Đọc truyện Two Faces – Hai Khuôn Mặt – Chương 21: Kình Địch
Tôi quay về nhà. Mặt thất tha thất thểu như bị mất đồ lê từng bước lên phòng.
“Trước đây tôi là bạn- gái của Ngô Gia Bảo…”
“Trước đây tôi là bạn- gái của Ngô Gia Bảo…”
“Trước đây tôi là bạn- gái của Ngô Gia Bảo…”
“Trước đây…”
Từng câu, từng chữ của Lâm Diệc Hạ thốt ra khi nãy cứ ám ảnh tôi suốt vậy. Không thể nào! Không thể nào!!!
– Aaaaaaaa…
Tôi chạy ra chỗ cửa sổ trong phòng hét thật to lên hết cỡ. Sảng khoái thật! Có cảm giác như nỗi niềm đã tan biến hết vậy. Nhưng…
Ngô Gia Bảo không nói, trốn tránh câu hỏi của tôi. Lâm Diệc Hạ thì khẳng định mình là bạn gái trước đây của hắn chắc nịch. Lẽ nào… đúng như lời Lâm Diệc Hạ đã nói? Hành động của Ngô Gia Bảo cũng chỉ tăng thêm phần nghi hoặc đến đỉnh điểm của tôi.
Ngô Gia Bảo… mọi chuyện… thật sự là vậy sao?
Tôi lấy hết can đảm, cầm di động lên. Gọi cho Ngô Gia Bảo. Không nghe máy. Hắn sao vậy chứ! Nếu bây giờ tôi đến nhà Ngô Gia Bảo hỏi chuyện thì cũng không tiện. Nhà họ Ngô không phải là nơi ra vào dễ dàng. Xem ra tôi muốn biết sự thật thì chỉ còn cách ngồi chờ đến ngày mai vậy. Thời gian ơi mau mau qua đi!
~Ơ… mà tôi… đang làm gì thế này? Chuyện hắn và Lâm Diệc Hạ thì mắc mớ gì mà tôi tìm hiểu chứ! Cứ như thể tôi… ghen vậy! Tôi… rốt cuộc là làm sao thế!! Đừng bảo là… không, không, không!!!
Nhưng thật sự! Tôi thật sự… rất muốn hỏi hắn!
Cảm giác này… thật khó chịu!
***
Sáng hôm sau tôi đến sớm hơn thường lệ. Cái gì thế này? Hắn chưa đến sao? Hơ hơ… mà cũng phải thôi. Sân trường vẫn còn vắng tanh vắng ngắt thế này thì… huống hồ… Tại tôi đã nông nổi quá đấy thôi!
Tôi vác bộ mặt thâm cuồng như mấy “em” gấu trúc, mệt mỏi bước vào lớp. Cửa lớp không khóa, chỉ khép hờ? Chắc hôm qua tụi trực nhật không khóa đây. Nhưng sao… Trong lớp vắng tanh, chỉ có duy nhất một cái cặp quen thuộc đặt ở bàn dưới tôi – của Ngô Gia Bảo. Và còn một cái nữa, của một người rất đáng ghét – Lâm Diệc Hạ.
Hai người bọn họ đến rồi sao? Nhưng sao tôi không thấy bóng dáng họ đâu? Lạ thật!
Haizz… Dù gì thì cũng đến rồi, thôi thì đi dạo ngắm cảnh một chút cho khuây khỏa vậy! Vì bây giờ trời vẫn còn rất lạnh nên mặt trời vẫn chưa ló dạng. Với cả cũng vì… tôi đến quá sớm!
Ủa? Có bóng người ở khu rừng cổ? Nơi đó nghe nói có nữ sinh do vào đó rồi mất tích. Mấy tháng sau có người nhìn thấy xác bị treo lên cây rất thảm hại nên đã bị cấm vào từ lâu. Mà kể cả không cấm thì cũng chẳng có ai dám mò tới đó nữa. Vậy hai cái bóng kia là của ai. Hay là…
Tôi bất giác rùng mình. Một cảm giác ghê rợn chạy dọc sống lưng, toát hết mồ hôi hột. Tôi muốn chạy! Chạy và chạy! Chạy thật nhanh!! U hu!
