Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 51


Đọc truyện Tỷ, Cho Em Đường Sống! – Chương 51

Lương Ưu Tuyền không có
dũng khí tự định chuyện chung thân của mình, cho nên cô đem vị hôn phu là người
qua đường Giáp về Lương gia, chờ chư vị trưởng bối xét duyệt.

Toàn bộ “quá trình thẩm
vấn” được tiến hành trong tình trạng phong bế.

Lương Ưu Tuyền không được
tham dự, càng không thể giúp người qua đường Giáp giải vây, chỉ có thể theo như
quy củ quay về phòng ngủ, chờ đợi kết quả cuối cùng từ “thẩm phán”. Cô ngồi
trong phòng ngủ của mình nghịch ngón tay, hi vọng tiên sinh qua đường Giáp có
thể hóa giải những cửa ải khó khăn, để còn có thể TM nó* kết hôn với mình.

(* con mịa nó)

Một phút sau, Lương Ưu
Tuyền nghe được bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

Lương Ưu Tuyền mở cửa ra
nhìn, thấy tiên sinh qua đường Giáp mặt tái nhợt như tờ giấy, lưng tựa vào cạnh
cánh cửa, liên tục quay lại nhìn, tựa như đang lo lắng có ai tiếp cận làm cái
gì… Mà Lương cha hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi về phía hắn, bất đắc dĩ nhìn
người qua đường Giáp, nói: “Cậu chạy cái gì? Tôi chỉ muốn cậu uống máu
thề, thề đối với Tiểu Tuyền nhà chúng tôi trước sau như một, cũng không phải
lấy máu cậu. Đến can đảm làm chuyện này cậu cũng không có mà còn đòi lấy Tiểu
Tuyền nhà chúng tôi sao?”

Uống máu: một loại nghi
thức làm trong lúc liên minh với nhau, dùng máu để tỏ rõ lòng trung thành.

“Bác à, bác hiểu lầm rồi, từ nhỏ cháu đã
sợ máu…” Tiên sinh qua đường Giáp đầu đầy mồ hôi, muốn nói hắn
cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng sao chiêu nào cũng không có
tác dụng với người nhà Lương gia.

… Hắn đưa lễ vật lên,
Lương ông nói, đây là hối lộ, còn chỉ trích tác phong của hắn không nghiêm
chỉnh; hắn khen Lương mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, Lương mẹ lại nói hắn là người giả
dối nói năng ngọt xớt; hắn dứt khoát im lặng, Lương cha thế mà vẫn có cái để
nói!… Nói rằng chỉ có người có tật giật mình mới không dám ngẩng đầu ưỡn ngực
trước mặt cảnh sát!

Cái gì chứ, hắn đến để
hỏi chuyện cưới xin hay là rước nhục vào thân ah?!

“Ồn ào cái gì, đừng dọa bạn trai Tiểu
Tuyền ah…” Lương bà nghe thấy ồn ào liên lại gần. Bà đang chuẩn
bị cơm trưa, trong tay vẫn cầm theo dao thái cá, trên lưỡi dao vẫn còn máu cá
đỏ au.

“Ah! ~” Tiên
sinh qua đường Giáp lập tức trợn mắt, té xỉu trên đất.

Lương Ưu Tuyền thấy thế
vội chạy lại gần tiên sinh qua đường Giáp, bất mãn nhìn các trưởng bối: “Mọi người làm
gì vậy ah? Người ta tốt nghiệp chính quy, ba đời trong sạch, không phải phù hợp
với tiêu chuẩn sao?”

“Cái con bé này! Cha cũng có nói không
được đâu, chỉ đang chuyện trò vẩn vơ về chuyện nhà, ai ngờ cậu ta chạy đi mất…” Lương cha vừa nói vừa nhìn về phía tiên sinh qua đường
Giáp sợ máu, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ.

Lương Ưu Tuyền lòng đầy
căm phẫn nói: “Cha
cố tình thì có! Nếu không vì sao lúc người đó đến làm khách nhà ta lại không bỏ

chạy?!”

