Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 17


Đọc truyện Tỷ, Cho Em Đường Sống! – Chương 17

Ba nam một nữ ngồi trước
bàn ăn ăn bữa tối. Món chính hôm nay là cơm xào rau.

Thật ra nếu nói cho đúng
thì không phải ba nam một nữ đâu, mà phải là một nam một nữ hai nam chẳng ra
nam nữ chẳng ra nữ đang ngồi ăn.

“Lương tiểu thư, ngày mai em rảnh chứ?” Ngô Thiên Khải thẳng thắn hỏi.

“Không rảnh.”

“Còn ngày kia?”

“Không rảnh.”

“Còn ngày kìa?”

“Anh làm sao thế? Bộ cần gì sao?” Lương Ưu Tuyền buông đũa xuống.

“Không có gì, chỉ là muốn theo đuổi em.” Ngô Thiên Khải thong thả cười. Sinh sống ở nước ngoài
lâu như vậy, mặt hắn cũng trở nên siêu dày.

“…”

Đinh Đới Vĩ phun ra một
thìa cơm.

Tả Húc thông minh giả
điếc giả mù.

Lương Ưu Tuyền mặt cứng
đờ nhìn Ngô Thiên Khải.

Không khí đông cứng.

Lương Ưu Tuyền ho khan
một tiếng, sau đó lại bê bát cơm lên “Nếu anh có thể thuyết phục ba
anh hợp tác với Tả Húc thì tôi sẽ suy nghĩ đề nghị này xem sao.” Nói xong câu đó chính cô cũng sửng sốt. Cái chuyện
quái quỷ này thì liên quan gì tới mình mà mình phải lo chứ?

Đinh Đới Vĩ lợi dụng góc
khuất của cái bàn đá chân Tả Húc một cái, nhướn mày cười gian xảo. Được đấy Tả
Húc, mị lực của cậu không vừa đâu đấy… Ách, cũng không đúng! Như thế chẳng phải
điều kiện ngược lại là Lương Ưu Tuyền sẽ đi làm bạn gái người khác sao?

Ngô Thiên Khải cũng nhìn
về phía Tả Húc, nói “Ai
da, nữ vệ sĩ của cậu đúng là quá trung thành với tận tâm rồi đấy nhé.”

“…” Tả
Húc đầu cúi gằm, chỉ chăm chăm lọc xương cá. Lẽ nào giờ hắn nên bày tỏ niềm vui
sướng sao?

Từ trước đến nay Ngô
Thiên Khải không bao giờ quan tâm đến chuyện làm ăn của ba mình. Nhưng mà nếu
Lương tiểu thư đã có lời, đương nhiên hắn cũng phải cố gắng hết sức để vui lòng
người đẹp rồi. Vì thế Ngô Thiên Khải gọi cho ba, sau khi nói hai câu rất ngắn
lại chuyển điện thoại về phía Tả Húc. Tả Húc sau khi nghe mới biết, Ngô đạo
diễn đã đồng ý sẽ cho các nam diễn viên khác thử vai.

“OK rồi.” Ngô Thiên Khải nhìn xung quanh một vòng, khí thế bừng
bừng. Thật sự đã OK rồi.

“…” Lương
Ưu Tuyền đấm đấm ngực, truy vấn “Anh nói “Con từ bỏ” là có ý
gì?”

“Tôi năm nay đã sắp ba mươi rồi. Dù sao
quyền anh cũng rất nguy hiểm, cho nên ba tôi vốn hy vọng tôi có thể rời khỏi
sàn đấu. Tôi đồng ý, vậy thôi.” Ngô
Thiên Khải ra vẻ bất đắc dĩ thở dài. Thật ra hắn cũng không ham hố đánh đấm nữa
rồi, hơn nữa cũng đã kí hợp đồng huấn luyện viên rồi. Chẳng qua là vẫn chưa báo
cho ba biết mà thôi.

Lương Ưu Tuyền ngừng nhai
cơm lại. Ngô Thiên Khải nói gió như thế, không ngờ lại là bão. Đâm lao phải

theo lao, làm sao bây giờ?

Tả Húc nhận được tin tốt
như vậy nhưng lại không tại nào cười nào. Hắn trong vô thức đâm nát miếng thịt
bò, đem cá với xương trộn nát trong bát cơm.

“Ưu Tuyền, ngày mai em rảnh chứ?”

“…” Lương
Ưu Tuyền cúi đầu im lặng. Ngô Thiên Khải thật sự là quá tự tin rồi, nhanh thế
đã đổi cách xưng hô rồi sao?

