Ừ, Anh Yêu Em

Chương 19.2


Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 19.2

Sau khi trả lại đò cho bà chủ, nó với Duy nhanh chóng về nhà, tất nhiên là sau khi xe Duy đã đổ xăng rồi! Trên con đường đông đúc buổi sáng, mọi người hối hả trên dòng đường cho kịp giờ làm hay đi học, ánh nắng bao phủ cả mọi thứ tạo nên những vệt nắng trên khung cửa kính, một khung cảnh sáng phải nói rất chi là yên bình nhưng đâu đó vẫn nghe léo nhéo tiếng cãi nhau (tg đảo mắt tìm nơi ồn ào, ah! thấy rồi)
Trên một chiếc moto trắng, nhìn hai người trên xe có thể nói là nam thanh nữ tú, mái tóc dài của cô gái bay phấp phới trong nắng, chàng trai khẽ nở nụ cười, nhưng lại nhăn mặt?

– Ui da!! sao lại nhéo a hả?
– Chạy nhanh vào, gì mà cứ như rùa ấy!
– Rùa có đi moto k ?
– Biết đâu bất ngờ! tôi được rùa chở – nó kéo dài giọng chọc tức Duy

– E chọc anh đấy nha!

Duy quẹo vào một con đường vắng, bắt đàu màn…lạng lách! rồ ga đi, thắng gấp, chạy nhanh tới nổi cây kim chỉ giờ muốn văng ra khỏi cái đồng hồ luôn, cậu đắc thắng dừng lại, chưng bộ mặt hả hê ra vì rất muốn thấy nó phỉa sợ cậu (tg: biến thái đúng nghĩa/ Duy *cầm dép, chuẩn bị…phang*/ tg:*chạy xì khói*)

– Chơi xong rùi hả ? Đi về thui – nó ngoáy ngoáy tai, mặt tỉnh bơ trả lời Duy
– Ờ, đi..đi về – Duy quay mặt lên, nuốt nước miếng cái ực, cậu quên mất việc nó chạy còn siu hơn cả cậu thì làm sao mà sợ mấy trò này.


Thả nó trước cánh cổng trắng có dàn hoa giấy rực hồng, nó cười nhẹ nhìn cậu
– Cảm ơn vì đã cứu tôi!
– K có gì, nhưng tại sao em lại đi trong mưa như vậy?
Nó cúi đầu không nói, cậu thấy đôi mi cong khẽ run lên, nhưng nó lại ngẩng đầu lên, cười tươi
– Đi chơi ấy mà, thôi bye! – nó quay lưng đi thẳng vào nhà, chẳng để Duy kịp nói gì
Duy khởi động xe rồi nhanh chóng đi, nếu nó không muốn nói cậu cũng không thể hỏi thêm

Nó không thấy anh Phong ở nhà, vậy chắc còn ở nhà ông ta rồi. Nó cười chua chát, cái gia đình này, đã có một vết nứt từ 10 năm trước, vết nứt ngày càng sâu và rộng, không thể nối lại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.