Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 23


Đọc truyện Tỷ, Cho Em Đường Sống! – Chương 23

Lương Ưu Tuyền không phải
là ‘đi’ đâu hết, cô là quay về cục cảnh sát để điều tra thêm.

Lúc ngồi trước máy tính
tìm kiếm thông tin về Tả Húc trong làng giải trí, cô phát hiện ra tất cả những
tin hot có liên quan đến hắn đều dừng lại ở năm năm trước. Quả thật Tả Húc đã
lui về hậu trường,… nhưng việc này có liên quan đến cô bệnh nhân tâm thần kia
sao?

Thật ra thì không khó để
nhận ra là những tin nóng về Tả Húc hầu hết đều là tin tình cảm. Nếu không phải
về quan hệ ái muội với một cô nghệ sĩ nào đó thì cũng là tranh ảnh Tả Húc nắm
tay con gái ra khỏi bar.

Năm đó Tả Húc vừa qua
tuổi hai mươi mốt, khí chất tao nhã cao quý như một vị vương tử. Mà cũng chẳng
hề có tin nào chê trách Tả Húc vì nổi tiếng mà kiêu ngạo hết. Ngược lại, hắn
rất lễ độ và nghiêm túc. Bởi thế rất nhiều diễn viên tai to mặt lớn yêu quý Tả
Húc, thậm chí còn đối đãi với hắn như với con của mình. Còn Tả Húc của hôm nay,
không những không coi ai ra gì mà lời nói thì như lưỡi dao cứa, dường như bất
kì việc thân cận với ai đó là điều khoản cấm trong danh sách của hắn.

Lương Ưu Tuyền ngáp một
cái, sau đó ấn trang tiếp theo. Quả thật những tin tức về người này nhiều không
kể xiết, mà càng xem càng thấy mến mộ hắn hơn, ví như có một đoạn phỏng vấn
nhỏ. Năm đó Tả Húc mười chín tuổi.

Phóng viên: Nãi Đường,
trong bộ phim XX, cậu vào vai một thanh niên trẻ si mê bà chủ tiệm bánh ngọt. Ở
trong đời thực cậu kém nữ diễn viên chính tới mười ba tuổi. Tạm thời không nói
đến chuyện kịch tình, theo ý kiến cá nhân của mình, liệu cậu có coi trọng
chuyện tình này không?

Nãi Đường: “Tình yêu” là
không có ranh giới, trong tình yêu nam luôn là anh, nữ luôn là em mà. Theo tôi,
nếu khi yêu mà sợ bị mọi người đàm tiếu thì đó không phải tình yêu chân chính.

Phóng viên: Cậu có thấy ngại
khi hôn người con gái lớn hơn mình mười ba tuổi không?

Nãi Đường: Vai diễn của
tôi yêu vai diễn của chị ấy điên cuồng. Khi bắt đầu quay thì tôi chính là người
đàn ông của chị ấy, khi chị ấy đồng ý cho mình hôn đáng ra tôi phải mừng thầm
mới đúng. Hơn nữa chị ấy còn là một người rất cuốn hút như vậy?

Phóng viên: Theo lời của
đạo diễn thì cậu đã hy sinh rất nhiều cho bộ phim này. Phim quay chưa được mười
ngày cậu đã chịu hơn trăm cái tát, như vậy không biết cậu có bất , mãn không?

Nãi Đường: Ở trong bộ
phim, nữ chính tát tôi vài cái cũng là khóc vài lần. Những cái tát đó cũng
khiến tôi cảm nhận được tâm trạng của nam chính, hơn nữa chính bản thân tôi
cũng bị diễn xuất của chị ấy làm cho vô cùng xúc động.

Lương Ưu Tuyền vươn năm
ngón tay ra khoa chân múa tay. Nếu lúc ấy nữ chính là cô, Tả Húc bị ăn tát chắc
chắn sẽ không cảm động, hơn nữa còn không thể tham gia phỏng vấn. Bởi sao ư? Vì
hắn đã bị cô tát cho đến điếc rồi, ha ha. Nhưng quả thật không thể phủ nhận,
làm diễn viên đúng là vất vả.

Nghĩ vậy, cô tìm trong cơ
sở dữ liệu bộ phim XX này, sau đó ngồi trước máy tình xem. Vốn Lương Ưu Tuyền
nghĩ chỉ xem mấy cảnh Tả Húc bị tát thôi, nhưng cuối cùng lại ngồi xem suốt một

tiếng rưỡi.

11h tối, Lương Ưu Hoa vì
nhận được điện thoại nên phải quay về cảnh cục. Lúc đi ngang qua phòng lưu trữ,
hắn nghe thấy có tiếng nức nở nho nhỏ, bởi thế liền nhìn vào, kinh ngạc phát
hiện cái người kia chính là Lương Ưu Tuyền.

