Đọc truyện Tỷ Tỷ, Xin Ngươi – Chương 14
Đệ thập tứ chương: Tiểu Vũ hôn hôn tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng khóc, Tiểu Vũ sẽ bảo vệ tỷ tỷ
Trong lúc hai tiểu quỷ chẳng biết gì cũng vô cùng vui vẻ tập luyện với nhau, chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa.
Ế? Tại sao lại nữa a?
Vốn là hôm quốc tế thiếu nhi đó, bé trai nhảy cùng tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh bị bệnh, không thể đến tham gia~ lão sư rất khổ não.
Các tiểu quỷ đã quen bạn nhảy cả rồi, bây giờ để bé trai khác nhảy cùng Nhậm Bình Sinh chắc chắn không được, thế nhưng Nhậm Bình Sinh lại là người múa dẫn đầu, nếu như nàng không nhảy. . . lỡ như các tiểu quỷ phía sau đều quên bước hết thì phải làm sao? Khả năng này lớn lắm nha~
Cho nên lão sư không có cách nào khác, chỉ đành kéo một bé trai nhảy hơi tệ khiêu vũ cùng một bé gái ở hàng sau, rồi kéo một bé trai nhảy khá tốt ghép đôi cùng Nhậm Bình Sinh.
Sắp phải ra diễn rồi nên khẩn trương tập luyện. Kết quả không biết có phải do khí thế của tiểu đồng chí thật sự quá mạnh mẽ hay không, bé trai vốn nhảy không tệ nhảy với Nhậm Bình Sinh thì khẩn trương liên tục mắc lỗi, sửa thế nào cũng không được, sau đó sự thật lại chứng minh giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp quả nhiên tồn tại một cự ly rất lớn, bé trai bị miễn cưỡng kéo vào khiêu vũ hoàn toàn không cách nào gánh vác được a!
Lão sư xoắn quẩy. . . phải bỏ qua Nhậm Bình Sinh sao? Nhưng mà người múa dẫn đầu làm sao bây giờ a~ lẽ nào mình phải tự ra nhảy 囧.
“Ngốc muốn chết có vậy cũng không nhảy được.” Trong lúc lão sư đang há họng vô cùng sinh động, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vẫn ngoan ngoãn ngồi đung đưa chân ăn cục kẹo chả biết từ đâu ra bắt chước tỷ tỷ răn dạy rất giống, “Đơn giản như vậy ta cũng nhảy được, mấy người lại không được.” Tuy không đủ khí thế, nhưng bộ dạng này quả nhiên có phong phạm của Nhậm Bình Sinh a trông rất thèm đòn có được không?
Bảo mẫu đứng ở phía sau nhịn không được trán đổ mồ hôi hột, quả nhiên nhị tiểu thư bị tiểu thư phá hủy rồi. Một chút cũng không còn đáng yêu như hồi còn nhỏ a~
“Tiểu Vũ cũng biết nhảy à~ ” Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, lão sư ngồi bên cạnh ghẹo Nhậm Yên Vũ.
“Đương nhiên rồi, mỗi ngày tỷ tỷ đều chăm chú dạy ta nha.” Tiểu hài tử xấu xa rất đắc ý nói: “Ta được nhảy cùng tỷ tỷ~ “
“Thật à? Vậy Tiểu Vũ nhảy một cái cho ta xem.” Đương nhiên các lão sư chỉ ghẹo tiểu mỹ nữ thôi đáng tiếc các nàng đùa nhưng ngây thơ đến không có da mặt như Nhậm Yên Vũ và chăm chú đến chuyện gì cũng tỉ mỉ lo lắng như Nhậm Bình Sinh, cho nên dù lão sư chỉ đùa, nhưng hai tiểu quỷ lại tưởng thật.
“Muốn tỷ tỷ nhảy cùng cơ!” Nhậm Yên Vũ đứng xuống đất, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nhậm Bình Sinh, “Ta chỉ nhảy với tỷ tỷ.” Một tiểu quỷ lớp chồi nói như vậy. . . lực sát thương rất lớn a!
“Tiểu Sinh nhảy với muội muội cho lão sư xem nha.” Lão sư quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh bên kia.
Nhậm Bình Sinh cau mày suy nghĩ sâu xa.
. . .
. . . Còn đang suy nghĩ à?
“. . .” Ế, kỳ thực không cần tưởng thật như vậy đâu nha?
“Tỷ tỷ~~ ” Tiểu muội muội lớp chồi nịnh nọt chạy tới ôm chân tỷ tỷ, “Tỷ tỷ~~ “
“Được rồi.”
“. . .” Thì ra chỉ có muội muội ôm chân mới chịu?
