Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 29


Đọc truyện Tỷ, Cho Em Đường Sống! – Chương 29

“Em không chịu phối hợp với chồng thế thì
làm sao anh có lý do để lấy em được?”

Tả Húc thở hồng hộc cố
giữ cô, nhưng thật sự hắn không muốn đem một bộ phim tình cảm lãng mạn biến
thành phim hành động. Đương nhiên, phim tình yêu và phim hành động thường không
có nhiều cách biệt. Một loại là nói chuyện yêu đương trước, sau đó chém nhau;
một loại là đánh nhau xong mới nói chuyện yêu đương. Quá trình ngược nhưng mục
đích vẫn giống nhau.

“Lấy em là trách nhiệm của anh. Lúc trước
chiếm tiện nghi của người khác sao anh không nghĩ đến hậu quả đi?” Lương Ưu Tuyền dán chặt má tại gối, cố gắng nhớ lại
chuyện hôm đó, nhưng trái lo phải nghĩ* cũng không cho là mình sẽ chủ động
quyến rũ Tả Húc.

(* đắn đo suy nghĩ)

“Chuyện này… Anh nghĩ em cũng đã rất thỏa
mãn mà.” Tối nay Tả Húc đã quyết tâm rồi, hắn không tin mình
không khuất phục được cái cô cảnh sát nhỏ nóng nảy này.

Tả Húc cúi xuống, thổi
thổi tai cô, ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau “Như vậy đi.
Nếu em thấy không thoải mái thì anh sẽ quay về giường mình ngủ, tuyệt đối không
ép em được không?”

Lương Ưu Tuyền thấy tai
tê dại, quay lại trừng hắn “Thế mà anh dám nói là đứng trước mặt phụ nữ khỏa thân
cũng không sao?! Anh không phải chê em ngực phẳng sao?!”

“Ngốc, ai nói anh chú trọng bộ
ngực?” Tả Húc nghiêng người, nằm thẳng mặt cô “Anh đối với
những cô gái có mưu đồ riêng không bao giờ có hứng thú. Thật ra em cũng coi như
là tiếp cận anh vì mục đích riêng, nhưng so với người khác là muốn trèo lên cây
cao, em chỉ muốn trèo lên một cành nhỏ để phá án.”

Hắn nhoài người ra đụng
vào mũi Lương Ưu Tuyền, nói thêm “Nếu tâm tình anh mà tốt anh sẽ
nói hết cho em. Như thế thứ nhất em lập được đại công; thứ hai có thể gả cho
anh, huống chi cũng có còn là lần đầu nữa đâu. Giao dịch này em không hề thiệt
nha.”

“…” Lương
Ưu Tuyền chun chun mũi “Nếu có thể anh đã sớm nói rồi, cảnh sát
tuyệt đối không bị lừa đâu.”

Tả Húc nheo mắt, bỗng
nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ “Nhìn
kìa!… Đêm trăng tròn đừng ép anh biến thân.” Hắn quỳ bên giường, bắt đầu tru như sói.

“…” Lương
Ưu Tuyền liếc trăng lưỡi liềm, không biết là ánh trăng dịu dàng làm cô bình
tĩnh, hay là màu sắc nhàn nhạt ưu thương làm cô mệt mỏi. Cô thì thào nói “Em luôn muốn
cưới một người yêu mình, nhưng em không nghĩ ra mình có điểm gì đáng để ai
yêu.”

Tả Húc không ngờ tâm tình
cô đột nhiên biến chuyển. Hắn kiềm chế ước muốn đùa nghịch của mình lại, giúp
cô tháo còng, nói “Điều
đầu tiên đàn ông chú ý đến chính là nhan sắc của cô gái, đương nhiên không phải
nói rằng mĩ nữ ai gặp cũng yêu, xấu nữ thì không ai để ý, củ cải trắng cũng có
điểm đáng yêu. Nếu như đó là một cô gái ôn nhu hiền lành chỉ có thể coi là dệt
hoa trên gấm*.”


(* đã đẹp lại càng đẹp hơn)

“Anh mới ngốc.”

Tả Húc không phủ nhận,
cười nói “Ví
dụ như em. Lần đầu tiên nhìn em anh nghĩ đến một bà đàn ông, hai mắt còn chưa
nhìn rõ em đã bị em đánh cho một trận, tuy đó là sai lầm lớn nhưng cũng đã
thành công thu hút sự chú ý của anh. Sau khi chú ý đến em hơn sẽ bắt đầu dành
nhiều thời gian quan sát em, ngực này, chân này, ngũ quan nữa, trong lòng âm
thầm đánh giá nữa.”

