “Người vô hình cũng có ngày sinh sao? Không phải con người ngu ngốc mới thích kỉ niệm mấy thứ ngày như vậy hả?”

Tốt, giờ con người từ hèn mọn nhảy xuống ngu ngốc rồi.

Thạch Phi Hiệp âm thầm ghi sổ, “Thực ra bởi vì quan hệ giữa Gin và Hughes lúc trước rất rất căng thẳng, không, quan hệ bọn họ bây giờ vẫn chưa hòa giải trở lại, thế nên hắn mới nghĩ ra cái này…”

“Kệ tên biến thái chết tiệt đó nghĩ cái gì. Đến lúc đó ta và ngươi cùng đi tiệc sinh nhật.”

“Không được!” Thạch Phi Hiệp thấy hắn trợn mắt, vội nói vớt, “Gin từ trước tới nay cho ngươi là đối thủ cường đại nguy hiểm nhất, nếu hắn phát hiện ngươi cũng ở hiện trường, nhất định cảnh giác đề phòng ngươi, sao có thể uống say?”


Bogi suy nghĩ một chút, thấy rất có lý, “Vậy ngươi sắp xếp…”

“Hôm nay ta sẽ xung phong nhận việc bài trí hội trường, ta sẽ mang tới rất nhiều rương. Chủ đề tiệc sinh nhật là “tương thân tương ái”, tin rằng Gin nhất định rất rất thỏa mãn. Đến lúc đó ngươi trốn vào trong rương, đảm bảo thần không biết, quỷ không hay.”

Bogi lặng yên nhìn hắn, đột nhiên lao đến giường vừa đấm vừa nện vừa cảm thán: “Con người thật quá giảo hoạt, quá độc ác!”

Thạch Phi Hiệp yên lặng thầm nghĩ: Từ ngu xuẩn thành giảo hoạt độc ác, cũng coi như tiến hóa.

Hiện trường sinh nhât.

Thạch Phi Hiệp tự mình viết bốn chữ “tương thân tương ái” to bự ở chính giữa sảnh, dưới ngọn đèn chiếu rọi, dấu vết xô lệch của chúng bớt phần nào.

Hội trường bốn phía có mười bảy mười tám cái rương chất thành một đống hỗn độn, đủ màu sắc, đủ loại hình.

Bàn ăn dài hơn mười mét xếp đối diện cửa sổ, bày đủ các loại món ngon.

Mùi rượu thơm nức, những chiếc ly ánh vàng, ánh đỏ, trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn.

Gin lắc lắc cốc rượu, nói nhỏ với Thạch Phi Hiệp: “Bogi ở cái rương nào?”

Thạch Phi Hiệp chỉ chỉ phía sau hắn.

Cái rương màu đen to nhất đặt ngay dưới tấm áp phích ‘tương thân tương ái’, phía ngoài còn dán một tờ giấy ghi – thùng rác.

Gin nhìn xung quanh.

Asha ăn phồng hai má, Raton vừa ăn vừa liếc tứ phía, Hughes mặc một chiếc áp khoác trắng bạc, đang từ cửa đi vào.

“Có phải hơi ít người không?” Dẫu sao cũng là tiệc sinh nhật của Hughes, tuy là giả, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu. “Chúng ta có nên gọi Antonio và Dea tới không? Dù sao đồ ăn cũng do Antonio làm.”

Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ nếu Dea và Antonio biết ngươi và Hughes đang diễn trò thì sẽ có kết quả gì?”

Gin mặt lạnh lùng nói: “Giết ngươi kẻ đầu sỏ gây chuyện.”

Thạch Phi Hiệp thở dài: “Thế nên hãy để bí mật này cứ là bí mật nhé.”

Hughes đi tới, Gin đón mừng, “Cưng à, sao ngươi muộn thế? Người ta chờ muốn tan nát cõi lòng rồi.”

Hughes cười dịu dàng, lập tức khiến hắn rơi vào trạng thái hôn mê, “Vậy để ta nhặt dùm người nhé.”

Thạch Phi Hiệp trốn khỏi không gian tràn ngập bong bóng phấn hồng của họ, hét lớn: “Party time! Chúng ta cuồng hoan nào!”

Không biết tại sao Bogi ngồi co ro trong rương đột nhiên có cái cảm giác gọi là bất an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.