Đọc truyện U Linh Boss – Chương 26: Huyết tộc
(Thượng)
Một hành trình mới lại bắt đầu
Là một quản gia, Mario tuyệt đối có thể nói là đệ nhất quản gia, chẳng những giúp bọn họ chuẩn bị sẵn phòng VIP trong một khách sạn cao cấp, để họ thoải mái như ở nhà, còn đặc biệt lái xe chở hai người một vòng quanh Pari hưởng thụ cảnh đêm tuyệt vời ở đó.
Chính thức kê mông lên giường ngủ là lúc rạng sáng tầm hai giờ.
Đầu Vương Tiểu Minh vừa đặt xuống gối đã trực tiếp ngủ mê mệt như chết, đến quá trưa ngày hôm sau mới dậy.
Mặt trời bị bức màn che khuất nhưng một vài tia nắng nhỏ len lỏi qua bức tường thủy tinh, nhẹ nhàng soi rọi, ánh nắng vàng chiếu lên tấm chăn đang phập phồng theo nhịp thở, mềm nhẹ và ấm áp.
Vương Tiểu Minh tỉnh dậy mở to mắt liền bị vài tia nắng xuyên qua bức rèm chiếu thẳng vào. Cậu vươn tay che trước trán một hồi lâu mới chậm rãi thích ứng, sau đó quay lại nhìn sang bên cạnh giường, khuôn mặt ai kia vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Đừng thấy Baal lúc bình thường bộ dáng oai phong không ai bì nổi, nhưng khi hắn ngủ thật giống như một đứa trẻ thiên chân vô tà, trên khuôn mặt viết rõ bốn chữ đơn thuần vô tội.
Cậu nhịn không được muốn vươn tay ra vuốt tóc hắn.
Cùng là tóc đen như nhau, tóc của Vương Tiểu Minh có vẻ mềm mại còn tóc Baal thì y như tính cách của hắn, kiên cường mà kiêu ngạo.
Nhưng bàn tay mới vươn đến giữa không trung, lại chuyển sang hướng khác, Vương Tiểu Minh yên lặng nhặt một cọng tóc nhỏ rơi trên gối.
Trắng như bông, dưới ánh mặt trời, hơi hơi lấp lánh màu vàng nhạt.
…
Chưa gì đã có tóc bạc rồi.
Trái tim Vương Tiểu Minh vừa mới ngập tràn hạnh phúc và ấm áp lập tức lạnh tanh.
Phải chăng cậu đang sợ hãi điều gì? Càng không muốn già, không muốn chết lại càng già đi nhanh chóng.
Cậu còn có thể ngắm Baal như vậy được bao lâu nữa? Bọn họ còn có thể trải qua những buổi sáng như vậy được bao lâu nữa?
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Vương Tiểu Minh sửng sốt, mới phát hiện Baal không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang mở to hai mắt nhìn cậu. “Ta, ta chỉ đang nghĩ, sáng nay sẽ ăn cái gì?”
“Nói dối cái mũi sẽ dài ra đó.”
Vương Tiểu Minh theo bản năng che mũi lại. Nhìn thấy đôi mắt Baal cười híp thành một đường mới ngỡ ra mình quá ngây thơ rồi. Rất nhiều người khi nghe người khác nói những câu thế này đều sẽ cười người bị lừa quá ngây thơ, những lời lừa gạt đơn giản như vậy cũng bị mắc câu, nhưng thực tế thì, hành động của mỗi người đều là do bản năng nhanh hơn lý trí.
Baal vươn tay, nhặt lấy cọng tóc bạc từ khe hở của bàn tay khi cậu ôm lấy mũi, “Của ngươi sao?”
“Ừm.” Ánh mắt Vương Tiểu Minh buồn bã.
“Nguyên lai tóc của nhân loại có hai màu thế này.” Vẻ mặt Baal tỏ ra rất kỳ diệu.
“…” Vương Tiểu Minh giải thích, “Không phải có hai màu, mà theo thời gian tóc sẽ dần từ màu đen sang trắng.”
Baal nói: “Ta biết, bởi vì nhân loại có sinh lão bệnh tử.”
Vương Tiểu Minh hỏi: “Ngoại trừ nhân loại ra, những chủng tộc khác không có sinh lão bệnh tử sao?”
“Có. Bất quá vài chủng tộc cho dù có sinh lão bệnh tử, cũng vì sinh mệnh quá dài dẫn đến người ta xem nhẹ nó.”
Vương Tiểu Minh trầm mặc. Nhân loại vẫn tưởng sinh mệnh của mình so với các loại động vật khác hay ruồi bọ rắn rết đều dài hơn rất nhiều, nhân loại trên đời tuy không phải sống thọ nhất nhưng tuyệt đối chắng phải sinh vật đoản mệnh, thế nhưng bây giờ cậu mới biết được, đây chẳng qua là do trước kia tầm mắt của cậu quá hạn hẹp, kiến thức quá nông cạn mà thôi.
“Sinh mệnh của nhân loại dài khoảng bao nhiêu?” Baal hỏi.
“Rất hiếm người vượt qua được trăm tuổi.”
“Ngươi bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi ba.”
Baal nhíu mày, “Nói cách khác, ngươi nhiều nhất chỉ có thể sống được hơn bảy mươi năm nữa?”
Vương Tiểu Minh nhìn sợi tóc bạc trong tay hắn, buồn rầu nói: “Có lẽ chẳng sống lâu đến thế đâu.” Sớm như vậy đã có tóc bạc, có lẽ cậu thuộc nhóm người đoản mệnh rồi.
“Vậy ngươi không nên làm nhân loại mới đúng!” Baal đột nhiên ngồi bật dậy, tức giận nói.
Vương Tiểu Minh tự dưng thấy hắn tức giận sợ đến trợn mắt há hốc mồm.
Baal trong đầu nhớ lại khi trước hắn đã cho Vương Tiểu Minh tự lựa chọn. Thiên đường, địa ngục và nhân giới. Vương Tiểu Minh không hề do dự cuối cùng đã chọn cái này. Nếu hồi trước hắn không cho y lựa chọn, có lẽ hiện tại hắn cũng không phải đau đầu thế này.
Vương Tiểu Minh chậm rãi ngồi dậy, hai tay vô thức vò vò tấm ra trải giường nói: “Kỳ thật, ta nghĩ rất nhiều. Ta cảm thấy suy nghĩ trước đây của ta sai lầm rồi.”
