Đọc truyện U Linh Boss – Chương 19: Thân mật
(Thượng)
Trong Game, vợ chồng cũng thường xuyên ở cạnh nhau để gia tăng điểm thân mật
Vương Tiểu Minh cúi đầu, xấu hổ tột cùng, “Ta… ta… ta chỉ nghĩ là, ý ta muốn nói…”
“Ý ngươi là muốn làm thân thể ta sớm hồi phục, có thể cứu Hạng Văn Kiệt rồi được Hạng Văn Huân bố thí cho chút niềm vui chứ gì.” Baal mỗi câu mỗi chữ nói xong, lửa giận trong lòng lại dâng cao thêm một trượng!
“Ngươi hiểu lầm rồi, kỳ thật ta là vì…” Vương Tiểu Minh hai tay liều mạng lắc lắc, lắp bắp nói, “Kỳ thật ta không chỉ vì nguyên nhân này.”
…
“Không chỉ?” Tức là đúng rồi! Y cư nhiên thừa nhận?!
Nguyên bản Baal còn muốn cho cậu thêm cơ hội, giờ đây hắn đã hoàn toàn bạo phát! “Ta chắc phải vỗ tay khen ngợi ngươi còn biết xài chiêu nhất tiễn song điêu đấy nhỉ?!”
Vương Tiểu Minh lần đầu tiên nhìn thấy Baal phát hỏa lớn như vậy. Cậu cơ hồ có thể nhìn thấy phía sau Baal gần như đã bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt bao trùm, mà ngọn lửa này, tốc độ chẳng khác nào sét đánh không kịp bưng tai vọt về phía cậu ——
“Không phải mà.” Vương Tiểu Minh gấp đến độ đổ đầy mồ hôi, giải thích liên hoàn giống như pháo nổ bùm bùm, “Ta chỉ nghĩ, dù sao chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ tới chuyện kia, sớm muộn cũng như nhau, chi bằng sớm một chút có thể giúp Hạng tổng.”
…
“Sớm hay muộn cũng sẽ tới chuyện kia?” Biểu tình của Baal tương đối xa xăm khó hiểu.
Vương Tiểu Minh cúi gằm mặt, hai mũi chân cọ xát vào nhau, “Ta chỉ nghĩ vậy thôi.” Cậu ngừng một chút, thanh âm càng lúc càng nhẹ, “Ít nhất hồi nãy là nghĩ như vậy.” Cậu không biết giải thích thế nào nữa, Baal có lẽ không thật lòng, có lẽ cũng chỉ là lời hứa gió thoảng, nhưng từng câu từng chữ hắn tuyên bố đã khắc sâu vào tận đáy lòng. Lúc cậu chưa kịp nhận ra, trong tim từ lâu đã chấp nhận Baal rồi.
Sau buổi ước hẹn tối nay đã làm cho cậu thông suốt được điều này.
Từ sâu trong tiềm thức, cậu đã thật khao khát viễn cảnh cùng Baal bên nhau, đã tin rằng thật sự có người làm bạn với cậu suốt đời, không cần cô độc sống vật vờ những ngày còn lại. Có lẽ nhân loại và đọa thiên sứ khác biệt quá lớn, cho dù hai người họ có yêu nhau say đắm đến đâu cũng không thể đạt tới thiên trường địa cửu, thậm chí là không vẹn toàn, thế nhưng Baal đã thả xuống miếng mồi quá hấp dẫn khiến cậu không thể cưỡng lại được.
Nghĩ đến đây, dũng khí đã định chuẩn bị thật tốt để đối mặt với sự thật và tương lai lập tức bị dập tắt.
Cậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người, đầu cũng không thèm quay lại chạy một mạch về phòng, đóng cửa ầm một cái.
…
Baal đứng hình trong chốc lát, đột nhiên khó chịu lẩm bẩm: “Bị cự tuyệt mà không tiếp tục cố gắng sao? Một chút thành ý cũng chả có!”
…
“Hừ!”
…
Tay hắn vung lên làm tất cả bóng rổ kéo một đường vòng cung lần lượt rơi vào trong khung, còn hắn xoay người tiến vào phòng ngủ.
Cửa hiển nhiên không có tác dụng cản trở mà chỉ là vật cách âm.
Baal đi vào phòng, nhìn thấy Vương Tiểu Minh hai khóe mắt nước lưng tròng ngồi trên giường, bĩu môi nói: “Khóc trông thật gớm.”
Vương Tiểu Minh ngạc nhiên hỏi: “Ta khóc hồi nào?”
“Ngươi định nói cái thứ lem nhem trên mắt kia không phải nước mắt mà là nước miếng sao?” (nước miếng của ai *cười jan*)
“Không phải nước miếng nhưng cũng không phải nước mắt, là thuốc nhỏ mắt đó.” Vương Tiểu Minh trên tay quơ quơ chai thuốc nhỏ mắt.
Baal: “…”
Vương Tiểu Minh có chút nao núng nhìn hắn, “Ngươi còn việc gì ư?” Không phải vừa rồi la hét chưa sảng khoái cho nên mới vào hét nữa cho đủ chứ?
Baal lỗ mũi hếch lên trời, “Ngươi không phải mới nãy nói muốn làm sao?”
Vương Tiểu Minh: “…”
Baal từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang ngây ra như phỗng, “Ngươi dám đổi ý hả?”
…
Người đổi ý không phải hắn sao?
Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh hắn càng lúc càng gần, trong lòng hoảng sợ, ngón chân gắt gao bám lấy chăn mền, hai tay không biết làm thế nào đành ôm đầu gối.
“Ngươi đã thuộc về ta (hồi nào :O), cho nên bất cứ lúc nào cũng phải đặt ta lên đầu tiên.” Baal đứng trước cửa sổ, bá đạo mà tuyên cáo.
Vương Tiểu Minh bị quang mang trong mắt hắn làm cho mơ màng, theo bản năng gật đầu.
Baal tỏ ra vừa lòng, “Hạng Văn Huân phi thường thức thời, ta rất hài lòng với y về điểm này. Cho nên chuyện của y ta sẽ giải quyết. Từ giờ ngươi không cần chú ý đến y nữa… Cho dù, y có là lão bản của ngươi.” Vẻ mặt của cậu tối nay vẫn làm hắn để bụng.
