Đọc truyện U Linh Tửu Điếm – Chương 117: Tơ tình triền miên 4
Asmar và Jesse nằm sóng vai trên giường, thân thể cứng ngắc như khúc gỗ, yên lặng đợi điều tiếp theo sẽ đến.
Nhưng Jesse chẳng làm gì hết, chỉ thản nhiên hỏi: “Ngươi biết ma pháp mộc hệ chứ?”
Asmar ngẩn ra, thành thật đáp: “Biết.”
“Nên ngươi đang dùng mộc hệ ma pháp lên mình đó à?”
“Không.” Giống như để chứng minh lời mình, cậu giật giật cánh tay, sau đó bả vai bị đè lại.
Asmar nhìn Jesse đột nhiên xuất hiện phía trên mình, con ngươi bỗng mở lớn.
Hình ảnh Jesse dần phóng đại, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, “Ngủ ngon, Ryan.”
…
Ryan.
Asmar đột nhiên thấy hơi thở nghẹn lại.
Sao có thể quên, bọn họ quen nhau nhờ “Ryan”, và lừa dối cũng là từ đó.
…
‘Ngủ ngon’
Rất lâu sau khi Jesse nằm xuống, cậu mới lặng lẽ thầm đáp lại.
Tờ mờ sáng hôm sau, Asmar đã bị Jesse gọi đến.
“Bữa sáng ở trên bàn, ba phút nữa có mặt tại vườn thuốc.” Jesse ném một bộ quần áo lao động màu xám tro vào đầu cậu.
Asmar ngơ ngơ ngác ngác chụp lấy, sửng sốt.
Bộ quần áo này là ngày đầu tiên cậu trở thành nô lệ đã mặc. Theo lời Jesse nói lúc ấy, là dễ mặc bền chắc còn dễ nhìn. Đúng là dễ nhìn, vì nhìn lâu sẽ có cảm giác – xám không chịu nổi, không khác đất là bao.
Vườn thuốc là nơi Vu tộc trồng các loại cây cỏ chế thuốc, là một trong những công tác chính của cậu trước đây.
Lúc cậu đến, Jesse không có ở đó.
Cậu từ bên ngoài nhìn vào trong, lập tức bị người bên trong phát hiện.
“Ngươi tới đây làm gì?” Một nam nhân Vu tộc cao lớn cầm kéo đi ra.
Asmar nhớ người này. Hắn tên Nikola, vốn trước đây đã không thích cậu.
“Ta đang đợi Jesse.”
Nikola cười lạnh: “Ngươi đang âm mưu trộm bí thuật Vu tộc phải không?”
Asmar liếc nhìn cậu, nói: “Nếu ta muốn trộm, một ngàn năm trước đã làm rồi.”
“Đúng, một ngàn năm trước.” Nikola nghiến răng, “Ai biết lúc đó ngươi có trộm hay không?”
Tay chân Asmar lạnh toát.
Nếu cậu và Jesse đổi vị trí cho nhau, Jesse mang thân phận giả tới Tinh Linh giới tiếp cận cậu, cậu cũng sẽ hoài nghi Jesse có ý đồ.
Trong lòng Jesse, liệu có nghĩ vậy hay không?
“Ê!” Nikola đẩy cậu nghiêng người, “Sao không nói gì? Chột dạ?”
Asmar ngước mắt lên: “Nếu ngươi có chứng cứ ta lấy trộm, thì đem ra. Nếu không có, thì tắt đài đi.”
Nikola không hiểu lắm hắn nói tắt đài là sao, nhưng nhìn sắc mặt và ngữ khí thì hẳn là không hay ho gì. “Hừ! Ngươi nghĩ lần này tộc trưởng bắt ngươi về là để làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể gây sự như trước kia hay sao? Nếu thế ngay cả địa vị tộc trưởng cũng không giữ được.”
Asmar khiếp sợ: “Ngươi nói cái gì?”
“Đây là Vu tộc, dù là tộc trưởng, cũng phải khuất phục trước Hội quyết nghị của các trưởng lão.” Nikola nhếch môi, “Ngươi biết cha ta là ai chứ?”
…
Trưởng lão Sheppard.
Asmar thầm trả lời.