Lương Ưu Tuyền theo tầm
mắt hắn về chân mình. Cô co chân lên, nhìn đi nhìn lại “Anh trai em
nói rằng em đẹp nhất chính là đôi chân, cho nên luôn ép em mặc quần dài.”

“Sợ em gặp lưu manh?”

“Sợ em đánh tên có ý đồ lưu manh đến
chết.” Lương Ưu Tuyền liếc hắn.

“…”

Tả Húc nhìn cô tự sờ đùi
liền sờ theo, thế là bị Lương Ưu Tuyền đá cho bay khỏi giường.

Tả Húc bướng bỉnh bò lại,
mặt vô cảm “Em
lại đá anh… Á…” Lời còn chưa dứt đã một
lần nữa bị đạp bay.

“…” Hắn
xoa xoa ngực, đã quên đây là lần thứ mấy bò lên giường. A? Không phải mười thì
cũng tám lần rồi.

Cho nên lần này, hắn vừa
leo lên đã ngăn đôi chân Lương Ưu Tuyền lại, nâng eo cô lên, khiến cô dạng hai
chân ra, buộc cô ngồi lên đùi hắn, cúi xuống che phủ đôi môi cô. Lương Ưu Tuyền
không giãy dụa nữa. Tuy cô không nhỡ rõ đêm đầu tiên của mình nhưng đã quen với
nụ hôn của Tả Húc. Nụ hôn ấy khiến cô nhớ mình vẫn là phụ nữ, nhớ đến sự cô đơn
tịch mịch và sự tò mò trước tình dục.

Được rồi, dẫu sao cũng
không phải lần đầu tiên, tinh thần “kiên cường bất khuất” của Tả Húc khiến cô
muốn đồng ý thử một lần.

Tả Húc cũng không có vội
vã. Hắn tắt đèn, từng bước dắt cô vào cơn mê tình, hoặc nói thế này, lúc người
đàn ông trân trọng cơ thể người phụ nữ sẽ khiến đối phương cảm nhận được nhiều
hơn, khiến cảm xúc cả hai dễ dàng hòa vào nhau hơn.

Đến khi đã khiến cả tinh
thần và thể xác cô nhập cuộc rồi, hắn mới dùng đầu ngón tay “tận dụng thời cơ
đột kích”…

“Mẹ ơi!…” Đầu Lương Ưu Tuyền chỉ nhớ đến mẹ, vốn loại chuyện này
cô không nghĩ là thú vị như vậy.

“…” Tả
Húc suýt nữa phát sốt vì câu gọi này. Hắn hôn lên môi cô “Em. Mẹ

ở đây không tốt sao?”

Lương Ưu Tuyền theo phản
xạ kẹp chặt hai chân, cố gắng ngăn giọt nước mắt ở khóe mi, vừa đẩy bả vai hắn
ra vừa đe dọa “Nếu
sau này anh dám bắt nạt em, em sẽ băm anh ra làm trăm mảnh!”

“…” Tả
Húc gật đầu, không nhịn được bật cười. Lời của cô gái này mười phần là sát
phong cảnh. Đã như vậy chi bằng đừng để cô nói nữa. Hắn cúi xuống, hôn lên đôi
môi cô.

Bắt đầu Kương Ưu Tuyền
vẫn chưa quen, đôi mứng cứng ngắc mở ra. Tả Húc cũng không ép, chỉ nhẹ nhàng
mút lấy, từ từ liếm. Cái hương vị yêu thương này cho dù tâm lạnh như cô cũng
cảm giác được.

Thời gian dần trôi qua,
Tả Húc thấy cô như đã quen dần liền đưa đầu lưỡi đi sâu vào trong, tinh tế cọ
sát cằm cô, mang đến một cảm giác mãnh liệt hơi tê ngứa.

Hình như động tác này
kích thích Lương Ưu Tuyền. Cô dùng sức đẩy ngực hắn, nhịn không được cười “Này, ngưa
ngứa.”

Có lẽ là tại đang trên
giường, người phụ nữ luôn lớn giọng cũng nhẹ giọng thì thầm. Tả Húc không hiểu
sao thấy trái tim như tan ra, ngược lại, một bộ phận khác trên thân thể…

Một tiếng sau, cơn kích
tình cuối cùng cũng qua đi.

