Đọc truyện Tỷ Tỷ, Xin Ngươi – Chương 10
Đệ thập chương: Không nỡ xa mẹ? Thật ra nàng không nỡ xa tỷ tỷ mới đúng chứ?
Đây là một năm ăn tết bi thương nhất tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh từng trải qua, nàng không được xem pháo hoa mình muốn xem, đã say rượu lại còn hoàn toàn bại trận dưới tay muội muội mình.
Trong lúc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh bi thương, ngày tháng “vèo” một cái trôi qua.
Yêu nghiệt không đáng tin cậy hoàn toàn không có ý thức trách nhiệm mẫu thân đại nhân Nhậm gia của chúng ta sau khi gây họa cho hai đứa con gái của mình xong, vẻ vang rời sân khấu, hay nói đúng hơn là tiếp tục không đáng tin cậy và không có trách nhiệm đi mất.
Vì vậy hai vị tiểu thư Nhậm gia từ năm trước dằn vặt mãi cho đến năm nay rất nhanh lại bị vứt bỏ.
Cũng may đây không phải bị vứt bỏ lần một lần hai, đã từng có kinh nghiệm bị vứt bỏ cho nên hai vị tiểu thư rất nhanh đã thích ứng.
Dưới tình huống tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh sống có nề nếp và tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ gây họa cho các vị đại thúc đại thẩm tiểu bằng hữu lão bằng hữu trong tiểu khu cổ tích.
Ngày từ lạnh trở sang nóng, từ mùa đông tới mùa xuân sau đó tới mùa hè. Trong lúc ấy, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh từ khi trải qua buổi sinh nhật đầy lừa dối kia thế nhưng cũng may năm nay có một muội muội mừng sinh nhật cùng nàng, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cũng có một bữa sinh nhật có tỷ tỷ làm bạn đồng thời còn được phép cho ăn rất nhiều bánh kem và kẹo.
Nghỉ hè xong nhập học, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đã lên lớp lá rồi. Nàng lớn rất nhanh, sau đó tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta rốt cuộc cũng đến tuổi có thể đi học rồi.
Mọi người trong tiểu khu rốt cuộc cũng được giải phóng, tiểu yêu nghiệt Nhậm Yên Vũ hiện tại có thể chuyên tâm mà đi yêu nghiệt nhà trẻ rồi.
Cái gọi là không nỡ xa mẹ, chính là trong lúc trẻ nhỏ lớn lên tới thời kỳ trưởng thành sản sinh một loại cảm giác không muốn rời xa mẹ, khi không nhìn thấy mẹ, trẻ nhỏ sẽ có biểu hiện lo âu, sẽ bất an khóc lớn, nhưng đây là hiện tượng bình thường, sau khi trải qua vài ngày, trẻ nhỏ sẽ thích ứng hoàn cảnh mới là có thể xoa dịu.
Nhà trẻ là nơi rất dễ dàng thấy được tình huống này.
Thế nhưng cái loại không nỡ xa mẹ này, sau khi Nhậm Yên Vũ nhiều lần bị Nhậm Thanh Nghiên vứt bỏ, đương nhiên không có tồn tại trên người Nhậm Yên Vũ. Cho nên ngày đầu tiên tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đến trường, những tiểu bằng hữu khác đều đang gào khóc không chịu vào lớp, tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta vẻ mặt bình tĩnh lôi kéo tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh.
Tất cả tiểu bằng hữu đều được baba mama đưa đến, chỉ có tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ là do tỷ tỷ chỉ có 6 tuổi Nhậm Bình Sinh đưa đến. Tiểu muội muội khả ái như thế vậy mà lại không có cha mẹ đi cùng, cỡ nào tội nghiệp a, tạo thành tổn thương to lớn thế nào cho tâm hồn đứa trẻ a!
Lão sư đồng thời khiển trách Nhậm Thanh Nghiên người mẹ không có trách nhiệm cùng người cha không biết đang ở góc nào trên thế giới, vạn phần cảm thông với tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ.
Nhìn đi a, đáng yêu cỡ nào a, dù chỉ được tỷ tỷ đưa tới thế nhưng hoàn toàn không có khóc a~ đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Kỳ thực tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ tràn ngập hiếu kỳ đối với nơi mà tỷ tỷ Nhậm Bình Sinh mỗi ngày đều đến sau đó chiều tối mới về. Nàng cảm thấy, nơi mà mỗi ngày tỷ tỷ đều sáng sớm đi chạng vạng về phi thường vui. Cho nên thật ra không phải nàng hiểu chuyện không khóc, mà là thật sự rất mới mẻ a. . . hơn nữa. . . không nỡ xa mẹ? Thật ra nàng không muốn xa chị mới đúng chứ?