Nikola thấy cậu im lặng, cho rằng cậu bị dọa sợ, đang chuẩn bị quát mắng thêm vài câu nữa, nhưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt người phía sau cậu, miệng rất biết điều ngậm lại liều. Vội vã lui lại sau, chuồn vào trong vườn.
…
Sao tự dung đi rồi?
Asmar đang nghĩ cách bật lại kinh ngạc nhìn vẻ vội vàng của hắn.
“Ngươi đến muộn hai phút.” Tiếng Jesse vang lên sau lưng.
Gáy Asmar giật một cái. Lúc ban đầu cậu đến muộn, Jesse sẽ bắt cậu chạy bộ. Chạy vòng quanh toàn bộ thôn trang luôn. Thế nên, cậu mới biết hóa ra thôn trang của Vu tộc chiếm cứ một khoảng đất rất lớn.
Cậu từ từ quay lại, cố rặn ra cười, “Rất xin lỗi.”
Mắt Jesse hơi hạ xuống, cầm cái cuốc trong tay mang vào trong, “Đây không phải đáp án đúng.”
…
Đáp án đúng?
Asmar ngỡ ngàng nhìn hắn đi vào trong vườn, đơ tại chỗ cố nghĩ ngợi, lẩm bẩm: “Đáp án đúng mà hắn nói không phải là… giường quá cứng, mộng quá dài, mặt trời quá chói chứ?”
Vườn có tổng cộng bốn phần.
Đám Nikola chiếm cứ ba phần, chỉ chừa lại một khối đất vuông rực rỡ màu tím, hồng, tía.
“Nhổ tận gốc những câuymàu tía, chuyển qua những cái chậu không kia.” Jesse chỉ huy.
“Vì sao?” Asmar nhịn không được hỏi.
Jesse ngừng tay, hất đầu nhìn cậu.
“… Vâng.” Asmar cúi đầu, ngoan ngoãn bắt đầu đào rễ cây. Trước kia khi ở cùng Jesse, hắn chỉ để cậu cào đất, làm cỏ, tưới nước. Giờ có tính là có tiến bộ?
Jesse thấy cậu bắt đầu làm việc nghiêm túc, thì cúi đầu làm cỏ.
Chuyện đã một ngàn năm không làm, cậu hẳn sẽ thấy mới lạ. Nhưng khi tay Asmar đụng vào đất, cậu mới phát hiện cảm xúc khi đó tôi giũa vẫn còn lưu lại.
Khi có việc để làm, đầu óc cũng nhẹ nhàng đi.
Thời gian qua rất mau.
Ăn cơm trưa xong lại ăn cơm chiều. Bởi vì cây cở ở Vu tộc đều có độc hoặc có tác dụng khác nữa, nên tạo thành thói quen họ ghét ăn rau. Nhưng may là phần cơm của cậu vẫn không phải thịt.
Asmar còn đặc biệt ngó sang bát Jesse, không ngờ cũng là rau.
Nhớ tới lần trước cậu ăn thịt băm, Jesse có nói, hắn đột nhiên cảm thấy cái thứ vừa nát vừa nhạt vừa khó ăn hóa ra cũng thấy ngon.
Mặt trờ ngả về tây.
Đám người của Nikola đã đửng lên thu thập công cụ.
Asmar nhìn Jesse đứng lên.
“Đi thôi.”
“Ừ.” Asmar nâng tay muốn gạt tóc bám trên trán, nhưng bị Jesse ngăn lại. “Ngứa”. Cậu bất mãn làu bàu, nhưng vừa mới nói xong thì nhận ra lời này nghe kiểu gì cũng giống đang làm nũng.
Jesse cúi đầu, dùng miệng thổi tóc đi, sau đó hôn xuống. “Còn ngứa không?”
“Không, không ngứa.” Nóng muốn cháy ra tro rồi, làm sao còn biết ngứa hay không ngứa nữa.
“Ngày mai lại đến.”
“… Ừ.” Cậu cúi đầu, vô ý thức ngồi xổm xuống đất vẽ nguệch ngoạc, trong lòng tự dưng lại thấy mong ngóng ngày mai.
Cuộc sống cứ như thế lặng lẽ trôi qua ba ngày.
Nhưng từ ngày thứ tư, công việc của Jesse càng ngày càng lu bù, kể cả có thể đến vườn làm việc với cậu, cũng chẳng nói được mấy câu.