Vì vậy có chút chăm chú Nhậm Yên Vũ bị vô cùng chăm chú Nhậm Bình Sinh kéo ra đứng trước mặt lão sư.
“Có thể nhảy rồi.” Đương nhiên lão sư hoàn toàn không trông cậy vào Nhậm Yên Vũ có thể nhảy ra cái gì, dù sao cũng chỉ là một tiểu quỷ lớp chồi, cho nên ngay cả nhạc cũng không có mở, chỉ thầm nghĩ để hai người tùy tiện khua tay múa chân một chút. Đáng tiếc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh chăm chú và tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ hiếm khi chăm chú. . .
“Lão sư, người quên mở nhạc rồi, đây là không tôn trọng nghệ thuật.” Ta xí nha! Nhậm Bình Sinh ngươi có cần mang cảm giác xuyên không như vậy hay không?! Làm các lão sư biến thành suy nhược thần kinh hết ngươi mới cam tâm có phải không?
Cái ý tứ tôn trọng ngươi có hiểu không hả? Từ đâu học được vậy a? Quả nhiên tiểu quỷ đơn thuần một chút tốt hơn, bộ dạng nghiêm túc như vậy một chút cũng không moe, mà gương mặt rõ ràng moe moe, như vậy khiến các lão sư phải nàm thao~
Các lão sư rớt nước mắt, các lão sư rưng rưng mở nhạc.
Có chút điện như thế vẫn là không nên tiết kiệm.
Vì vậy giữa bài nhạc Bến Thượng Hải, hai tiểu quỷ chăm chú bắt đầu nhảy. . .
Ba phút sau. . .
. . .
. . .
“Thật ra nhảy rất không tệ. . .”
“Nhảy quả thật không tệ. . .”
“Ta muốn chửi bậy làm sao bây giờ? Nhưng mà hình tượng tỏa hào quang chiếu sáng của lão sư là không thể chửi bậy.”
“Như vậy khiến ta rất có cảm giác thất bại. . . tỷ tỷ ở nhà dạy tại sao có thể nhảy tốt hơn so với lão sư dạy?”
“Con nít thời nay quả thật giữ không nổi nữa~ “
“Cái này tuyệt đối là bị tráo hồn a có đúng không?!”
Các vị lão sư hình tượng tỏa hào quang chiếu sáng, xin bình tĩnh một chút~ gì cơ, bình tĩnh không được? Vậy giả bộ bình tĩnh một chút đi 囧.
Kích động chính là ma quỷ, kích động thường sẽ làm ra những quyết định không chính xác, những lời này thật sự nói quá đúng, thật sự phải nên đi cúng bái tiền bối đồng chí đã phát minh ra lời này, nhất định ngài đã lĩnh hội được rất nhiều có phải không?
Dưới sự kích động các lão sư làm ra một quyết định vô cùng không đáng tin cậy.
Ngôi sao nhỏ khả ái bảo bảo Nhậm Yên Vũ của chúng ta lại có cơ hội lộ diện~ nhưng mà là đi tai họa phụ huynh của các bằng hữu trong nhà trẻ.
Các lão sư quyết định tác hợp Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh thành một đôi, khiêu vũ dẫn đầu. Ai zui lão sư ngươi sao có thể vô trách nhiệm như thế a~
Dựa vào lão sư vô trách nhiệm và tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ giả đáng yêu các loại, chuyện khiêu vũ trong ngày 1 tháng 6 cứ như thế được quyết định, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta thành công trở thành tiểu quỷ lên sân khấu sớm nhất nhà trẻ.
Ánh mặt trời tháng 6 đỏ đỏ, hoa tươi tháng 6 đẹp đẹp, nụ cười tháng 6 xinh xinh, tháng sáu là của mọi nhà~
Vì vậy ngày 1 tháng 6 đã thành công đến rồi~
Sáng sớm bên trong nhà trẻ đặc biệt náo nhiệt, baba mama đều chịu đến tham gia ngày lễ của tụi nhỏ, quản gia và bảo mẫu đợi đến hôm nay cũng buông hết các việc này này nọ nọ trên tay, cùng Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ tới tham gia ngày quốc tế thiếu nhi. Hai vị tiểu mỹ nữ mặc sườn xám đội theo một bông hoa lớn đi lên sân khấu.
Dưới điệu nhạc Bến Thượng Hải hoa lệ, dưới sân khấu ánh đèn flash liên tục chớp kèm theo tiếng rắc rắc không ngừng vang lên thì, các tiểu soái ca tiểu mỹ nữ dắt nhau nhảy điệu Tango hoa lệ. Nhậm Bình Sinh dắt theo Nhậm Yên Vũ khiêu vũ ở hàng đầu.