~Nhưng làm sao thế này? Hai chân tôi bị tê cúng hoàn toàn. Không ổn rồi. Tôi… phải làm sao bây giờ? Hu hu hu… Cứu tôi với! Có maaaa!!!
Cả người tôi như bị bại liệt. Đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Hai cái bóng kia dần hiện rõ. Họ… nhìn thấy tôi rồi ư? Hu hu hu… không thể nào!!!
– Không được!!!
Bỗng nhiên cái bóng cao lớn hơn đột ngột hét lên ghê sợ làm tôi giật nảy mình. Suýt… tè dầm!
Nhưng sao… giọng nói đó quen quá! Là Ngô Gia Bảo sao? Đúng rồi! Tuy cách họ khá xa nhưng tôi vẫn thấy phảng phất trên gương mặt ấy vẻ gì đó rất giống… rất giống Ngô Gia Bảo. Còn cái bóng còn lại thì giống Lâm Diệc Hạ.
Là Ngô Gia Bảo và Lâm Diệc Hạ thật sao? Hai người đó làm gì ở đây vậy? Hình như họ nói chuyện gì đó đó với nhau thì phải. Vừa nãy Ngô Gia Bảo còn hét lên nói “Không được!” mà. Nhưng là không được cái gì mới được cơ chứ!?
Đang còn vẩn vơ đứng nghĩ ngợi thì hai người họ đã nói xong từ bao giờ, đang chuẩn bị tiến về phía tôi. Không được rồi! Tôi phải làm tìm chỗ núp ngay mới được. Trốn trốn trốn! Tôi phải trốn ngay lập tức! A! Đây rồi!
Khi đã tìm xong địa điểm lí tưởng để trốn, tôi lao như con thiêu thân đến đó, là bờ tường!
Họ đang đến gần…
A! Đi rồi! May quá!
Thấy Ngô Gia Bảo và Lâm Diệc Hạ bước qua, đã đi được một quáng khá xa tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi ra. Phù! Nếu tôi mà ở đấy thêm được một giây một phút nào nữa thì tôi sẽ lập được kỉ lục guiness thế giới với danh hiệu “người chịu đựng mùi hôi lâu nhất” mất!
Bức tường giăng đầy mạng nhện, lại còn có cả rêu xanh, toát ra mùi ẩm mốc khó ngửi nữa! Bị kẹp bởi ba bức tường siêu nhiên đó cùng với sự cộng tác của mùi nhà vệ sinh cũ ngay bên cạnh và cả mấy con bọ cứ vo ve hết bâu rồi lại đậu, hết đậu rồi lại cắn. Đúng là thảm cảnh!
Bộp.
Một bàn tay đột nhiên đập vào vai tôi từ phía sau. Không lẽ…
– Aaaaa… maaaaa!!! – Hu hu hu… Chẳng lẽ vữa nãy nó không xuất hiện vì thấy có nhiều người? Nên bây giờ…
– Cô hét gì vậy? Ma cái gì mà ma! Tôi còn sống sờ sờ đây mà cô dám nói…
Ủa? Hình như không phải ma thật. Là giọng người.
– Lâm Diệc Hạ…?
– Tôi muốn hỏi cô. Chuyện vừa rồi… cô đã nghe thấy những gì? – Lâm Diệc Hạ bỗng nhiên nghiêm túc hẳn. Xem ra chuyện tôi đứng đấy cô ta đã thấy rõ rồi, muốn chối cũng không được nữa.
– Tôi… không nghe thấy gì cả!
Nghe xong câu trả lời của tôi, cô ta nhíu mày lại. Vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc hơn.
– Cô… nói thật?!
– T-Tôi… thật sự chỉ nghe thấy hai từ “Không được!” của Ngô Gia Bảo. Thật sự… – Cái quái gì thế này?! Tôi bây giờ cứ như là phạm nhân bị tra khảo còn Lâm Diệc Hạ y như cảnh sát hình sự không bằng. Tức chết mât! =o=
– Ừm… thôi được rồi. Tôi tạm chấp nhận.
