Đọc truyện Tỷ Phu Vinh Dự – Chương 32: Xuất thành ý xin lỗi (1)
“Lên xe.” Cát Linh Linh quát lên.
Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe.
“Ông!” động cơ Ferrari lại phát ra âm thanh ông ông đặc biệt. Nhưng lúc này nó khiến ta không hề cảm thấy thoải mái. Ta không dám nói gì, cũng không dám thở mạnh. Trên mặt đã hết đau, nhưng trong lòng buồn bực muốn chết. Cát Linh Linh cũng không nói chuyện với ta, ta dùng khóe quan sát nàng, phát hiện nét mặt nàng lạnh lùng tới cực điểm. Ta cảm thấy thập phần ủy khuất, thầm nghĩ có thể trách ta sao? Là ngươi nhào về phía trước mà.
“Cũng không thể toàn bộ trách ngươi, là ta không cẩn thận.”
Cát Linh Linh nói chuyện, nhưng ngữ khí lạnh như băng.
Cái gì vậy? Đây là xin lỗi sao? Không giống. Trách cứ sao? Rất giống. Ta vẫn không nói lời nào, lúc này ta cái gì cũng không muốn nói.
“Đây là số điện thoại của Phàn Ước, ngươi có đi hay không thì cho người ta một câu trả lời thuyết phục.”
Cát Linh Linh nhét tờ giấy lên người ta. Ta không nói gì, tờ giấy cũng không cầm, trong lòng lại nghĩ nhanh về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, trong xe là sự yên lặng.
Ferrari chạy như bay trên con đường trống trải, bởi vì tốc độ quá nhanh, mắt ta dần dần phóng đại, ta hoảng sợ nói:”Có thể chậm một chút hay không?”
“Nhìn bộ dạng ngươi chẳng có chút phong độ nam nhân, hừ !””
Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng. Không những không giảm tốc độ mà còn nhấn ga, chiếc Ferrari phóng đi như viên đạn giống bay khỏi nòng súng.
Cây cối, phòng ốc…… tất cả như bay ngược lại, ta sợ tới mức trái tim như muốn tung ra , vội vàng buộc giây an toàn, rống lên:”Chậm một chút! Chậm một chút ! Ta sai rồi! Ta sai rồi còn không được sao? Ta mới hai mươi sáu, còn không muốn chết.”
Đáng tiếc, lời xin lỗi thành khẩn của ta không thể đổi lấy thương cảm của Cát Linh Linh. Nàng vẫn không nói gì, ngay cả lúc quẹo hay qua đèn đỏ cũng không giảm bớt tốc độ. May mắn lúc này trên đường rất thưa thớt, bằng không thì ta sẽ bị chết rất oan. Nhớ tới những mỹ nữ như Phàn Ước cùng Chương Ngôn Ngôn còn chưa có cua được đa phải chết, ta sẽ trở thành quỷ oan. Thời khắc nguy hiểm ta còn muốn cua nữ nhân, xem ra sắc tâm đã lan đến xương tủy.
“K-Í-T..T…T” Một tiếng phanh trầm đục vang lên, xe rốt cục ngừng lại, ngực ta thở hổn hển muốn nôn, sắc mặt trắng bệch .
“Đến rồi.” Cát Linh Linh bỏ một câu.
Ta lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn vẻ mặt vô sự của Cát Linh Linh, nhịn không được hỏi nàng một câu:”Ngươi có phải bị điên hay không?”
Cát Linh Linh sắc mặt kịch biến, tư lông mày hạ bắn ra hai đạo hàn quang, nàng hung dữ chất vấn ta:”Ngươi dám mắng ta bị điên?”
Lời còn chưa dứt, Ferrari động cơ lại khởi động, âm thanh ông ông quen thuộc lần nữa vang lên. Ta còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe lại lao đi. Lần này Cát Linh Linh càng thêm điên cuồng, càng không kiêng nể gì cả. Nhiều lần gia tốc, quẹo vào, thậm chí còn nhiều lần phanh gấp, chỉ sau ngắn ngủn bảy phút, tại một nơi trên con đường nhựa, một người trẻ tuổi đáng thương phải chịu sự tra tấn kinh khủng từng ngụm từng ngụm nôn mửa, phảng phất như là cả thức ăn từ ba tháng trước. Người bất hạnh này chính là Lý Trung Hàn ta.