“Á!…” Đinh
Đới Vĩ thình lình hét lớn một tiếng. Tên Tả Húc chết tiệt, dám đá hắn! Đinh Đới
Vĩ vốn đến ăn chực, sao lại bị dính vào cái vụ phiền nhiễu này chứ?

Nhưng nói gì thì nói, bạn
tốt đã nhờ mà không giúp thì quá đáng quá. Bởi thế Đinh Đới Vĩ nhìn Ngô Thiên
Khải, thân mật nói “Ngô
tiên sinh, ít nhất anh cũng phải hỏi Nãi Đường một tiếng chứ. Cậu ấy là chủ
nhân của cô vệ sĩ này mà.”

Ngô Thiên Khải giật mình.
Nói mới nghĩ ra, xem ra ban nãy mình thất lễ quá rồi.

(đâu chỉ là thất lễ đâu anh, chính xác mà
nói thì anh đang cướp vợ của chủ nhà rồi còn gì *lắc lắc* cơ mà em thích những
người có cơ bắp như anh nha *chớp chớp làm duyên*)

“Tả Húc, tôi có thể hẹn hò với vệ sĩ của
cậu chứ?”

“Có thể. Nhưng từ sau 8h tối thì có chút
khó khắn đấy, bởi sắp tới có rất nhiều sự kiện xã giao cần tham gia. Lương Ưu
Tuyền không chỉ là vệ sĩ của tôi đâu, còn là người lo lắng cho việc xã giao của
tôi nữa đấy nha.” Tả Húc cười giả tạo.

Ngô Thiên Khải vui vẻ
nhận lời “Không
thành vấn đề, chuyện công việc đương nhiên là ưu tiên hàng đầu rồi.”

Lương Ưu Tuyền trừng mắt
nhìn Tả Húc. Tên chết tiệt, sao không nói cô bận 24/7 đi!

“Ngô tiên sinh…”

“Cứ gọi tôi là Thiên Khải là được rồi.”

“… Tôi thấy gọi là Ngô tiên sinh vẫn hay
hơn.” Lương Ưu Tuyền nhướn mày, nghiêm túc nói “Tôi
vừa rồi chỉ nói là sẽ suy nghĩ, chưa nói sẽ hẹn hò với anh.”

“Tôi cũng đâu có ép em đồng ý luôn đâu.
Nhưng ít nhất em cũng phải cho tôi một cơ hội chứ, đúng không?”

Lương Ưu Tuyền thất vọng
hạ bả vai. Thôi bỏ đi, sau này chờ khi nào ở riêng thì nói sau vậy, đỡ mất mặt
cả hai.

※※

Sau khi ăn xong Ngô Thiên
Khải nhất quyết đòi Lương Ưu Tuyền ngày mai gặp mặt. Sau khi chọn được thời
gian rõ ràng hắn mới chịu đi về.

Lương Ưu Tuyền tắm rửa
sạch sẽ, sau đó ôm đệm ngồi trên ghế sô pha xem thời sự, điềm nhiên như chưa
từng có chuyện gì.

Đinh Đới Vĩ ngồi bên cạnh
ăn hoa quả, sau một hồi ngắm nghía Lương Ưu Tuyền liền cầm quả cam đi về phòng
ngủ. Lúc này hắn mới phát hiện ra Tả Húc đang ngồi trong toilet kì cọ bồn tắm.
Hành động này vốn không phải chưa từng xảy ra, nhưng đã lâu lắm rồi Đinh Đới Vĩ
mới thấy Tả Húc lại tự thân vận động thế này.

“Tôi nói cậu nghe, sao cậu không kêu Lương

Ưu Tuyền tẩy rửa đi? Chính cô ta không cho nhân viên vệ sinh vào cửa mà.” Đinh Đới Vĩ đóng vai một người bạn tốt đang bênh vực
kẻ yếu (cũng chính là bạn mình). Đường đường là một tổng giám đốc mà giờ lại
phải ngồi kì cọ bồn tắm sao?

“Chỉ e cô ta càng làm càng bẩn thôi, nhìn
là biết vụng về đến mức nào rồi. Mà cậu còn tởm hơn, đứng trong toilet ăn cam.
Mau ra ngoài đi!” Tả Húc ngữ khí không được tốt, tùy tay đóng sập cửa
lại, nhốt Đinh Đới Vĩ ở bên ngoài.

“…” Đinh
Đới Vĩ gãi gãi mũi quay lại phòng khách. Hắn đặt mông ngồi xuống ghế sô pha,
sau đó nhìn Lương Ưu Tuyền “Này, ông chủ của cô đang phải cọ
toilet đấy.”