“Sao múa dẫn đầu là hai bé gái vậy a~ “
“Nghe nói hai đứa là tỷ muội, bé trai bị bệnh không đến được, lão sư để muội muội nhảy cùng tỷ tỷ.”
“Đáng yêu ghê a. . . nhìn qua muội muội thật nhỏ a, bao nhiêu rồi?”
“Hình như đang lớp mầm.”
“Lớp mầm đã có thể nhảy như vậy sao? Đúng là tiểu thiên tài!”
“Tỷ tỷ vậy mà lại nhảy vũ đạo của bé trai, cảm giác rất soái nha~ “
“Đúng vậy a đúng vậy a, quả là không dễ dàng gì, hai tỷ muội thật đáng yêu, con cái nhà ai vậy?”
Các Mama-chan líu ra líu ríu thảo luận. Các Mama-chan, xin bình tĩnh một chút, để ý con của mình đi a~
Tất cả tiến hành vô cùng hoàn hảo, âm nhạc được trích ra một đoạn chỉ có hơn hai phút, động tác cuối cùng vẫn dừng tại màn Nhậm Yên Vũ được Nhậm Bình Sinh ôm eo nhỏ.
Sau đó giữa tiếng vỗ tay rần rần, Nhậm Yên Vũ lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ! Muốn hôn hôn!”
Ai zui~ người ta khiêu vũ ở nhà có hôn hôn mà, lần này người ta cũng không có làm biếng a người ta nhảy tốt như vậy~ tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ bày tỏ mặc kệ là tình huống gì cũng không thể quên phúc lợi.
“Hôm nay không có hôn hôn.” Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh da mặt khá là mỏng, đen mặt chăm chú nói. Ở chỗ này mà hôn hôn thật sự mất mặt a.
“Nhưng mà trước đây đều có hôn hôn.” Da mặt đã dày đến chưa từng có ai đạt đến trình độ này tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không thể hiểu được tại sao hôm nay không được hôn hôn giống như lúc trước. Tại sao tại sao tại sao?
Hôn hôn. . . của ta. . .
Đã nói là không có mà~
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cảm thấy vạn phần ủy khuất~ ủy khuất tới nỗi cho tới bây giờ cũng không biết phải nhẫn nại tiểu mỹ nữ da mặt dày Nhậm Yên Vũ quyết định bây giờ tuyệt đối không được nhẫn nại~ kỳ thật ngươi hoàn toàn không nghĩ tới phải nhẫn nại đúng không?
Quản gia vừa nhìn chiếc mũi nhỏ của Nhậm Yên Vũ, gương mặt biến sắc lập tức hét lên: “Không ổn! Nhị tiểu thư muốn ra tuyệt chiêu!”
“Oa a a a a a a. . .” Giữa khúc nhạc hoa lệ, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ gào khóc~ ôi đã lâu không nghe a~
“Ôi má ơi~ tiểu thư à!” Bảo mẫu vừa nghe Nhậm Yên Vũ khóc liền cảm thấy đầu đau vạn phần, hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại, lập tức thất thanh hét to gọi Nhậm Bình Sinh, giống như vô số lần thực chiến ở nhà.
Nhậm Bình Sinh da mặt hơi mỏng không chịu nổi, lập tức thẹn quá hóa giận: “Ngu ngốc! Không được khóc ở đây!”
“Oa a a a. . . Tỷ tỷ không có hôn hôn oa a a. . .” Nhậm Yên Vũ đang đau lòng, tạm thời chống lại cơn tức giận của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh.
Nếu như đổi lại là trong nhà, sợ rằng Nhậm Bình Sinh đã nổi máu bạo lực, nhưng mà đang ở ngoài, nhất là ở trước mặt lão sư, tình huống bạo lực gia đình xuất hiện là không nên, cho nên Nhậm Bình Sinh khổ cực nhịn nha nhịn nha. Nhưng mà có một tiểu quỷ còn đang vô tri vô giác khóc nha khóc nha.
Khóc tới đau lòng a, nhìn xem các Mama-chan bên cạnh có đành lòng hông? Liên tục giục: “Ai da~~ muội muội cũng đã khóc như vậy rồi, tỷ tỷ ngươi hôn một cái đi mà~ ” A di các ngươi xác định là mình không đành lòng chứ không phải là đang góp vui chứ hả?
“Tiểu Sinh hôn muội muội một cái đi.” Ngay cả lão sư cũng không thuần khiết nữa, các ngươi thì biết cái gì nha~ nữ nữ cho nhận hổng cho hun, hôn hôn như vậy làm sao có thể tùy tiện nói hôn thì hôn chứ~
Trong lúc Nhậm Yên Vũ gào khóc như chọc tiết lợn, gương mặt Nhậm Bình Sinh đã căng đến mức sắp nứt rồi.