Vương Tiểu Minh nghe hắn cam đoan như vậy, nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật thời gian cậu quen biết Baal không tính là lâu, nhưng trong lòng cũng âm thầm xếp hắn vào loại ‘đáng tin cậy’.
“Ngươi hiện tại đang nghĩ gì thế?” Ánh mắt Baal chăm chú quan sát cậu.
Ngón chân đang co quắp trên nệm của Vương Tiểu Minh vừa mới thả lỏng, nhất thời giật mình co lại. “Không có gì.”
Baal bất mãn, “Ta không thích đáp án này.”
“…” Vương Tiểu Minh rất muốn hỏi lại, nè lão đại, bộ ngươi mới uống rượu hả?
Nhưng Baal khi trước bị lửa giận và giấm chua song song tra tấn nặng nề đã quyết định cho rằng toàn bộ trái tim của Vương Tiểu Minh là lãnh địa của mình. Thiên sứ và đọa thiên sứ đều ý thức về lãnh địa rất mãnh liệt, cho nên bây giờ hắn đang cắm một lá cờ cực đại biểu tượng của chính mình trên lãnh địa đó. “Sau này những vấn đề đó chỉ có cùng một loại đáp án.” Hắn dùng ngón tay chỉ vào mình.
Vương Tiểu Minh nhăn mặt nói: “Này giống như thể gạt mình gạt người?”
…
Baal nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không muốn biến nó trở thành hiện thực hả?”
…
Vương Tiểu Minh nhìn lửa giận trên người hắn lại có xu hướng bùng lên, vội vàng nói: “Ta sẽ cố gắng.”
“Cố gắng?” Baal nhướng mày.
“Hết sức.” Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt hắn không có dấu hiệu chuyển biết, hấp tấp nói, “Cố gắng hết sức!”
Baal lúc này mới miễn cưỡng tha cho cậu. Hắn giẫm lên giường, sau đó khuỵu chân, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc gần ngay trước mắt, tim đập bùm bụp không ngừng tăng tốc.
“Bắt đầu thôi.” Baal tuyên bố.
Vương Tiểu Minh yết hầu nuốt cái ực, thân thể ngửa ra sau, nằm thẳng đơ.
Baal nhìn đôi mắt kia rõ ràng đang nhắm chặt, hàng mi lại không ngừng run rẩy, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vương Tiểu Minh đợi nửa ngày, không thấy hắn hành động, nhịn không được ti hí mắt, lại vừa đúng lúc nhìn thấy mặt hắn cúi sát xuống.
“Mở to mắt, nhìn ta.” Thanh âm của Baal hiếm khi không ra vẻ bề trên như mọi ngày mà mang theo sự ôn nhu ngây ngất.
Vương Tiểu Minh cẩn thận hé mắt, nhìn ngón tay hắn đặt lên cúc áo tây trang từ khi gặp nhau đến giờ chưa từng cởi ra ——
Một giây hai giây… Mười giây trôi qua.
Hai phút… Rồi mười phút trôi qua.
Baal vẫn duy trì tư thế kia, thêm vào đó sắc mặt càng ngày càng đen.
Vương Tiểu Minh rất muốn mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu hỏi vậy lại có vẻ như cậu thực nóng vội, vì thế cậu tìm một câu uyển chuyển hơn, “Cần… Chúng ta thay đổi vị trí không?”
…
Baal nghĩ, tuy rằng pháp thuật của hắn không thể dùng trên người y, nhưng mà… Hắn có thể bóp chết y ngay tức khắc.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Vương Tiểu Minh xác định rõ ràng trong mắt hắn đang tràn ngập lửa giận. “Cái này, nếu ngươi cảm thấy hôm nay không thích hợp cũng không sao.” Tuy là nói thế nhưng trong lòng Vương Tiểu Minh vẫn có chút tiếc nuối. Thật giống như khi xưa mẹ cậu đã hứa dẫn cậu đi công viên giải trí, nhưng đến lúc đó lại chạy đi chơi mạt chược. Đương nhiên, bộ dạng của Baal nhìn không giống kẻ bị lột mất tam khuyết nhất.
“Chúng ta, không thể làm.” Năm chữ ngắn ngủn nói ra lại khổ sở đến vậy.
Vương Tiểu Minh mở to hai mắt.
Trong lòng Baal âm thầm đem Lucifer và Michael lăn qua lăn lại, sỉ nhục kèm chửi rủa vài chục lần mới chậm rãi mở miệng nói: “Ta không có cách nào cởi quần áo của linh thể.”
…
Không thể cởi quần áo của linh thể có nghĩa là…?
Ánh mắt Vương Tiểu Minh không tự chủ mà dời xuống… dưới bụng hắn.
…
Baal trước kia luôn cho rằng thời khắc bị Lucifer và Michael liên thủ đánh bại, thời khắc thân thể và linh hồn bị chia cắt là lúc hắn chật vật nhất trong đời. Hiện tại hắn mới biết, khi đó chỉ có thể gọi là thất bại, thật sự chật vật chính là lúc này đây! Hơn nữa hắn cư nhiên nhìn thấy sự thông cảm toát ra từ ánh mắt của Vương Tiểu Minh… Hắn làm thế quái nào lại cần một nhân loại thông cảm chứ… Chết tiệt!
“Không sao.” Hai tay Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, “Ta sẽ cố gắng yêu ngươi, để thân thể ngươi sớm được khôi phục.”
Baal đột nhiên đứng thẳng dậy, không nói một lời xoay người bước ra ngoài.
…
“Chờ đã.” Vương Tiểu Minh bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn Baal cước bộ dừng lại, không biết dũng khí chui từ xó xỉnh nào ra, thấp giọng nói, “Ngươi… Có muốn ngủ cùng ta không? Ưm, chỉ là nằm cùng nhau thôi. Ta cảm thấy làm thế… thân thể ngươi có lẽ sẽ khôi phục nhanh hơn.” Cậu dừng một chút, giải thích một hồi thành ra giấu đầu hở đuôi, “Bởi vì trong game, vợ chồng cùng một tổ đánh quái sẽ làm tăng điểm thân mật mà.”
