Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 27.2
Anh hai nó cầm cây chổi lông gà đi qua đi lại trong phòng, nó đứng cúi đầu vò muốn nát cái áo đang mặc.
-Em tính phá nhà hả???
-Đâu có đâu hai, tại…
-Tại tại, chỉ giỏi đổ lỗi.
-Đâu có, em…
-Không nói nữa nằm xuống cho anh!!
-HAI!
-YA!!!
Nó tông cửa chạy ù xuống nhà cầu cứu, chắc chắn anh Long sẽ giúp nó thui. Nó biết anh luôn coi nó là em gái mà.
-Vy, có đứng lại không hả??
-Anh Long cứu em!
Đứng núp sau lung anh mà nó run cầm cập, thở phào chút vì có anh che chở nhưng sự thật luôn phũ phàng, Long nắm cổ áo nó lôi ra trước mặt, vỏn vẹn 3 chữ
-Tùy cậu xử.
-Anh, tại sao? Tại sao? – nó hét lên khi Phong nắm áo nó
Long nhíu mày ngồi xuống ghế sofa, hiện tại cậu đang rất bực mình cực kỳ bực là khác, nghĩ sao mà ở nhà chỉ có nó với tên kia, còn giỡn nhau trong bếp nữa chứ.
-Anh, anh tha cho Vy đi, tại em bắt đầu trước mà.
-Cậu dám xin cho nó sao?
-Đây là lần đầu tiên em cầu xin ai đó, anh tha cho Vy đi.
-Hừ, nể mặt Duy nếu không anh xử nhóc nát đít rồi.
-Plè Plè!
Nó lè lưỡi lêu lêu ngay khi Phong quay mặt đi, liếc mắt sang cái tên mắc dịch, nó thật sự muốn cho cậu ta một đám vô cái bản mặt nham nhở đó, thiệt là rất mún nha. Nhưng, phải nhịn nhịn nhịn, cũng nhờ cậu ta nó mới còn sống sót!
Trong bàn ăn, ba người thở dài nhìn hai đứa lớn xác nhưng cứ như con nít kia giành nhau đồ ăn.
-Ê pạn, miếng thịt này là của tui! – nó nheo mắt hâm dọa
-Cưng à, nhường cho anh đi
-Này thì cưng
-Ui da
-Hê hê hê
Cho Duy một phát vào chân, rồi vừa ăn vừa cười chọc tức cậu. Long luôn tay gắp đồ ăn cho nó, vừa gắp vừa liếc xéo Duy.
Ở phòng khách, Long với Duy đang giành nhau cái remote chí chóe ở phòng khách, Phong với Lâm trốn biệt dưới bếp hì hì hục hục…rửa chén! Chỉ tại cặp đôi hoàn cảnh kia, nếu không thì đừng có mơ hai anh rửa chén nhá.Còn nó, đứng giữa cuộc chiến của cậu với anh theo như nó nói thì không khác gì chiến tranh thế giới thứ 3, nó chả them can làm gì chỉ đứng đó nói đúng một câu
-Cố lên! Đánh nhau đi, đánh nhau đi. Hú yeah ( Fim vã hết mồ hôi lạnh ùi )
Cái gì tới cũng phải tới, Tv có siêu cỡ nào thì cũng chết, chỉ sau một tiếng ầm, Tv đen thùi lùi, chiến tranh kết thúc, có hai người bị tống ra ngoài không thương tiếc!!!
( Fimpleas: đáng đời, phá như quỷ á. Duy: nhóc theo dõi tụi này hử?. Vy: theo dõi cậu thôi, k pít cái mặt này có gì mà nhóc hâm mộ dữ z?. Fimpleas: ai thèm theo dõi cậu ta, chưa đủ chuẩn đâu e!. Duy: _ _! )
-Tôi biết anh thích Vy
Duy lên tiếng trước sau một lúc im lặng. Nhìn mặt Long hơi ngạc nhiên, ánh mắt hiện lên vẻ xao động xen kẽ lo lắng. Duy cười khẩy, thầm nghĩ mình đã đoán đúng.
-Thì sao?
Long có vẻ bình tình, dựa người vào hàng rào gần đó, hỏi ngược lại Duy.
-Anh biết đấy, tôi cũng thích Vy, thế nên…
-Cạnh tranh công bằng ?
Giọng Long có phần kiềm nén, anh cướp lời Duy hỏi một câu mà bản thân đã biết rõ câu trả lời.
Duy chỉ gật đầu, một cách dứt khoác, coi như giữa hai người đã có một hiệp ước, tuy vô hình nhưng lại mang tính quyết định cao.
Gió đêm xào xạc, cành cây theo làn gió mà chuyển động không ngừng, mang vẻ âm u, trời có vẻ như sắp mưa. Một dấu hiệu không tốt lành gì cho tương lai.
Cạch!
-Vào nhà đi!
-Lo cho tôi hả?
-Ai nói cậu – quay sang Long – anh vào nhà đi, hình như sắp mưa đó.
Long bước đi, nhưng quay lại nhìn Duy rồi gật đầu tiếp tục bước vào nhà. Trong cuộc chiến này, anh không nắm chắc phần thắng, cũng không nghĩ mình sẽ thua nên anh không thể trông chờ vào vận may được, anh phải cố gắng giành lấy người con gái mà, anh yêu.
Duy nhíu mày nhìn lên trên, chỗ ban công đó hình như là phòng Vy, à…cậu biết rồi!