Baal nhướn mày, “Nga?” Chẳng lẽ y đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị đi thiên đường hoặc địa ngục sao?
“Ta từng nói, ta không thể tưởng tượng ra sinh mệnh vĩnh hằng có thể theo đuổi cái gì.” Câu mà Vương Tiểu Minh nói hoàn toàn không phải cái mà hắn đang nghĩ, “Nhưng bây giờ ta đã biết, sinh mệnh vĩnh hằng có thể theo đuổi cái gì rồi.”
“Là cái gì?” Baal hỏi. Lúc trước Vương Tiểu Minh nói những lời này là lúc y vô cùng kích động. Vì vậy vấn đề đó hắn chưa từng nghĩ đến, thậm chí sau đấy cũng không nghĩ ra được đáp án.
“Chính là theo đuổi vĩnh hằng.” Vương Tiểu Minh nói một cách vô cùng kiên định.
Baal không tức giận nói: “Vô nghĩa. Đã có được vĩnh hằng, còn gọi gì là theo đuổi vĩnh hằng nữa?”
“Vĩnh hằng chỉ là sinh mệnh, cũng không phải vĩnh hằng của thứ ngươi muốn có hoặc đã có.” Vương Tiểu Minh cố gắng giải thích suy nghĩ trong đầu cậu, “Ý của ta là, một người nào đó hoặc một việc nào đó khiến ngươi hạnh phúc, ngươi sẽ tiếc nuối không rời, chỉ muốn lao tới giữ chặt nó đến thiên trường địa cửa, đến vĩnh hằng.” Chẳng trách sao tình ca luôn hở ra là động đến thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, nguyên lai là vì những người đã rơi vào trong sự ấm áp hạnh phúc của tình yêu sẽ không bao giờ chấp nhận được nỗi đau tột cùng khi đánh mất nó.
Ánh mắt sắc bén của Baal lướt kỹ từng tấc da tấc thịt trên mặt cậu, “Hạnh phúc của ngươi là?”
Trong lòng đang vô cùng bối rối. Vương Tiểu Minh cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, tấm ra giường trong tay cậu đã bị mồ hồi thấm ướt đẫm.
“Sao?” Baal thúc giục.
“Ta muốn,” bất cứ giá nào, bằng bất cứ giá nào. Vương Tiểu Minh không ngừng cổ vũ chính mình, sau đó giọng run run nói, “Ta muốn mỗi sáng đều cùng ngươi ngắm bình minh.”
Baal nhìn thái dương bên ngoài đang dần ngả về tây, im lặng không lên tiếng.
Vương Tiểu Minh tựa hồ cũng thấy thổ lộ kiểu này văn chương nhẹ nhàng quá, cắn răng dùng giọng điệu của chiến sĩ đoạn tụ nói: “Ta muốn cùng ngươi ngủ đến vĩnh hằng!”
“…” Khuôn mặt của Baal dưới ánh mặt trời giống như một pho tượng. Hoàn mỹ… nhưng đần thối.
Cậu nói?
Cậu nói…
Cậu nói rồi.
Vương Tiểu Minh vùi đầu vào đống chăn trước mặt.
Cậu nói ra mất rồi!
“Ngươi…” Baal rốt cục đã khôi phục lại biểu tình, “Không muốn làm người?”
…
Vương Tiểu Minh đột nhiên ngẩng đầu.
Nếu hiện trường còn có thêm một kẻ thứ ba, nhất định sẽ phát hiện giờ phút này đang diễn ra một đoạn hội thoại vô cùng quỷ dị. Bất quá hiện trường không có bên thứ ba, hai đương sự ở hiện trường không hề phát hiện ra đối thoại của mình có vấn đề gì.
“Ta muốn mãi mãi ở bên ngươi.” Mặt của Vương Tiểu Minh cũng hồng y như ngón chân cậu bây giờ, “Ta biết như thế chẳng khác nào là được một tấc lại lấn một thước, ta cũng hiểu ngươi đã nói chỉ bên ta một đời. Bất quá, ta vẫn nghĩ nên nói ra hết suy nghĩ trong lòng. Thành công hay không ta không thể quyết định, nhưng tranh thủ thời gian là thứ duy nhất ta có thể làm. Ta không muốn khi ta già rồi chết đi, sẽ hối hận chỉ vì nhút nhát mà hôm nay không dám nói ra.”
Baal im lặng.
Trong lòng Vương Tiểu Minh xấu hổ, cười gượng nói: “Kỳ thật, ta chỉ muốn biểu đạt hết suy nghĩ trong ta thôi, không phải là đòi hỏi. Ngươi nghe rồi chế giễu cũng được, lên mặt cũng được, nghe xong cũng không cần để tâm làm gì. Thật sự, ta rất tham lam. Chỉ thế này thôi ta đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Cho dù mỗi ngày buổi sáng ăn bánh quẩy, giữa trưa ăn bánh quẩy, buổi tối cũng ăn bánh quẩy, cho dù ăn cả đời…” Cậu nói năng lộn xộn, căn bản cũng chẳng hiểu đang nói cái gì.
Baal đột nhiên nhích qua ôm chầm lấy cậu, giữ chặt cậu trong ngực, “Nói ra rồi, phải chịu trách nhiệm đó.”
“A?” Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng suy nghĩ của Baal lại rẽ sang hướng khác, “Không làm nhân loại, làm cái gì được đây?”
“Ha, có phải ta nên chết một lần nữa rồi xuống địa ngục không?” Vương Tiểu Minh lo lắng hỏi. Bởi vì đã từng xuống địa ngục một lần, cho nên với chuyện xuống địa ngục hay không cậu chẳng còn sợ như trước đây nữa, hiện tại cậu chỉ sợ đau đớn vô cùng trước khi chết.
“Ngươi thích xuống địa ngục sao?”
“Cũng được.” Nhớ tới cái nơi không hề có ánh mặt trời, tuyệt đối không tính là thích, nhưng cậu tin tưởng mình có thể thích nghi được. Thạch Phi Hiệp còn có thể vì Isfel mà chấp nhận cả đời ở con thuyền Noah, cậu chẳng lý nào lại không thể.
Baal khóe miệng cong lên, “Miễn cưỡng không ý nghĩa.”