Lương Ưu Tuyền mới nghỉ
ngơi một lúc liền phát hiện ra tên kia đang có ý đồ quấy nhiễu, không chút do
dự giúp hắn bay xuống giường.

Tả Húc nheo mắt, tự nhiên
trêu chọc… Quả nhiên một người đàn ông cấm dục lâu năm rất bền bỉ (á = = em không
dám viết thẳng từ đó ra đâu). Thế nhưng
Lương Ưu Tuyền cũng không thấy mình may mắn chút nào.

“Á…” Lương
Ưu Tuyền ghé vào bên gối, những sợi tóc lần lượt trên xuống vai cô. Cô đã mệt
đến kiệt sức, thế mà tên đó hình như đang càng lúc càng có tinh thần.

“Nói cảm tưởng đi.” Tả Húc giúp cô xoay người, quấn đôi bắp chân cô tại eo
của mình.

“Không có gì để nói. Hơi đau, mệt mỏi, giờ
chỉ muốn ngủ thôi.”

Lương Ưu Tuyền thừa nhận
ban đầu cô cũng thấy hưng phấn, máu* trong người cũng sôi trào, đổ rất nhiều mồ
hôi, Tả Húc cũng thế. Nhưng nói tóm lại, cô vẫn thích hôn hơn.

(* nguyên văn là huyết dịch 血液 ~ xin hãy nói với
em đó là máu đi = =)


“Cũng tại em không nhập tâm nên mới mệt
thôi. Anh khỏe mạnh thế này, tạm thời bỏ qua chuyện anh đẹp hơn em, chỉ cần nói
đến cách ứng xử thôi, ban nãy khi em vẽ bậy lên xe anh anh cũng không trách em
cơ mà.” Tả Húc ôm chặt cô vào lòng, cười cười.

“Đó là vì anh đuối lý thôi!?” Lương Ưu Tuyền chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cô
phải lấy thân ra trả nợ thế này. Ah mà cũng không thể nói thế được. Tả Húc muốn
tiền có tiền, muốn mạo* có mạo cũng đồng ý lấy cô. Những đối tượng xem mắt do
bố mẹ giới thiệu chẳng có ai tốt bằng hắn cả.

(* tướng mạo)

“Này, khi anh phát hiện em là xử nữ thì
phản ứng đầu tiên là gì?”

“Trong đầu chỉ có 3 chữ… Chết chắc rồi.” Tả Húc ôm cô, hất những sợi tóc bám trên khuôn mặt cô,
dịu dàng hôn, từ từ do chuyển đến xương quai của cô… “Nhưng dù
sao cũng chết rồi, dứt khoát làm đến cùng. A, cái này gọi là ‘chết có ý nghĩa’
đây mà.”

Lương Ưu Tuyền giật mình.
Cô nhớ mang máng hôm đó thật sự mình đã chủ động hôn Tả Húc, khi đó tâm trạng
rất yếu đuối, cố gắng lợi dụng bờ môi của một người đàn ông để quên đi tất cả,
những chuyện tiếp đó… Cô thấy thà mình cứ giả hồ đồ thì hơn.

Cô chăm chú nhìn vào mắt
Tả Húc
“Nếu không có đêm đó, anh sẽ không thích em?”

“Khó nói lắm, có lẽ không thể nào. Cá tính
em chẳng hấp dẫn gì cả, chỉ có thân thể là tiền vốn thôi.”

“Cầm thú.”

“Sao nói anh vậy?”

“…” Lương
Ưu Tuyền liếc nhìn hắn “Ngày mai nhớ gửi giấy đăng kí kết hôn cho
em.”

“Thì thế, nhưng…”

“Em biết rồi. Chuyện Đỗ Mai Mai anh tự xử
lý, trước khi cô ấy hồi phục hoàn toàn em sẽ không can thiệp.”

“Anh nói em, em thật sự muốn lôi hôn nhân
ra làm trò đùa sao?”Tả Húc lại tiếp tục bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ.

Lương Ưu Tuyền bất đắc dĩ
thở dài “Em
nghĩ kĩ rồi, như thế so với chuyện tìm bừa một người kết hôn cũng không khác
lắm. Dù sao chuyện đã như vậy rồi, hơn nữa hôn nhân của em nhất định không thể
xảy ra bạo lực gia đình được.”