“Tiểu Tuyền? Sao em lại ở đây?” Lương Ưu Hoa đẩy cửa xông vào, khiến Lương Ưu Tuyền
vội vã quay về với thực tại, đưa tay lên lau nước mắt.

Lương Ưu Hoa bóp má em
gái, sau đó nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Lương Ưu Tuyền, hắn nổi trận lôi đình “Nói anh nghe,
tên Tả Húc đó bắt nạt em?!”

“Hắn dám…” Lương Ưu Tuyền dụi dụi cái mũi, sau đó đột nhiên sửng
sốt. Cảnh cuối cùng của bộ phim đó chính là cảnh nữ chính và nam chính mây mưa,
đến lúc này nữ chính mới nói với nam chính lý do cô cự tuyệt tình cảm của cậu.
Hóa ra cô bị bệnh nan y, nhưng nam chính nhất quyết không rơi nước mắt trước
mặt nữ chính, tuy vậy, bộ dạng đau khổ của cậu còn khiến người đọc xúc động
hơn. Cuối cùng nữ chính chết trong lòng nam chính, trên môi vẫn nở nụ cười.

Tuy nhiên việc này không
quan trọng, quan trọng là từ năm 19 tuổi Tả Húc đã có thể đóng cảnh trên giường
rồi! Hơn nữa diễn xuất của hắn rất đạt, căn bản không giống như lời hắn nói là
sợ chuyện phải chạm vào cơ thể phụ nữ.

“Anh… Theo nhận xét của anh với tư cách
một người đàn ông chân chính, anh có nghĩ Tả Húc là đồng tính không?”

“…” Lương
Ưu Hoa nhíu mày, sau đó sờ trán em gái “Cái ý tưởng điên khùng
này là ở đâu ra? Nếu là vì em không mê hoặc được tên đó thì cũng đừng lo, em
gái! Em hoàn toàn có thể dùng vũ lực ép cung mà! Anh tin tưởng năng lực của
em!”

“…” Lương
Ưu Tuyền nheo mắt, sau đó tung một cú song phi vào người Lương Ưu Hoa: Phắn
đi! Vô Ảnh Cước*!

(*chính là Vô Ảnh Cước tuyệt chiêu của
Hoàng Phi Hồng, đầu tiên là giương đông kích tây, tung hỏa mù để đối phương mất
phương hướng, sau đó dùng chân đá đối phương ==)

Lương Ưu Tuyền không nói
gì, chỉ chăm chú nhìn cái bóng đèn. Chẳng lẽ cô không phải nữ giới sao? Sao
ngay đến anh hai cũng cho rằng cô sẽ không trở thành người bị hại chứ?

Lương Ưu Hoa bò lên, sau
đó “không sợ nguy hiểm” tiếp tục an ủi “Nếu như em không vui thì cứ đánh
anh cũng được, đánh tường cũng chẳng sao. Nhưng đừng đánh em rể, anh thấy cậu
ta chẳng chịu nổi một quyền của em đâu, em chỉ cần bắt cậu ta quỳ là được rồi.”

“…” Lương Ưu Tuyền xoay đốt
tay, vốn định chất vấn anh trai, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng em là người bạo
lực thế sao? Đốt tay cô vặn vẹo, vang lên những tiếng khục khục rất không nữ
tính.

Đúng lúc này thì một cảnh
sát chạy đến gần Lương Ưu Hoa, sau đó báo cáo: Xe cảnh sát đã sắp xếp xong, có
thể xuất phát được rồi.

“Có án?” Lương
Ưu Tuyền hỏi.


“Cũng chưa biết. Nhưng theo như tin báo
thì đã phát hiện ra một ổ mại dâm.” Lương
Ưu Hoa cẩn thận kiểm tra súng, sau đó nhét vào túi.

“Đủ người chưa? Em cũng muốn đi.” Lương Ưu Tuyền bám đuôi Lương Ưu Hoa.

“Đi thì đi. Nhưng anh nói trước, cấm em
không được đánh phạm nhân!” Lương Ưu Hoa
trong lòng vẫn bị ám ảnh bới chuyện lần trước. Lần đó cũng là bắt được một ổ
mại dâm, sau đó Lương Ưu Tuyền biết được trong số các cô gái bán hoa bị bắt có
một cô bé chưa đầy mười tám tuổi, vẫn còn là con gái. Nhưng đáng giận là các vị
khách, khi biết chuyện này thì còn bỏ ra rất nhiều tiền để bán đấu giá đêm đầu
của cô bé này. Tuy chưa thẩm vấn xong, Lương Ưu Tuyền đã bật dậy đánh cái vị
khách làng chơi kia. Mà nói không chừng người đàn ông đó hiện nay vẫn còn đang
nằm viện cũng nên.