“Ta không hề miễn cưỡng.” Vương Tiểu Minh vội vàng nói, “Chỉ cần ở bên ngươi, nơi nào cũng được.” Được Baal cổ vũ cho việc thực hiện ước mơ, cậu không muốn nửa chừng cắt ngang nó.
Baal trầm ngâm nói: “Làm Huyết tộc đi.” Ngoại trừ thiên đường địa ngục ra, chỉ có Huyết tộc mới có thể biến nhân loại thành đồng loại, và đồng thời Vương Tiểu Minh có thể ở lại nhân giới nơi y thích nhất. Hắn tuy rằng được xem như thủy tổ của Thấu Minh nhân, nhưng đó là vì bản thân Thấu Minh nhân đã là bộ tộc trường sinh, hắn chỉ ban cho bọn họ năng lực trong suốt thôi. Về phần tinh linh, Titan, người lùn, các tộc khác đều do trời sinh ra thế.
Vương Tiểu Minh lần này thật sự vô cùng sợ hãi. Cậu lắp bắp nói: “Ta không muốn uống máu người đâu.” Cậu thật sự là muốn suốt đời, muốn mãi mãi được ở bên Baal, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ quay đầu hãm hại đồng loại của mình.
“Chỉ có những huyết tộc cấp thấp mới phải trải qua một kiếp hút máu để sống. Một Huyết tộc cao cấp chân chính không cần phải uống máu cũng sống được, thực tế thì ngoài việc có thêm năng lực của Huyết tộc và bất tử ra, chúng không khác gì nhân loại bình thường.” Baal nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, lạnh nhạt chế giễu, “Quả không hiểu nổi, rốt cục kẻ mà thần thực sự yêu mến là Abel hay Cain đây.”
Vương Tiểu Minh vẫn đang hoài nghi, “Nhưng mà…” Cậu nhớ là cấp bậc của Huyết tộc rất quy củ, còn liên quan đến cái gì mà thánh chiến giữa các gia tộc. Nếu cậu biến thành Huyết tộc, có phải là cậu cũng sẽ bị dính líu đến mấy cái đó không? Tưởng tượng đến viễn cảnh sau này mình phải tham gia giết chóc, sắc mặt cậu không khỏi trắng bệch.
Baal chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm sự của cậu, nói: “Huyết tộc nhị đại không cần phải tham gia ba cái trò nhàm chán như vầy.”
“Huyết tộc nhị đại?” Vương Tiểu Minh trừng lớn hai mắt. Nếu cậu nhớ không lầm thì Gin tựa hồ cũng chỉ là tam đại.
“Chứ ngươi nghĩ sao?” Baal nhướn mày. Cho dù Cain cũng chỉ miễn cưỡng đủ tư cách mà thôi. Tưởng tượng đến trên cổ Vương Tiểu Minh về sau bị một gã Huyết tộc cắn lên, cơn tức của hắn ức chế không được mà sôi ùng ục.
Vương Tiểu Minh lo lắng hỏi: “Thật sự ta sẽ không cần uống máu sao?”
“Ngươi rất muốn uống hả?” Để y bị người khác cắn một ngụm đã là cực hạn của hắn, lẽ nào y còn muốn đi cắn người khác?
Vương Tiểu Minh cuối cùng ý thức được người nào đó chuẩn bị xì khói trên đỉnh đầu, vô cùng chân thành an ủi hắn: “Ngươi yên tâm, cho dù ta thật sự trở thành kẻ như Hạng Văn Kiệt, ta cũng sẽ không cắn ngươi đâu.” Cậu trong lòng yên lặng thề, vạn nhất cậu giống như Hạng Văn Kiệt sơ ủng thất bại, cậu nhất định sẽ tự chấm dứt chính mình. Trên đời này người ta thà rằng chính mình chết đi, cũng không chấp nhận làm người kia tổn thương dù chỉ là một cọng tóc.
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến y?” Baal dừng một chút, lại nhíu mày nói, “Còn nữa, ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy ngươi có thể cắn được ta?” Cho dù là Cain, hắn cam đoan còn chưa cắn đến được.
Vương Tiểu Minh đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, “Nguy rồi!”
“Đúng là hỏng bét rồi đó.” Rốt cục đã nhận ra hắn đang tức giận sao? Hừ!
“Hạng Văn Kiệt sáng nay ăn cái gì?” Sẽ không phải tóm lấy ai đó mà hút máu chứ? Vương Tiểu Minh vội vã đứng dậy mặc quần áo.
Baal: “…” Hắn đột nhiên rất muốn ăn thịt dơi.
(trung)
—
Một hành trình mới lại bắt đầu
Tình trạng hiện tại của Hạng Văn Kiệt có chút rắc rối. Vốn là là đời thứ mười sáu nay thoắt cái đã tiến lên đời thứ sáu, tuy nói là máu dung hợp, nhưng mà sức mạnh bên trong cơ thể lại bài xích nhau kịch liệt.
Vương Tiểu Minh gom góp vốn tiếng Anh từ nhỏ tới giờ mới dùng đến, khoa chân múa tay cả nửa ngày mới vất vả mời người phục vụ ra khỏi cửa, phát hiện Hạng Văn Kiệt một nửa người núp dưới gầm giường, nửa người còn lại treo trên giường, không ngừng run rẩy.
Người phục vụ cũng nói tiếng Anh bập bẹ hỏi: “Ngài ấy không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ hay không?”
Vương Tiểu Minh vừa nói NO, vừa đuổi anh ta ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa cái rầm, ngăn không cho anh ta tò mò hỏi han.
Tựa hồ nghe thấy trong phòng im lặng lại, Hạng Văn Kiệt chậm rãi thò đầu ra khỏi gầm giường, ngỏng cổ dậy.
“Anh không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?” Vương Tiểu Minh ngồi chồm hỗm hỏi. Đương nhiên, cậu đang nói bằng tiếng Trung.
Trong cổ họng cậu ta ra phát ra âm thanh khanh khách quái dị, sau đó ngẩng đầu.
Vương Tiểu Minh hoảng sợ nép vào góc tường.
Khuôn mặt Hạng Văn Kiệt như thể vừa mới trang điểm trát phấn quá đà, trắng xanh, chỉ có cặp mắt đỏ au như mắt thỏ, hơn nữa lại còn thoáng ẩn thoáng hiện lên vẻ yêu dã. Hai răng nanh chìa ra ngoài môi, răng trắng đục và môi đỏ tươi đối lập mãnh liệt.