Giường rất lớn, cho dù hai người nằm cũng không chút chật chội.
Vì Baal vừa bị đả kích nghiêm trọng cho nên từ nãy đến giờ cứ ngậm chặt miệng, không thèm nói chuyện.
Vương Tiểu Minh nhìn đồng hồ, gần sáng rồi mà cậu vẫn không sao ngủ được.
“Ta tắt đèn nha?” Cậu sợ hãi hỏi.
Baal không trả lời, hắn chỉ búng tay một phát.
Đèn tắt.
Bóng tối che phủ tất cả.
Vương Tiểu Minh yên lặng nằm một lát, thân thể bắt đầu lơ đãng nhích dần về phía Baal.
Baal vẫn như cũ không hề phản ứng.
“Đang ngủ hả?” Cậu nén giọng thật nhỏ hỏi.
…
“Ngủ rồi sao?” Giọng cậu càng lí nhí.
Trả lời cậu vẫn là một mảnh im lặng.
Nhưng Vương Tiểu Minh biết là hắn chưa ngủ, bởi vì cậu có thể cảm nhận được người bên cạnh không ngừng phát ra tiếng ậm ừ khó chịu và buồn bực.
“Kỳ thật,” ngón tay cậu túm chặt lấy vạt áo, hai chân không ngừng cọ cọ, cố gắng dùng thanh âm thoải mái nhưng thật ra vô cùng cứng nhắc nói: “Cho dù không thể làm, chúng ta cũng có thể làm cái khác mà.”
…
Vẫn không phản ứng sao?
Vương Tiểu Minh thất vọng khép mi.
Bên cạnh đột nhiên xoay chuyển, trước khi cậu kịp ý thức được thì đã thấy mình bị đè xuống.
“Cái khác?” Baal hỏi bóng gió.
Vương Tiểu Minh theo bản năng cắn môi dưới, sau đó liền cảm thấy một xúc cảm ôn nhu nhẹ nhàng ấn lên.
Động tác của Baal có chút vụng về, chủ yếu xuất phát từ bản năng mà cắn mút.
Vương Tiểu Minh hơi hơi hé miệng lại khiến Baal cho rằng cậu đang khiêu khích, vì thế hắn càng mở miệng lớn hơn, lớn đến mức ngậm cả đôi môi Vương Tiểu Minh vào trong.
Cứ thế lặng lẽ triền miên thật lâu, Vương Tiểu Minh cảm thấy dường như môi mình bị hôn muốn sưng phù cả lên.
Baal dùng đầu lưỡi liếm liếm.
“Baal…” Sâu tận trong linh hồn Vương Tiểu Minh phát ra tiếng rên.
Baal khẽ mắng một tiếng, đầu lưỡi thần tốc tiến quân vào khoang miệng cậu, cuồng loạn khuấy đảo.
Vương Tiểu Minh tưởng chừng như không thể kéo dài thêm nữa, hai tay liều mạng ôm chặt vai hắn.
Sau một lúc.
Baal ngẩng đầu, thở ra, vừa lòng quyết định, “Trước khi thân thể ta khôi phục, đành dùng tạm cái này làm khai vị vậy.” (Khoái chêk được mà bày đặt =.=”)
(trung)
—
Trong Game, vợ chồng cũng thường xuyên ở cạnh nhau để gia tăng điểm thân mật
Từ khi lên ba, nhờ thể chất “xui xẻo” mà Vương Tiểu Minh đã được hưởng đãi ngộ cao cấp là một mình một phòng, cho nên mới đầu cậu còn tưởng có người nằm bên cạnh nhất định sẽ không quen mà mất ngủ. Nhưng sáng sớm hôm sau khi vừa tỉnh dậy đã thấy đập vào mắt là bộ tây trang đen quen thuộc của Baal, lúc đó cậu mới biết, nguyên lai bỏ đi thói quen chỉ cần một giây đồng hồ.
“Có biết ngươi ngáy to lắm không hả?” Thanh âm của Baal từ trên đầu vọng xuống.
Trên mặt Vương Tiểu Minh nhất thời đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Không biết. Trước đây bạn cùng phòng chưa từng nhắc đến. Có thể là do đêm qua quá mệt mỏi.”
“Đêm qua quá mệt mỏi?” Trong giọng nói của Baal phảng phất mùi khác thường.
Vương Tiểu Minh nhớ hôm qua triền miên một trận, nhan sắc trên mặt lại càng đỏ hơn, “Ta, ý ta là, hôm qua đi chơi thật mệt mỏi.”
“Chơi?”
“…” Cậu rốt cục phát hiện tương lai của đề tài này càng miêu tả lại càng đen tối, “Ngươi ngủ được chứ? Ta có quấy nhiễu ngươi không?”
Baal nói: “Cũng không tệ lắm. Nguyên cả tối nghe ngươi ngáy làm ta nhận thức rất rõ… hóa ra ta không có bị điếc.”
Vương Tiểu Minh vùi đầu trong chăn, lộ ra hai bên tai ửng đỏ.
“Xin lỗi a.” Trong chăn vang lên tiếng giải thích rầu rĩ.
…
Baal mơ hồ: “Chẳng lẽ ngươi không nghe ra, ta chỉ giỡn thôi sao?”
Vương Tiểu Minh từ từ ló đầu ra khỏi chăn, “A?”
“Tối qua ngươi ngủ ngoan lắm, ngoan như mèo.” Baal thuận tay vuốt vuốt tóc cậu.
Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ một hồi mới nói: “Mèo sẽ kêu xuân đấy.”
…
Baal cười xấu xa nói: “Vậy ra phương thức kêu xuân của ngươi cũng thật đặc biệt.”
Vương Tiểu Minh đột nhiên phát hiện câu thoại của mình có vấn đề, vội vàng xua tay nói: “Không phải, ta không phải…” Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt hết vào miệng Baal rồi.
…
Hơn mười phút sau.
Vương Tiểu Minh đứng trước gương bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn môi mình sưng vểu, lầm bầm: “Cứ như vầy lát nữa làm sao đi làm được đây?”