Asmar muốn mở miệng hỏi, nhưng mỗi lần nhìn đến ánh mắt của Nikola, lại như bị nhắc nhở nghi án gián điệp của mình, nên lại lời tới miệng lại nuốt trở vào.
Đến ngày thứ bảy, cả tối Jesse đều không thấy đâu, ánh mắt Nikola càng có vẻ phẫn nộ. Dù có bị ngu Asmar cũng đoán được Vu tộc có chuyện rồi. Nhưng là chuyện gì? Bọn Thạch Phi Hiệp cứu được Hughes rồi sao? Hay là hoàng huynh tới cứu mình?
Cậu ngơ ngẩn nhìn khoảng đất càng ngày càng ít hoa mà thay vào đó là một đám chậu hoa, trong lòng không thấy vui mừng cho nổi.
…
Trong lúc cậu ở nơi đó nghĩ ngợi miên man, mặt trời đã lên cao giữa không trung, cậu mới thấy là, thì ra khi không có Jesse, thời gian lại chậm chạp như vậy.
Đến ngày thứ chín, trưởng lão Ghul đến.
Bộ tóc trắng râu trắng nổi bật của ông dưới ánh mặt trời như muốn hòa tan ra.
“Ở đây vui vẻ chứ?” Nụ cười của ông vẫn hồn hậu như thế.
Nếu trưởng lão Ghul vẫn còn cười, hẳn sự việc chưa đến nỗi nào. Asmar nhẹ nhõm hơn được một chút.
“Rất muốn về nhà?” Trưởng lão Ghul tự tay gạt bùn đất trên tay áo hắn.
Asmar cố cười: “Dù muốn cũng không thể về mà?”
Trưởng lão Ghul nói: “Nếu có thể trở về thì sao?”
Asmar giật mình. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn nghĩ Jesse đang bận rộn việc gì, nghĩ đến nỗi không nhớ nổi nhà nữa rồi.
Trưởng lão Ghul xoa đầu cậu, sâu sa nói: “Con người ta đáng ra nên học được vì có mà quý trọng, chứ không phải mất đi rồi mới quý trọng.”
Asmar như tỉnh ngộ, gật gật đầu: “Đúng vậy, ta đúng là nên biết quý trọng.”
Trưởng lão Ghul vừa định khen ngợi, lại nghe cậu nói tiếp: “Tinh Linh tộc mới là nơi ta nên đi.”
“…” Trưởng lão Ghul vuốt râu hồi lâu không nói gì, mới khụ một tiếng, “Không còn sớm, ngươi trở về đi.”
“Nhưng hôm nay vẫn chưa hết giờ.”
“Còn nửa giờ, không sao.” Trưởng lão Ghul nói, “Nếu Jesse dám dùng chuyện này làm khó dễ, ngươi bảo hắn đem trừu bản tới tìm ta.”
Trừu bản là thứ Vu tộc dùng để chấp hành tộc quy, để đánh mông.
Asmar đành phải nghe.
Lúc cậu trở lại căn phòng nhỏ, Jesse hóa ra đang ở đó.
Asmar cố nhịn nụ cười trên miệng, hạ giọng: “Sao ngươi lại…”
“Bẩn muốn chết.”
Nụ cười của Asmar trượt xuống.
“Còn không đi tắm.” Giọng điệu của Jesse rất bình tĩnh.
Asmar hạ giọng đáp lại, cúi đầu đi vào phòng tắm.
Cậu tắm rất nhanh, vì cậu không đoán nổi lần này Jesse sẽ ở lại bao lâu.
Có điều lúc cậu đi ra, Jesse đang đốt nến trong phòng khách.
“Cái gì thế?” Asmar vừa dùng phong hệ ma pháp thổi khô tóc, vừa ngạc nhiên nhìn hắn.
“Là nến.” Jesse vẫy vẫy tay, những dây leo trên tường tự động tắt đèn đi.
Bên ngoài chưa tối hắn, trong phòng lại có nến, nhìn rất ấm áp.
“Ta biết là nến, nhưng mà…” Asmar nhìn đồ ăn trên bàn – bánh ngô, bánh lạc, chè trân châu, thạch việt quất… đều là những món cậu thích ăn.