Quyết định xem có nên khóc hay không khóc khi tỷ tỷ còn ở bên cạnh nàng?
Nhưng mà sau khi tất cả chuyện nhập học đều xong xuôi, sau khi Nhậm Bình Sinh trở lại lớp của mình. . . sau khi tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh.
Tuyệt kỹ của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ là gì? Cố gắng qua một năm sẽ quên thôi mà đúng không? Chúng ta cùng nhau cố gắng một chút đi~~ ai ui~
“Oa a a a a a. . .” Lão sư lớp khác chỉ cảm thấy ma âm xuyên qua tai! Da đầu tê rần. . .
“Oa a a a a a a. . . Tỷ tỷ a a a a a. . .”
“Trời ơi!”
Oh no! Tiểu mỹ nữ ngươi thì ra là bom nguyên tử a nhìn từ ngoài vào hoàn toàn không có gì trong cơ thể lại chứa năng lượng cường đại a?!
Lại thêm một chuyện thực tế chứng minh rõ ràng!
Thực tế chứng minh tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta thật ra rất có lực kêu gọi.
Trong lúc bị ma âm của nàng điều khiển, các tiểu bằng hữu vốn đã khóc không ngừng được bây giờ càng dốc sức khóc.
Các lão sư đau đầu vạn phần, chỉ cảm thấy tiểu hài tử nhập học năm nay đặc biệt khó giữ a?!
Tình trạng này duy trì một ngày, trong lúc các lão sư sắp tự sát tập thể, rốt cuộc cũng tới giờ tan học. Liên tiếp các tiểu quỷ được người lớn mang đi, chỉ còn lại một kẻ đầu sỏ vạn phần khả ái gây nên việc này còn ngồi trong lớp gào khóc.
“Tiểu Vũ~ tới đây lão sư bồng có được không?”
“Dạ.” Từ nhỏ đã quen bị tùm lum người bồng tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không có bất cứ cái gì gọi là sợ người lạ, rất ngoan ngoãn để lão sư bồng, sau đó: “Oa a a a a. . . tỷ tỷ. . .” Vẫn còn muốn khóc thêm chút.
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đang ra sức khóc a, lão sư đang ra sức dỗ a, sau đó tiểu mỹ nữ Nhậm Bình Sinh của chúng ta rốt cuộc mang theo bảo mẫu xuất hiện trước cửa lớp.
Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đã quen với tiếng khóc của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ, vừa mới tới cửa chính là một tiếng “Ồn muốn chết! Câm miệng lại!” Chỉ là nàng quen thói thôi, càng thêm quen thói nghe tiếng Nhậm Yên Vũ khóc thì nàng sẽ mắng to mà thôi.
“Hức~ ” Nhậm Yên Vũ lập tức nín.
“Còn khóc nữa ta nhét ngươi vào bồn cầu giật nước!” Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh lại nói thêm một câu.
“Bảo bảo không khóc!” Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ run rẩy a run rẩy trả lời.
“!!” Lão sư hoảng sợ sửng sốt!
Bậy bạ ghê a nhà trẻ của bọn họ từ khi nào xuất hiện một tỷ tỷ hung hãn như thế! Nên dạy dỗ lại con trẻ cho tốt đi có được hay không?! Lẽ nào đây là vấn đề nhân phẩm? Tại sao nàng gầm một cái rồi không khóc nữa?
Bởi vì dỗ cả ngày cũng không có hiệu quả các lão sư cảm thấy vô cùng tổn thương, vừa tổn thương đặt tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ xuống đất để tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vẻ mặt hung hãn dắt đi vừa thầm chảy hai thác nước mắt trong lòng a!
Chẳng lẽ lão sư ở nhà trẻ dịu dàng là sai sao? Nhưng mà rốt cuộc cũng hiểu ra trước mặt bọn họ chính là một đứa M, hiện tại bọn họ phải làm sao bây giờ đây nằm vật xuống đất làm sao bây giờ đây! Khóc!
Sau khi Nhậm Yên Vũ bị tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh mắng vài câu như vậy rốt cuộc ngoan ngoãn rồi, sau đó nắm tay tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh chuẩn bị đi về.
“Đợi đã!” Tỷ tỷ hung hãn, hung hãn quay đầu lại, “Ngươi là kẻ ngu ngốc à? Lão sư không dạy ngươi lúc ra về phải nói tạm biệt với lão sư à?!”
“!” Nhậm Yên Vũ sợ ngây người.
