Đọc truyện U Linh Tửu Điếm – Chương 17: Chiến đấu
Edit: Tsuki813
Beta: Hiên
Qua khỏi đại sảnh, Bogi đột nhiên hỏi: “Ê, Con Người, Metatron còn ở tửu điếm không?”
Thạch Phi Hiệp quay đầu lại, dáng vẻ tươi cười hoàn mỹ, “Rất xin lỗi, ngài Bogi, ta không thể trả lời câu hỏi của ngài, bởi vì ta chưa từng gặp ngài Metatron.” (Tsu: thiệt tình, cái tên sao không giống người tẹo này vậy ta, làm mình tưởng anh M trong Transformer =)))) Hiên: *đạp* Ảnh là thần, tất nhiên không giống người.)
Bogi giật mình nhìn hắn, “Ngươi cư nhiên gọi hắn ‘ngài’, ngươi cư nhiên gọi Metatron là ‘ngài’!”
……
Lẽ nào cái người tên Metatron khí phách mạnh mẽ như thế lại là một quý bà?
Thạch Phi Hiệp ngập ngừng, đang không biết đáp lại thế nào, thì thấy Bogi gật đầu nói: “Ngươi gọi hắn như thế cũng được.”
……
Thế cuối cùng vừa nãy thằng khỉ này kinh ngạc cái gì?!
Thạch Phi Hiệp mặt đen kịt lại rồi.
Bogi đảo mắt nói “Ta muốn phòng kế bên hắn.”
“Thứ lỗi, ta không biết hắn hiện đang ở phòng nào.”
Bogi khinh thường liếc hắn, “Con người, ngươi rốt cuộc biết được cái gì?”
Thạch Phi Hiệp lại cười nói: “Ta biết tên của ta gọi là Thạch Phi Hiệp, không gọi là Con người.”
Bogi nhíu nhíu nói: “Vậy liên quan gì đến ta?”
“Không liên can gì. Chỉ là ta tình cờ biết cái này mà thôi.”
Bogi đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt híp lại thành một đường, cười đến thập phần quỷ dị, “A, ta hiểu ra, ngươi vừa rồi dám khinh nhờn ta.”
……
Hình như mười giây trôi qua rồi ha?
Thạch Phi Hiệp vì tố chất của vị ác ma địa ngục trước mắt mà cảm thấy lo lắng.
Bogi khiêu khích nhìn hắn nói: “Con Người, ngươi biết ta là ai không?”
Thạch Phi Hiệp khiêm tốn nói: “Ngài là vị khách tôn quý đến từ địa ngục.” Hắn rất hiểu cái gọi là biết tiến biết thoái. Với em bé nhỏ, coi thường thì coi thường thật, nhưng tuyệt không thể đối đầu trực diện. Dầu sao đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi phía sau hắn còn cả một đại ma vương địa ngục ghê gớm đây
Bogi lắc lắc ngón tay nói: “Ngươi sai rồi. Ta là siêu cấp ma vương đến từ địa ngục!” Chữ ‘ngục’ vừa dứt lời, quả đấm nện một cú trời giáng vào ngay mũi Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp chỉ nghe tiếng ‘rắc’, sau đó thì ngã lộn mặt ra sau.
Lúc hắn ngẩng đầu, còn thấy trong không trung những giọt máu đào đỏ tươi chầm chậm bay.(Tsu: thê mỹ quá *lau lau* Hiên: Cho ta hỏi, nàng lau gì?)
Hughes phản ứng cực nhanh, một phen vọt tới phía sau đỡ lấy hắn.
Gin thấy một trận đỏ mắt. Hughes đã lâu không cùng hắn thân mật như thế rồi.
Hắn quay đầu, đem lửa giận trút hết lên Borgia, “Bố ngươi không nói cho ngươi, ở địa bàn của người khác không nên quá kiêu ngạo, không thì có ngày có chết cũng không ai thay ngươi nhặt xác chưa?”
Bogi ngửa đầu kiêu ngạo nói: “Ta kiêu ngạo thì làm sao! Đừng tưởng ngươi là người thượng cổ đời thứ ba mà ta sợ ngươi! Nếu không phải vì nể mặt Lilith, ta đã sớm xử cái tội ngươi dám làm với ta mà đem ngươi tống xuống địa ngục tối tăm nhất sâu nhất rồi!”
Gin cảm thấy Hughes nhìn tới mình, liền xua tay lia lịa lấy lòng nói: “Ta chỉ là cho hắn một bụng nước ớt, sau đó lắc qua lắc lại hắn, làm hắn muốn tiểu mà không tiểu được thôi, tuyệt đối không có chuyện khác. Ngươi biết mà, đồ con nít hôi chưa dứt sữa này cho dù đem cho ta ta cũng không them.
Bogi nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn cả giận nói: “Ngươi sỉ nhục ta! Ngươi lại dám sỉ nhục ta!”
Gin nhún vai nói: “Dù sao thì cũng là ‘lại’ sỉ nhục, có gì mà phải kích động như thế.”
Bogi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này ta nhất định phải giết ngươi. Đem hàm răng ngươi bổ sung vào viện bảo tàng của ta!”