Lương Ưu Tuyền cầm cái
remote lên đổi kênh, trong mắt lóe ra tia thù hằn “Ngô Thiên Khải cũng đi rồi, anh
còn diễn trò gì chứ? Nhìn kĩ đi, chị đây là ai?”

“…” Thế
quái nào mà đứa nào cũng như ăn phải thuốc nổ thế này?

Gần như ngay lập tức Đinh
Đới Vĩ đã giải quyết xong quả cam cuối cùng. Hắn cầm áo khoác lên bỏ ra ngoài.
Giờ cao điểm đến rồi, các người đẹp à, đợi ta với!

Chờ Đinh Đới Vĩ đi khuất
Lương Ưu Tuyền mới chậm rãi đi đến trước cửa toilet. Cô dùng mũi chân đá cửa
ra, nhưng không ngờ có một lực vô cùng lớn bật ra từ bên trong, khiến cánh cửa
đập thẳng vào ngón cái của cô. Lương Ưu Tuyền hét lớn một tiếng, vừa hét vừa
ngồi sụp xuống ôm chân. Cùng lúc đó bên trong toilet cũng có tiếng hét giận dữ “Đinh Đới Vĩ,
cậu cút đi được chưa?!”

Rầm!… Lương
Ưu Tuyền tức giận dùng tay bật cửa ra, cũng hét lên“Điên à?! Đinh Đới
Vĩ cút lâu rồi! Nếu anh không muốn cọ toilet thì đừng có cọ nữa, cáu cái gì mà
cáu!”

Tả Húc nhìn ra, lại thấy
Lương Ưu Tuyền đang ngồi che chân thì thô bạo hất tay cô ra. Ách, ngón chân
sưng vù rồi!

“Tôi vốn có bệnh tâm thần.” Giọng
hắn lạnh đến âm độ, thái độ không cứng không mềm.

Lương Ưu Tuyền theo thói
quen lại giơ tay lên tính đập tên này một trận, nhưng Tả Húc đã nhanh tay hơn
kéo chân cô ra phía trước. Uỵch, Lương Ưu Tuyền ngã ngồi. Đang muốn nổi sùng
lên thì đã thấy Tả Húc đang dùng kem đánh răng bôi lên chỗ sưng đỏ rồi. Kem
đánh răng lạnh như băng, cô không khỏi giật giật khóe miệng…

“Thuốc trị bệnh phù chân, cô không cần cảm
ơn tôi đâu.”

“Tôi không bị bệnh phù chân!” Lương Ưu Tuyền lại giơ nắm đấm lên, nhưng cô không ngờ
Tả Húc lại đưa tay ra ngăn cản.

Cô mắt trợn ngược. Theo
như phán đoán của Lương Ưu Tuyền (dựa trên thực tế) thì Tả Húc rất yếu đuối,
không thể đánh được cô nên luôn chỉ có thể đánh lén thôi… Nhưng bây giờ như thế
này, lẽ nào hắn cố tình tỏ vẻ yếu ớt?

Lương Ưu Tuyền quyết định
sẽ kiểm chứng việc này. Bởi thế cô lại thừa dịp Tả Húc đang loay hoay với hộp
kem đánh răng liền tung chưởng tiếp.

Không ngờ lần này Tả Húc
không thèm tránh, kết quả hắn ăn trọn một quyền. Nhưng mà Lương Ưu Tuyền cũng
đau không kém hắn, bởi trong lúc cô đánh Tả Húc đã vô tình đẩy hắn vào ngón
chân sưng tấy của mình.

Tả Húc lấy tay đỡ xương

sườn. Đau đến nheo mắt lại, nhưng vừa nhìn thấy Lương Ưu Tuyền đang xoa xoa
ngón chân của mình thì sung sướng cười“Gieo gió gặt bão. Ông trời quả nhiên có
mắt!”

“…” Lương
Ưu Tuyền vẫn chưa thể xác định rõ điều mình vừa nghĩ ban nãy. Nhưng rõ ràng
trong tình huống đó, khi Lương Ưu Tuyền tung nắm đấm thì vẫn còn cách Tả Húc
một khoảng, hắn vẫn có thể tránh được. Người bình thường trong những lúc như
vậy không đời nào ngu xuẩn đi nhận đòn, bởi vậy nhất định Tả Húc cũng từng trải
qua một khóa huấn luyện nào đó. Nhưng mà trong tư liệu của cảnh sát sao không
thấy có việc này?