“Con nói Tả Húc à? Con rể đầu tiên chúng
ta đã chọn rất dũng cảm, con có nhớ chuyện cha bắt con phải quỳ trước bài vị tổ
tiên trước mặt Tả Húc không?”

“Nhớ rõ ah, anh ta chẳng những không thừa
nhận chuyện đã cưỡng hôn còn, còn vu oan con chủ động dê ảnh!” Lương Ưu Tuyền nắm quyền, vô duyên vô cớ bị cha đánh
cho một trận, Tả Húc chết tiệt đó không ngờ lại thấy chết mà không cứu.

Lương cha nâng chén trà
lên miệng, thong thả nói: “Con
là không hiểu, cái chứng minh Tả Húc là người luôn bình tĩnh chính là khi gặp
phải tình huống bất ngờ, không có dự tính trước cũng không loạn lên, còn nghĩ
kĩ đối sách, bởi vì cái gọi là thành đại sự người không mưu tại chúng.”

“…” Lương
Ưu Tuyền nâng tiên sinh qua đường Giáp đang nằm trên mặt đất dậy, chỉ vào trán
người này: “Con và Tả Húc kết thúc rồi, dù không phải con rể cha
đi chăng nữa, người mà con gái rượu cha phải cưới cũng vẫn là người này.”

Lương bà cầm dao thái đi
lên, cảm thấy hơi thở của người qua đường Giáp, thỏa mãn gật đầu: “Còn sống.”

“Bà! Bà biết anh ta sợ máu sao còn cầm dao
dính máu lắc lư ở đây, mau quay lại bếp đi chứ!”

“Chậc chậc, Tiểu Húc còn từng giúp bà giết
gà cơ, ai, ở đời, người với người sao lại chênh lệch lớn vậy chứ?…” Lương bà ung dung thở dài, cầm dao thái chậm rãi bỏ
đi.

Lương Ưu Tuyền vỗ vỗ cằm
tiên sinh qua đường Giáp, lại nói, cô cũng biết người bạn thân này đủ không có
tiền đồ đấy.

“Tỉnh đi ah!”

Đúng lúc này, cửa nhà mở
ra. Lúc Lương Ưu Hoa mở cửa cũng không nhìn thẳng phía trước mà là đang ngoái
lại nhìn phía sau, nên hắn không để ý tới có một người sống đang nằm đây, chiếc
giày da vừa vặn giẫm vào tay người đang hôn mê. Chỉ nghe một tiếng hét thảm
thiết, tiên sinh qua đường Giáp đã tỉnh.

“Anh hai!”

“…” Lương
Ưu Hoa rút chân về. Hắn từng hai lần gặp người đàn ông này ở cửa cảnh cục, lần
nào cũng cầm theo hoa hồng tới gặp Lương Ưu Tuyền, cũng biết người đàn ông này
đang theo đuổi Lương Ưu Tuyền.

Nhưng là Lương Ưu Hoa
kiểu gì cũng không thể chấp nhận sự thật là em rể tương lai lại lớn hơn mình
tận tám tuổi, vì thế Lương Ưu Hoa hoàn toàn không có thành ý xin lỗi, lại trêu
chọc: “Mệt
thì vào nhà nằm, đừng ngủ tại đây chứ người anh em.”

Tiên sinh qua đường Giáp
dĩ nhiên cảm nhận được Lương gia không thích hắn, mà ngay cả Lương Ưu Tuyền
cũng sắp sửa sụp đổ rồi.

Lương Ưu Hoa quay người
kéo người đứng ngoài vào, cười nói: “Vào đi chứ, sắp đến giờ cơm rồi
đấy.”

Lương Ưu Tuyền ngẩng đầu

lên nhìn, sau anh hai có một cô gái khuôn mặt thanh thuần xinh xắn, ăn mặc
thanh nhã, giống như một cô gái nhỏ xinh đẹp… Ah, là người yêu anh hai?

Mà khi cô gái này đi qua
cánh cửa, mặt đối mặt, Lương Ưu Tuyền lập tức vứt bỏ tiên sinh qua đường Giáp,
chằm chằm dò xét Hoa cô nương… Cô gái này, sao có điểm giống Dương Phỉ Nhi a?