Tay Vương Tiểu Minh vụng trộm cào cào vào tường, nhẹ giọng gọi: “Baal…” Mới nãy đúng là cậu có lo lắng khi biến thành quỉ hút máu sẽ như vầy, nhưng cũng chỉ là tưởng tượng trong lòng thôi, không nghĩ lại lập tức nhìn thấy bộ dạng quỉ hút máu của Hạng Văn Kiệt.
Cậu nhìn Hạng Văn Kiệt chống tay vào giường, chậm rãi đứng dậy, tim sợ hãi vọt lên tận mắt.
Thời điểm thế này hẳn là cậu nên cao giọng kêu cứu chứ nhỉ?
Vương Tiểu Minh khẩn trương hai chân run lẩy bẩy.
Nhưng mà nếu kêu cứu lớn quá nhất định sẽ bị người ngoài nghe thấy, nếu để người ta nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Hạng Văn Kiệt, không đánh chết cũng sẽ bắt cậu ta về nghiên cứu. Như vậy khi cậu trở về làm sao giải thích với Hạng Văn Huân đây?
Thế nhưng… cậu ta cứ sáp lại gần mình làm gì?
“Cứu với!” Vương Tiểu Minh bất giác hét lên. Dù gì thì bảo trọng tính mạng vẫn quan trọng hơn, chuyện gì tới tính sau!
Baal như gió lốc xuất hiện giữa hai người, sau đó thong thả vươn tay búng nhẹ lên trán Hạng Văn Kiệt. (siu nhưn là thế này)
“Nga!” Hạng Văn Kiệt đau đớn ngồi thụp xuống.
Vương Tiểu Minh bắt lấy vạt áo của Baal, “Cậu ta sau thế?”
“Chắc đến bữa ăn rồi.” Baal cười lạnh lẽo liếc nhìn Hạng Văn Kiệt.
Hạng Văn Kiệt đơ người rùng mình một cái, “Ta, răng nanh của ta, không thu lại được… Ta chỉ muốn hỏi, sao thu được đây?” Hơn nữa hai cái răng này vô cùng sắc nhọn, lúc cậu nói chuyện không cẩn thận một cái là tự cắn vào môi mình. Cậu còn không rõ hai cái răng này có độc hay không, lỡ như mà có thật á, chẳng lẽ cậu sẽ trở thành quỉ hút máu đầu tiên bị chết vì chính độc của mình ư?
Vương Tiểu Minh chỉ chỉ răng nanh của cậu ta, “Không thu lại được hả? Vậy anh làm thế nào mà nó chìa ra vậy?”
Hạng Văn Kiệt vẻ mặt đau khổ nói: “Ta cũng không biết, tự dưng đang ngủ nửa đêm tỉnh lại thành ra vầy, hơn nữa…” Trong cổ họng của cậu lại phát ra âm thanh quái dị, “Bây giờ nuốt nước miếng cũng rất khó nha.”
…
Cho nên âm thanh quái dị ban nãy cậu ta phát ra chính là do nuốt nước miếng?
Vương Tiểu Minh lôi kéo tay Baal, “Ngươi dạy anh ta đi?”
“Ngươi cảm thấy ta giống Huyết tộc chắc?” Baal liếc mắt nhìn cậu.
“Hay là,” Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ, “Ngươi thử bày cho anh ta cách thu cánh đi? Có lẽ răng của Huyết tộc và cánh của đọa thiên sứ cũng không khác nhau lắm đâu ha?” (lạy em :-j)
Baal khinh thường nói: “Giống với cái thứ sinh vật cấp thấp như Huyết tộc á?”
Vương Tiểu Minh: “…” Hình như mới nãy ai kia còn đề nghị cậu nên biến thành sinh vật cấp thấp trong miệng hắn a.
Hạng Văn Kiệt đột nhiên ra sức gãi mặt, đem khuôn mặt ban đầu trắng như tuyết cào ra mấy đường hồng hồng xiên vẹo trên mặt.
“Anh làm sao vậy?” Vương Tiểu Minh hỏi.
“Ngứa, rất ngứa.” Hạng Văn Kiệt có một loại xúc động dâng trào, chỉ hận một nổi không thể lột da mặt xuống được.
“Nếu cứ cào như vậy mặt sẽ xước ra đó.” Vương Tiểu Minh muốn ngăn cản rồi lại không dám tiến lên, cuối cùng đành phải lay lay cánh tay của Baal nói, “Chúng ta đi tìm Edwin đi?”
Baal tùy tiện bỏ Hạng Văn Kiệt vào trong không gian, “Đi thôi.”
Đợi Vương Tiểu Minh ngồi lên xe, còn tưởng Baal sẽ tiêu sái đứng bên cạnh không khác gì người bình thường.
Lưng của Vương Tiểu Minh dính chặt vào ghế dựa, cả xe bus giống như mới uống thuốc kích thích, hoàn toàn vượt ra khỏi tuyến đường bình thường, giống như đang bay trên đường.
Hành khách trên xe sớm đã bị dọa đến choáng váng, hai thanh niên gan dạ vọt tới trước mặt tài xế chất vấn.
Tài xế hai chân nhũn ra nhích dần khỏi ghế lái…
Xe bus vẫn lao băng băng như cũ.
Trên xe ngay cả một tiếng hét sợ hãi cũng không có, tất cả đang chìm trong hoảng loạn cực độ.
“Baal…” Vương Tiểu Minh dựa vào trong ngực hắn, “Chúng ta không đi bằng cách khác được sao?” Có lẽ ngôn ngữ của cậu và các hành khách khác là bất đồng, nhưng chung quy vẫn có chút đồng cảm. Nhìn bọn họ sợ muốn ngất đi, cậu cũng không khỏi khó chịu. Hơn nữa, chuyện này tuy không phải do cậu bày ra nhưng không phải không liên quan tới cậu.
Baal hơi nheo mắt, “Hả? Ngươi muốn chúng xuống đường đẩy xe sao?”
“A?”
“Như vậy chậm lắm.” Baal phủ quyết. Từng được bọn Mario, Winston kéo xe cho một lần, hắn vẫn thấy tốc độ như vậy là ổn nhất.