Trên con đường cái yên ngoại trừ âm thanh nôn mửa của ta, thì chỉ còn nghe được một tiếng cười như chuông bạc. Giờ này khắc này, tiếng cười đó vào tai ta tựa như là ác ma rên rỉ.
“Ọe…… Ọe……” Ta vẫn còn nôn mửa, đã nôn ra 10 phút, nhưng trong cơ thể ta vẫn phiên giang đảo hải như cũ.
“Lý Trung Hàn, ngươi hãy nghe cho kỹ ! Trên thế giới này, kẻ dám mắng ta mà không bị trừng phạt còn chưa có đầu thai.” Cát Linh Linh đắc ý cười to, nàng rất vui vẻ, ném ra một bao khăn tay, nàng cưỡi chiếc Ferrari nghênh ngang rời đi.
Ta phẫn nộ nhặt lên một cục đá lên, lung lay đứng lên, dùng toàn bộ khí lực ném về phía chiếc Ferrari đang biến mất. Trong miệng mắng to: “Ngươi là đồ điên, ba tám thối tha, chỉ lát nữa ngươi tông xe đầu vỡ tung tóe như chiếc đầu heo bị đập nát. Ọe…… Ọe……”Ta lại nhổ ra.
Cảm giác như chỉ mới ngủ 10 phút, ta chợt mở mắt ra, trời đã sáng choang. Ta không phải tự nhiên tỉnh , là cái mũi bị chọc ngứa mới tỉnh, chính là có người dùng mấy ngọn tóc tinh tế trêu chọc trong lỗ mũi của ta.
“Vừa thăng chức ngươi đã muốn đi muộn hả?”
Trước mắt ta, Tiểu Quân ngồi xổm trên ghế sô pha, hai tay không ngừng vung vẩy, cặp mắt to nháy nha nháy. Ta ngáp một cái, híp mắt nhìn đôi gò trước ngực mà thầm than: Cô gái nhỏ này đã trở thành tiểu ma nữ câu hồn thế này, hai năm nữa còn không biết sẽ đến cỡ nào? Chỉ sợ sẽ sáng ngang với Cát Linh Linh.
“Ừ, nhắn Tân Ny xin nghỉ cho ta hôm nay, cả buổi nữa.”
Ta cũng không phải người sắt, cảm giác toàn thân đau đớn, hơn nữa còn ngột ngạt khó thở, đầu váng mắt hoa.
“A, không phải Đái thư ký, mà là Tân Ny. Thân mật nhỉ!””
Tiểu Quân ánh mắt giảo hoạt bắt đầu chớp động.
“Dông dài quá, để cho ca ngủ thêm chút nữa.” Ta lại ngả đầu xuống.
“Không cho phép ngủ, ta còn chưa hỏi xong, hỏi xong mới được ngủ tiếp!” Tiểu Quân bất khuất, tính nàng đã muốn thứ gì thì chín con trâu cũng không kéo được. Ta cũng thực bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, thở dài:”Chờ ngươi hỏi xong, ca còn ngủ được sao?”
“Ta mặc kệ! Ta chưa hỏi xong, trong lòng vô cùng khó chịu. Để ta khó chịu, không bằng ngươi khó chịu.” Tiểu Quân đắc ý, lớn tiếng ngụy biện.
“Uy, đây là cái đạo lý gì? Tìm sự khoái hoạt trên nỗi thống khổ của người khác sao?” Ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Hoàn toàn trái lại, chính là tạo sự khoái hoạt cho ngươi trên nổi thống khổ của ta.” Mỗi lần cùng ta tranh cãi, nàng càng nói càng có tinh thần, ta phát hiện mình thực là ngu xuẩn.
“Ta van ngươi. Tiểu Quân đồng chí, có chuyện thì nói nhanh lên, nói xong để cho ta ngủ.” Ta một nam nhân cao gần hài một mét tám khá to con, thế mà phải cầu xin tha thứ của một nữ hài một mét sáu ba, thật là hoang đường .
