Ừ, Anh Yêu Em

Chương 25.2


Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 25.2

Đường đua Vòng xoay là một đường đua nguy hiểm, kích thích cảm giác chứng tỏ của dân đua xe, đúng như tên gọi, nó đa phần là các vòng xoay. Nếu tay đua không biết cách lách đi sẽ bị ngã văng ngay lập tức. Nhưng…có một vấn đề nho nhỏ…nó chưa từng đua ở đây! Về Việt Nam cũng một năm hơn rồi nhưng lại chưa đua thì nó không phải là nó nữa rồi. Cũng tại cái ông anh hai giấu xe nó làm nó khốn khổ chết được.
Duy chỉ gọi một người bạn của anh ta tới, đường đua hoàn toàn vắng lặng, ba con người cũng không nói gì, nó chuẩn bị cho việc đua, Duy thì cứ ghi ghi cái gì đó. Nó leo lên xe thử máy lần cuối thì Duy tới
-Đọc và kí đi!
-Cái gì đây? Hợp đồng? Bên A: Lâm Duy, bên B: Tường Vy. Nếu bên A thắng bên B, bên B phải làm cho bên A những gì bên A muốn. Còn ngược lại nếu bên B thắng bên A cũng làm tương tự.
-Sao, ok?
-Ok thì ok, nhưng tôi thêm một điều kiện, cả hai bên không được yêu cầu quá đáng
-Được!
-Cậu chuẩn bị tinh thần làm việc cho tôi đi!
-Cứ chờ xem.
Nó nhếch môi thách thức, lên xe và đội mubahi vào, tém gọn mái tóc vào trong nó chỉ chừa lại đôi mắt nâu, xoay sang nhìn Duy, mắt chạm mắt cái nhìn tràn ngậpsự…thách thức
-1!2!3! Go – bạn của Duy phất cờ và start!!
Fimpleas trở thành bình luận viên nhe, hai tay đua đang hết sức căng thẳng, phì phì ngồi đây mà vã cả mồ hôi.
Nó không dẫn trước ở khúc đầu, theo sau sát Duy. Phanh đúng lúc, tăng tốc đúng thời điểm giúp nó dễ dàng qua các khúc vòng, tổng đường đua có năm khúc vòng hai đứa nó đã qua đượt ba rồi. Duy cũng không kém cạnh gì, những khúc cua rất điệu nghệ, theo nó quan sát được thì cậu ta cũng đua khá lâu rồi mới có kinh nghiệm như vậy. Qua khúc vòng thứ tư, nó bắt đầu tăng tốc, vượt mặt Duy, rồi qua khúc vòng thứ năm, Duy chạy song song với nó, tiếng động cơ xe khá ồn nhưng nó nghe rõ tiếng Duy huýt sáo, quay sang thì Duy nháy mắt một cái, ánh mắt xanh đó nhìn lạ vô cùng làm tim nó lỡ một nhịp và cuối cùng kết quả là…
Fimpleas xin công bố: Người chiến thắng là Duy, hoan hô (Vy: hoan hô cái con khỉ. Fimpleas: thua rùi tức à, hô hô. Vy: giờ thích sao, ăn giày hông?. Fimpleas: so rỳ chụy, em đi em đi).
Duy tháo mubahi, xoa tóc rồi bước tới chỗ nó. Cậu dựa người vào xe nó chống tay lên, ánh mắt như chờ đợi nó nói gì đó. Còn nó hậm hực tháo mubahi, xoa muốn xì cái đầu lên, dùng ánh mắt giống hình viên đạn nhất có thể để nhìn Duy. Cái mặt đang cười nham nhở kia làm nó tức muốn học máu, có ngày chết sớm với cậu ta quá!!!
-Giờ sao? – nó nặn ra một nụ cười, ‘âu yếm” hỏi Duy
-Như hợp đồng! – Duy nói ngắn gọn
-Tôi về nhà trước đã, có gì sáng mai nhắn tin cho tôi.
Nó rồ ga phóng đi, Duy đứng phía sau vãy tay cười đểu rồi tiến lại phía cậu bạn mình của. Duy cứ đứng cười ngẩn ngơ như tên điên trốn viện, còn vỗ tay bôm bốp nữa chứ. Cậu bạn của cậu tát cái chát lên đầu cậu mới ngẩng lên
-Làm cái gì vậy, đau đấy!
-Tát ày tỉnh, như thằng khùng! – Minh chửi cậu
-Hì hì! – Duy cười nham nhở
-Mày đúng là bệnh thật rồi! Cứ như mày chắc tao không dám iu đâu.
-Ha ha – cười tiếp
Minh mỉm cười nhìn Duy, khi thấy thằng bạn như vậy cậu rất vui, cũng lâu rồi Duy chưa vui như vậy, cậu nhớ lại cô gái lúc nãy nếu Duy mà không dung “nam nhân kế” thì cô ấy thắng chắc rồi, người con gái như vậy Duy không iu mới lạ. Phải tranh thủ gặp cô ấy thử xem sao.