“Nói gì thế? Vợ đánh chồng cũng là bạo lực
gia đình đấy!” Tả Húc chỉ vào vết sưng đỏ trước ngực mình. Chính là
do bị Lương Ưu Tuyền đạp mà ra đấy ạ.

“Em có đánh anh khóc chứ? Không khóc thì
không tính.”

“…”

Tả Húc ngoạm một cái vào
cổ cô, hàm răng chỉ hơi khép chặt, mài tới mài lui trên làn da cô.

Lương Ưu Tuyền giơ tay
lên tính đánh, nhưng khi lòng bàn tay sắp đánh vào đỉnh đầu hắn, động tác của
cô lại ngừng lại… Ngày mai cô sẽ là cô dâu người ta rồi, đợi khi kết hôn xong
đánh cũng chưa muộn.


(Em có thể hiểu là chị đang ‘thương hoa
tiếc ngọc’ không?)

Thật ra, Tả Húc nói cô
đem hôn nhân ra làm trò đùa nhưng chính hắn cũng không phải thần thánh hóa hôn
nhân. Nếu phải lấy vợ thì hắn thà lấy Lương Ưu Tuyền. Dù sao cô cũng rất man*,
nhất định không cần chồng bày mưu tính kế để lãng mạn hóa hôn nhân, càng không
làm nũng hay tỏ ra nũng nịu.

(* đàn ông)

A!… Chẳng lẽ hắn có
khuynh hướng đồng tính sao?

Nghĩ thế, hắn trịnh trọng
nói “Tiểu
Tuyền, nếu có một ngày anh thật sự thích một người đàn ông, em phải thành toàn
cho bọn anh.”

“…” Lương
Ưu Tuyền giấu một ngụm máu đen ở cổ họng. Hắn vừa tự nhục nhã chính mình vừa
không quên ‘vận động’, trên đời còn người nào không biết xấu hổ hơn hắn không?

Tả Húc buông cô ngã xuống
gối, cuối cùng cũng hoàn thành một trận đấu kịch liệt.

Hắn nằm trên người cô thở
hổn hển, Lương Ưu Tuyền cũng hô hấp dồn dập, nhìn mười ngón tay đang đan xen
vào nhau. Cô còn nhớ đã từng đọc một câu nói như thế này: Nếu trong lúc đang
M.L*, người đàn ông không gián đoạn nụ hôn và nắm chặt tay người phụ nữ lúc
‘cao trào’ thì chứng tỏ anh ta không coi mối quan hệ này là trò đùa.

(* make love = OOXX)

Lương Ưu Tuyền liếm đôi môi
khô khốc. Gạo đã nấu thành cơm rồi, từ giờ cô sẽ dịu dàng đối với người đàn ông
này.

Bởi thế cô cố gắng lết
đến trước tủ lạnh, giúp hắn lấy một chai nước khoáng.

“…” Tả
Húc nghi hoặc nhìn cô, run giọng nói “Em vẫn muốn sao? Chúng ta
nghỉ một lát đã được không?…”

“…” Lương
Ưu Tuyền thu hồi nụ cười gượng gạo của mình lại, mặt giận dữ, trực tiếp nắm
chai nước vào ngực hắn, sau đó lăn ra một cái giường khác, ngủ.

Tả Húc vặn nắp chai uống
một ngụm, nhìn bóng lưng đang phẫn nộ của cô. Thế là thế nào? Cũng hai tiếng
rồi, lẽ nào cô ấy vẫn chưa thỏa mãn sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bởi vì thủy triều từ sông
Hoàng Hà lại đi qua, văn bản bị mất rất nhiều phần quan trọng, xin các bạn đọc
hãy lưu lại phương thức liên hệ tôi sẽ nhanh chóng gửi bản full.

PS: Những bạn đọc chưa
nhận được phần bị mất của chương 13 xin hãy ghi rõ trong bình luận, nhất định
phải ghi rõ: 13 cùng 29.

Nếu không có ghi chú rõ,
tôi sẽ trực tiếp gửi cho chương 29 đấy, cám ơn đã hợp tác ha. ╭(╯3╰)╮

Lại PS: Các em học sinh thân yêu, mãi chương này hòm
thư mới thông báo có thịt ăn ah, bởi thế tôi đau khổ nói với mọi người, những
chương trước hòm thư bị mất hiệu lực, nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ trực tiếp
thông báo, mọi người đều còn nhỏ, không nên tức giận ==|||


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.