Jesse rót hai ly rượu.
Rượu trong vắt, như là nước khoáng. Nhưng Asmar nhìn ra được đây là rượt tuyết mật, loại rượu mạnh nhất của Vu tộc.”
“Ngươi…”
“Yên tâm, ta có pha nước.” Jesse để chén trước mắt hắn, rồi ngồi xuống đối diện.
Asmar chần chừ ngồi xuống theo.
“Ăn một chút rồi uống.”
Nhìn vẻ mệt mỏi mơ hồ trên mặt Jesse, Asmar ngoan ngoãn ăn.
Đến khi cậu ăn được không ít, Jesse mới nâng ly lên, “Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Tay cầm rượu của Asmar khựng lại, “Cái gì?”
Jesse đã đặt ly rượu xuống trước.
“Ngươi nói thuận buồm xuôi gió là sao?” Asmar thầm có dự cảm bất an.
“Không phải ngươi muốn về nhà sao?” Miệng Jesse cười trào phúng.
Tay cầm rượu hơi lui lại một chút, Asmar mím môi, cố gắng cười: “Đương nhiên muốn.”
“Cụng ly.” Hắn nâng chén rượu không lên.
Asmar đưa chén gần đến môi.
Chén rất lạnh, rượu cũng rất lạnh, cậu cảm thấy trái tim phát run lên, nhưng rượu vào đến miệng thì như có hỏa thiêu, đẩy tất cả hơi nóng lên mặt.
Jesse nhìn gương mặt Asmar đã đỏ như táo, ánh mắt mơ hồ lắc lắc đầu, thản nhiên giải thích: “Ta nói có pha nước, nhưng không nói pha bao nhiêu.”
Ánh mắt Asmar mờ đi, tiếng động nghe được càng ngày càng xa, cứ như là từ thế giới khác truyền đến. Trong lúc ngẩn ngơ, cậu cảm thấy hình như mình được ôm lấy, bay bổng như nằm trên mây, gió nhè nhẹ thổi qua, chậm rãi len lỏi vào nơi nào đó.
Một lát sau, làn mây của cậu bay đi. Cậu rơi xuống mắt đất, nhưng là rơi xuống rất êm ái.
“Ryan…”
Cậu nghe được bên tay có tiếng Jesse nỉ non gọi.
Asmar há miệng, muốn nói, nhưng đầu lưỡi không cách nào tìm được cách phát âm. Ngay sau đó, có thứ gì mềm mại chui vào, cùng đầu lưỡi chơi đùa. Trong lòng rất ngứa ngáy, giống như có một sợ lông vũ đang chọc không ngừng.
Mềm mại đến mau, đi cũng mau, sự hư không đột ngột làm cậu không vui há to miệng. Cậu nghe có tiếng cười nhẹ, tiếng cười khiến cậu nguyện ý trầm luân không tỉnh.
“Ryan.” Tiếng gọi bên tai vẫn không ngừng.
Trước ngực Asmar lành lạnh, quần áo đang rời cơ thể.
“Jes…se?” Cậu nâng tay lên, quơ trong không trung. Cậu cảm thấy tay mình đã nâng lên cao, nhưng trong mắt Jesse, chỉ chưa được ba tấc.
Jesse bắt lấy tay cậu, đặt bên miệng, nhẹ nhàng cắn, “Mộng của ngươi, cũng là ta sao?” Tay còn lại linh hoạt cởi bỏ quần áo còn sót lại trên người Asmar.
Thân hình hoàn mỹ trắng bóc hiện ra trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn càng trầm.
Đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy thân thể Asmar, nhưng là lần cõi lòng hắn trào sôi nhất.
…
Ryan.
Ngón tay hắn từ cổ trượt xuống dưới, một lần lại một lần vuốt ve.
Có lẽ là vì ngứa, cũng có lẽ là vì lạnh, Asmar hơi ngọ nguậy.
Ánh mắt Jesse lóe ý cười, cúi xuống, để tóc rơi xuống ngực cậu, rồi dùng hai chân chậm rãi vuốt ve.
Hắn biết rõ điểm mẫn cảm của cậu, cũng biết rõ dùng lực thế nào có thể làm cậu thoải mái.
Quả nhiên, không bao lâu đã thấy nơi dưới thân Asmar đứng thẳng.