Duy về tới nhà, mặt tươi như ông mặt trời cười muốn tét miệng từ lúc vô nhà vào phòng thì vẫn còn cười! Một đám lố nhố ngoài cửa phòng cậu, áp tai sát cửa phòng…nghe lén.
-Cậu Duy sao cười như người…- ông quản gia ngón tay xoay xoay chỉ vào đầu
-Phủi cái mồm ông, dám nói cậu chủ điên! – bà giúp việc
-Tui có nói đâu, bà nói mà, xí!
-Con thấy hình như cậu chủ bị cảm rồi ạ! – người giúp việc
-Đi lấy thuốc đi
-Không phải cảm kiểu đó, “cảm nắng” ấy!
-Á À! – ông quản gia cười nham hiểm, ra hiệu ọi người rút đi.
Bên đây một người tươi cười, bên kia một người ngồi khóc hu hu. Fimpleas nhầm chụy í đang trút giận lên con thỏ bông, xem đó là mặt Duy mà đánh cho hả giận. Hét ầm trời rồi lại gục mặt xuống gối mà khóc tuy chẳng chảy nổi giọt nước mắt nào.
Duy bóp nắn miệng mình, cười nhiều quá giờ bị trẹo quai hàm hay sao ấy. Cậu đăng nhập nhanh vào Face, chẳng xem thông báo hay tin nhắn gì mà tìm nick nó trước đã.
-Fun, tối zui zẻ ^^
-ờ, zui > -S zậy?
-Có một sự bực mình…nặng!
-Why?
-Thì, &$%..$bla bla… – nó kể cho Find
-Tên đó thông minh nhỉ?
-Cái đồ khôn lõi đó, cậu ta không làm gì được Fun đâu!
-S chắc vậy?
-Cứ chờ xem, (một cái icon cười đểu)
-Fun có Bf chưa?
-Chưa, chi z?
-Thích ai chưa
-… – tận 5’ sau nhưng nó chưa trả lời
-Ế, off rùi hử?

-Find ngủ ngon ha, Fun bùn ngủ quá ùi!
-Ê!
Nó off mất tiêu rồi, Duy nhíu mày khó hiểu nhưng rồi cũng tắt máy tính. Ngắm cái hình lúc nó ngồi trên xe moto mà cậu chụp lén trước khi đua, cậu cười nhẹ khẽ thì thầm
-Ngủ ngon, Vy!
Nó gập máy tính lại, suy tính cho ngày mai. Làm sao thoát khỏi tên đó đây ta? Nó chỉ cần tìm cái bảng hợp đồng đó rồi thủ tiêu, vậy là khỏe. Nhảy lên giường nghe nhạc, ánh sáng màn hình hắt vào mặt nó nhìn mờ ảo. Phòng nó tối thui à, nó ít khi mở đèn Lúc ở trong phòng nó cảm thấy an toàn hơn trong bóng tối. Cạch! Có người bước vào.
-Vy…em đâu rồi? – tiếng nghe nhựa nhựa sao ấy, hình như là anh Long. Mai anh ấy mới chuyển qua mà(nó đang ở ngôi nhà chung).
Nó định đi bật đèn thì Long ôm nó thật chặt, đẩy nó vào sát tường. Mùi rượu nồng nặc thật, hình như anh ấy uống nhìu lắm.
-Anh Long, anh say rồi về phòng ngủ đi!
-Anh…không say! Anh muốn…muốn gặp em!
Nó với tay bật đèn rồi đẩy Long xuống bộ sofa trong phòng, gương mặt anh tuấn của anh nhìn khá xanh xao, áo sơ mi nhăn nheo cả lên. Nó phải tìm cho anh một cô thôi, chứ anh cứ như thế này, nó thấy sót lắm. Dìu anh qua phòng, nó tắt đèn đi ra ngoài, bùn ngủ lắm rồi, việc gì nó có thể quên chứ ngủ thì khỏi nhắc nó cũng làm.
Bé ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi, để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em, bé ơi ngủ đi,…( e hèm! Đây là báo thức của chụy nhà ta)
Tắt đt nó lò dò vào nhà vệ sinh, hôm nay nó siêng như vậy vì còn phải nấu đồ ăn sáng cho ba ông kia nữa, cả ba là bạn than lâu năm nên cái thói quen bỏ bữa cũng di truyền theo nhau.
Xèo xèo, xào xào! Nó đang chiên xúc xích và làm trứng ốp la. Đang tập trung cao độ thì có người ôm từ phía sau, 2s giây sau…
-Ui da, em mạnh tay thế! – Long rên rỉ vì đau, mới sáng sớm bị thúc một cái vào sườn.
-Anh có sao không? Rảnh rỗi quá ha, tự nhiên đi ôm em.
-Hì hì.
-Nè, uống đi cho giải rượu, tối hôm qua anh say mèm lun. – nó đưa ly mật ông pha chanh cho Long
-Ừ, hôm qua…anh có làm gì không?
-Trọng tội! dám nhảy vào phòng em ôm em muốn ngạt thở, lại còn để cho em đưa anh về giường.
-Vậy sao? “sao chỉ có ôm thôi vậy, đáng lẽ mình nên làm hơn thế chứ” – Long chép miệng tiếc rẻ, nhưng câu đó anh đâu có nói ra mới suy nghĩ thui.
-Anh kêu hai ông kia xuống ăn đi, sáng nay em đi với bạn – Duy nhắn tin hẹn nó ở quán ăn nên nó phải đi.
-Bạn nào?
-Duy, bye anh! – nó thật thà trả lời, chẳng để ý sắc mặt ai kia đang tối sầm lại.