Hế?! Cái gì thế?! T-Tôi mà phải để cho Lâm Diệc Hạ hỏi như hỏi cung rồi trả lời, để cho cô ta tỏ ra cao thượng như vậy á?! Làm như cô ta cao quý lắm không bằng. Nói xong Lâm Diệc Hạ phủi mông đỏng đảnh bỏ đi. Hơ… rốt cuộc thì tôi… là cái quái gì mà để cho cô ta… Thật ức chết mất!
– Khoan!
– Gì?
– Tôi cũng có chuyện muốn hỏi.
– Là gì? Nói đi!
– Chuyện hôm qua cô nói với tôi… là thật sao?
– Đúng! Là thật.
– Thật sự?!
– Thật! – Tình thế lại đảo ngược lại. Tôi hỏi cô ta trả lời. – Không tin thì cô đi mà hỏi chính Ngô Gia Bảo ấy. Hô hô hô… Không ngờ cậu ấy cũng đối xừ với cô rất tốt, ân tình nghĩa nặng…
Câu nói này thật đúng ý tôi. Tôi rất muốn hỏi Ngô Gia Bảo. Nhưng câu nói sau nghĩa là sao? Gì mà cậu ấy đối xử với tôi rất tốt chứ?! Có mà ngược lại thì đúng hơn. Còn cả câu “ân tình nghĩa nặng” nữa chứ?! Cô ta kì quặc thật! Ngô Gia Bảo! Ngô Gia Bảo! Hắn đi đâu rồi nhỉ? Lên lớp chăng? Đúng thật! Tôi đoán chẳng sai. Hắn đã vào lớp từ lúc nào rồi. Lúc nào cũng vậy nên tôi cũng quen rồi.
– Ngô Gia Bảo.
– Gì?
– Ra đây nói chuyện với tôi một lát.
– Nói gì thì nói đi.
– Ra ngoài mới nói được. – Lạ quá! Sao hắn không cười cái điệu cười đáng ghét muôn thuở nữa nhỉ? Hắn theo tôi ra khỏi lớp, đến một góc khuất của sân trường.
– Nói đi.
Hôm nay hắn lạ quá! Gì mà giục tôi nói nhanh để làm gì chứ? Nhưng sao hắn không quay lại nói mà chỉ đứng đút tay túi quần, đeo cái mặt nạ băng giá tránh né, không đối diện thẳng với tôi mà chỉ quay đi nhìn về một phía xa xăm.
– Tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Mong cậu sẽ trả lời thành thật.
– … – Hắn quay mặt lại, ngây người ra trước câu nói của tôi, không nói gì.
– Cậu chỉ cần trả lời đúng hay sai thôi.
– … – Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhưng nhìn chằm chằm về phía tôi.
– Cậu… và Lâm Diệc Hạ… – Tôi cúi đầu che đi cảm xúc khó tả bấy giờ. – Trước đây… từng là một cặp?
Câu nói của tôi như làm cho tất cả dậy sóng. Tôi rất lo sợ… Nhưng tại sao chứ?! Chẳng lẽ tôi lại sợ câu trả lời đó thế sao? Chẳng phải tôi rất muốn nghe câu trả lời sao.
– … – Ngô Gia Bảo sững người ra, dường như đang cố tiêu hóa hết những gì tôi nói nhất có thể.
Rồi bỗng nhiên, Ngô Gia Bảo quay sang nhìn thảng vào tôi, gật đầu. Mái tóc xòa xuống che mất nét biểu cảm trên khuôn mặt. Rồi lẳng lặng quay đi.
Cậu ta đã thừa nhận rồi sao? Đây là sự thật ư? Không! Không phải thế! Đó là chuyện không thể!!
Hơ hơ hơ… tôi làm sao thế này? Chuyện người ta sao lại chõ mũi xía vào để rồi tự dằn vặt, đau khổ cái gì chứ? Đây là cảm giác gì vậy? Tôi không thể tin nổi, biết được mình có phải là mình không được nữa rồi.