“Được, ta hỏi ngươi, tối hôm qua sau khi ngươi đưa Linh Linh tỷ về thì có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Quân hỏi.
Trong đầu ta ông lên”xong roài”, thầm nghĩ chẳng lẽ Cát Linh Linh đem chuyện ta ôm nàng nói cho Tiểu Quân biết ư? Ngẫm lại tuyệt không có khả năng này. Vì vậy ta trấn định trả lời:”Chẳn có chuyện gì cả, ngươi cả ngày chỉ nghĩ ngợi lung tung.”
“Hừ, ta đã tính toán thời gian. Ngươi chỉ cần một giờ là có thể đưa Linh Linh tỷ về nhà, vậy mà sau ba giờ mới trở về, trong hai giờ này ngươi làm cái gì? Đi nơi nào? Chuyện gì xảy ra? Mau cung khai chi tiết. Cho ngươi biết, thẳng thắn nhận khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!””
“Lúc ta trở về ngươi biết?” Ta rất giật mình. – .
“Hừ! Đương nhiên biết rõ.” Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng.
“Tốt, ta thẳng thắn. Ta đưa Cát Linh Linh về nhà sau đó trở lại, đến dưới lầu gặp một tên trộm, sau đó ta đuổi theo hắn, chạy hơn mười con phố……” Ta vừa ngủ vừa biên soạn một câu chuyện.
“Sau đó ngươi tựu quyết đấu với tên trộm, đúng không?”
Tiểu Quân chen lời, nàng thích nhất nói chen vào. Thật không biết nàng là có kiên nhẫn nghe ta nói không, hay là thông minh quá mức?
Ta mở mắt ra một khe nhỏ quan sát Tiểu Quân. Phát hiện Tiểu Quân vẻ mặt giảo hoạt, sợ có bẩy rập, ta chỉ đành tiếp tục nói khoác:”Không có, đuổi hai giờ, thấy không kịp đành quay lại .”
“Khoác lác xong chưa? Nếu còn chưa đủ vậy cứ tiếp tục. Bất quá ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi tiếp tục bịa đặt, vậy ngươi hôm nay cũng không cần đi ngủ nữa.” Tiểu Quân lớn tiếng cảnh cáo ta.
“Ta nói dối như thế nào?”
Ai, ta thầm thở dài, làm sao lại gặp phải biểu muội như vậy.
“Thẳng thắn được khoan hồng.”
“Ngươi không tin cũng mặc kệ.”
Ta vô lực cúi đầu xuống, bởi vì ta biết nếu như lại nói tiếp, lỗ thủng sẽ ngày càng nhiều. Bằng sự giảo hoạt của Tiểu Quân, kết quả là lại chính mình càng phải chịu đau khổ.
“Ta đương nhiên không tin! Ngươi nhát như chuột, ngoại trừ háo sắc còn cái gì cũng không dám. Hừ! Bắt kẻ trộm? Ngươi nói ta có thể tin sao!”Tiểu Quân tức giận nhìn ta.
“Ca của ngươi mới không háo sắc, ca của ngươi là nam nhân tốt.”
Xem ra Tiểu Quân không hổ là muội muội ta, nàng rất hiểu ta. Ta nhịn không được cất tiếng cười to, cơn buồn ngủ bay hết.
“Nói láo! Hừ, còn nói ngươi không háo sắc? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi rất thích Linh Linh tỷ hay không? Có phải có ý xấu với Linh Linh tỷ hay không?”
Tiểu Quân thả ra một quả quả Boom ngay lúc tâm tình ta buông lỏng nhất lúc, tưởng rằng có thể khiến ta hồn phi phách tán.
“Chớ nói lung tung.” Ta chột dạ nhéo khuôn mặt Tiểu Quân một cái.
Tiểu Quân đẩy ra tay của ta:”Ta nói lung tung? Ngươi là anh ta, ta nhận thức ngươi mười chín năm, ngươi muốn cái gì chẳng lẽ ta không biết? Hừ, ta xem ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ là biết rõ ngươi muốn cái gì? Ngươi cho rằng ta thật sự là con heo hả?”