Lương Ưu Tuyền không thỏa
mãn, nói “Rốt
cuộc não bộ của đàn ông các anh chứa cái gì? Không những phụ bạc người vợ tần
tảo hết lòng vì mình, còn ra ngoài phung phí tiền của nữa.”

“Này, đừng vơ đũa cả nắm chứ! Anh trai em
là một người con trai rất đứng đắn đấy! Kể cả trước hay sau hôn nhân cũng đều
không làm những chuyện đó.”

“Đó là vì anh bận quá thôi, hơn nữa anh
thì làm gì có ai mà phụ với chả bạc! Đàn ông ba mươi tuổi mà đến một người bạn
gái cũng không có…”

“Này… Có người yêu rồi, giờ khinh anh hả?”

Lương Ưu Tuyền nhếch
miệng, cười xấu xa, không trả lời.

Bốn tiếng sau, cảnh sát
đã thuận lợi bắt được hơn mười khách làng chơi cùng hơn hai mươi gái bán hoa.
Trong lúc thẩm vấn, Lương Ưu Tuyền phát hiện ra một cái quy luật bất thành văn,
khách làng chơi cơ bản đều hơn ba mươi lăm tuổi, cũng đã có được một chút sự
nghiệp, và đều có vợ.

Cô thẩm vấn một người
trong số đó.

“Có nhà có con, sao còn đi chơi gái?!”

“Vợ tôi đang mang thai…”

Rầm!… Lương Ưu Tuyền tức
giận đập bàn “Vợ
mang thai mà còn dám đi chơ gái hả? Ông có phải người không?!”

“Trước hết đừng kích động, tôi còn chưa
nói xong. Đã một năm rưỡi rồi vợ tôi không cho tôi chạm vào người cô ấy.”

“?!”… Lương Ưu Tuyền ngồi
xuống “Tình
cảm rạn nứt sao không ly hôn?”


“Cô vẫn còn trẻ nên không hiểu, có những
chuyện không đơn giản đến như vậy, còn lũ trẻ thì tính sao? Cha mẹ hai bên nữa
chứ? Tôi đã ngần này tuổi rồi, có nhiều chuyện phải lo lắng lắm. Hơn nữa, ai
dám chắc rằng cuộc hôn nhân tiếp theo, nếu tôi ly hôn, sẽ không rơi vào tình
trạng tương tự?” Ông khách đó cười nhạt, nói “Tôi không
trộm cắp không cướp giật, chẳng qua chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.
Chẳng lẽ tôi cũng phải có tình nhân giống vợ mình sao? Thật lòng mà nói thì tôi
cũng không có tinh lực đến mức đó.”

Lương Ưu Tuyền nhìn người
đàn ông bề ngoài nhã nhặn này. Ông ta là quản lý của một xí nghiệp, thật ra
hoàn toàn có đủ khả năng để ép một nhân viên dưới quyền của mình làm tình nhân,
nhưng cuối cùng vẫn bất chấp nguy hiểm mà đi chơi gái.

Trong nhất thời, Lương Ưu
Tuyền không rõ là lỗi tại ai, tại nam giới có mới nới cũ hay là tại nữ giới coi
hôn nhân như trò đùa? Hoặc là, không phải ai cũng có thể dễ dàng đi đến đích
cùng nhau.

Lương Ưu Tuyền bước ra
khỏi phòng thẩm vấn, xoa xoa thái dương huyệt. Cô đang tính tìm chỗ đánh một
giấc thì lại bị Lương Ưu Hoa gọi, kêu cô nhanh mở máy, em rể đã gọi đến 110 báo
án rồi.

“…” Lương
Ưu Tuyền gật đầu. Trong lúc thi hành nhiệm vụ phải tắt máy, sau đó cô cũng quên
luôn phải bật lại.

Cô nằm trên ghế sô pha,
mở điện thoại, sau đó ngáp liên tục.

Tả Húc “Sao lại tắt máy?”

Lương Ưu Tuyền “Thi hành nhiệm
vụ, tìm tôi có chuyện gì?”

Tả Húc “Em ở cảnh cục
hả? Tôi tới đó đón em.”

Lương Ưu Tuyền “Có chuyện gì thì
để mai nói sau. À đúng rồi, ban nãy tôi có xem một bộ phim của anh, tên là XX,
là một bộ phim chuyện tình buồn. Anh có chút ấn tượng nào không?…”

“…” Trầm
mặc.

“…” Chờ
đáp án.

“Khụ khụ… Ý em là mấy cảnh giường chiếu
trong bộ phim?”

“Anh nghĩ sao?”

“Em hâm mộ tôi rồi hả? Muốn xin chữ kí
sao?”

