Two Faces - Hai Khuôn Mặt

Chương 23: Kế Hoạch Bại Lộ


Đọc truyện Two Faces – Hai Khuôn Mặt – Chương 23: Kế Hoạch Bại Lộ

– Cô hẹn tôi ra đây làm gì? (-_-)
Ngô Gia Bảo giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Dứng khoát tay không thèm nhìn Lâm Diệc Hạ một cái.
– Tôi muốn mời cậu đi ăn tối. Ý cậu thế nào?
– Tôi… không quen ăn ở ngoài. -_-
– Hơ hơ… xem ra trí nhớ cậu kém nhỉ? Bộ không nhớ về “Quách Thiên Hân” à?
Quách Thiên Hân? Cô ta đang nhắc đến tôi sao? Tôi thì liên quan gì đến hai người họ chứ? Nhưng sao sau khi nghe câu nói này, Ngô Gia Bảo bỗng nhiên thay đổi thái độ? Cô ta nói như vậy, lại còn cố tình nhấn mạnh tên tôi? Rốt cuộc cô ta có ý gì vậy?
– Mấy giờ?
– Xem ra cậu quan tâm tới cô ta nhiều hơn tôi tưởng, nhưng rất tiếc là do quá ngốc nghếch mà Quách Thiên Hân không nhận ra điều đó. Nực cười thật! – Lâm Diệc Hạ vừa nói, ánh mắt vừa biểu lộ chút xót xa, cười nhạt.
– Nói nhanh!
Ngô Gia Bảo… căng thẳng sao? Vẻ mặt vốn bình tĩnh thoáng chốc đã thay đổi.
– Thôi được. Không đùa nữa. Hẹn cậu tối nay 8 giờ ở Đông Phong. Nhớ đến nhé!
Cái gì thế?! Lâm Diệc Hạ hẹn Ngô Gia Bảo ở Đông Phong, nhà hàng năm sao đấy ư? Đúng là con nàh giàu, tiền tiêu như nước có khác.
– Hân! Chuyện này tính sao đây?
Thi Hữu Di nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, vẻ mặt lo lắng hết sức.
– Đến nước này thì… theo sát! – Tôi quả quyết nhìn thẳng vào bóng dáng hai người kia rồi quay sang Thi Hữu Di.
– Theo sát? – Thi Hữu Di ngây người, như không tin vào những gì mình nghe thấy, hỏi lại.
– Ừ. – Tôi gật đầu dứt khoát. – Rồi phá đám.
– Phá đám? Oa… Cuối cùng thì cô cũng nghĩ giống tôi rồi. Vậy thế nhé! 8 giờ ở Đông Phong. Tôi về trước đây.
– Ừ.
Thi Hữu Di đã đi. Hai người kia cũng đi trước rồi. Chỉ còn lại tôi.
Tôi lê bước chân lên lớp cùng tiếng chuông báo hiệu giờ vào, kết thúc buổi trưa mệt mỏi.
Chuyện này… dù không liên quan lắm nhưng tôi vẫn muốn giúp Ngô Gia Bảo thoát khỏi móng vuốt của Lâm Diệc Hạ. Cô ta thật đáng ghét!
Nhưng hình như lí do Ngô Gia Bảo đồng ý có liên quan tới tôi thì phải. Vậy là sao?
Kệ đi! Dù gì thì dù. Ngô Gia Bảo giúp tôi nhiều rồi, giờ là lúc trả ơn lại thôi mà. Cần gì phải băn khoăn đến vậy.