“Tiểu thư. . . người nhanh một chút hôn một cái đi.” Đầu bảo mẫu đau sắp chịu không nổi rồi, dù sao ở nhà vẫn hôn hoài, bây giờ tiểu thư chơi rụt rè có phải chậm rồi không a a oi.
Tại sao lại có mấy người như vậy, rõ ràng người ta không muốn, nhưng bây giờ lại ép mình hôn muội muội, người ta rõ ràng không muốn mà! Cũng biết tình huống như vậy có hơi đặc biệt, nhưng mà bởi vì da mặt của Nhậm Bình Sinh thật là có hơi mỏng, dưới tình huống đó, tỷ tỷ Nhậm Bình Sinh luôn luôn quỷ kiến sầu của chúng ta đột nhiên cảm thấy mình có chút ủy khuất.
Đều là người xấu! Các ngươi đều là người xấu!
Nhậm Bình Sinh thật sự cảm thấy ủy khuất a a~
Vì vậy khuôn mặt đứng đắn của Nhậm Bình Sinh chân mày cong lại, nhắm mắt, vậy mà lại khóc?!
“A a a a a! Tiểu thư.” Bảo mẫu hoảng sợ, tiểu thư của họ vậy mà lại khóc rồi khóc rồi khóc rồi! A a a a, thế giới này sắp bị hủy diệt sao?
Quản gia há to họng, nháy mắt hóa đá, chỉ có các Mama-chan vô tri vô giác bên cạnh vẫn còn đang ồn ào, cho nên mới nói mấy người dỗ giành con trẻ luôn không có lý trí và lương tâm.
Nhưng thật ra Nhậm Yên Vũ vẫn gào khóc bên cạnh là người đầu tiên phản ứng được. Từ khi Nhậm Yên Vũ vào Nhậm gia, thì Nhậm Bình Sinh đã luôn ở địa vị cường thế, Nhậm Yên Vũ thấy Nhậm Bình Sinh khóc bao giờ? Thậm chí ngay cả tỏ ra yếu kém cũng chưa từng có, tỷ tỷ vẫn luôn là người rất lợi hại, nhưng mà hôm nay vậy mà lại thấy tỷ tỷ khóc.
A! Tỷ tỷ à sao ngươi lại khóc là ai bắt nạt tỷ!
Nhậm Yên Vũ chưa từng thấy Nhậm Bình Sinh khóc, thật đau lòng a~ nàng dùng sức nhỏ ngăn nước mắt của mình, sau đó tiến đến lau nước mắt Nhậm Bình Sinh, “Tỷ tỷ đừng khóc, Tiểu Vũ sẽ bảo vệ tỷ.” Tiểu gia hỏa hiếm khi ăn nói nghiêm trang như vậy, vừa lau vừa hôn lên mặt tỷ tỷ, “Tiểu Vũ hôn hôn tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng khóc, Tiểu Vũ bảo vệ tỷ tỷ.” Nàng là một tiểu bằng hữu có tâm cỡ nào a~
Tình cảnh này có bao nhiêu yêu thương a, Nhậm Yên Vũ cẩn thận hôn lên mặt Nhậm Bình Sinh, sau đó tất cả đều là ánh đèn flash cùng tiếng rắc rắc của camera, hai vị tiểu mỹ nữ không hề biết hình ảnh ân ái này đã bị người ngoài thành công chụp vô số tấm!
Ai zui~ càng ngày càng không biết thẹn thùng, yêu sớm đúng là không tốt a~
Nhậm Bình Sinh đau lòng để cho muội muội lau nước mắt, sau đó đau lòng để muội muội hôn. Nhìn đám người lớn bên kia, đột nhiên Nhậm Bình Sinh cảm thấy, quả nhiên vẫn là muội muội tốt, chỉ có muội muội mới tốt với mình nhất, sau này mình cũng phải đối xử tốt với muội muội như vậy~
Vì thế dưới tình cảnh ân ái này, hai tiểu mỹ nữ cứ như vậy mà hòa thuận, cứ như vậy nắm tay đi xuống sân khấu.
“Tỷ tỷ không cần sợ, chờ Tiểu Vũ lớn rồi, Tiểu Vũ bảo vệ tỷ~ “
Vì vậy kẻ đầu sỏ gây nên việc này rốt cuộc là ai? Nhậm Bình Sinh ngươi quên người ngươi đang nắm tay đi xuống sân khấu kia chính là kẻ đầu sỏ hả?! Chuyện quan trọng như thế sao lại có thể quên a, này!
A a a, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì tại sao ta cảm thấy mình không ổn chút nào?