“!” Các lão sư cũng sợ ngây người.
“Oa a a a. . . lão sư không có dạy.” Nhậm Yên Vũ khóc lớn. Nàng rất ủy khuất, lão sư thật sự không có dạy mà~
“A, ha ha, ha ha a. . .” Xin lỗi. . . lão sư còn chưa kịp dạy a.
Lão sư run rẩy a run rẩy phát hiện chính mình cũng sắp biến thành M rồi làm sao bây giờ bọn họ thật tình không muốn trở thành thuộc tính đó.
Mặc kệ nói như thế nào, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta vẫn ngoan ngoãn nói tạm biệt dưới sự lạm dụng quyền uy của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, sau đó hớn ha hớn hở đi theo tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh về nhà. Chỉ còn lại lão sư đứng ở cửa lung lay đón gió, nội ngưu đầy mặt về cuộc đời mình sắp sửa thay đổi thuộc tính.
Những ngày tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ không ngừng gào khóc bày tỏ nỗi nhớ nhung tỷ tỷ gần ngay trước mắt nhưng lại không thể đi nhìn hay đi sờ hay đi tìm nàng chơi, nhanh chóng bay nha bay nha~~~ bay đến cuối học kỳ.
Bởi vì mẫu thân đại nhân vô cùng không có trách nhiệm nhà mình, cho nên họp phụ huynh cuối học kỳ của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh mãi mãi không có phụ huynh tham gia, sổ liên lạc cùng giấy khen của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đều là bảo mẫu xem, do tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh tự mình đi nhận. Chuyện này cỡ nào đáng thương? Tuy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta là một người quỷ kiến sầu như vậy, dù sao vẫn là một cô bé tâm tư tinh tế, cho nên nàng vẫn sẽ buồn. Cũng bởi vì vậy, từng trải qua hai năm sầu não đồng thời sắp sửa trải qua ba năm sầu não tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đột nhiên trổi dậy tình thương của mẹ còn chưa tới lúc thức tỉnh trong cơ thể mình.
Tình thương của mẹ?!
Một từ có bao nhiêu kinh khủng!
Thế nhưng ngày hôm đó tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh từ rất sớm đã chạy tới trước mặt lão sư lớp lá, có bảo mẫu đi cùng nhận toàn bộ sổ liên lạc và giấy khen của mình.
“Sao hôm nay Nhậm Bình Sinh đến sớm như vậy nha~ ” Tuy sát khí trên người Nhậm Bình Sinh có hơi nhiều một chút. . . được rồi không chỉ một chút. Thế nhưng dù sao Nhậm Bình Sinh cũng là một đứa trẻ vô cùng quy củ đồng thời còn vô cùng hiểu chuyện, cho nên ấn tượng của lão sư đối với Nhậm Bình Sinh là phi thường tốt. Giọng điệu nói chuyện với nàng cũng không tự chủ được mà trở nên ôn nhu.
Chỉ thấy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta đem giấy khen và sổ liên lạc của mình giao cho bảo mẫu, để nàng nhận xong sau đó nghiêm trang nói với lão sư: “Có lỗi với lão sư, bởi vì hôm nay ta muốn tham gia họp phụ huynh của muội muội, cho nên muốn đến sớm một chút.”
“Họp phụ huynh?” Lão sư biết Nhậm Bình Sinh có muội muội là Nhậm Yên Vũ. Bởi vì học kỳ này tuy tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ cả ngày gào khóc, thế nhưng bởi vì vẻ ngoài đáng yêu xuất chúng và đôi khi không khóc thì rất hoạt bát khả ái, nàng đã thành công từ ngôi sao nhỏ tiểu khu cổ tích trở thành ngôi sao nhỏ nhà trẻ. Thế nhưng lão sư vẫn có chút bất ngờ, tại sao Nhậm Bình Sinh muốn tham gia họp phụ huynh của Nhậm Yên Vũ?
“Đúng vậy.” Nho nhỏ Nhậm Bình Sinh vô cùng chững chạc trưởng thành nghiêm túc nói, “Bởi vì phụ huynh trong nhà vô cùng không có trách nhiệm, khiến ta đã hai năm không ai đến họp phụ huynh, ta không thể để chuyện như vậy xảy ra trên người Tiểu Vũ, làm tỷ tỷ ta sẽ cho Tiểu Vũ một tuổi thơ vui vẻ.” Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nói như vậy, lão sư đại nhân của chúng ta liền sửng sốt, hóa đá rồi.