[8 giờ tối ở nhà hàng Đông Phong…]
Tôi và Thi Hữu Di đứng trước cửa nhà hàng. Chán quá! Trời bắt đầu vào mùa đông nên hơi lạnh. Gios cứ rít lên từng hồi. Tôi khoác tạm một chiếc áo khoác bông đứng xoa tay cho đỡ lạnh.
Thành phố lên đèn tỏa ra những sắc màu vàng dịu. Dòng người qua lại luân hồi không dứt nhưng có vẻ gì đó tràm tĩnh hơn ngày thường.
Biển chữ “ Nhà hàng năm sao Đông Phong” nhấp nháy rực rỡ đèn led đủ màu sắc. Tòa nhà cao sang này có mơ tôi cũng chẳng dám bước chân đến.
– A! Đến rồi!
Thi Hữu Di bỗng reo lên làm tôi hơi giật mình. Họ đến rồi sao?
Từ xa có một chiếc xe hơi sang trọng màu đen sáng bóng đang đi tới, dừng lại trước cửa nhà hàng. Tôi cungc vội vàng kéo Thi Hữu Di vào lùm cây gần đó.
Tuy ngày thường tôi ghét Lâm Diệc Hạ là thế nhưng vẫn phải công nhận cô ta đi với Ngô Gia Bảo nhìn rất đẹp đôi. Trông Lâm Diệc Hạ mặc bộ váy màu hồng phấn đẹp như trong truyện cổ tích của các công chúa tôi có cảm giác như thể Lâm Diệc Hạ là một nàng công chúa thực sự. Rất kiêu sa. Còn Ngô Gia Bảo thì tất nhiên với vẻ đẹp trai sẵn có cộng thêm bộ vest lịch lãm làm cho cậu ta trở thành một hoàng tử có vẻ đẹp trai hút hồn.
Nhưng hình như Ngô Gia Bảo không được thoải mái lắm thì phải. Cánh tay Lâm Diệc Hạ quàng qua tay cậu ta cũng chẳng lấy làm gì vui vẻ mà mặc kệ, cứ buông thõng xuống. Lâm Diệc Hạ thấy vậy bèn rút tay về. Cả hai cùng nhau bước vào trong nhà hàng.
– Họ vào rồi. Chúng ta nên làm gì đây?
Tiếng nói của Thi Hữu Di như kéo tôi về thực tại. Tôi lắc đầu lấy chút tỉnh táo, trả lời Thi Hữu Di.
– Đợi đi.
– Đợi ư? – Thi Hữu Di ngạc nhiên như không tin vào tai mình.
– Hai chúng ta?
Không thể tin sự thật trước mặt, cô ta tròn mắt nhìn tôi, hỏi lại với vẻ không thể tin nổi để chắc chắn là về câu trả lời.
– Ừ. Cô nghĩ chúng ta đủ tầm vào đó sao? Với lại giờ vào sẽ gây chú ý, có thể còn bị phát hiện nữa.
– Tôi… nhưng bao giờ bọn họ…?
Không thèm để ý đến những câu hỏi băn khoăn tới tấp của Thi Hữu Di, tôi ngồi phịch xuống ghế đá, rạo rễ như không còn chút sức lực, mệt mỏi lấy tai nghe ra bật nhạc. Đây là thứ có thể giúp tôi cảm thấy đỡ tẻ nhạt hơn trong lúc này.
Vì bất lực, chẳng biết làm gì hơn nên Thi Hữu Di cũng ngồi xuống, bắt chước tôi lấy tai nghe ra.
Cứ thế. Hai bóng người đơn độc hòa lẫn vào bóng cây lụp xụp giữa trời lạnh cứ ngồi đấy, chờ đợi.
[20 phút sau…]
– Ngô Gia Bảo, cậu thấy bữa tối ở đây thế nào?
Từ phía lối ra của nhà hàng bỗng vang lên tiếng nói lanh lảnh của Lâm Diệc Hạ.
– Họ ra rồi!

