Đọc truyện U Linh Boss – Chương 16: Đàm phán
(Thượng)
Chờ ngươi yêu ta rồi ta sẽ yêu ngươi
Isfel thực mất hứng cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, “Ngươi tự giải trừ kết giới hay để ta hủy nó đi?”
Tâm trạng Baal đang phấn khởi nên không thèm để ý đến sự khiêu khích trong lời nói của y, khẽ phất tay.
Màn sương trắng tiêu thất.
Vương Tiểu Minh phát hiện ra bọn họ vẫn đang ở trong McDonald’s.
Cậu vẫn ngồi ở vị trí cũ, có điều… Dưới mông cậu là đùi của Baal.
Đám người Thạch Phi Hiệp cái gì cũng chưa nói, cuống cuồng vỗ mông chạy lấy người.
Vương Tiểu Minh giật mình quay lại, nhìn Gin hét lớn: “Bạn anh bao giờ đến vậy?”
Gin quay đầu mỉm cười, “Yên tâm, sớm thôi.”
“Bạn nào?” Cánh tay đang đặt trên lưng cậu siết chặt. Trong lòng Baal nhộn nhạo những cảm giác vô cùng chán ghét, giống như thể khi hắn không ở đây, đám người Thạch Phi Hiệp đã cùng y thỏa thuận mấy chuyện gì đó mà hắn không biết.
…
Chết tiệt, loại cảm giác này thật sự làm hắn khó chịu tới cực điểm.
Vương Tiểu Minh cao hứng nói: “Em trai Hạng tổng sẽ sớm được cứu a.”
…
Baal nắm chặt tay. Hiện tại mới là cực điểm!
Thạch Phi Hiệp mua đồ ở McDonald’s còn dư ra rất nhiều.
Vương Tiểu Minh mới ăn có hai cái, đã bị Baal không kiên nhẫn kéo ra ngoài. Thấy mình không thể xơi hết đám đồ này một lúc được, Vương Tiểu Minh đem cola, gà rán, những gì có thể mang đi được đều mang đi.
Ôm một đống đồ nhiều như vậy, đương nhiên cậu sẽ không theo kịp Baal.
Baal cơ hồ cứ bước khoảng năm bước phải dừng lại, quay đầu trừng cậu.
Vương Tiểu Minh đã cố hết sức lết chân đi rồi, nhưng một thùng cola không phải giỡn chơi nha. Cậu ép thùng cola vào cột điện, dùng đầu gối đẩy đẩy lên, vừa mới xoay người, liền đụng thật mạnh, cả người đập vào cột điện.
Không đợi Vương Tiểu Minh hoàn hồn, một tiếng gầm rống giận dữ muốn nổ tung ngay tai cậu.
“Ngươi có mắt hay không! Đi đường mà vậy đấy!”
Vương Tiểu Minh ôm hai má tê rần, trong lòng run sợ nhìn gã to con cao hơn cậu nửa cái đầu đang đứng trước mặt này.
Nếu không phải hắn có hầu kết rõ ràng, Vương Tiểu Minh cơ hồ tưởng đống thịt trước ngực gã cần dùng áo nịt để giữ lại.
“Khốn nạn! Ngươi nhìn cái gì đấy?!” Gã to con thấy cậu nhìn chòng chọc vào ngực mình, trong lòng tức giận, một bàn tay vung lên.
Vương Tiểu Minh theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếng gió tạt vào trên mặt cậu, lạnh lẽo, cậu cắn chặt răng chờ đau đớn, nhưng ngoài dự kiến, bàn tay vẫn chậm chạp không đập xuống.
Vương Tiểu Minh chần chừ mở to mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Baal, “Ngu vừa chứ! Đánh không lại không biết chạy sao? Cho dù chạy không thoát cũng không biết kêu cứu hả?”
“Baal?” Cậu ngơ ngác lên tiếng.
“Chứ ngươi tưởng ai?” Baal đối với việc cậu nhiều lần quên đi sự tồn tại của hắn cảm thấy hết sức bất mãn!
“Ta chỉ là…” Ánh mắt Vương Tiểu Minh liếc trái liếc phải, “Người kia đâu rồi?”
“Ai?”
“Cái người mới nay định đánh ta á.” Vương Tiểu Minh nhớ lại thói quen xấu của Baal, không khỏi lo lắng vạn phần.
Baal nhếch mi, hướng sang phía bên kia đường, “Kìa.”
Vương Tiểu Minh bỗng nhiên xoay lại, chỉ thấy gã to con run rẩy nằm úp sấp lên nóc taxi, một bàn tay cố gắng bám lấy đỉnh xe còn hai chân đang khua khua phía sau để thăm dò giẫm xuống.
Đèn giữa ngã tư chuyển từ đỏ sang xanh.
Vương Tiểu Minh kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận!”
Xe taxi quả nhiên khởi động.
Gã to con nháy mắt đã rơi từ trên nóc xe xuống.
May mắn trên đường xe không nhiều mà phía sau cũng chẳng có xe.
Vương Tiểu Minh định chạy ra dìu gã, bị Baal chụp lấy cánh tay, “Ngươi muốn làm gì?”
“Cứu người a!” Vương Tiểu Minh nhìn gã kia lảo đảo đứng dậy, miệng phun ra một búng máu, người cũng tám chín phần là bầm dập, loạng choạng vài lần mới đứng lên nổi.