Ngón tay Jesse buông tay cậu ra, nghiêng người, dùng một tay lột quần áo mình ra, ngón tay chậm rãi ma sát nơi dục vọng.
Một ngàn năm cấm dục khiến thân thể Asmar cực kỳ mẫn cảm. Chỉ hơi khiêu khích, đã khiến cậu thở hổn hển, chân cọ vào nhau.
Bàn tay Jesse vẫn tới lui không ngừng.
Uống rượu vào, Asmar rất nhanh đạt tới cao trào.
Jesse buông tay, đôi môi ngậm lấy vành tai Asmar, cắn nhấm từng chút một, sau đó đưa ngón tay vào nơi khao khát đã lâu.
Asmar nâng chân lên, theo bản năng phối hợp hơi tách ra.
Jesse vừa lòng cười, ngón tay đưa vào càng sâu. Nóng bỏng lại căng chặt khiến dục vọng dưới bụng hắn càng nồng đậm, Như muốn phân tán bớt áp lực, hắn càng cắn mạnh lên vành tai kia.
“Ưm…” Asmar phản đối nhăn mi lại.
“Vẫn không hề thay đổi.” Jesse đột nhiên xoay người áp lên phía trên.
Asmar đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Jesse nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: “Dù là dùng thủ đoạn bỉ ổi, ta cũng muốn lại có được ngươi một lần.”
Ý thức Asmar tỉnh táo hơn một chút, “Jesse….”
“Đáp đúng rồi.” Jesse vừa cười, vừa đẩy mình vào nơi khát vọng đã kia.
“A!” Asmar hơi ngẩng đầu, hai tay tự nhiên bắt lấy tay hắn.
“Cả thói quen này cũng không… thay đổi.” Jesse chậm rãi đưa đẩy.
Bọn họ đã cách xa một ngàn năm, thế nên hiện giờ mất nhiều thử nghiệm mới có thể hoàn toàn thích ứng và quen thuộc đối phương.
“A…” Asmar hơi nghiêng đầu sang một bên, vùi sâu vào gối. Vẫn không trốn khỏi lòng bàn tay hắn sao?
Cậu không phân biệt nổi cơn sóng trong lòng mình là chán nản hay xấu hổ, nhưng rất nhanh, cậu cũng chẳng hơi đâu mà phân biệt nữa, vì Jesse đã đem cậu cuốn càng xa rồi!
Cậu không biết đêm đó bị đòi hỏi thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại, chân với eo đều tê hết cả.
Lần gần nhất bị như vậy là lần đầu tiên của cậu.
Cậu he hé mắt ra, trộm ngó phía bên cạnh.
Gối trống không, phòng cũng trống không.
…
Hắn lại ăn xong rồi chạy?
Asmar không thể tin trừng to mắt. Trước kia mỗi lần kết thúc, Jesse đều quắn đít lên chiều cậu ăn dụ cậu uống, để tranh thủ một ít phúc lợi khác. Chẳng lẽ lại…
Ký ức đêm qua từng chút một hiện lên trong đầu.
—— Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
—— Dù là dùng thủ đoạn bỉ ổi, ta cũng muốn lại có được ngươi một lần.
…
Hắn nói là một lần.
Lại có được ngươi một lần.
Cậu cố nhịn đau đứng dậy, mặc quần áo chạy ra cửa.
Trưởng lão Ghul đang đứng trước cửa nhà mình, thấy cậu đi ra, từ ái cười: “A, Jesse đã nói với ngươi rồi sao? Chuẩn bị xong?”
“Chuẩn bị cái gì? Nói cái gì?” Ánh mắt Asmar nhìn ông chằm chằm, giống như ông dám nói ra một câu không hợp ý mình, cậu sẽ xông tới bóp chết.
Trưởng lão Ghul làm như không thấy sự tức giận đó, chậm rãi nói: “Đại nhân Jesse bảo ta hôm nay đưa ngươi đến Thủy Tinh Thành. Tinh Linh vương Omedeto và Vương tử Lorodini đang chờ ngươi ở Thủy Tinh Thành.
Cái đầu Asmar bị gió sớm thổi cho bình tinh lại, “Jesse nói vậy?”