Thi Hữu Di reo lên, đột ngột đứng dậy nên tai nghe và điện thoại rơi ra. Vang lên tiếng “cốp” rất đanh vào nền đất xi măng lát gạch lạnh lẽo đủ để cho hai người kia nghe thấy.
– Hình như có người theo dõi chúng ta.
Lâm Diệc Hạ bắt đầu dò xét về phía chúng tôi đang nấp. Chết rồi!
– Không phải đâu.Chắc là con gì đó thôi.
– Có lẽ vậy… Chúng ta đi thôi!
Phù!
May mà Ngô Gia Bảo đỡ lời giúp. Nhưng hình như trong khi nói cậu ta cứ nhìn chằm chặp vào phía tôi. Cạu ta phát hiện ra tôi rồi chăng? Nghĩ đến đây tôi lạnh sống lưng, đưa mắt sang Thi Hữu Di lườm một cái sắc lẹm. Cô ta run rẩy cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhặt điện thoại.
– Oái! Ngô Gia Bảo và Lâm Diệc Hạ đi xa rồi kìa!
Thi Hữu Di kêu toáng lên khi thấy hai người kia đã đi được một đoạn khá xa. Gì mà nhanh thế nhỉ? Cứ như không phải người bình thường ấy.
Tôi vội vã kéo tay Thi Hữu Di đuổi theo.
Qua bóng đèn đường mờ tối, tôi thấy hai người bọn họ lặng lẽ bước đi. Rất đẹp đôi, như đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Chuyện đương nhiên thôi. Dù gì đây cũng là hotboy hoàn mĩ và hotgirl nổi tiếng Spring mà. Đây vốn là cặp đôi hoàn mĩ nức tiếng một vùng.
Lâm Diệc Hạ có nói gì đó thì phải. Đến gần nghe thử xem mới được.
– Ngô Gia Bảo, đây vốn là một câu hỏi hơi thừa nhưng tôi vẫn muốn cậu trả lời.
Lâm Diệc Hạ định hỏi gì vậy? Câu hỏi hơi thừa là sao? Tôi và Thi Hữu Di đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau…
– Được.
– Cậu… thật sự thích Quách Thiên Hân sao?
HẢ?!!
Cô… cô ta hỏi gì mà… Nhiệt độ trong người tôi tăng vùn vụt. Mặt đỏ hết cả lên. Nhưng sao tôi cảm thấy chút gì đó hụt hẫng vậy?
Quách Thiên Hân! Tơ tưởng, tưởng tượng linh tinh cái nỗi gì thế hả? Ngô Gia Bảo mà thích tôi ư? Chuyện hoang tưởng! Nhưng… tôi vẫn muốn nghe câu trả lời.
– Ừ.
Cậu ta… ừ rồi sao?! Ngô Gia Bảo mà đồng ý thừa nhận thích tôi ư? Không! Đây không phải là sự thật!!

Mặt Ngô Gia Bảo tuy vẫn rất lạnh lùng nhưng có nét gì đó hơi… đỏ đỏ thì phải. Tôi… tôi không tin!! Tôi không tin!!!
– Ở điểm gì?
– Không liên quan đến cô. Cô đang xâm phạm đời tư của tôi đấy!
Tảng băng trên mặt của Ngô Gia Bảo vừa nãy đang nứt ra bỗng liền lại ngay tức khắc. Lạnh lùng trả lời Lâm Diệc Hạ. Cậu ta lại lảng tránh câu hỏi vủa người khác nữa sao?
Ủa? Thi Hữu Di?
Bây giờ tôi mới nhận ra Thi Hữu Di đi cùng bên cạnh đã biến mất. Thi Hữu Di… đi đâu mất rồi?
– Thi Hữu Di! Thi Hữu Di! Cô ở đâu?!!
Tôi rời khỏi chỗ theo dõi Ngô Gia Bảo và Lâm Diệc Hạ. Trong lòng thấp thỏm lo lắng. Thi Hữu Di…
Từ trước tới nay Thi Hữu Di vốn mù phương hướng. Ngay cả lối về nhà mà đôi khi còn bị lạc. Đi học thì toàn nhầm đường. Mà đây còn là một dãy phố cách xa nhà nữa. Liệu Thi Hữu Di có biệt đường về không?
Cảm giác bất an, lo lắng đang ngập tràn, xâm chiếm toàn bộ trí óc tôi. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ?! Vừa nãy cô ta còn ở đây mà? Hu hu hu… Làm sao bây giờ?
Tách… tách… tách…
Nước mắt tôi lại rơi lã chã như mưa.
– Hu hu hu… Thi Hữu Di! Rốt cuộc là cô ở đâu vậy hả? Tại sao lại bỏ đi? Cô mà có chuyện gì là không xong với tôi đâu đấy!! Hu hu hu…
Bất lực. Tôi ôm mặt khóc tức tưởi gục xuống nền đất. Lạnh quá! Tại sao lại giống cảm giác lạnh buốt đang hiện diện trong tim tôi thế? Thi Hữu Di! Thi Hữu Di! Cô đang ở đâu? Thi Hữu Di!!
– Thi Hữu Di! Cô ở đâu?!!
Tôi cố gắng dùng hết sức còn lại gọi tên Thi Hữu Di. Nhưng không được. Thật vô vọng!
Bỗng một bàn tay khỏe mạnh kéo tôi đứng dậy. rất ấm áp. Tôi ngước khuôn mặt dầy nước mắt lên nhìn. Một khuôn mặt anh tú quen thuộc hiện ra trong làn nước mắt…
– Ngô Gia Bảo?
– Có chuyện gì vậy? – Ngô Gia Bảo ngạc nhiên nhìn tôi.
– Nhưng… Cậu vừa đi với Lâm Diệc Hạ mà. Sao cậu lại ở đây?
– Ngốc! Đừng tưởng tôi không biết mấy cái kế hoạch của cô và Thi Hữu Di. Hơ hơ hơ… Đổ bể rồi.
Hóa ra tôi đoán đúng thật. Cậu ta đã nhìn thấy tôi. Nụ cười này cũng không đáng ghét như trước nữa mà trái lại, tôi có cảm giác ấm áp lạ kì.
– Sao? Giờ có thể nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra rồi chứ?
– Tôi… – Tôi ngập ngừng.
– Sao?
– Khi theo dõi cậu, Thi Hữu Di… bị lạc rồi! – Nói xong câu này, tôi mất hết bình tĩnh, đổ ập xuống. Nhưng rất nhanh, hai bàn tay Ngô Gia Bảo đã giữ tôi lại. Tôi vẫn chưa thể ngẩng mặt lên, cúi gằm nói tiếp:
– Từ trước đến nay, Thi Hữu Di hay đi lạc lắm. Ngay cả đường về nhà hay đến trường mà còn nhâm nữa. Vậy mà…