Dương Phỉ Nhi bỏ qua nghi
vấn của Lương Ưu Tuyền, cúi đầu với Lương ba: “Cháu chào bác, cháu là Dương Phỉ
Nhi.”

Lương cha lần đầu tiên
thấy Lương Ưu Hoa đem con gái về nhà, hơn nữa còn là cô bé thanh tú xinh đẹp,
thái độ của ông lập tức xoay chuyển 180 độ, cười chân thành gật đầu: “Ah, Dương tiểu
thư khỏe chứ? Đừng khách khí, vào phòng khách ngồi đi.” Nói xong, tất cả trưởng bối khác của Lương gia cũng đi
đến phòng khách để nhìn Dương Phỉ Nhi. Dựa vào chuyện dáng vẻ hung tợn của bọn
họ nháy mắt biến thành hiền hòa, cô gái này chắc chắn rất được các trưởng bối
khen ngợi.

Lương Ưu Tuyền thấy Dương
Phỉ Nhi muốn đi theo hàng ngũ đại đội trưởng kia tiến vào nhà, lập tức chặn
đường Dương Phỉ Nhi, chất vấn:“Dương Phỉ Nhi, cô tới nhà tôi làm chi?
Ah?…” Nhưng cô còn chưa nói xong, đã bị Lương mẹ đẩy qua một
bên như phế phẩm.

Dương Phỉ Nhi thẹn thùng
nắm góc áo, nói nhỏ: “Anh
cô mời tôi tới ăn cơm. Nếu cô không chào đón, tôi lập tức rời đi.”

“…” Lương
Ưu Tuyền thở mạnh, một chữ cũng chưa kịp nói ra đã bị các vị trưởng bối bưu hãn
của Lương gia đẩy vào bếp.

Đừng nhìn Dương Phỉ Nhi
bình thường sống thờ ơ, cô đã đến nhiều quốc gia khác nhau nên có rất nhiều
chuyện thú vị, chỉ sau một lúc, trong phòng khách đã tràn ngập tiếng cười.

Lương Ưu Tuyền liếc một
cái, mọi người đều đang xoay quanh Dương Phỉ Nhi nói chuyện phiếm, mà tiên sinh
qua đường Giáp tội nghiệp đang ngồi một góc. Cô vừa muốn đứng dậy, bà đã ném
cho cô một bó rau lớn, cười tủm tỉm: “Cháu gái ngoan không thể đi a,
đêm nay bà muốn xào rất nhiều món đấy. Cô bé trông xinh đẹp lại điềm đạm nho
nhã như vậy, hôm nay thật vui.”

“…” Lương
Ưu Tuyền lạnh lùng lườm mọi người, vừa ngắt rau vừa nói thầm: “Con
nói, mọi người hôm nay cũng quá phân biệt đối xử à nha? Con mang về là đối
tượng kết hôn, còn anh mang về chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường!…”

Lương Ưu Tuyền oan ức
ngẩng đầu lên, thế mới phát hiện bà hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của
mình mà đang nhướn cổ lên quan sát Dương Phỉ Nhi, hé miệng cười một cái. Lương
Ưu Tuyền hầm hừ nheo mắt lại: “Bà! Con đang nói chuyện với bà đấy, bà tôn
trọng con chút được không?!”

“Xuỵt… Không biết Dương tiểu thư có ăn
được mấy món bà quen nấu hay không… Tiểu Tuyền con, hay con xuống tiệm cơm dưới
lầu mua vài món về đi a.” Nói xong, Lương
bà lấy vài trăm nhân dân tệ từ trong túi ra nhét vào tay Lương Ưu Tuyền, còn
nói: “Bé ngoan, đi nhanh đi nhanh. Chúng ta không thể chậm trễ
bạn gái Tiểu Hoa a…”


“…” Lương
Ưu Tuyền nắm chặt tiền, muốn gào thét! Hữu mộc hữu*!!!

(* không biết luôn =v=)

Tiên sinh qua đường Giáp
thấy Lương Ưu Tuyền muốn đi ra ngoài, bám vào tường đi theo.