“Ngươi còn định đi làm nữa?” Baal đứng dựa lưng vào cửa toilet.
“Đương nhiên.” Vương Tiểu Minh dùng kem đánh răng bôi lên môi, “Hôm qua ta đã xin phép một ngày rồi, hôm nay mà nghỉ nữa là bị đuổi chắc luôn.”
Baal ôm ngực nói: “Ngươi nghĩ Hạng Văn Huân dám sao?”
Tay Vương Tiểu Minh dừng một chút mới nói tiếp: “Cho dù anh ta không dám, ta cũng chẳng mặt dày đến thế đâu.”
Baal khó có thể lý giải cách nghĩ kỳ lạ của cậu, “Ngươi không biết cái gì tên là lợi dụng, cái gì tên là trắng trợn, cái gì tên là không làm mà hưởng hả?”
Vương Tiểu Minh thực nghiêm túc quay lại nhìn hắn, “Trong ba cái trên thì cái nào là khen đâu?”
Baal: “…”
Vương Tiểu Minh suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Hồi ngươi ở dưới địa ngục không cần người giúp việc sao?”
…
Gây sự có tính không?
Báo thù có tính không?
Tính kế có tính không?
…
Baal quyết định bỏ qua vấn đề này.
May mắn Vương Tiểu Minh cũng không định nghe đáp án, cậu bôi thêm vài lớp kem đánh răng lên môi cho bớt sưng, lại tranh thủ từng giây vô bếp nấu mì.
Baal thấy cậu bận túi bụi như con quay, nhịn không được nhắc nhở: “Gấp như vậy làm gì? Còn lâu mới tới giờ ngươi đi làm.”
Vương Tiểu Minh há miệng, tảng kem đã khô trên miệng cậu lập tức rớt xuống đất, cậu ngồi thụp xuống, vừa nhặt vừa nói: “Hôm nay ta phải quét hết toàn bộ Ngân quán a. Chử quản lí tối qua đã nói rồi.”
Baal hừ lạnh nói: “Nếu hắn ta dám, ta sẽ ném hắn xuống dưới huyết bộc.”
Vương Tiểu Minh ngu ngơ hỏi: “Huyết bộc là gì?”
“Thắng cảnh du lịch của địa ngục.” Chắc thế. Hồi trước khi hắn xuống địa ngục, đúng là có rất nhiều đọa thiên sứ vào đó ngắm cảnh (và ).
“Nghe qua… Cũng không tệ nhỉ?” Vương Tiểu Minh một bụng nghi ngờ.
“Qủa thật không tệ đâu, sẽ có rất nhiều ác ma vực sâu tới kết bạn với hắn.” Baal cười lạnh lẽo, “Bất quá ta biết những loại như bọn chúng sẽ không ngại tự nhiên lại được thêm món thịt kho tàu trên bàn cơm đâu.”
Vương Tiểu Minh nhấp môi dưới, lại rớt xuống vài mảng kem đánh răng nữa, thâm trầm nói: “Ta cảm thấy, Chử quản lí là người tốt.”
Baal mỉm cười nói: “Ngươi biết ta là đọa thiên sứ chứ?”
Vương Tiểu Minh tuy rằng nghi hoặc tại sao hắn lại nhắc đến cái này nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Cho nên ta ghét người tốt.”
…
Vương Tiểu Minh thay đổi cách khuyên ngăn, “Kỳ thật, ta rất muốn dọn dẹp sạch sẽ Ngân quán mà.” Sợ hắn không tin, cậu lại tăng thêm ngữ khí nói, “Thật đó.”
“Như vậy a.” Baal chậm rãi kéo dài âm.
Vương Tiểu Minh liều mạng gật đầu.
“Ta đây sẽ chuyển Chử Chiêu lên phía trên huyết bộc.”
Vương Tiểu Minh không biết vì sao hắn lại thích thú với huyết bộc đến thế, biết là không nên để Chử Chiêu vào đó du lịch ngắm cảnh, nhưng xuất phát từ sự quan tâm với đồng nghiệp kiêm cấp trên của mình, cậu vẫn cố gắng hỏi han cặn kẽ, “Nơi đó chắc không có ác ma gì đâu ha?”
“Không có.”
Vương Tiểu Minh mới vừa nhẹ nhàng thở ra, chợt thấy Baal cười híp mắt nói tiếp, “Nhưng sẽ bị rớt xuống dưới huyết bộc.”
Vương Tiểu Minh: “…”
Quần quật cả buổi, Vương Tiểu Minh rốt cục đã chờ đến hai giờ trưa nghiêm chỉnh ra ngoài. Lúc đi ra, đôi môi sưng đỏ của cậu cuối cùng đã đỡ hơn, cậu cũng yên tâm rồi.
Ngân Quán lúc này chỉ có vài nhân viên trực ban, rất ít khách nhân đến vào giờ này.
Vương Tiểu Minh đặc biệt hỏi nhân viên trực ban kiếm máy hút bụi và giẻ lau, bắt đầu quét từ lầu một.
Baal nhàm chán theo sát sau thân ảnh bận rộn của Vương Tiểu Minh.
Bởi vì khoảng cách năm mét nên khi Vương Tiểu Minh đang quét dọn hắn cũng chỉ có thể ở bên cạnh làm đốc công. May mắn là ký túc xá của Ngân Quán tuy khác với mấy ký túc xá khác nhưng diện tích cũng không lớn, hơn nữa vì để hắn có thể chơi game trong lúc mình ngủ, Vương Tiểu Minh còn cẩn thận kéo giường sát vách tường gần hành lang.
Nhớ tới điểm này, khóe miệng Baal chậm rãi gợi lên một ý cười.
Tên nhân loại này tuy rằng nhát gan yếu đuối, ngu ngốc ngoan cố, nhưng ở một vài phương diện vẫn rất tỉ mỉ chu đáo. Cho nên, hắn đành miễn cưỡng mà bao dung sự ngu ngốc cố chấp, nhát gan yếu đuối của y vậy.
Đợi đến lúc Chử Chiêu đến Ngân Quán, Vương Tiểu Minh đang xách theo máy hút bụi và cây lau nhà hướng về phía lầu hai.