Gin ngáp một cái nói: “Lần này” hai chữ này là câu cửa miệng của ngươi hả? Từ hai trăm năm trước đến giờ vẫn không đổi? Thực ra câu cửa miệng cũng nên cải tiến đấy. Ngươi đổi luôn thành “lần nào ta cũng muốn giết ngươi” hay hơn đấy. Ít nhất chứng minh ngươi đã từng nỗ lực nhiều lần.”
……
Hắn nói nhiều như vậy, Thạch Phi Hiệp chỉ chú ý đến cụm từ ‘ hai trăm năm trước ’.
Hắn bưng mũi, nhìn máu đỏ chảy dài trên đất, đau lòng thầm nghĩ: nói cách khác, dù tiểu ác ma này trông có mũm mĩm đáng yêu có nào, cũng thể thay đổi sự thực ở đây mình mới là kẻ trẻ người non dạ nhất.
Borgia nghiến răng đến tóe lửa, bỗng nhiên quay đầu trừng Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên thấy cái mũi nó càng đau hơn rồi.
Bogi nói: “Ngươi không phải muốn đưa ta đến phòng sao?”
Thạch Phi Hiệp vừa thả lỏng, cơn đau ở mũi lập tức buốt thẳng lên não, nước mắt thi nhau lộp độp rơi xuống. Hắn mơ mơ hồ hồ nghe được một tiếng hừ lạnh khinh rẻ, “Hừ, đồ con người yếu đuối nhu nhược!”
Hughes nói: “Ta dẫn ngươi đến phòng.”
Gin lập tức đuổi kịp, “Ta cũng đi.”
Bogi nói: “Không, ta muốn tên con người này dẫn đường! Nói được phải làm được, chẳng lẽ con người trước giờ ngoài trốn tránh với bỏ cuộc không thể làm được cái gì khác sao?”
Thạch Phi Hiệp dùng tay trái chùi nước mắt nhạt nhòa, miệng há ra nửa ngày, mới từ cái mũi đau nhức tìm ra một nửa thanh âm, “Ta… đi.”
Vất vả lắm mới tống được tiểu tổ tông kia về phòng, Thạch Phi Hiệp lập tức chạy khắc nơi tìm tủ thuốc.
Hỏi một vòng cho ra kết quả: Con thuyền Noah không có cái thứ ấy.
Thạch Phi Hiệp đau đến mức dây thần kinh đều bắt đầu co rút, đường nhìn không rõ, cả người lung lay sắp đổ. Nếu không phải vì tôn nghiêm của loài người, hắn đã hận không thể quỳ rạp xuống đất cầu xin, “Này… Các ngươi… làm thế nào trị… thương?
Hughes thật cẩn thận đỡ lấy thân thể không ngừng run rẩy của hắn, “Dea biết ma pháp trị liệu, hắn có thể giúp ngươi.”
Thạch Phi Hiệp quay đầu, nhìn thấy một mảng vật thể màu trần bì ở phía sau, nước mắt đọng trên viền mắt liền ‘lách tách lách tách’ rơi xuống.
Dea mềm lòng, miệng niệm chú ngữ, tay phải lướt nhẹ qua mũi hắn.
Thạch Phi Hiệp chỉ cảm thấy phần xương thịt dưới da mũi như được điều khiển từ xa mà từ từ nối lại, đau đớn chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một chút tê tê.
Hắn sờ sờ mũi, sau khi xác định hai chúng nó lại hợp làm một thì, cảm động mà nhìn Dea, “Ta xin thề, sau này chỉ cần ngươi nói một câu, ta nhất định giúp ngươi bằng cả mạng sống, tuyệt không hai lời.” Đây là thần y a! Nhất định phải tạo quan hệ thật tốt, đeo chắc bám dai. (đỉa)
Dea nói: “Không cần. Chỉ cần đừng lại gần ta là được rồi.”
……
Thạch Phi Hiệp chợt nhớ đến chuyện mình đã tự thân chế ra một tràng bịa đặt để bù đắp cho Gin lúc trước, nhất thời chột dạ.
Gin và Hughes tất nhiên cũng nghĩ ngay đến chuyện đó.
Hughes thì không nói gì, nhưng Gin cười đầy quỷ dị.
Thạch Phi Hiệp cười khan mấy tiếng, “Các ngươi từ từ trò chuyện, ta có việc tìm Isfel.”
Hughes thấu hiểu hỏi: “Về Bogi?”
Thạch Phi Hiệp cắn răng nói: “Ta nhất định phải quăng cục bom nổ chậm đó ra ngoài!”
Gin có chút hả hể nhìn theo cười nói: “Ừ. Mong ngươi thành công, không thì… ngươi nên theo Dea mọi lúc mọi nơi đi.
Thạch Phi Hiệp nói: “Vì sao?”
Gin đáp: “Những kẻ được Bogi thích từ trước đến nay, chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.”
Thạch Phi Hiệp quay đầu bỏ chạy.
Isfel bơi xong một vòng, thấy Thạch Phi Hiệp đứng chống nạnh bên mép bể, vùng da giữa hai lông mày nhăn lại thành một chữ xuyên (川).