Vương Tiểu Minh: “…”
Hơn nửa tiếng sau, xe điên rốt cục đã chịu dừng lại.
Nhưng dây thần kinh của các hành khách trên xe không những không thả lỏng lại càng thắt chặt thêm. Bởi vì trước mặt bọn họ chính là, một tòa thành cổ kính đứng sừng sững ở đó.
Một nơi thế này luôn làm người ta sinh ra rất nhiều liên tưởng, mà thời khắc như vầy, liên tưởng đó tuyệt đối chẳng có chút liên hệ nào với hai chữ “lãng mạn” đâu.
Tiếng thét chói tai giống như tên bắn, vang lên từ xe bus truyền đến mọi ngóc ngách trên núi.
Vương Tiểu Minh và Baal còn chưa đứng dậy, cả đám hành khách đã như thủy triều cuốn sạch, chỉ để lại hai phía trước sau cửa mở toang hoang, gió lùa lạnh lẽo.
“Hơ, đến rồi.” Sau một lúc lâu, Vương Tiểu Minh mới phun ra một câu như vậy.
Baal đứng dậy đỡ cậu xuống xe.
Cánh cổng cổ kính chậm rãi mở sang hai bên.
Mario nghiêm chỉnh trước cổng, giống như sáng sớm đã đợi ở đây, “Hoan nghênh Baal đại nhân, Vương Tiểu Minh tiên sinh.”
Baal đi đến trước mặt hắn, ánh mắt hơi hơi nheo lại, “Ngươi biết chúng ta sẽ quay lại sao?” Nói cách khác, bọn chúng biết Hạng Văn Kiệt có vấn đề?
Mario còn chưa kịp nói tiếp, Edwin đã ung dung bước từ trên lầu xuống, cùng một cái mặt lại làm cho người ta cảm nhận khác nhau. Đến cả Vương Tiểu Minh cũng có thể nhận ra, ánh mắt hay đến từng lỗ chân lông trên mặt hắn cũng toát ra vẻ phong tình mị người. (Bởi mới làm cái chiện khiến tinh thần khôg khỏi sảng khoái a :”>)
Edwin đi đến giữa phòng khách, liếc đến xe bus trước cổng, mỉm cười nói: “Các ngươi thật sự khách sáo quá, còn đem cả lễ vật đến tạ lễ.”
Vương Tiểu Minh nhìn ra theo hướng xe bus, mồ hôi chảy ròng ròng cười nói: “Có lẽ có lẽ thế.”
Baal lôi Hạng Văn Kiệt từ trong không gian ra, trực tiếp quăng xuống trước mặt hắn.
Edwin chuyển tay, lại bỏ cậu ta ra ghế sofa gần cửa sổ.
“Xử lý đi.” Baal lạnh lùng nói.
Edwin nhìn Hạng Văn Kiệt đầu óc choáng váng, mỉm cười nói: “Rất hiếm người nào chỉ mới thí nghiệm một lần đã thành công.”
Rõ ràng là nụ cười nhìn qua rất ôn hòa, nhưng rơi vào trong mắt Vương Tiểu Minh lại là một loại hàn ý khó nói nên lời, “Vậy có cách nào giải quyết không?”
“Tiếp tục làm thí nghiệm.” Edwin thực vô lương nói ra đáp án.
Vương Tiểu Minh nhìn về phía Baal.
Baal nói: “Huyết tộc rất khó chết.”
…
Này là cam đoan sao?
Vương Tiểu Minh do dự nhìn Hạng Văn Kiệt.
Edwin nói: “Yên tâm, thành viên của McCorvey không thể nào không vượt qua một chút thử thách cỏn con như vầy.”
Hạng Văn Kiệt ngồi trên sofa ngước đầu nhìn, “Ngươi đang nói về ta sao?”
“Đương nhiên.” Tuy câu hỏi này thật ngớ ngẩn, bất quá trước mặt Baal và Vương Tiểu Minh, Edwin vẫn phải nhẫn nhịn trả lời.
Hạng Văn Kiệt vẻ mặt cầu xin: “Ta có thể không gia nhập được không?” Cậu chẳng biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm thấy máu trong cơ thể mình không ngừng đấu đá sinh ra phản ứng này nọ, trong đó phản ứng mạnh mẽ nhất nhắc nhở cậu rằng, gã quý tộc nhìn rất ôn hòa trước mắt này kì thật là một người cực kỳ nguy hiểm.
Edwin nói: “Huyết tộc tuy trường sinh, nhưng không có nghĩa là bất tử.”
Hạng Văn Kiệt sắc mặt trắng nhợt.
Vương Tiểu Minh lại tưởng hắn ám chỉ đến quá trình thí nghiệm thực tế có nguy hiểm, lo lắng hỏi: “Nguy hiểm lắm sao? Vậy xác suất thành công thực sự là bao nhiêu phần trăm?”
“Một trăm phần trăm. Ta cam đoan đấy.” Edwin nói.
…
Vương Tiểu Minh bị hai câu trước sau mâu thuẫn của hắn làm rối bời.
Hạng Văn Kiệt nói: “Ta muốn gặp anh ta trước đã.”
Edwin nói: “Chờ ngươi sau khi thân thể hoàn toàn bình phục rồi, bất cứ lúc nào ngươi muốn cũng có thể đi, bất quá hiện tại, ngươi tốt nhất nên ở yên đây. Đỡ phiền ta phải giải quyết nhiều người liên quan.”
Baal nói: “Y có khuynh hướng cắn người sao?”
Edwin nói: “Sản phẩm thất bại đương nhiên có khiếm khuyết.”
‘Sản phẩm thất bại’ câm nín gục mặt xuống, ngồi về lại sofa.
Baal nói: “Tóm lại, ngươi giải quyết đi.”
Edwin tương đối khoan dung với hành vi bá đạo của hắn, “Xin yên tâm.”
“Còn có một việc.” Baal nói, “Ta muốn tham gia đêm hội máu tươi.”
Edwin hơi sửng sốt, “Ta có thể hỏi vì sao không?”
“Không thể.” Giọng Baal lạnh lùng phủ quyết.
Edwin không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Như vậy ta chỉ có thể chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Sắc mặt Baal nhất thời băng lãnh.
Khóe miệng Edwin hơi hơi giơ lên nhưng trong mắt vẫn kiên trì không chủ động, “Đêm hội máu tươi là ngày hội vô cùng quan trọng của Huyết tộc. Trong khoảng thời gian này cũng không hoan nghênh người ngoài tới gia nhập.”