“Đương nhiên.” Trưởng lão Ghul sờ sờ lỗ tai, “Tuy ta đã già, nhưng chưa đến mức nghễnh ngãng.”
Asmar trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta muốn gặp Jesse.”
“Cái này…” Trưởng lão Ghul chần chừ.
“Ta muốn gặp Jesse.” Asmar cố chấp lặp lại.
Trưởng lão Ghul đột nhiên nhe răng cười, “Đương nhiên là được, Tộc trưởng đang ở trong vườn thuốc.”
Ông vừa dứt lời, Asmar đã chạy thẳng một mạch tới vườn thuốc.
Trưởng lão Ghul nhìn theo bóng cậu, lắc đầu cười: “Quả là người trẻ tuổi thừa tinh lực.”
Hôm nay vườn thuốc im lặng khác thường.
Đám người Nikola không có ở đấy, chỉ có một mình Jesse ngồi xổm trước khoảng vườn Asmar tự tay xử lý, chậm rãi trồng một loại hoa màu da cam.
“Jesse!” Asmar vọt vào.
Jesse quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
…
Một đường nôn nóng tới đây lại nghẹn lại. Dưới cái nhìn bình tĩnh như gương ấy, Asmar phát hiện mình thật đáng cười.
Cậu không phải toàn tâm toàn ý muốn về Tinh Linh giới sao?
Cậu không phải hận không thể mọc cánh bay đi khỏi Jesse sao?
Hiện tại tâm nguyện đã thành, đáng ra phải vui mừng khôn xiết mới đúng?
Dù là, dù là đêm qua cậu… nhưng chuyện như thế đâu phải là lần đầu.
Hơn nữa trước kia, cậu lần đầu rời đi, rất là sảng khoái. Rõ ràng là… đã thề không quay đầu lại.
Thân thể Asmar run lên nhè nhẹ, nắm tay siết chặt.
Ánh mắt Jesse chuyển từ gương mặt tới nắm tay cậu, mỉm cười nói: “Tới chào ta sao?”
Cổ họng Asmar như bị mười bảy mười tám cục bông ghèn vào, hầu kết rung chuyển mấy lần, vẫn không phát ra được tiếng “Ừ”.
Jesse phủ bụi đất trên người, đứng lên, “Thật ra, ta vẫn muốn chào hỏi ngươi tử tế.”
Asmar ngẩng đầu.
Lần trước ngươi đi rất vội vàng.” Tiếng Jesse như vọng lại tự nơi nào, khe khẽ lại xa xôi, “Ta thật sự nghĩ ngươi bị cướp bắt đi, lo lắng muốn phát điên. Thật ra, khi ta biết ngươi là Tam vương tử Tinh Linh giới cảm giác đầu tiên là thấy may mắn. May mà ngươi tự mình đi, mà không phải là đã gặp chuyện không thể trở về. May là người chạy trốn khỏi ta, chứ không phải tại ta bảo vệ ngươi không tốt…”
Đầu Asmar chậm rãi hạ thấp.
Hôm nay ánh mắt trời rất chói, chói lọi tới mức cậu không thể nhìn thẳng.
“Ta vẫn lấy làm tiếc, không thể từ biệt Ryan.” Jesse đứng ở đó, chậm rãi giang hai tay, “Thế nên, chúng ta cùng từ biệt nào.”
Ánh mắt Asmar chăm chăm nhìn mặt đất.
Đất đột nhiên có thêm mấy hạt nước.
Trời mưa à?
Cậu ngơ ngác nghĩ.
Nhưng vườn thuốc có mái mà, mưa sao rơi xuống được?
Jesse nhìn Asmar cứng đờ, hạ tay xuống, cười nói: “Nếu đã tạm biệt Ryan rồi, vậy hiện tại ta phải nói… Rất vui được biết ngươi Asmar.”
…
Hắn là Asmar sao?
Giữa bọn họ, chỉ là mới quen biết?
Tứ hắn nói là… từ nay về sau, trên thế giới không còn Ryan nữa sao?
Asmar cố gắng hô hấp.
Đây là việc tốt. Thế này tức là cậu đã có thể vứt bỏ chuyện cũ, một lần nữa bắt đầu. Tức là cậu đã thoát khỏi thứ gông xiềng tên “Jesse”. Tức là cậu đã cắt đứt với quá khứ, thanh thản theo đuổi Antonio…
Rõ ràng là chuyện tốt như thế, nhưng vì sao…
Trái tim cậu lại đau đến không thể hô hấp?