Ở văn phòng Chử Chiêu không thấy cậu đâu, vội vàng dò tìm vị trí của cậu, như lửa đốt hùng hục chạy tới, “Mi làm gì trong này thế?”
Vương Tiểu Minh chậm rãi đứng thẳng người, mỉm cười nói: “Quét dọn a, tối qua không phải anh bảo tôi quét dọn sạch sẽ toàn bộ Ngân quán hay sao?”
“…” Sao y lại nghe lời dễ dàng vậy chứ? Làm thế quái nào mà không oán giận lấy một câu? Y… Sao y còn chưa trả thù hắn? Chử Chiêu cảm thấy tối qua chui vào tủ quần áo ngủ thật oan uổng. Càng oan uổng hơn chính là, đây là lần đầu tiên hắn ta ném lên bàn Hạng Văn Huân thư từ chức.
Vương Tiểu Minh thấy hắn ngơ ngác nhìn cậu, trên mặt biến hóa khôn lường, không khỏi lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tại sao mi không chống đối?” Chử Chiêu đột nhiên toát ra một câu. Hắn thật sự là không nhịn được, làm yêu quái mà bị hắn ta hành hạ như vậy coi như uổng công tu luyện rồi? Chẳng có cá tính chút nào.
Vương Tiểu Minh ngơ ngác nói: “A?”
“Sắp xếp cho mi quét dọn toàn bộ Ngân quán, công việc bất hợp lý như vậy, chẳng lẽ mi không chút oán hận nào sao?”
Nguyên bản nhìn hắn ta thật gai mắt, cho nên lúc hắn vừa xuất hiện Baal liền quan sát nhất cử nhất động của hắn, tùy thời mà ném đại đến chỗ nào cũng được, Baal đột nhiên bật cười. Xem ra không chỉ có một mình hắn bị cái lối suy nghĩ kỳ quái của Vương Tiểu Minh giày vò tra tấn.
Vương Tiểu Minh nói: “Trước giờ tôi cũng nhàn rỗi, cho nên bây giờ làm nhiều hơn một chút cũng bình thường a.”
…
Một người quét dọn toàn bộ Ngân Quán làm sao lại bình thường được?!
Trước khi đi hắn phải dò xét xem Vương Tiểu Minh có đang đào hố chờ hắn nhảy vô, hay là hôm nay y thực sự sẽ một mình dọn hết toàn bộ Ngân quán?
Chử Chiêu đột nhiên phát hiện, yêu quái đáng sợ nhất không phải do pháp lực vạn năm mà là những gì nhen nhóm trong tư tưởng của chúng!
“Tốt xấu… tốt xấu gì mi cũng là cái kia thôi… Tới bây giờ chẳng lẽ mi không muốn dùng pháp thuật của mình làm chút việc tốt sao?” Dù sao mọi người ai cũng phải chết, Chử Chiêu quyết định đem tất cả vướng mắc trong lòng nói hết ra. Hắn ta thấy biểu tình của Vương Tiểu Minh thì tim đập mạnh và loạn nhịp, vội vàng cam đoan, “Bất quá mi yên tâm, ta sẽ không tiết lộ thân phận của mi cho ai đâu. Ầy, kỳ thật cho dù ta có đi loan truyền cũng chả ai tin… Trên thế giới này sao lại có yêu quái cơ chứ!”
Vương Tiểu Minh nhìn hắn ta thật lâu, lâu đến nỗi Chử Chiêu bắt đầu âm mưu bỏ của chạy lấy người, cậu mới toát ra một câu, “A?”
…
Baal dựa tường phá lên cười.
Vương Tiểu Minh quay lại hỏi: “Ngươi hiểu anh ta nói gì sao?”
Baal nhìn sắc mặt Chử Chiêu trắng bệch, chậm rãi gật đầu.
“Anh ta nói…” Vương Tiểu Minh vừa định hỏi, chợt nghe tiếng bước chân huỳnh huỵt chạy thật mau. Quay đầu lại, chỉ thấy đám bụi cuốn mù mịt sau lưng Chử Chiêu.
…
Vương Tiểu Minh nghiêm túc nói: “Sàn quả nhiên thực bẩn.”
…
Là giày bẩn chứ.
Lý do Baal bất mãn với Chử Chiêu lại tăng thêm một cái rồi.
Chử Chiêu cuối cùng vẫn không chạy trốn thành công, bởi vì ngay tại khoảnh khắc chân hắn sắp bước ra khỏi cổng Ngân quán liền nghe thấy Hạng Văn Huân gọi điện hỏi về thư từ chức.
Vì thế, một kẻ nào đó đành phải rón ra rón rén bước vào cái tầng vừa rồi còn ngập tràn không khí thần bí và quỷ dị.
So với hắn ta bị giày vò về tinh thần, Vương Tiểu Minh phải công nhận thể xác cậu đang bị đày đọa nghiêm trọng.
Cho dù cậu chỉ dùng có mười phút để ngốn hết bữa cơm và không ngừng quét dọn, nhưng tới tận mười hai giờ vẫn chỉ mới quét đến tầng thứ bảy.
Nhìn thắt lưng không gượng dậy nổi của Vương Tiểu Minh, Baal rốt cục phát hỏa, “Ngươi không biết cái gì gọi là có chừng có mực sao?”
Vương Tiểu Minh hai tay chống trên cây lâu nhà, thở hồng hộc nói: “Ta chỉ muốn làm đến nơi đến chốn.”
Baal chậm rãi nhíu mày.
Chử Chiêu đang cùng Hạng Văn Huân thảo luận về tương lai của Ngân quán chớp mắt một cái, liền phát hiện mình đứng tồng ngồng trên hành lang, mà trước mặt lại là vẻ mặt vô tội của Vương Tiểu Minh, “Mi… Muốn làm gì?” Hắn ta khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng. Sớm biết thế này sẽ không nên nóng vội đáp ứng ở lại vì lợi ích và tương lai mà Hạng Văn Huân đưa ra dụ dỗ, dù sao lợi ích và tương lai có quan trọng đến mấy cũng phải giữ lại cái mạng mới hưởng được a.
Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Nếu tôi nói, không phải tôi làm, anh có tin không?”
“…” Vẻ mặt Chử Chiêu rõ ràng không tin.
“Không phải tôi làm đâu.” Vương Tiểu Minh suy nghĩ, dùng một cách giải thích bình thường và dễ hiểu nhất nói, “Kỳ thật, là do cái người bên cạnh tôi, chỉ có tôi nhìn thấy còn người khác không thấy…”
“Thôi thôi! Ta hiểu rồi!” So với yêu quái, Chử Chiêu còn sợ quỷ hơn. Ai bảo dạo này phim ảnh toàn lấy quỷ làm nhân vật phản diện chứ, yêu quái đều đi diễn văn nghệ hết rồi.
“Vậy mi… Vị kia có tâm nguyện gì chưa làm xong hả?” Chử Chiêu cười cứng ngắc.
Vương Tiểu Minh liếc nhìn Baal một cái.
Baal chỉ cây lau nhà.
Vương Tiểu Minh ngượng ngùng nói: “Không có gì, công việc hôm nay tôi chưa hoàn thành…”
“Đừng nói với ta giờ này mà mi vẫn còn quét dọn nha?” Chử Chiêu nhìn nhìn xung quanh, “Tầng bảy? Một mình mi quét đến tầng bảy?”
Vương Tiểu Minh gật gật đầu.
Chử Chiêu không nói được gì chỉ há hốc mỏ thở dốc, nửa ngày mới cảm thán: “Nếu sớm khai quật được nhân tài như mi, Ngân Quán đỡ phải mất một đống tiền lương rồi a.”
Vương Tiểu Minh thở dài nói: “Nhưng mà tôi vẫn chưa quét xong.”
“… Mi… mi muốn làm ta áy náy hả?” Muốn biến hình tượng của hắn thành Chử Bác Bì sao, “Ta chỉ nói chơi thôi, ai biểu mi thật sự quét dọn chừng đó tầng làm gì. Kỳ thật mỗi tầng đều đã phân công từng người quét dọn cả, mi… Ầy, mỗi ngày quét một hành lang là đủ rồi.”
“Như vậy có ít quá không?”
“Không không. Chúng ta cần phân bố hợp lý nhất.”
“Hành lang nào?”
Chử Chiêu suy nghĩ, “Vậy quét dọn hành lang trước cổng ký túc xá chỗ chúng ta đi. Như vậy về nhà cũng thuận tiện hơn.”
“…”
Chử Chiêu còn định nói gì đó, nhưng mắt vừa chớp một cái, phát hiện mình đang đứng trong văn phòng của Hạng Văn Huân.
Hạng Văn Huân ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn ta, trong mắt không gợn chút sợ hãi hỏi: “Sao lại đáp xuống đây?”
Chử Chiêu chậm rãi ngồi về ghế sofa, vuốt vuốt ngực trái còn đang kinh hoàng, cười gượng nói: “Không, tính chờ cậu tan ca cùng về thôi.”
(hạ)
—
Trong Game, vợ chồng cũng thường xuyên ở cạnh nhau để gia tăng điểm thân mật
Mặc dù hành lang của ký túc xá không dài nhưng Vương Tiểu Minh lại quét dọn thật sự nghiêm túc, thậm chí còn chà sạch từng cục gạch, mảnh sân xi măng kéo tận đến cổng ký túc xá, làm cho tất cả nhân viên quét dọn nơi khác hoàn toàn mất hết lòng nhiệt tình dành cho công việc, thành ra bọn họ nhờ đội kiểm tra vệ sinh đến —— nhưng lại chẳng thể nào tìm ra chút sơ suất nào.
Chử Chiêu sau hai lần xém ngã dập mặt chỉ vì hành lang trước nhà trơn bóng như sân trượt băng, rốt cục rút kinh nghiệm xương máu, để Vương Tiểu Minh làm công việc kiểm tra vệ sinh các lầu gian.
Từ đó, quản lý bộ phận vệ sinh Vương Tiểu Minh cuối cùng đã được đính thêm hai chữ quản lý sau đuôi, chính thức được đeo bảng tên quản lý.
Tuy rằng Baal mỗi ngày vô công rỗi nghề cứ phải loanh quanh khắp Ngân quán có hơi chút bất mãn, nhưng xét thấy tốc độ khôi phục như tên lửa của thân thể trong hắc tinh châu nên sự bất mãn của hắn vô cùng “kín đáo”.
“Ngươi đã kiểm tra ba tầng rồi.” Baal đi theo sau cậu, oán giận nói.
Vương Tiểu Minh ôm bảng kiểm tra trong tay, cái nào làm xong, cái nào chưa xong đều nghiêm túc nhất nhất đánh dấu vào bảng.
“Ngươi đã kiểm tra ba tầng rồi!” Thanh âm của Baal rít lên.
Vương Tiểu Minh dừng tay.
Baal nhướng mày. Hừ, cuối cùng cũng nghe lọt.
“Chết rồi, mới đến tầng ba thôi sao, còn năm tầng nữa chưa kiểm tra. Chúng ta đi nhanh lên.” Vương Tiểu Minh dùng cán bút gãi gãi trán, tiếp tục đi tới phía trước, đầu cậu húc vào ngực Baal.
“Sao tự nhiên lại chắn trước mặt ta?” Vương Tiểu Minh vừa mới lui nửa bước đã bị đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.
Baal vừa ôm cậu cứng ngắc trong ngực vừa lẩm bẩm: “Chẳng trách nhân loại không thích vợ mình xuất đầu lộ diện ra ngoài.”
“Không đâu, hiện tại xã hội chủ trương nam nữ bình đẳng, phụ nữ đủ sức vực dậy một nửa bầu trời.” Vương Tiểu Minh theo bản năng đáp lại, sau đó ngẩng đầu nói, “Hơn nữa bây giờ khoảng cách của chúng ta không vượt quá năm mét, cho nên, dù ngươi có không muốn xuất đầu lộ diện cũng đâu còn cách nào khác a.”