Vương Tiểu Minh bị khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người làm hoảng sợ, vội hoà giải: “Chúng ta kỳ thật là vì…”
“Ta không hứng thú với huyết tộc.” Baal cắt ngang lời cậu. Có nói rõ nguyên nhân hay không chẳng quan trọng, nhưng hắn không thích cảm giác bị người ta nắm đằng chuôi. Huống chi chỉ là một gã Huyết tộc đời thứ năm cỏn con.
Edwin nhướng mày.
Baal nói: “Ta chỉ muốn tìm Cain.”
Edwin trầm ngâm nói: “Lấy thực lực của Baal đại nhân, vào được Ngưng Dạ Cung ở Huyết tộc giới chẳng thành vấn đề. Trừ phi…” Ánh mắt hắn quét về phía Vương Tiểu Minh. Trừ phi mang theo một nhân loại không hề có năng lực tự bảo vệ mình.
Baal hừ lạnh nhưng không phủ nhận.
Đang yên đang lành mà dẫn một nhân loại đi Huyết tộc giới tìm Cain, duyên cớ bên trong Edwin cũng đã đoán được, “Nếu như vậy, ta đương nhiên rất vui lòng tương trợ. Dù sao chỗ trống hằng năm của McCorvey tham gia đêm hội máu tươi còn rất nhiều.”
Baal thấy hắn hợp tác như vậy, sắc mặt lập tức dịu xuống.
Vương Tiểu Minh đột nhiên nhìn về phía cầu thang, hiếu kỳ hỏi: “Winston đâu? Không phải hôm qua anh ấy đã nhận lời ở lại mừng sinh nhật với anh sao?”
Edwin cười nói: “Ngày hôm qua hắn rất cao hứng, cho nên giờ còn chưa dậy nổi.”
…
Nhớ tới lời Mario nói tối qua, Vương Tiểu Minh hoang mang suy nghĩ: Chơi vui đến vậy sao?
(hạ)
—
Một hành trình mới lại bắt đầu
Baal chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải nhẫn nhịn giả trang thành Huyết tộc trà trộn vào Huyết tộc giới. May cái là trước kia hắn bận quậy tanh bành ở thiên đường và địa ngục, sau này bị biến thành linh thể lại loanh quanh luẩn quẩn ở Nguyên thù giới và nhân giới cho nên hầu hết Huyết tộc đều chưa từng gặp qua hắn. Edwin cũng nhờ chú ý tới quan hệ giữa hắn và Winston nên mới biết được thân phận thật của hắn.
Quan trọng nhất là, dung mạo và khí chất của hắn mà trà trộn vào Huyết tộc cũng đủ để mắt cá… à không, là trân châu xen lẫn mắt cá.
—— đương nhiên, bản thân hắn tuyệt đối không bao giờ thừa nhận chuyện đó.
Vương Tiểu Minh ngồi trong xe, quay đầu sang nhìn Baal mặc một thân áo bành tô màu đen, đầu đội mũ lông, trong tay chống một cây trượng gỗ cổ, khẩn trương nói: “Chúng ta liệu có bị phát hiện không?” Vì sao cậu cứ có cảm giác Baal sẽ xòe cánh ra bất cứ lúc nào? “Nhỡ ta diễn không được tự nhiên thì làm thế nào bây giờ?”
Do từ trường đặc thù của Huyết Dạ Sơn, ngoài thần lực của thần ra, tất cả năng lực khác đều mất tác dụng, không gian của Baal cũng thuộc phạm vi đó, cho nên Vương Tiểu Minh muốn vào được Ngưng Vọng Cung chỉ có thể dùng hai chân mà đi vào.
“Hầu hết Huyết tộc đều dưỡng huyết nô, McCorvey cũng không ngoại lệ. Cứ duy trì khuôn mặt sợ hãi như bình thường là đủ để hỗ trợ diễn viên chính rồi.” Edwin đứng bên ngoài xe ngựa, trong tay đang cầm một tấm khăn quàng cổ họa tiết caro màu nâu sẫm, “Nhiệt độ ở Huyết tộc giới thấp hơn nhân giới rất nhiều, choàng thêm cái này.”
“Cám ơn.” Vương Tiểu Minh hai tay nhận lấy khăn quàng cổ.
Baal liếc mắt, có chút khó chịu nhưng vẫn cố không dời mắt khỏi khuôn mặt của Edwin.
“Thứ này cần cho ngươi.” Edwin đưa một cái hộp cho hắn, khóe miệng nhịn không được bật cười.
Baal cầm lấy, cũng chẳng buồn xem là cái gì liền trực tiếp quẳng vào trong không gian.
“Vậy thì, ta chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.” Edwin cười tủm tỉm đang định đóng cửa lại.
Vương Tiểu Minh đột nhiên lấy tay chặn cửa, “Hạng Văn Kiệt cậu ta…”
“Ta sẽ chiếu cố đến y nhiều hơn.” Edwin cười khiêm tốn.
“Xin nhờ cả vào anh.” Vương Tiểu Minh nói rất chân thành.
“Yên tâm.” Edwin rốt cục đóng cửa lại.
Hiện tại là nửa đêm —— là lúc con đường nối giữa Huyết tộc giới và nhân giới mở ra.
Bầu trời u tối.
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, ngước mắt nhìn tòa thành.
Tòa thành cao ngút như thể một người khổng lồ đứng sừng sững nơi đó, so với màn đêm còn u ám hơn, trong ngực cậu tự dưng thấy khó chịu.
“Làm sao vậy?” Baal búng tay, một đám dơi con bám vào nóc xe từ từ nhấc bổng nó lên.
“Ta bây giờ mới cảm thấy toà thành này thật có chút âm u. Edwin và Mario ở đây tịch mịch quá nhỉ.” Thân thể Vương Tiểu Minh không kìm lòng được nhích về phía hắn.
Baal vươn tay kéo cậu vào trong ngực.
“Bất quá hiện tại có Winston và Hạng Văn Kiệt ở đó, hẳn là sẽ rất vui ha?” Vương Tiểu Minh lạc quan suy nghĩ.
Baal từ chối cho ý kiến.
Sương mù trước mắt ngày càng dày đặc, một mảnh u ám xám xịt giống như mây đen.