Ối trời ơi~~~ tuy tiếp xúc hai năm từ lâu đã biết Nhậm Bình Sinh trưởng thành rất sớm, thế nhưng tiểu đồng chí ngài có thể đừng nói ra lời trưởng thành như vậy trước mặt lão sư không a a a! Sẽ làm lão sư hoài nghi có phải ngài bị người khác tráo hồn rồi có được hay không? Gần đây tiểu thuyết xuyên không nhiều như vậy, lão sư đối mặt với ngài sẽ rất bi thương không chịu nổi áp lực a có được không?
Là bị xuyên không sao là bị xuyên không sao?! Thân ái, xin hỏi ngài từ niên đại nào xuyên đến đây? Thân phận trước khi xuyên không là gì? Bao nhiêu tuổi a nam hay nữ? Là cổ đại xuyên đến có đúng không?!
Lão sư hỗn loạn.
Tuy lão sư hỗn loạn thế nhưng tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta rất bình thường dắt bảo mẫu nhà mình tham gia họp phụ huynh của tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ, đồng thời rất nghiêm túc giúp tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ nhận sổ liên lạc và giấy khen.
“Tỷ tỷ~~~ ” Nhậm Yên Vũ có cường liệt không nỡ xa chị thấy Nhậm Bình Sinh đến liền lập tức hớn hở chạy tới, vươn tiểu móng vuốt mũm mĩm nhào đến người Nhậm Bình Sinh.
“. . .” Chờ chút chờ chút chờ chút, một màn như vậy khiến các lão sư quả quyết sản sinh ra ảo giác! Đây là tỷ muội không phải mẹ con càng không phải là tình nhân! Đừng có nghĩ bậy a đừng có nghĩ bậy!
Lão sư ngài bình tĩnh chút, YY quá nhiều không tốt cho cơ thể!
Nhậm Bình Sinh đẩy Nhậm Yên Vũ ra, rất nghiêm túc hỏi: “Hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không? Có nghịch ngợm không? Có kén ăn không?”
Nhậm Yên Vũ lắc đầu rất ngoan ngoãn trả lời: “Bảo bảo không có~~~ bảo bảo rất ngoan~ ” Sau đó cọ cọ đầu cầu vuốt ve.
“Ừ.” Nhậm Bình Sinh nhăn mày, rất nghiêm túc gật đầu, sau đó sờ tay lên đầu vuốt ve.
“. . .” Lão sư rối bời. Lão sư thật sự rối bời rồi.
Kỳ thực tỷ tỷ ngài xuyên không đến đây có phải không?! Xin hỏi ngài từ niên đại nào xuyên đến đây? Thân phận trước khi xuyên không là gì? Bao nhiêu tuổi a nam hay nữ? Là cổ đại xuyên đến có đúng không?!
Cho nên mới nói tỷ tỷ ngài nhất định phải khiến toàn bộ lão sư trong nhà trẻ hỗn loạn ngài mới bỏ qua hả? Ngài đừng như vậy a ây ui!
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh tham gia họp phụ huynh, thế nhưng khả năng học hỏi của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh rất cường đại, hơn nữa khí thế ở nhà quá mãnh liệt, cho nên thành công khiến người khác xem nhẹ hai người quản gia tiên sinh và bảo mẫu. Chính thức trở thành phụ huynh của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ.
Nàng rất chăm chú nghe xong họp phụ huynh, đồng thời để quản gia tiên sinh bên cạnh ghi chú lại nội dung họp phụ huynh, sau khi kết thúc còn nghiêm trang nói với lão sư: “Đa tạ lão sư đã chiếu cố đến Tiểu Vũ trong học kỳ này, học kỳ sau còn phải tiếp tục phiền phức trông cậy vào lão sư rồi.”
Lão sư hé ra gương mặt 囧 囧 vô cùng sinh động: “Đây là việc chúng ta nên làm, tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ vô cùng khả ái.”
“@#¥¥%. . .”
“*&%¥. . .” Sau khi hàn huyên một phen như vậy, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh nghiêm túc nói tạm biệt cùng lão sư, “Lão sư sang năm gặp lại.”
“Sang năm gặp lại.”
Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh trưởng thành nhu thuận của chúng ta cứ như vậy mang theo tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ đáng yêu của chúng ta về nhà. Quản gia ở bên cạnh vẻ mặt chua xót~ tiểu thư của chúng ta quả nhiên trưởng thành, trẻ con nghèo túng trưởng thành sớm a~ quản gia tiên sinh ngài diễn quá sâu rồi.
Lão sư nhìn theo bóng lưng hai vị tiểu thư Nhậm gia, rối bời~~
Tiểu hài tử quá trưởng thành sẽ làm thần kinh người lớn rối loạn a có được không có được không!