Vì bộ đồng phục trường mà nó khó chạy moto, gió thì cứ thổi, váy chụy ta vẫn cứ ngắn. Cột ái tóc dài lên, nó bước vào trong quán ăn, chiếc balo đinh tán lâu lâu lại nảy lên theo bước chân của nó. Mọi người trong quán ngoái nhìn theo nó, chàng nào đi cùng người iu thì chịu chung một kết quả là…ăn tát! Còn chàng nào FA thì phải nói là chảy cả nước dãi, Duy hậm hực liếc mắt nhìn mấy anh chàng đó, đừng có mơ mà đụng tới người của cậu đó nhe.
-Kêu chi sớm vậy? – nó càu nhàu ngay khi ngồi xuống
-Để em ngủ thêm chút nữa, chắc thành heo mất!
-Cậu nói ai là heo – nó nghiến răng ken két
-Em thấy ai giống thì cứ cho người đó là heo ha.
-Ừ, giống cậu! Tôi đói rồi, kêu cái gì ăn đi.
-Phục vụ.
-Quý khách dùng gì?
-Cho tôi…
-Quý cô trước! – anh chàng phục vụ ngắt lời cậu, vui vẻ nhìn nó.
-Cho tôi một ly café sữa, ít đá, ít sữa.
-Còn anh?
-Tôi một ly cafe đen, và một cái bánh ngọt.
-Xin quý khách đợi chút.
Duy nhìn nó cứ cười cười làm nó thấy sợ chết, cậu ta cứ như trước đi, ít nói đỡ hơn bây giờ. Khi phục vụ đem tới nó khoáy ly cafe rồi uống một ngụm, mùi café rất đậm, vị béo của sữa nữa, nó sẽ tới đây thường xuyên thôi. Duy cắt miếng bánh socola, chìa ra trước mặt nó nó ngạc nhiên nhìn cậu nhưng rồi cũng lắc đầu.
-Tôi không ăn.
-Nói a nào, tôi mỏi tay rồi
-Tôi không ăn mà, mỏi tay kệ cậu
-Được rồi! Đút cho tôi ăn.
-What??
-Đút mau
-Tại sao tôi phải…- đang nói thì nhớ tới cái bản hợp đồng quái quỷ, nó im bặt.
Lấy một miếng bánh cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không chịu mở miệng
-Cái đồ con nít nói A coi! Um um…cậu
-Hì hì
Ngay khi nó vừa nói A, Duy cầm tay nó đưa miếng bánh ngược vào trong miệng nó. Mở tròn mắt ngạc nhiên rồi chầm chậm nhai bánh, socola tan chảy trong miệng nó, cùng vị ngọt của lớp mức dâu làm nó thích vô cùng, nó rất hảo ngọt nhưng vào buổi sáng thì nó không muốn ăn gì cả.
-E hèm! Bánh ngon nhưng cậu…um – lại thêm một miếng bánh
-Em thích là được, nè