Tách… tách… tách…
Nước mắt tôi rơi. Tại sao lại đúng vào lúc này chứ? Tôi đang làm gì thế này? Cảm giác khó tả đan xen khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Khó chịu quá!
Bình minh lên rồi. Nhưng sao chẳng đẹp gì hết vậy? Hay vì phải mang theo tâm trạng của tôi. Một màu u ám, vô cùng lạnh lẽo, cô đơn. Như tôi vậy.
Mang theo tâm trạng nặng nề bước vào lớp, tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ủ rũ. Diệc Phi đến rồi, Khải Hoàn cũng vậy. Chắc lại rủ nhau tíu tít bày trò con nít để chơi đây mà. Bỗng nhiên tôi có cảm giác gì đó rất trống trải. Như thể là tôi vừa bị ai đó lấy đi một thứ rất quan trọng. Nhưng là gì mới được đây?
– Này. – Lại Lâm Diệc Hạ. Phiền phức.
– Gì?
– Tôi muốn cô nhận lời thách đấu.
Thách đấu, thách đấu gì hoài vậy? Bộ cô ta không biết mệt sao? Cứ như thể kiếp trước tôi có thù oán gì với cô ta không bằng.
– Gì?
– Tôi muốn giành lại Ngô Gia Bảo. Vậy nên từ bây giờ trở đi chúng ta sẽ là kình địch của nhau. – Lâm Diệc Hạ nói rất cương quyết, không có vẻ gì coi đó là trò đùa.
– Kình địch? Tại sao lại là tôi?
– Vậy chứ không phải hiện giờ cô rất hay thân mật với cậu ấy sao?
– T-Thân mật?
Nói gì nghe sến quá vậy? Đã thế nhìn cô ta cứ như là vợ đi đòi chồng vậy. Ghê quá! Thân với chả mật! Cô ta nghe ở đâu ra vậ?
– Chẳng phải cậu ấy đối xử rất tốt với cô. Đầy là lần cứu cô thoát đấy thôi?
– Đúng. – Cái này thì còn tạm thời thừa nhận được.
– Vậy thì đúng thế rồi còn gì. Chẳng hiểu mắt thẩm mĩ của cậu ấy dạo này để đâu rồi nữa.
Đúng cái gì mà đúng! Tôi chẳng hiểu gì cả. Lại còn mắt thẩm mĩ nữa chứ! Chẳng lẽ cô ta ám chỉ khuôn mặt xấu xí của tôi sao? Ơ ho, xin lỗi đi. Mấy hôm trước ai vừa nói tôi là ngọc nữ, giỏi hơn cô ta vậy nhỉ? Lại còn thách đấu thi thố giành ngôi Miss Teen năm nay nữa chứ!?
– Hình như cô nhầm người rồi thì phải. Tôi chỉ là người tác thành thôi chứ làm gì có chuyện…
– Ha ha ha…
Lâm Diệc Hạ cười sặc sụa như điên như dại. Ghê quá!
– Tác thành thôi sao?
– Ừ.
– Tôi không nghĩ vậy.
– Gì chứ!? Chẳng lẽ ý cô bảo…
– Vậy người đó à ai?
– Thi Hữu Di trường cấp III Mai Phương.
Phụt.
Lâm Diệc Hạ như chỉ cần đợi nghe mấy từ đó. Cô ta lại cười, y như bệnh nhân tâm thần.
– Tưởng gì chứ hóa ra là cô ta. Không xứng làm đối thủ của tôi. Hô hô hô… Ha ha ha…
Lâm Diệc Hạ bỏ đi với điệu bộ khinh khỉnh, điệu đà ném lại cho tôi một tràng cười nghe rất ngứa tai. Cô ta đáng ghét thật! Nhưng dù sao tôi cũng nên báo lại việc này cho Thi Hữu Di vì tôi cũng là người tác thành cho cô ta mà. Nhân cơ hội này bày trò hành hạ Lâm Diệc Hạ cho bõ ghét! Hơ hơ hơ…
Mia