“Anh có chuyện giấu tôi.” Lương Ưu Tuyền nét mặt nghiêm trọng nói. Nhất định
việc Tả Húc đã dấu diếm này có liên quan đến chuyện buôn lậu súng rồi.

Tả Húc giật mình. Việc
đầu tiên hắn nghĩ đến là đêm xuân hôm nọ với Lương Ưu Tuyền.

Lương Ưu Tuyền thấy hắn
im lặng thì càng nghi ngờ hơn. Cô nhíu mày“Tuy anh che dấu rất khá nhưng làm sao có
thể qua được mắt đại tỷ đây chứ. Chi bằng cứ khai thật đi!”

“…” Tả
Húc mất tự nhiên nhìn xung quanh, sau đó chỉ biết nhảy vào bồn tắm, cầm bàn
chải lên vùi đầu vào làm việc.

Lương Ưu Tuyền thấy hành
động của hắn lén lút như thế thì đã xác định mối nghi ngờ. Cô khập khiễng bước
tới gần, khiến Tả Húc chỉ cảm thấy có một cái bóng cao lớn đang dần phủ trên
đầu mình.

(Câu này có thể hiểu là anh đang chột dạ,
nhưng dùng phép ẩn dụ. Cái bóng vừa là bóng Lương Ưu Tuyền, vừa là bóng thần
chết =]. Văn học quá.)

Lương Ưu Tuyền ngồi xuống
bên cạnh bồn tắm, nâng cằm Tả Húc lên, giọng nói đầy sát khí “Anh nghĩ có
thể dấu đến lúc nào chứ? Sao không hợp tác cùng tôi phá án đi?”

“…” Án gì?
Vụ án trinh nữ chắc?

“Nếu để tôi nói thì mọi người đều xấu hổ.
Cho anh một phút suy nghĩ đi!” Lương
Ưu Tuyền khoanh tay trước ngực, bắt đều đếm.

Xấu hổ?… Chết cha, bị
phát hiện thật rồi à?

Tả Húc đã biết là không
dễ gì lừa gạt cảnh sát, mà so với tưởng tượng của hắn thì Lương Ưu Tuyền có vẻ
bình tĩnh quá… Nhưng nếu hắn đã nói ra rồi… Tả Húc nhìn Lương Ưu Tuyền đang cầm
cái cắt móng tay, có thể giết người (?! Làm sao có thể chứ!). Cái
phòng tắm này có biến thành hiện trường án mạng không đây?

“Chuyện là thế này…”

“Ừ. Cứ từ từ mà nói, không cần căng
thẳng.”

“…” Tả
Húc liếm môi “Tối hôm đó, mưa bão rào rào, sấm chớp ầm ầm, có
một đôi cô nam quả nữ…”

Rầm! Lương Ưu Tuyền đập
cái cắt móng tay xuống “Nói
vào trọng điểm đi!”

“…” Tả
Húc từng bước bước ra khỏi bồn tắm, chậm rãi đi đến phòng ngủ. Đến rồi mới phát
hiện ra trong phòng còn có nhiều vật có thể làm hung khí hơn. Thế là hắn lại
quay lại phòng khách, lại thấy khẩu súng của Lương Ưu Tuyền đang dấu trên khe
trong ghế sô pha. Cuối cùng hắn quyết định, tốt nhất là về phòng ngủ, rồi khóa
cửa lại.

Thấy Tả Húc đang tìm
khóa, Lương Ưu Tuyền bất bình nhảy dựng lên“Anh làm cái gì đấy? Định đánh lén cảnh
sát à?!”

“Thật không dám. Tôi đánh không nổi cô.”

“Thật sao?”

“…” Đương
nhiên lúc uống say thì khác rồi.

Lương Ưu Tuyền túm cổ áo
Tả Húc, đẩy hắn lên tường “Tôi

cảnh cáo anh Tả Húc! Chị đây không giỏi nhẫn nại đâu, nếu anh còn không chịu
nói thật thì tôi sẽ áp tải anh đến đồn!”

“Ách?… Loại chuyện này cũng cần đến đồn
sao?

“Nói nhảm, anh tưởng muốn bắt nạt tôi là
được à? Để nam cảnh sát thẩm vấn anh, xem anh còn lươn lẹo thế nào!?”

“Nảm cảnh sát… Cô còn muốn người ta nghe
chi tiết sao?…”

Lương Ưu Tuyền cầm quyển
sách ở bên cạnh lên. Nhưng cô còn chưa kịp phang vào đầu Tả Húc thì hắn đã lăn
ra giả chết rồi. Quả nhiên, cô nàng này là ác quỷ đầu thai!