…
Baal buông ra, vươn tay khều khều cằm cậu, ngữ khí quái dị nhìn cậu nói: “Ngươi hình như đã lý giải nhầm chuyện gì rồi thì phải?”
“Chuyện gì?” Vương Tiểu Minh hỏi có lệ, ánh mắt giống như trước quét qua các khu vực đã được dọn dẹp.
“Trong quan hệ hiện giờ của chúng ta, ta mới là chồng nha.” Baal cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng chuyện này. Hắn cũng không muốn giống như Lucifer và Michael, suốt ngày vì mỗi cái chuyện cỏn con này mà đánh nhau. (Ra thế =w=)
Ánh mắt Vương Tiểu Minh đang quét tới quét lui xem xét lập tức tập trung nhìn vào mắt hắn, “A?”
“Cái này cần ‘A’?!” Baal cực kỳ thất vọng, “Trong quan hệ vợ chồng, bên mạnh hơn mới là chồng.” Mà giữa bọn họ, rõ ràng hắn mới là bên mạnh a.
Vương Tiểu Minh cau mày suy nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi.”
…
“Cái gì gọi là được rồi?” Đừng nói y chỉ cố làm hắn vừa lòng chứ?! Baal nghiến răng, cái tay đang vuốt ve cằm cậu bỗng dưng nảy lên một loại xúc động muốn cào một đường.
“Ngươi là chồng.” Vương Tiểu Minh lặp lại lần nữa.
Sắc mặt Baal hơi nguôi nguôi, “Hừ. Nhớ cho kỹ đó.”
Di động trong túi Vương Tiểu Minh đột nhiên vang lên.
Cậu bắt máy, là bảo vệ gọi báo cho cậu sắp có khách đi về phía này, đề nghị cậu tạm thời lánh mặt vào chỗ thang bộ.
Ngân Quán với thái độ phục vụ chỉ khi khách cần mới xuất hiện chiếm được cảm tình của đại đa số khách hàng. Bởi vì những người tới đây, nếu không phải có quyền có thế thì cũng có tiếng tăm, còn bản chất nơi này chưa hẳn quá nổi danh, với khách hàng mà nói, có thể gặp ít người thì cũng bớt chuyện bớt phiền ——- tuy rằng, đây chỉ là hình thức lừa mình dối người mà thôi.
Vương Tiểu Minh đi vào hành lang chỗ thang bộ.
Baal vẫn đứng ở ngoài kia, ôm ngực nhìn về hướng người sắp tới.
Vương Tiểu Minh lo lắng nói: “Đừng nói là người lại nổi hứng muốn chuyển người ta đi lung tung nha?”
Baal không tức giận nói: “Ngươi nghĩ ta rất thích đem người chuyển tới chuyển lui sao?”
…
Quả thật cậu nghĩ như vậy đấy.
Vương Tiểu Minh vụng trộm gật đầu, lại không dám lên tiếng.
Baal nói: “Ta chỉ khi nào muốn làm người biến mất mới đem chúng ném đi chỗ khác thôi.”
…
Cho nên, với số lần hắn chuyển người ra chỗ khác không phải là do hắn thích chuyển tới chuyển lui, mà là muốn làm kẻ đó biến mất?
Vương Tiểu Minh lè lưỡi.
“Khốn kiếp!”
Đầu hành lang truyền đến một giọng nam rống lên rất to, sau đó giống như có thứ gì đó đập vào tường, bức tranh treo trên tường rơi lạch cạch xuống đất.
Vương Tiểu Minh lặng lẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, nheo mắt lại nhìn.
Chỉ thấy một lão bụng phệ, đầu hói đã say mèm, lão dùng ngón tay dí vào mặt người thanh niên đang ngồi chồm hỗm sát góc tường.
“Nhìn cái chó gì! Ông đây mua mày rồi đó… Biết không hả? Mua hết, toàn bộ từ trên xuống dưới, ăn mặc đều do ông mua hết! Bây giờ ông muốn mày đi tìm Từ Nhất Minh ngay cho ông… Đi, đi tìm mau!” Lão giơ chân đá vào thanh niên kia, “Còn không đi!”
Đùi thanh niên đùi bị đạp hai cái, lại xem như không có chuyện gì, đứng dậy cười gượng nói: “Minh thiếu đi bệnh viện nên đã xin nghỉ vài ngày, chắc phải mấy ngày nữa mới trở lại.”
“Bệnh viện? Đi bệnh viện làm con mẹ gì? Nghỉ đẻ chắc, cũng không phải đàn bà, bị người xơi xong tính đến bệnh viên phá thai hả.” Lão già đó chửi rủa thật lâu, đột nhiên lấy tay tát thanh niên ba cái, “Mày làm cái khỉ gì vậy?!”
Gương mặt trắng nõn của thanh niên hơi đỏ lên, môi mím chặt, muốn vùng lên nhưng kiềm chế lại, nói: “Vu tổng đã không thích tôi chi bằng về chọn lại người nào ngài ưng ý đi?”
“Ưng ý? Từ Nhất Minh đâu? Ông đây chọn Từ Nhất Minh!” Lão Vu tổng kia lại rống lên ầm ĩ.
Vương Tiểu Minh nhìn tức muốn sôi máu. Loại người cặn bã cậu gặp đã nhiều, nhưng cặn bã với cấp bậc sánh ngang Trương tổng không nhiều lắm. Cậu nhẹ giọng hỏi Baal: “Sao ngươi không làm lão biến đi?” Cậu nói xong dương mắt chờ Baal biểu diễn.
Baal nhún vai nói: “Ta cảm thấy rất thú vị.”
“…”
Rốt cục cái này có gì thú vị?
Vương Tiểu Minh dựa vào cửa, nhất thời không để ý, cửa bị đầu cậu đẩy ra, cậu đứng không vững ngả ra bên ngoài.
May mắn đúng lúc đó Baal kịp túm lấy áo cậu…
Vu tổng và thanh niên cứ trơ mắt nhìn cậu lao ra, lúc ngã thành một góc bốn mươi lăm độ so với mặt đất thì dừng lại, sau đó năm mươi độ, sáu mươi độ… Hoàn toàn dựng thẳng thành chín mươi độ.