Vương Tiểu Minh thấy xe chậm rãi tiến vào màn sương đen ngòm, trong lòng lại càng thêm khẩn trương, bàn tay bám chặt lấy Baal cũng rịn rịn ra một tầng mồ hôi.
“Ngươi đang sợ cái gì?” Baal nhíu mày. Hồi trước đi máy bay còn cao hơn mây cũng không thấy y khẩn trương như vậy.
Vương Tiểu Minh lo lắng quay lại, hai hàng lông mày cơ hồ nhíu lại thành một đường, “Ta sợ liên lụy đến ngươi.”
Baal không tức giận nói: “Huyết tộc ngoài Cain có chút năng lực ra, những kẻ khác ai có thể liên lụy đến ta chứ?”
“Vậy lỡ là chính Cain thì sao?”
“Hắn chưa bao giờ rời khỏi Ngưng Vọng Cung,” Baal vẻ mặt không sao cả nói, “Hơn nữa hắn rất ít khi đánh nhau. Lúc nhị đại và tam đại xảy ra một trận đại chiến hắn còn chẳng buồn bước khỏi nơi đó để ngăn cản.”
“Nhị đại và tam đại có chiến tranh sao?” Vương Tiểu Minh trên mặt lộ vẻ tò mò.
Baal thấy cậu đã phân tán lực chú ý, liền giải thích: “Vì tranh quyền.”
“Nhưng mà Huyết tộc không phải rất chú ý đến huyết thống và vai vế sao?” Ở nhân loại từ lâu đã xem nhẹ vai vế cho nên Huyết tộc kiên trì chú trọng đến vai vế cũng đã là một chuyện đáng kinh ngạc rồi.
“Tam đại là ngoại tộc. Sức mạnh của bọn chúng hoàn hảo hơn so với nhị đại.” Baal nói, “Hơn nữa số lượng của tam đại đông gấp bốn lần.”
“…” Vương Tiểu Minh cảm thấy thất vọng với Huyết tộc rồi, có lẽ, ngay cả Gin trốn chui trốn lủi ở tận con thuyền Noah cũng dính vào chuyện này.
Như thể nhận ra sự thất thần của cậu, Baal hiếm khi giải vây cho thành viên của con thuyền Noah, “Gin lúc đầu thuộc phái trung lập, sau khi bị kẻ khác cố tình hãm hại mới phải lao vào chiến tranh.”
“Tựa như tự vệ hả?” Nếu nói như vậy cũng không thể trách hắn.
“Tự vệ?” Baal ngạc nhiên.
…
Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Sau một lúc lâu.
Baal vội ho khan một tiếng, “Đại khái là thế.” Dù sao thành viên của con thuyền Noah có mặt mũi hay không cũng chả liên quan tới hắn, cho dù là… vì tự vệ nên phải gia nhập chiến tranh cũng không có gì nghiêm trọng.
Vương Tiểu Minh đột nhiên nói: “Chúng ta tập lại kịch bản một lượt đi?”
“Kịch bản?”
“Chính là thân phận của ngươi và ta a.” Vương Tiểu Minh ở trong bụng thầm duyệt lại một lần, sau đó mở miệng nói, “Ngươi tên là Edward • Louis • McCorvey, là huyết tộc đời thứ sáu. Từng là một gã họa sĩ phiêu bạt được Edwin để mắt tới, cho nên mới gia nhập gia tộc McCorvey.”
“…” Baal đối với thân phận họa sĩ lang thang tự dưng ở đâu chui ra của mình vẫn có chút bài xích.
Vương Tiểu Minh nói: “Ta là sinh viên Trung Quốc đến Pháp du lịch, tên là… Vương Tiểu Minh. Tại sao ta không cần đổi tên chứ?”
Baal nói: “Bởi vì bọn chúng không rảnh mà sang tận Trung Quốc tìm hiểu lý lịch của ngươi đâu.”
Vương Tiểu Minh vẫn cảm thấy hơi bất an, “Huyết tộc có thể xài phép thuật hay mấy trò nguyền rủa linh tinh gì không? Chỉ cần biết được tên của đối tượng ấy?”
“Nếu có thì bọn chúng đã sớm thống nhất cửu giới rồi.”
“Vậy thì may quá.” Vương Tiểu Minh thoáng an tâm, nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại nói tiếp, “Đúng rồi, chúng ta quen nhau như thế nào? Gặp nhau ở Khải Hoàn Môn hay là tháp Eiffel?”
“Khải Hoàn môn.”
“Chỗ ngồi thì sao?”
“… Tháp Eiffel đi.”
“Tầng trên hay dưới đất?”
“Tầng trên.”
“Tầng bao nhiêu?”
“…” Baal hít một hơi thật sâu, “Thôi thì dưới đất vậy.”
“Ngày mấy tháng mấy?”
“… Ngày hôm qua.”
“Buổi sáng hay…”
“Buổi sáng!” Trên trán Baal gân xanh bắt đầu nhảy giựt giựt.
“Mấy…”
“Năm giờ.”
“…” Vương Tiểu Minh tim đập mạnh, loạn nhịp nói, “Chúng ta sáng sớm năm giờ đi tháp Eiffel làm cái gì?”
“Ngắm cảnh.” Thanh âm Baal như thể phun qua từ kẽ răng, “Bằng không ngươi cho rằng vì sao ta lại chọn trúng ngươi chứ?”
Vương Tiểu Minh nói: “Không phải ngươi đã nói là do Lucifer sắp xếp sao?”
“Lucifer có no cơm rửng mỡ cỡ nào cũng không rỗi việc đến nỗi đi sắp xếp chuyện huyết nô cho một huyết tộc đời thứ sáu.”
Vương Tiểu Minh cười gượng gãi gãi đầu, “Ta hồ đồ rồi.”
Baal nói: “Đến lúc đó ngươi không cần nói cái gì hết, chỉ cần im lặng đi theo ta là được.”
“Nhỡ người ta hỏi ta thì thế nào?” Vương Tiểu Minh phiền não quá nhiều.
“Hoặc là coi hắn như không khí, hoặc là tự xem mình như không khí đi.”
Huyết tộc giới ở trong cửu giới từ trước đến nay vẫn tồn tại rất khác biệt, bởi vì nó còn quỉ dị hơn nhiều so với địa ngục.