Tiểu Quân xác thực không phải heo, nhưng ta tuyệt đối không thừa nhận, trừ phi là người ngu, nếu không dù đánh chết ta, ta cũng không thừa nhận loại chuyện này. Bất quá, ta buộc phải thán phục sức quan sát của nàng, càng thán phục ngữ khí kinh người của nàng có phần tương tự Cát Linh Linh.
“Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì để ta đi ngủ.” Ta lại gục đầu ngủ say, nhưng ta biết rõ Tiểu Quân nhất định không để yên.
Quả nhiên, Tiểu Quân bắt đầu nỏi giận :”Linh Linh tỷ đã có trượng phu, là người có gia đình, không cho ngươi phá hoại gia đình người ta. Hơn nữa lần này ta tiến công ty kt toàn bộ nhờ Đỗ quản lý, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với Đỗ quản lý. Ngươi vừa thấy nữ nhân xinh đẹp thì đã híp mắt lại, người khác ta không nói , nhưng không cho ngươi đánh chủ ý lên người Linh Linh tỷ. Ta…… Ta tức giận.”
“Này, đồng chí Tiểu Quân, ngươi đừng có mà vừa thấy bóng đen đã nổ súng. Cho dù ca ngươi thích ngắm nữ nhân cũng không thể bảo ta đánh chủ ý a? Ai kêu nàng Cát Linh Linh xinh đẹp như vậy, ta xem thêm vài lần cũng không phạm pháp a?”
Ta lớn tiếng kêu oan, hạ quyết tâm kiên quyết phủ nhận đến cùng.
“Hừ, ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ chính là bất đồng với nhìn nữ nhân khác, tối hôm qua ta vẫn chú ý ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ, quả thực tựu là dâm tà , nước miếng đều chảy ra . Đừng cho là ta còn chưa hiểu chuyện, ta rất khéo tay, tú ngoại tuệ trung, băng thanh ngọc khiết…… Còn có…… Còn có……”
“Ân, còn có rất biết tám.” Rốt cục đến phiên ta chen lời.
“Chúc mừng ngươi Lý Trung Hàn, hôm nay ngươi đừng muốn ngủ .”
Tiểu Quân cười lạnh một tiếng, đôi bàn tay trắng như phấn trút xuống như mưa. Ta cười ha ha, giơ tay ngăn cản. Đột nhiên, tay nàng đánh lên cánh tay trái của ta khiến ta đau nhức một hồi, nhịn không được quát to một tiếng. Nghĩ thầm vị biểu muội này từ lúc nào luyện được Thiết Sa chưởng vậy? Đánh người ta đau nhức như vậy.
“Biết đau à nha? Biết sự lợi hại của Lý Hương Quân chưa? Nhìn ngươi về sau còn dám nói ta là ba tám hay không? Lý Trung Hàn ngươi mới là ba tám.”Tiểu Quân bộ dạng đuổi tận giết tuyệt, quyết không buông tha.
“Ôi, ôi……”
Ta không phải giả vờ, thật sự rất đau, đau đến mức mặt chuyển xanh. Tranh thủ thời gian bắt lấy hai tay Tiểu Quân ngăn nàng tiếp tục đánh xuống.
Tiểu Quân đột nhiên kêu to:”Ca, tay của ngươi như thế nào ứ xanh như vậy? Nhanh cho ta xem một chút.”
Nàng bắt lấy cánh tay ta xem xét, đột nhiên kêu sợ hãi:”Đây là làm sao vậy? Ca, ngươi thực cùng người ta đánh nhau ư? Như thế nào lại bị như vậy? Có đau hay không?”
Lúc này ta mới phát hiện cánh tay trái còn có chân trái, thậm chí eo trái đều tím đen, thoạt nhìn có chút khủng bố. Ta đột nhiên nhớ lại vụ đụng xe tối hôm qua, đoán chừng chỗ tổn thương này chính là hậu quả. Tuy đau đớn nhưng ta vẫn cảm động, Tiểu Quân vành mắt đã hồng hồng, nhìn ra được nàng quan tâm ta cỡ nào. Có Tiểu Quân tha thiết quan tâm, vết thương cũng đỡ rất nhiều. Ta tranh thủ an ủi nàng:”Không có việc gì, hết đau rồi.”