“Asmar…?” Jesse nhẹ nhàng gọi.
Asmar nhớ rất rõ, cả đêm qua, hắn cũng gọi như thế, nhưng người hắn gọi là —— Ryan!
Cậu đột nhiên xoay người, vội vã chạy về hướng ngược lại.
Cậu sợ đứng lại thêm chút nào nữa, chính mình sẽ tan vỡ mất.
Cậu rất sợ chết, nhưng càng sợ mình sẽ tan vỡ trước mặt người kia, khiến cho chút tôn nghiêm còn lại cũng mất hết!
Vườn thuốc yên lặng thật lâu.
Trưởng lão Ghul chắp hai tay đi ra, “Ngươi quyết định như thế thật sao?”
Nụ cười của Jesse biến mất. Vẻ thản nhiên phóng khoáng ban nãy không còn lại chút nào.
“Lần này đi rồi, ngươi muốn tìm hắn về e là khó càng thêm khó. Dẫu sao, những đứa ngốc như Mani không nhiều.” Trưởng lão Ghul thiện tâm nhắc nhở lần cuối.
“Ta là tộc trưởng Vu tộc. Dẫn dắt Vu tộc đối đầu Tinh Linh giới không phải là lựa chọn lý trí của một tộc trưởng.”
Trưởng lão Ghul nói: “Nhưng trơ mắt nhìn người yêu thương rời khỏi thế giới của mình, cũng không phải lựa chọn lý trí của một con nguời.”
Jesse quay người, nhìn cảnh trí bên ngoài cửa kính trong suốt hồi lâu, mới thở dài: “Đây là cách ta thương hắn lần cuối.”
Lần đầu tiên nụ cười không treo được trên mặt trưởng lão Ghul.
“Ta nhớ, hình như ta nhờ ngươi đưa hắn về.” Jesse thản nhiên nói.
“Đúng là như thế, nhưng lúc ta đến, hắn cả nhìn cũng không thèm nhìn ta. Nên ta nghĩ, có lẽ hắn không vội lắm.” Trưởng lão Ghul nhún vai.
Dù là không vội vã, nhưng trưởng lão Ghul vẫn đưa hắn về đúng hôm nay.
Trên đường đi, Asmar vẫn giữ im lặng.
Trưởng lão Ghul thầm thở dài: Hai đứa oan gia này cần trời đánh bao nhiêu lần, mới đem hết những băn khoăn trở ngại vớ vẩn trong đầu cháy sạch, rồi ngoan ngoãn ở với nhau đây?
Đến bên ngoài Thủy Tinh Thành, Trưởng lão Ghul vì đảm bảo cho mạng già của mình không bị ma pháp của Tinh Linh Vương đánh phá, nên nhìn thấy một đám tinh linh tai nhọn từ trong đi ra thì lập tức ra lệnh cho xe chạy trở về Vu tộc.
Omedeto và Lorodini tất nhiên không có lòng nào truy cứu. Với họ, có thể kéo Asmar về từ tay Vu tộc không chút thương tổn nào đã là chuyện may mắn. Dù sao chuyện năm đó đứa em nhà mình làm ra không được quang minh cho lắm.
“Asmar.” Omedeto nhìn Asmar vẫn ngây như phỗng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ lo lắng hiếm có. “Ngươi khỏe không?”
Asmar không nhúc nhích, không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu.
Lorodini mắt đột nhiên lộ đằng đằng sát khí, “Nghe nói Vu thuật Vu tộc có nhiều cách khiến cho người bị khống chế biến thành con rồi. Jesse không phải là…”
Nghe được tên Jesse, Asmar đột nhiên ngẩng đầu.
Tất cả tinh linh có mặt ở đó đều bị vẻ bi ai trên mặt hắn làm kinh sợ.
“Ngươi làm sao vậy?” Omedeto nhíu mày. Vì sao vẻ mặt hắn nhìn như là…
Asmar kinh ngạc nhìn họ hồi lâu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta đã trở về.”
…
Ngươi về thật rồi hả?
Omedeto và Lorodini đồng thời thầm bật ra câu hỏi này.