Nếu như ở địa ngục hiện tại đã công nghiệp hóa hiện đại hóa với những công trình kiến trúc tiên tiến thì ở Huyết tộc vẫn duy trì phong cách cổ xưa mà tao nhã y như cũ.
Ngã tư đường quay qua quay lại đều là xe, xe ngựa có, xe… dơi có, thậm chí ngay cả xe sói kéo cũng có, duy chỉ xe gắn động cơ hay tay lái là không có. Nhà lầu cao nhất cũng không vượt quá năm tầng, hoặc là bốn mặt tiền hoặc là hoa viên rộng lớn, tuyệt đối không có những dãy nhà nối nhau mà lại càng chẳng hề phát huy trí sáng tạo hay là hình thể lạ mắt. Kiến trúc sư là nghề dư thừa nhất ở đây, cũng là cái nghề mù mịt nhất trong ngành công nghiệp. Bởi thứ duy nhất bọn họ có thể làm đó chính là quyết định đến màu sắc nhà ở.
Tóm lại, Huyết tộc giới nhìn vào từ bên ngoài, tựa như một quốc gia cổ xưa bảo thủ không tiến hóa.
—— chỉ là bề ngoài mà thôi.
Bởi vì một khi ngươi đã đặt chân vào quốc gia cổ này thì, tất cả những ấn tượng ban đầu đều hoàn toàn trái ngược.
Trên đường đậm đặc mùi máu tươi làm ngoại nhân khi bước vào luôn trong trạng thái xúc động chỉ muốn nôn mửa, thậm chí sẽ nghĩ rằng nơi đây vừa xảy ra một vụ án mạng kinh tâm động phách hoặc là một trận đại chiến. Nhưng trên thực tế, cái này chỉ là mùi rượu bay ra từ các quán bar ven đường. Mùi máu càng thuần khiết hay mới lạ bao nhiêu thì sẽ càng hấp dẫn khách hàng bấy nhiêu, cho nên mấy ông chủ quán bar khi chưa mở cửa kinh doanh đều thích mở bung cửa sổ nhà bếp, sau đó ngồi chồm hỗm chế biến một mẻ máu mới. Đến khi nào khách nhân không cưỡng lại nổi sức hút của nó mà nhào đến.
Trong huyết tộc giới, chia ra làm ba khu vực trong ngoài.
Ở giữa trung tâm chính là thánh địa của Huyết tộc —— Huyết Dạ Sơn. Đó là lãnh địa nơi mà chỉ có những người thượng cổ mới có thể ra vào tự nhiên, cho dù có là trưởng lão cũng cần được người thượng cổ cho phép, ngoại lệ duy nhất chính là đêm hội máu tươi. Khi đó sẽ có rất nhiều Huyết tộc mới gia nhập được lựa chọn sẽ có cơ hội bước vào.
Bên ngoài trung tâm là U Ám Thành. Ở nơi này đều là cư dân thường trú của Huyết tộc giới, người ngoài phải được cư dân trong thành mời đến sau đó thông qua thẩm tra mới có thể tiến vào.
Ngoài cùng chính là Thập Tam Liên trấn, là khu vực giao thương buôn bán của mười ba gia tộc lớn. Các giới cũng thường lui tới giao thương, du lịch ngắm cảnh, cũng có Huyết tộc trở về từ nhân giới ở đây, đây là nơi rồng cá lẫn lộn hỗn tạp nhưng cũng là nơi phồn hoa nhất.
Khi Vương Tiểu Minh và Baal đến Thập Tam Liên trấn, nơi này đang rất náo nhiệt.
Không ít tiệm rượu đem trưng bày các loại thịt sống, máu tươi từ trên miếng thịt nhỏ giọt tí tách khiến cho mấy nhóm Huyết tộc đi đường nhịn không được đều sa vào trong quán.
Vương Tiểu Minh từ trên xe bước xuống, lần đầu tiên chứng kiến tròng mắt cậu chỉ chực rớt xuống.
“Này là thịt của động vật.” Baal nói, “Chỉ có Huyết tộc từ đời thứ sáu trở lên mới có thể dưỡng huyết nô để cung cấp máu tươi cho chính mình, nhưng không thể tự ý ăn bọn chúng hoặc tự ý giết chết huyết nô của mình.”
Vương Tiểu Minh vuốt vuốt bụng, chân nhũn ra thiếu chút nữa đứng không vững, “Ta, ta không muốn làm Huyết tộc.”
“Huyết tộc cấp càng thấp thì càng thích ăn sống nuốt tươi. Nhị đại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng như chúng.” Baal giải thích. Kỳ thật một màn huyết nhục thế này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị giác và vị giác của hắn.
Vương Tiểu Minh đưa tay giúp hắn bước xuống xe, ánh mắt tận lực không liếc dọc ngó ngang sang hai bên đường, “Chúng ta mau rời đi thôi.”
“Trước hết ta phải đi đăng ký đã.” Baal khó chịu bĩu môi, “Phải kiếm được giấy thông hành qua vòng đầu của đêm hội máu tươi.”
“Đề cử của Edwin có tác dụng không?”
“Nếu không được thì cứ xông vào.” Nếu không phải phiền não lỡ như lúc phá vòng vây xông vào Vương Tiểu Minh có thể sẽ bị thương, hắn đương nhiên khoái dùng cách này hơn.
Baal đột nhiên cúi đầu nói: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“A?”
“Chúng ta vào thôi.” Baal nắm chặt lấy tay cậu.
…
Phải chăng hắn rất lo cho cậu?
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn hắn.
Bởi vì lo lắng cậu sẽ già sẽ chết, cho nên mới đưa cậu đến Huyết tộc giới.
Bởi vì lo lắng trong quá trình xung đột cậu sẽ bị thương, cho nên không thể không giả làm Huyết tộc trà trộn vào.
Bởi vì lo lắng cậu sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh cho nên lại một lần nữa an ủi cậu.
…
Kỳ thật lấy tính cách vội vã giải quyết mọi chuyện, đụng đâu đập đó của hắn, giờ phút này trong lòng nhất định rất nôn nóng đi.
Vương Tiểu Minh nghĩ một hồi, trong tim dâng trào không biết bao ngọt ngào, ngay cả hai bên đường huyết nhục kinh tởm vẫn cảm thấy bình thường như không.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Baal, trấn định gật gật đầu, “Ừm!”
—