Đợi khi hai người đi đến
trước tiệm cơm, tiên sinh qua đường Giáp gọi Lương Ưu Tuyền lại, nói với cô một
quyết định không thể nào khó nghĩ.

“Anh nói sao? Không kết hôn nữa? Nhà chúng
tôi thật ra…”

“Thật xin lỗi Lương tiểu thư, tuy rằng tôi
rất thích cô, nhưng tôi chỉ muốn có một cô vợ gia cảnh “bình thường”, tôi thật
sự… không trèo cao nổi.” Tiên sinh qua
đường Giáp cúi đầu tạ lỗi, hôm nay hắn vốn định cầu hôn Lương Ưu Tuyền, nhưng,
cuối cùng tất cả đều chỉ còn nước mắt.

“…” Vẻ
mặt Lương Ưu Tuyền đờ đẫn, nhìn bóng lưng vội vã của tiên sinh qua đường Giáp,
phất phất tay.

Bốn mươi phút sau, Lương
Ưu Tuyền cầm theo hai túi rau xào về nhà, vô lực đi vào bếp. Khi cô sắp sửa
bước vào bếp, ánh mắt liếc vào bên trong lại thấy xuất hiện thêm một vật thể
không rõ khác.

Lương Ưu Tuyền đờ người,
rời khỏi bếp, phát hiện đội hình nói chuyện phiếm quả nhiên lại tăng. Mấy người
kia trò chuyện thân mật, nhìn như cô mới là người ngoài, còn bọn họ đều là
người một nhà!

“Sao anh lại đến đây?” Lương Ưu Tuyền cúi đầu nhìn Tả Húc, người đã biến mất
một tháng trước, đây là tình huống quái quỷ gì đây?

Tả Húc nhún vai, thờ ơ
trả lời: “Đương
nhiên là tới ăn chực rồi.”

Lương Ưu Tuyền tức giận
trừng Tả Húc, còn chưa kịp mở miệng đuổi, Lương cha đã ho khan một tiếng, lạnh
lùng hỏi: “Con
muốn gì hả Lương Ưu Tuyền? Tả Húc là khác cha mời đến, không được à?!”

“…” Lương
Ưu Tuyền cắn chặt môi, tức giận đến mức mắt sắp trợn ngược. Được được được, tất
cả đều bắt nạt cô chứ gì, đã thế cô đi là được chứ gì?!

Rầm một tiếng, Lương Ưu
Tuyền đóng sập cửa đi ra ngoài. Trong phòng im lặng một giây, Lương Ưu Hoa vốn
định đuổi theo nhưng Tả Húc đã chặn hắn lại: “Chuyện do tôi mà ra, để tôi đi.”

“Tả Húc ah, cháu cũng không được để ông
thất vọng ah! Chúng ta đã theo kế hoạch của cháu mà dọa bạn trai Lương Ưu Tuyền
bỏ chạy rồi đấy, ha ha.” Lương ông vốn
luôn nghiêm túc không mấy khi cười to như vậy, đơn giản là vì ông rất thích
thằng bé Tả Húc này.

Để hiểu chuyện này phải
quay lại nửa tháng trước, Tả Húc nhân lúc Lương Ưu Tuyền không có nhà liền đến
thăm, hắn dùng thái độ không chấp nhận phản bác yêu cầu các trưởng bối Lương
gia phối hợp với kế hoạch phá rối: ngăn cản hôn sự của Lương Ưu Tuyền.

Ah! Vậy mới tốt chứ, hữu
dũng hữu mưu, có tự tin càng có khí phách!

Tả Húc nhe răng cười,
xoay người đuổi theo.

Dương Phỉ Nhi lập tức mở
mắt ra nhìn lên, lại nhìn Lương Ưu Hoa đang ngồi cạnh, không khỏi mỉm cười. Còn

nhớ cái hôm cô say rượu trong hôn lễ người khác chứ? Lương Ưu Hoa thật sự đem
cô đến khách sạn cho tỉnh rượu, nhưng là, Lương Ưu Hoa không mượn cơ hội bò lên
giường cô, mà là nằm ngủ cả đêm trên sô pha.