– Bình tĩnh lại đi. Tôi sẽ đi tìm cùng.
– Nhưng Lâm Diệc Hạ…
Tôi chưa kịp nói xong đã bị Ngô Gia Bảo kéo đi một khoảng xa.
– Thi Hữu Di! Thi Hữu Di! Cô ở đâu?
– Thi Hữu Di! Hu hu hu…
Cô ta đi đâu mới được cơ chứ? Tất cả là tại tôi! Tại tôi hết! Đã biết Thi Hữu Di mù phương hướng mà còn không trông coi cẩn thận. Hu hu hu… Cô mà có mệnh hệ gì thì tôi biết phải làm sao?
– Nếu đã hay bị lạc thì chắc chắn chưa thể đi xa được. Chúng ta nên chú ý tìm kiếm kĩ xung quanh xem. Bé đi hướng này, còn tôi ra bên kia tìm.
– Ừ.
Tôi bắt đầu lùng sục khắp nơi, tìm mọi ngóc ngách. Lòng bồn chồn khó tả.
– Thi Hữu Di, cô ở đâu?
– Hu hu hu…
Ai vậy? Là ai? Ai đang khóc? Là… Thi Hữu Di sao?
Hình như tiếng khóc phát ra từ phía lùm cây kia, tôi phải chạy đến đó xem mới được.
Nhưng khi tôi sắp đến nơi thì nghe thấy giọng nói rất quen thuộc. Là của Ngô Gia Bảo và Thi Hữu Di… Cậu ta đã tìm được rồi sao?
– Thi Hữu Di, cô đây rồi. Tại sao lại chạy lung tung thế hả? Có biết Thiên Hân lo cho cô thế nào không? Chúng ta về thôi.
Ngô Gia Bảo đang chuẩn bị kéo Thi Hữu Di đứng dậy thì Thi Hữu Di lại lên tiếng.
– Có phải… cậu thích Quách Thiên Hân không? – Giọng Thi Hữu Di run run khiến cả người tôi cũng vì thế run theo. Tôi lùi lại phía sau hai bước. Câu trả lời tôi đã nghe rồi nhưng vẫn không thể tin được.
– Ừ.
– Ơ hơ… Ngay từ đầu tôi đã biết trước kết cục ngày hôm nay rồi. Trái tim cậu không thể dành cho tôi. Vậy mà tôi cứ ảo tưởng, hi vọng một điều viển vông. Lại còn nhờ Quách Thiên Hân mai mối cho nữa chứ. Hóa ra… hóa ra tất cả mọi chuyện tôi làm đều nhận được một kết quả thật trớ trêu. Tôi đúng là con ngốc! Ơ hơ hơ…
Đúng rồi! Tại sao điều đơn giản như vây mà tôi cũng không nhận ra? Tôi là người tác thành cho hai người bọn họ mà? Tại sao? Tại sao chứ?!
Tôi… biến thành kẻ xấu từ lúc nào vậy? Tự nhiên không đâu lại biến thành kẻ hai mặt tráo trở để rồi làm Thi Hữu Di bị tổn thương.
Tôi không muốn! Tôi không muốn!!
Tôi lùi lại phía sau mấy bước rồi chạy đi. Hét thật to để gió thổi bay đi nỗi buồn trong tôi.
– Aaaaaaaaa…
Đúng! Hãy hét to lên! Để gió thổi nó đi. Thổi bay nỗi buồn đau đớn này!
Mia


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.