Duy đưa thêm nhưng nó lại né thế là mặt dính một lớp mức dâu, tuy không phải cậu ta cố ý nhưng nó quẹt lại lên mũi cậu ta đầy socola. Rồi ngồi cười khanh khách vì cái mặt ngố tàu đó. Duy cũng chẳng vừa quẹt lại lên mặt nó, nó né được rồi lè lưỡi chêu cậu. Đến lúc thấy lạnh gáy thì mới nhớ là không-chỉ-có-hai-đứa trong quán.
-Thôi, e hèm! Ùm… – nó hắng giọng
-Tôi lau cho
Duy cầm chiếc khăn giấy lau mặt nó, tự dung nó thấy mặt mình nóng bừng, tim cứ nhảy như đang nghe bài Harlem Shake, né mặt qua nó đứng dậy đi thẳng vào WC. Rửa mặt xong nó tự trấn tĩnh mình, thở sâu rồi bước ra, cũng tới giờ đi học rồi.
Nó ra thì Duy đã tính tiền, cậu ta dựa người vào xe nó, tay cầm hai ly cafe. Ngó tới ngó lui, xe cậu ta đâu? Như đọc được suy nghĩ nó, Duy nói luôn
-Cho tôi quá giang nhe?
-Moto cậu đâu?
-Đang đi bảo trì. Em có cho quá giang hông?
-“không cho cậu cũng lên, hỏi thừa” – nó không nói gì bĩu môi đi tới
-Vậy tôi hỏi thừa rồi, đi học thôi!
Nó giật thót khi Duy trả lời, cậu ta đọc được suy nghĩ của nó hả trời? Đúng là cái tên mắc dịch.
-Không nghĩ xấu cho tôi, tôi không có mắc dịch đâu! – Duy tỉnh bơi trả lời, dúi vào tay nó hai cốc café thơm lừng, cầm chìa khóa xe tra vào ổ cười nhẹ nhưng nó không hề thấy vì vẫn còn đang quá sock!
Duy chở nó vào trong nhà xe mặc cho nó la ó, vì cậu biết nó không dám nhảy xuống khỏi xe đâu. Tay xoay chìa khóa hình con thỏ đen, cậu đón lấy ly cafe đen rồi đi trước. Cả trường nhìn tụi nó với ánh mắt tò mò, một đám con gái tụm lại xì xầm với nhau rồi cười ha hả nhìn nó. Chẳng thèm quan tâm làm gì ệt óc, nó bước thẳng lên lớp. Uống thử ly café Duy đưa, đúng là ngon thật, hợp khẩu vị của nó. Liếm mép tiếc cho giọt café cuối cùng, nó còn muốn uống nữa cơ, thèm quá. Đang đăng nhập vào Face thì nó va phải một người, lồng ngực to lớn rắn chắc nó cúi đầu xin lỗi rồi đi thẳng, nhưng phải khựng lại vì
-Sao giờ heo mới tới?
-Thấy tui không nói cậu làm tới à? Mới sáng nhá.
-Muốn tui làm tới à, ok lại đây tui cho bà biết thế nào là “làm tới”
Đăng vừa tiến tới vừa chu mỏ ra, làm nó phát kinh cái tên biến thái này, dám chọc bà thì cháu muốn vào viện sớm rồi
-Này thì làm tới! Này thì chu mỏ! Cái đồ biến thái!!!
Nó nắm mỏ hắn, lắc qua lắc lại mỗi câu nó thêm một cái cốc đầu.
-Ây za! Đau, hỏng hết hình tượng hót boy của tui rồi.
-Có mà hót đót, ông mà thử giờ trò xem tui cho ông không còn răng ăn cháo lun.
-Í! Con gì kia! – Đăng chỉ tay ra phía sau nó, khi nó vừa quay đi hắn giật lấy cái điện thoại màu trắng tinh
-Dễ dụ quá hen, lêu lêu!
-Ông đứng lại cho tui
Nó vớ luôn cây chổi gần đó chạy theo Đăng, từ khi nó khỏi bệnh cả trường không ai dám gọi nó là baby nữa, nhìn cái cảnh nó cầm chổi rượt Đăng xem, baby cái nỗi gì. Ngay lúc nó sắp nắm được áo Đăng thì lại bị trượt chân, nguy cơ hun tường bay răng tới nơi thì có người ôm eo nó giật lại. Tay buông cây chổi ra, nó nhìn ra phía sau mình, cái mặt cười nham nhở đang nhìn nó, nhìn từ xa ai cũng tưởng tụi nó sắp hun tới nơi nhưng Duy buông tay một cách phũ phàng thế là mông tiếp đất, tất nhiên là mông nó rồi.
-Ui da! Cậu làm cái gì vậy?
Duy đút tay vào túi đi thẳng, hiện tại cậu đang rất bực mình. Khỏi nói cũng biết tại sao, lúc thấy nó vui vẻ với Đăng máu trong người cậu sôi ùng ục lên. Đúng là yêu quá hóa rồ mà. Lúc đó nó vẫn còn ngồi bệt dưới đất thắc mắc thái độ kì lạ của cậu thì Đăng quay lại định lên tiếng hỏi thăm thì nguyên cây chổi vào mặt, cây chổi vừa hạ xuống thì nó phủi mông cười ha hả. Đưa cho Đăng cây chổi, nó dung dăng về lớp, ai chơi nó một nó trả lại mười nhá, cũng không quên lấy lại cái đt iu quý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.