“Ngươi có biết ta vừa gặp chuyện gì không?!”
Hắn vừa bước lên bờ, Thạch Phi Hiệp đã nóng nảy hấp phun mấy lời chất vấn vào mặt hắn.
Isfel nói: “Không biết.”
“Mũi ta bị đập gãy đó!” Đây là sự kiện bạo lực nhất mà trước giờ hắn mới gặp phải! Trước đây dù khách hàng có tức giận, cũng chỉ đến mức cầm theo cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh mà rượt theo hắn từ lầu một lên lầu ba, từ khách sạn chạy đến khu nhà trọ mà thôi. Hơn nữa cái gạt tàn thuốc cuối cùng bị quăng vào tường, hắn một chút cũng không sứt mẻ.
Isfel nói: “Bogi?”
Thạch Phi Hiệp quát: “Chứ lại! Bộ ta điên đến mức lấy ghế tự nện cho mình một phát sao?”
Isfel nhìn hắn tinh thần sáng láng, hờ hững nói: “Dea đã trị cho ngươi rồi.”
……
Chẳng lẽ chữa khỏi rồi thì không phải tai nạn lao động nữa à?!
Happy Ending không có nghĩa là nội dung không ngược nhé!
Thạch Phi Hiệp phẫn nộ nói: “Tất nhiên phải thế rồi, lẽ nào ngươi không nghĩ mình nên bày tỏ chút gì sao?”
Isfel suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta thay mặt tửu điếm bày tỏ niềm an ủi đối với ngươi.”
……
Thạch Phi Hiệp tức đến muốn đánh người, “Ta muốn vật chất, vật chất đó!” An ủi thứ hư ảo đó ai lấy ra xem được?
“Như là?”
“Thứ nhất!” Thạch Phi Hiệp đã nghĩ sẵn trong đầu, hắn giơ ngón tay, “Lập tức đạp con tiểu quỷ chết tiệt đó ra khỏi tửu điếm. Thứ hai, bồi thường tổn thương tinh thần và thân thể cho ta!”
Isfel nói: “Con thuyền Noah chưa từng có tiền lệ đuổi khách hàng đi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Quy củ tạo ra để phá vỡ. Tiền lệ đều phải có người làm ra.”
Isfel không hề suy chuyển, “Trừ phi khách hàng chủ động trả phòng, nếu không thì không thể được.”
……
Chủ động lui phòng sao?
Thạch Phi Hiệp trong mắt lóe lên tia tà ác. Vì cái mũi anh tuấn này, hắn đã ra quyết định như chém đinh chặt sắt! Ma vương địa ngục thì giỏi à?!
……
Ờ thì rất giỏi, nhưng hắn chỉ cần làm sao thần không biết quỷ không hay là được.
“Vậy điều thứ hai?”
Isfel nói: “…… Tháng này ngươi có thể lãnh một vạn hai tiền lương.”
……
Thạch Phi Hiệp hai mắt lấp lánh, “Thực sự?”
Isfel im lặng, từ từ nói: “Nếu như ngươi có thế làm cho Bogi chủ động trả phòng, ta sẽ trả về một vạn Kim tệ cho Hughes.”
……
Thạch Phi Hiệp cảm thấy sức mạnh trứ danh của thủy thủ lực sĩ Popeye trào dâng trong người, “Cho ta rau chân vịt!”
Cửa mở, hai bên cùng nhìn.
Raton khoác áo tắm.
Thạch Phi Hiệp cười nịnh nọt.
Raton trưng ra bộ mặt nhăn nhó nhìn người mò tới.
Thạch Phi Hiệp chào hỏi nói: “Hi, bạn tốt của ta, kiểu tóc ngươi nhìn tuyệt thiệt nha!”
Raton nói: “Ta đang gội đầu.”
……
Thạch Phi Hiệp nói: “Vậy quấy rầy ngươi rồi.”
Raton lập tức đóng cửa.
Thạch Phi Hiệp liều mạng dùng chân ngáng ở giữa cửa cùng khung tường.
Raton một bên đẩy cửa, một bên tức giận nói: “Ngươi làm gì?”
Thạch Phi Hiệp liều mạng nhét cái thân vào khe cửa, “Ta tới xin lỗi ngươi.”
Raton mạnh buông tay, Thạch Phi Hiệp không kịp đề phòng, theo đà đẩy cả hắn ngã nhào xuống đất.
……
Thạch Phi Hiệp cười gượng nói: “Ngươi đã cảm nhận được sự chân thành tâm huyết của ta sao?”
“Còn không đứng dậy!” Mặt Raton bị chôn vào bụng hắn rồi.
Thạch Phi Hiệp cuống quít đứng dậy.
Sau đó, đứng hình.
Khăn tắm choàng trên người Raton thoải mái buông lơi, những thứ vốn được che dấu bên trong giờ bại lộ không sót thứ gì.
Hồi lâu sau, tiếng Raton gào to vang vọng khắp tầng lâu——
“Chết tiệt, ngươi rốt cuộc muốn cái quỷ gì!”