Vương Tiểu Minh vặn cổ, cười gượng nói: “Tôi đến lầu này để kiểm tra tình hình vệ sinh.”
“…”
Vương Tiểu Minh vươn tay giả bộ miết miết sàn nhà, “Ngân Quán, sàn nhà ở Ngân quán sạch quá.”
“…”
“Hình như mới nãy hai người đang bận phải không.” Vương Tiểu Minh cười gượng, hai người đối diện vẫn không có chút phản ứng.
Baal đứng xem kịch rất vui vẻ, không hề có ý định giúp đỡ.
“Ngươi nói xem, ” Vương Tiểu Minh lấy tay che miệng, thấp giọng nói, “Nếu bây giờ ta lùi về hành lang, bọn họ có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra không?”
Baal cảm thấy diễn biến vở kịch không tệ lắm, “Ngươi có thể thử xem.”
Vương Tiểu Minh thật sự thử, hai chân từng chút từng chút lùi về đằng sau.
Thanh niên bỗng nhiên nói: “Anh là nhân viên phục vụ hả?”
Gót chân của Vương Tiểu Minh dừng lại, cười cứng đơ nói: “Đúng vậy. Cậu… Thấy được tôi sao?”
Thanh niên một tay đưa ngang ngực, một tay ôm mặt tiện thể che đi vùng má bị tát đỏ, ra vẻ tán dương, mỉm cười nói: “Võ công của anh thật lợi hại.”
…
Võ công?
Vương Tiểu Minh ngơ ngác nghĩ: Pháp thuật từ chính miệng Chử Chiêu nói ra lập tức đã biến thành võ công, có phải đã bị hạ cấp rồi không?
“Ngươi có hứng thú kiếm chút tiền không?” Vu tổng nồng nặc mùi rượu, vô lại đi tới.
Thanh niên duỗi tay ra rồi lại rụt về.
Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh của Vu tổng xiêu xiêu vẹo vẹo, lại nhìn biểu tình của Baal lạnh như băng, tốt bụng nhắc nhở nói: “Ông không cần qua đây đâu.”
“Tôi đi nấu cho Vu tổng ấm trà giải rượu đã.” Thanh niên nói xong, xoay người bỏ chạy.
Vương Tiểu Minh cảm thán: “Có phải cậu ta biết đã đến lúc siêu nhân cần biến thân cho nên đặc biệt lánh mặt không nhỉ?”
Baal cười lạnh nói: “Y chẳng qua sợ bị liên lụy mới đặc biệt ‘lánh mặt’ thôi.”
Đang nói, Vu tổng lao tới trước mặt cậu, “Nguyên một đêm, một vạn được chứ!”
Vương Tiểu Minh từ sau khi vào Ngân Quán mới phát hiện mình cũng có giá quá chứ. Từ Trương tổng đến Vu tổng… Đây là lần thứ hai cậu bị người ta ra giá đó.
Baal nói: “Ngươi muốn để lão ngủ ở đâu?”
“Ầy, nơi không gây chết người nha.”
“Như ngươi muốn.” Baal búng tay.
Lão Vu tổng đang định vươn tay sờ mặt Vương Tiểu Minh, trong chớp mắt thấy trước mặt tối om, không nhìn thấy gì cả.
…
“Đây là đâu?”
“Có người không?”
“… Là người hay quỷ á?”
“Này?!”
…
Vương Tiểu Minh nhìn hành lang trống rỗng, hiếu kỳ hỏi: “Rốt cục ngươi ném lão đi đâu rồi?”
Baal chẳng hề để tâm nói: “Kho hàng hôm bữa đến đó.”
“… Chỗ đó một tuần mới mở cửa một lần.” Vương Tiểu Minh bắt đầu lo lắng.
Baal bĩu môi.
“Hơn nữa mỗi tuần chỉ mở vào ngày chủ nhật.” Vương Tiểu Minh nhíu mày nói, “Hôm nay mới thứ sáu.”
Baal ánh mắt nhíu lại, “Ngài mai ngươi được nghỉ phải không?”
“Ừ.” Vương Tiểu Minh đáp xong mặt 囧 nói, “Ta không nói vấn đề này mà.”
“Chúng ta hẹn hò đi.” Baal hớn hở tuyên bố.
“A?” Vừa rồi cậu đang nói về…
“Nhân loại thích hẹn hò như thế nào?” Baal sờ sờ cằm, “Đi tìm Hạng Văn Huân để sắp xếp đi.”
“Khoan đã.” Vương Tiểu Minh giữ chặt tay hắn, “Không cần làm phiền Hạng tổng nữa đâu.”
Baal nói: “Này có gì đâu mà phiền? Trong lòng y còn mong ta tích cực làm phiền mà không được ấy. Thân thể ta sớm hồi phục thì em trai của y mới nhanh chóng tỉnh lại.”
“Không phải ngươi nói tốc độ bây giờ, chậm nhất cũng chỉ nửa tháng sau là hồi phục rồi sao?”
Baal nhếch miệng cười nói: “Đúng vậy. Để bảo trì tốc độ, chúng ta phải hẹn hò nhiều lên.”
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy đi.” Baal bá đạo ngắt lời.
“Không phải a, ta có chuyện muốn nói.” Vương Tiểu Minh vội lao về trước, cả người ôm chặt lấy hắn để giữ hắn lại.
Baal dừng lại, “Muốn nói cái gì?”
“…” Vương Tiểu Minh ngây người một lúc lâu, mới đứng thẳng dậy buông tay ra, nghi hoặc lẩm bẩm, “Ờ nhỉ, ta muốn nói cái gì chứ?”
Baal đắc ý nhếch miệng.
Trong kho hàng.
Một thanh âm thê lương gào thét: “Cứu mạng a! Thả tôi ra ngoài! Có người không!… Hu hu, tôi sai rồi, tôi không dám… Quan âm bồ tát, mỗi ngày tôi thắp nhang cho ngài không ít a, ngài hiển linh đi.”
Bất quá thanh âm của lão tuy rất lớn, nhưng cửa sắt rồi thì tường xi-măng tạo thành một gian phòng cách âm nhốt lão bên trong, bảo đảm bình yên cho người qua lại trên đường.