“Ta đưa hắn đến bệnh viện.” Cậu vội vã muốn thoát khỏi tay Baal.
Baal sắp phát hỏa, nhưng nghĩ lại thân thể mình và hắc tinh châu, cố sức kiềm chế: “Ta đưa hắn đi bệnh viện nhanh hơn.”
Hắn búng tay.
Rốt cục thân ảnh ngắc ngoải vừa đứng dậy được đột nhiên biến mất giữa đường, thiếu chút nữa làm tất cả các xe đằng sau giật mình thắng gấp.
“Được rồi chứ?”
Vương Tiểu Minh hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi thật sự đưa hắn đến bệnh viện?”
Baal lạnh lùng trào phúng: “Hay là ngươi muốn tới bệnh viện thăm hắn?”
Vương Tiểu Minh không ngờ lại gật gật đầu, “Cũng được. Hắn ở bệnh viện nào?”
…
Có trời mới biết bệnh viện nào. Hắn ném đại đi đâu đó thôi.
Baal cố nén xúc động muốn bóp cậu bẹp dí trên đường, nửa ngày mới cắn răng nói: “Lập tức về nhà!”
“Nhưng mà…”
“Muốn ăn đòn hả?” Baal bẻ khớp.
Vương Tiểu Minh thức thời câm miệng.
Trong nhà tắm, một gã to con đột nhiên từ trong gian phòng che bằng vải nhựa lao ra. Bởi vì nền nhà rất trơn cho nên người gã trượt dài trên mặt đất, một tiếng bẹp rõ to.
Tiếng động thật bi tráng, rất nhiều khách nhân từ mấy gian phòng nhỏ nhô đầu ra, sau đó ——
“A —— “
“Sắc lang!”
Sữa tắm, dầu gội thay nhau rơi như mưa đạn xuống quả đầu bị thương đang ngóc dậy của gã.
Có thể đoán được, trước khi đi bệnh viện, anh bạn to xác đáng thương này đã được mời đến đồn cảnh sát một chuyến.
…
Về sau, cục cảnh sát đã ghi tóm tắt lại một câu như sau:
Sớm biết giơ tay tát người khác sẽ chịu kết quả này, thà rằng lúc ấy tôi để cho cái tên ngu ngốc đụng phải tôi tát vài cái!
Sáng sớm lăn qua lăn lại, lúc về Ngân quán đã hơn mười một giờ trưa.
Ngân Quán đãi ngộ rất được, mặc dù không đi làm cũng cấp một ngày ba bữa ăn. Bất quá Vương Tiểu Minh vẫn tính ăn hết đống gà rán xách về từ McDonald’s.
Baal khó chịu khi thấy cậu lôi một bọc lớn nhăn nhúm như thể bị người ta vò nát ra, “Ba cái thứ này ăn vô không chết mới lạ đó.”
Vương Tiểu Minh lấy miếng gà từ trong bọc ra, “Ai nói, ăn ngon mà.”
“Có lẽ, đây là điểm mạnh của nhân loại.”
Vương Tiểu Minh sửng sốt nói: “Thừa nhận năng lực rồi sao?”
“Không, chẳng qua là cái tính thích xử lý rác rưởi.”
“…” Vương Tiểu Minh yên lặng gặm miếng gà.
Baal ngồi yên trên sofa nhìn cậu ăn, cũng không đi vào chơi máy tính.
Ánh mắt của hắn làm Vương Tiểu Minh như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, mới vài ba phút đã giải quyết xong bữa trưa, thu dọn xong xuôi, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, “Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
“Ờ.” Ngón tay Baal đặt trên tay vịn, không ngừng gõ gõ, đang suy nghĩ tìm lời mở đầu.
Nếu đã biết năng lượng tình yêu của y dành cho hắn sẽ làm tốc độ khôi phục thân thể hắn tăng gấp bội, hắn đương nhiên không ngu gì bỏ qua. Nhưng bây giờ nên uy hiếp hay dụ dỗ đây? Tưởng rằng Thường Hải Đào hay Hạng Văn Huân… cho dù chọn tên nào hắn cũng không lo Vương Tiểu Minh thấy phản cảm. Nhưng mà hiện tại chỉ có một lựa chọn duy nhất, hắn sợ là cách làm của hắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả sau này.
“Kỳ thật, ta đã biết chuyện hắc tinh châu.” Vương Tiểu Minh chủ động mở miệng.
Lông mày Baal khẽ nhếch, “Isfel?” Hắn đoán bọn chết tiệt kia tự dưng đến tìm Vương Tiểu Minh chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, “Bọn chúng nói gì với ngươi?”
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu nói: “Bọn họ nói thân thể của ngươi đang ở trong hắc tinh châu, còn hắc tinh châu đang ở trong cơ thể ta.”
Lời này xem như bình thường. Baal hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Ngươi muốn khôi phục thân thể, cần ta…” Vương Tiểu Minh nuốt nước miếng một cái, ấp úng nói, “Cần tình yêu của ta.”
“Là ngươi yêu ta.” Baal trực tiếp hơn cậu nhiều.
Trên mặt Vương Tiểu Minh ửng lên hai tầng mây hồng.
Đã có người thay hắn mở miệng, Baal cũng không phụ ý tốt, nói tiếp: “Vậy ngươi tính sao?” (Sao giống lưu manh ép uổng con nhà lành vậy >.w