Lương Ưu Tuyền mạnh mẽ
lay lay hắn, hét lớn “Tả
Húc anh có hiểu chuyện này rất nguy hiểm không?! Một khẩu súng ít nhất cũng có
thể có năm viên đạn, mỗi viên đạn là một mạng người đấy! Lần này mới thu được
ba mươi khẩu, anh nghĩ chỗ súng còn lại là bao nhiêu hả? Anh có nghĩ đến chỗ
súng đó sẽ giết bao nhiêu mạng người không hả?!”

“…” Tả
Húc mở mắt ra “Cô đang nói đến chuyện buôn lậu súng à?”

“Tôi chỉ quan tâm chuyện này thôi. Hơn
nữa, anh rõ ràng từng được huấn luyện nhưng lại giấu diếm không nói ra. Rốt
cuộc là vì sao?” Lương Ưu Tuyền bắt đầu có chút kích động. Chỉ cần nghĩ
tới chuyện một số lượng lớn súng ống chảy ra ngoài xã hội là cô bắt đầu phát
hoảng.

Tả Húc thấy Lương Ưu
Tuyền đã tức giận đến mức đôi mắt đỏ bừng thì nhíu mày, nghiêm nghị nói “Tôi nói cho cô
nghe, cảnh sát đã thu được toàn bộ chỗ súng rồi. Chỉ nhiêu đó thôi, đừng hỏi
tôi lần hai, cũng đừng hỏi nguyên nhân.”

Lương Ưu Tuyền đờ ra vài
giây. Lúc này cô vừa mừng vừa sợ. Ngay lập tức Lương Ưu Tuyền ôm cổ Tả Húc “Cám ơn anh,
cám ơn anh đã nói ra chuyện này. Thật sự là may quá, tuyệt quá rồi!…” Nói xong cô điên cuồng vỗ lưng Tả Húc.

“Khụ khụ…” Tả Húc bị cô vỗ liên tục đến mức bắt đầu hộc máu rồi.

Lương Ưu Tuyền lập tức
đem tin mới nhất báo cho tổng bộ. Chuyện này cũng đồng thời chứng minh Tả Húc
nhất định biết rõ tên đầu sỏ là ai.

Đội trưởng đội chuyên án
Lương Ưu Hoa sau khi nhận được tin mừng này đã lập tức đưa cho em gái yêu một
yêu cầu vô cùng bất nhân bất nghĩa:Nếu vụ án đã có bược đột phá như vậy, dù
sao Tả Húc cũng là bạn trai em, sao em không lợi dụng, quyến rũ hắn để hắn nói
hết chân tướng ra đi?!

Lương Ưu Tuyền vừa đọc
tin nhắn, mặt vừa đen dần. Cô làm sao mà quyến rũ nối một người đồng tính chứ?
Cởi hết ra hắn cũng không thèm xem cũng nên.

Nghĩ vậy, giờ cô chỉ có
thể thắng bằng cách gây hảo cảm với Tả Húc thôi. Bởi thế cô hét với vào phòng
ngủ.

“Tả Húc, để biểu đạt tình cảm của tôi với
anh tôi thề tuần này tôi sẽ không đánh anh (QLCC: một tuần bọ), hơn nữa anh nói gì
cũng nghe. Anh bảo tôi đánh ai tôi đánh người đó, tuyệt đối không nuốt lời!”Lương
Ưu Tuyền tràn đầy sinh lực giơ nắm đấm, sau đó đi tắm.

“…” Được,
vậy đầu tiên đánh Ngô Thiên Khải đi.

Nửa đêm

Tả Húc khát nước liền đi
qua phòng khách, đến bên tủ lạnh lấy nước khoáng.

Nhưng mà lúc cánh cửa tủ
lạnh sắp sửa đóng lại, ánh sáng yếu ớt chiếu đến chiếc sô pha. Phụt… Tả Húc
phun toàn bộ nước trong miệng ra. Lương Ưu Tuyền đang nằm ngủ trên sô pha… Này,
đây là phòng khách mà, sao cô chỉ mặc độc một chiếc áo T shirt rộng thùng tình
thế này. Tuy lúc ngủ có thể thoải mái, lộ quần con cũng được, lộ áo lót cũng
được. Nhưng mà áo lót cũng không mặc, để lộ cả nửa khối cầu bên ngoài thế kia
không tốt lắm đâu…

Tả Húc thở dài một hơi,
may mà đêm nay Đinh Đới Vĩ không về.

Hử?!… Đúng rồi, làm gì có
Đinh Đới Vĩ ở đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.