“Đừng nói nhảm nữa! Tôi nghi ngờ anh hoàn
toàn không phải đồng tính!” Lương Ưu Tuyền
phẫn nộ ngồi dậy “Quên đi, chuyện đó tối nay tôi sẽ tính sổ với
anh! Còn chuyện với người phụ nữ kia, anh muốn tôi ép cung hay là tự giác nói
thật?!”

“Tự giác tự giác, thế nên tôi mới đi đón
em đây.”

Lương Ưu Tuyền nhíu mày “Anh ở đó chờ tôi,
tôi đi tìm anh.” Nói xong, Lương Ưu Tuyền chỉ cho Tả Húc đường đến một
quán trà sữa ở gần cảnh cục.

※※※

Quán trà sữa này rất tách

biệt với bên ngoài. Đừng tưởng là nửa đêm thì vắng khách, xuyên qua những tấm
màn trúc ngăn cách từng khu vực với nhau, có thể thấy rất nhiều đôi tình nhân
đang tâm tình.

Lương Ưu Tuyền bước lên
tầng hai, nhìn quanh quất một lúc mới tìm được Tả Húc. Cô sải bước tiến gần,
vén tấm rèm trúc lên, sau đó ngồi xuống đối diện với Tả Húc.

Lương Ưu Tuyền lôi trong
túi ra một quyển sổ ghi chép nhỏ, nói “Nhanh nhanh, nói chuyện công việc
trước chuyện tình cảm sau.”

Tả Húc dựa hẳn vào ghế
nghịch điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi.

Lương Ưu Tuyền thấy hắn
không trả lời liền ngẩng đầu lên, ra vẻ ôn hòa nhã nhặn hỏi “Năm năm trước
rốt cuộc đã có chuyện gì mà làm anh thay đổi hoàn toàn như thế này?”

“Cô ấy rất dễ bị uất ức căng thẳng, không
chịu được kích thích.”Tả Húc vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ
giật giật môi nói.

Lương Ưu Tuyền giật mình.
Nghe nói những người dễ bị căng thẳng thường thích tự sát, lúc đó cô cũng nghi
ngờ cô ta bị bệnh tâm lý.

“Cho nên sao?…”

“Cho nên quan hệ của tôi và em phải dừng ở
đây thôi. Đương nhiên cảnh sát vẫn có thể tiếp tục theo dõi tôi, nhưng tôi hy
vọng là theo dõi trong thầm lặng, nếu không tôi sẽ yêu cầu luật sư đứng ra giải
quyết.”

“Cô ta là gì của anh?”

“Lúc đó em đứng ngoài cửa đã nghe được hết
rồi còn gì, tôi không muốn lặp lại.” Thái
độ Tả Húc đột ngột thay đổi, nhưng hắn vẫn như trước, không liếc Lương Ưu Tuyền
lấy một cái. Lương Ưu Tuyền hình như chưa biết, ở ngoài hành lang có camera
theo dõi, hình ảnh dẫn trực tiếp về máy tính của hắn.

Lương Ưu Tuyền chăm chú
nhìn Tả Húc một lát, sau đó vụt đứng dậy. Cô kéo khuỷu tay Tả Húc, chất vấn “Nếu anh đã không
phối hợp như vậy thì trước hết chúng ta nói việc riêng đã! Anh có dám thừa nhận
là đêm hôm đó anh đã muốn dụ dỗ tôi không?”

Tả Húc chậm chạp chớp
mắt, sau đó nghiêm túc trả lời “Chẳng những tôi có thể thừa nhận, còn có thể
nói thẳng với em, tôi thích em. Bởi thế quan hệ của chúng ta phải dừng ở đây
thôi. Tôi không muốn lún sâu hơn, sau đó lại đưa ra những yêu cầu quá đáng với
em.”

“…” Miệng
Lương Ưu Tuyền suýt thì há hốc, không nói nổi câu nào. Tả Húc không giống như
đang nói đùa, nhưng cô không ngờ hắn lại có cảm tình đối với mình.

“Còn một việc nữa tôi phải nói thật với
em, nhưng tôi quên mặc áo chống đạn rồi…”

Tả Húc chậm rãi đứng lên,
nói bằng giọng không có sinh lực “Để tránh việc đạn lạc làm hại
đến người vô tội, chúng ta đi đến chỗ nào trống trải nói tiếp đi…” Nói xong, hắn đi thẳng xuống dưới lầu.

Lương Ưu Tuyền im lặng
đuổi theo bước chân của Tả Húc, nhưng cô tránh không đi song song với hắn.

Suốt một tháng qua sống
chung, cô chưa từng cảm thấy như lúc này. Cảm giác giống như có hàng trăm bức
tường vô hình, không biết là tốt hay xấu, nhưng đang va đập vào nhau liên tục,
khiến trong lòng cảm thấy rất khó chịu

Hơn nữa cô càng không
ngờ, lúc này đây, cô lại thấy buồn bã, có chút cô đơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.