Sau đó Dương Phỉ Nhi hỏi
Lương Ưu Hoa vì sao không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Lương Ưu Hoa lập
tức trung thực trả lời, không phải không muốn, chỉ là hắn hi vọng tình cảm của
bọn họ có thể kéo dài thật lâu. Hắn cũng thừa nhận mình thích Dương Phỉ Nhi,
chính là khuôn mặt không trang điểm này của cô đã khiến hắn rơi vào tình yêu.

Dương Phỉ Nhi vẫn cho
rằng đàn ông chỉ thích phụ nữ trang điểm tinh xảo, không ngờ cô lại gặp được
người ngoại tộc, cho nên quyết định sẽ hẹn hò thử với Lương Ưu Hoa xem sao.

Không ngờ Lương Ưu Hoa
lại dẫn cô vào một thế giới cô chưa từng thấy qua. Trong thế giới đó, cô có thể
không trang điểm cũng không đi giày cao gót, cùng hắn tay trong tay đi dạo
trong chợ đêm, vừa đi vừa ăn, thử mặc các loại trang sức và trang phục nhái
lại. Nếu có tiểu lưu manh thừa dịp hỗn loạn mà chiếm tiện nghi của cô, nắm đấm
của Lương Ưu Hoa sẽ không bỏ qua cho đám người xấu đó; nếu như môi cô dính đầu
mỡ sau khi ăn đồ nướng, Lương Ưu Hoa sẽ cười và lau sạch cho cô. Thời gian trôi
qua, Dương Phỉ Nhi đã yêu cuộc sống tự do tự tại này, đã yêu Lương Ưu Hoa ngay
thẳng chất phác.

Hơn nữa, cô nhận được bưu
kiện cha từ xa gửi tới, trong thư cha nói: vốn định tìm một chỗ yên lặng mà
chết, nhưng khi ông quay lại Mỹ xử lý di sản mới biết rằng có nhiều bác sĩ của
Nepal không đáng tin! Thân thể ông rất khỏe mạnh, cho nên chỉ là một hồi sợ
bóng sợ gió. Hiện tại ông muốn đi Hawaii nghỉ ngơi dài hạn, tìm mấy em gái để
chưa trị cõi lòng bi thương. Còn có, vị trí chủ tịch Tinh Hỏa không cần thay
đổi, dù sao sự nghiệp của ông không sớm thì muộn cũng sẽ chuyển cho con gái,
huống chi còn có con trai nuôi Tả Húc toàn quyền xử lý công việc công ty, ông
cũng không có gì cần lo lắng.

Sau khi Dương Phỉ Nhi
nhận được bưu kiện, vốn muốn giận dữ mắng cha vì “hạnh vi phạm tội” đó, nhưng
Dương lão gia sao mà khôn khéo, đã sớm tắt điện thoại đi du sơn ngoạn thủy rồi.

Về phần Tả Húc, trước khi
cô nhận được bưu kiện, Tả Húc đã trịnh trọng tỏ rõ thái độ với Dương Phỉ Nhi:
hắn thà rời khỏi Tinh Hỏa mà không giữ lại cổ phần công ty còn hơn lấy Dương
Phỉ Nhi làm vợ.

Hừ, hắn có muốn cưới cô
cũng không thèm gả, đã sớm có mới nới cũ rồi.

.

.

Cùng lúc đó

“Đừng đi theo tôi! Cút đi! ~” Lương Ưu Tuyền giờ này có đủ loại lửa giận, chỉ có thể
trút lên người Tả Húc.

“Đói không? Anh đưa em đi ăn cơm nha.” Tả Húc lặng lẽ nhìn cô.

Lương Ưu Tuyền không chịu
được nhất chính là khi Tả Húc dùng ánh mắt vô hại có thể giết người này để nhìn
mình chằm chằm.

Cô dựa vào gốc cây, chậm
rãi trượt xuống, cười thảm cầu xin:

“Tả Húc… Anh cả Tả Húc à! Cho em đường
sống đi, được không?…”

“Không dám không dám, đi theo anh trước
đã.” Tả Húc mỉm cười đi về phía cô.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha, anh trai nhỏ Tả Húc thông minh không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.