Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 22: Hứa hẹn


Đọc truyện Twilight Series Tập 4: Hừng Đông – Chương 22: Hứa hẹn

Nghĩ về Renesmee đem con bé tới ngay vị trí chính giữa trong tâm trí đầy lạ lùng, mới mẻ và đầy khoảng trống nhưng lại dễ dàng bị phần tâm của tôi. Có quá nhiều thắc mắc.

“Kể với em về con bé đi”, tôi cố nài khi anh nắm tay tôi. Kể cả việc nắm tay này cũng khó làm chậm chúng tôi lại.

“Con bé không giống bất cứ thứ gì khác trên đời này”, anh nói với tôi, và âm điệu như đang ca ngợi thần thánh một lần nữa lại ở trong giọng của anh.

Tôi cảm thấy một sự đau nhói vì ganh tị vì người xa lạ này. Anh ấy biết con bé còn tôi thì không. Thật không công bằng.

“Con bé giống anh nhiều không? Nó giống em bao nhiêu? Hay phải nói là giống hình dạng trước đây của em”.

“Trông có vẻ như phân chia bằng nhau”.

“Con bé có máu nóng”, tôi nhớ lại.

“Phải. Con bé có tim đập nữa, tuy rằng nó đập nhanh hơn một chút so với người bình thường. Nhiệt độ cơ thể thì cũng nóng hơn người bình thường một chút. Và con bé ngủ được”.

“Thật không?”

“Khá tốt cho trẻ sơ sinh. Ba mẹ duy nhất trên thế giới này không cần ngủ, và con của chúng ta thì đã ngủ suốt đêm”. Anh ấy cười khúc khích.

Tôi thích cái cách mà anh nói con của chúng ta. Những chữ đó khiến con bé trở nên thật hơn.

“Con bé có màu mắt chính xác như của em – cuối cùng thì đôi mắt đó cũng đã không bị mất”. Anh mỉm cười với tôi. “Nó rất đẹp”.

“Còn về phần ma cà rồng?”. Tôi hỏi.

“Da con bé trông có vẻ không thể xuyên qua được như da chúng ta. Không phải là không có ai nghĩ tới kiểm tra chuyện đó”.

Tôi chớp mắt với anh, hơi bị sốc.

“Dĩ nhiên là không ai làm như vậy đâu”, anh trấn an tôi. “Việc ăn uống của con bé… ừm, con bé thích uống máu hơn. Carlisle tiếp tục cố gắng để thuyết phục nó uống thêm sữa bột nữa nhưng nó không thấy ngon miệng lắm với mấy thứ ấy. Không thể trách nó được – cho dù mấy thứ đó là thức ăn cho con người đi nữa thì nó cũng thật khó ngửi”.

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên với anh ấy. Anh ấy nói như là họ đã đối thoại với nhau vậy. “Thuyết phục con bé?”

“Con bé rất thông minh, thật sửng sốt như vậy đó, và đang tiến bộ với một tốc độ chóng mặt. Mặc dù nó vẫn chưa nói được nhưng con bé giao tiếp khá hiệu quả”.

“Chưa. Nói. Được”.

Anh chậm tốc độ chạy của chúng tôi lại, để cho tôi tiếp nhận được chuyện này.

Ý anh là sao, con bé giao tiếp khá hiệu quả à?”. Tôi thắc mắc.

“Anh nghĩ sẽ dễ dàng hơn cho em nếu em… Tự mình nhìn thấy. Thật khó mà diễn tả”.

Tôi nghĩ ngợi về điều đó. Tôi biết rằng có rất nhiều thứ tôi cần phải tự mình nhìn trước khi nó sẽ trở nên thật. Tôi không chắc là tôi đã sẵn sàng tới đâu rồi nên tôi đổi đề tài.

“Tại sao Jacob vẫn còn ở lại đây?”. Tôi hỏi. “Làm sao cậu ta có thể chịu nổi? Cậu ta làm vậy để làm gì?”. Cái giọng như tiếng chuông của tôi rung một chút. “Tại sao cậu ta lại phải khổ sở hơn thế?”

“Jacob không có khổ sở”, anh trả lời bằng một giọng hơi lạ. “Tuy là anh rất sẵn lòng để thay đổi tình trạng của cậu ta”, Edward nói qua kẽ răng.

“Edward!” tôi rít lên, kéo mạnh anh ngừng lại (và cảm thấy một chút rộn ràng vì tự mãn rằng bây giờ tôi đã có thể làm được chuyện đó). “Sao anh có thể nói vậy được chứ? Jacob đã hy sinh mọi thứ để bảo vệ chúng ta! Với những chuyện mà em đã bắt cậu ta trải qua!”. Tôi co rúm lại với những ký ức mờ nhạt của sự hổ thẹn và tội lỗi. Lúc này tôi mới thấy khó hiểu là tại sao tôi lại cần đến cậu ta nhiều như vậy vào lúc đó. Sự trống rỗng khi không có cậu ta ở gần đã biến mất; chắc đó là do sự yếu đuối của con người.

“Em sẽ hiểu chính xác tại sao anh lại có thể nói như vậy”, Edward lầm bầm. “Anh đã hứa với cậu ta là để cậu ta tự giải thích với em nhưng anh hoài nghi là em sẽ nghĩ khác hơn anh bao nhiêu. Dĩ nhiên, anh vẫn thường đoán sai về những ý nghĩ của em mà phải không?”. Anh ấy mím môi lại và nhìn tôi.

“Giải thích chuyện gì vậy?”

Edward lắc đầu. “Anh đã hứa rồi. Mặc dù anh không biết là anh có còn thật sự nợ cậu ta thứ gì không nữa-”. Anh nghiến chặt răng vào nhau.

“Edward, em không hiểu gì cả”. Tâm trạng thất vọng và phẫn nộ tràn đầy tâm trí tôi.

Anh vuốt má tôi và mỉm cười nhẹ nhàng khi gương mặt tôi đã phản ứng dịu lại, khao khát đã tạm thời lấn át sự khó chịu. “Nó khó khăn hơn là em nói, anh biết. Anh nhớ mà”.

“Em không thích cảm giác mơ hồ”.

“Anh biết. Thế nên mình về nhà đi, để em có thể tự mình thấy nó”. Mắt của anh quét qua phần còn lại của cái đầm của tôi khi anh nói về nhà, và anh nhăn nhó. “Hừm”. Sau khi suy nghĩ tích tắc, anh cởi cái áo sơ mi trắng của mình và giơ ra cho tôi xỏ tay vào.

“Tệ vậy à?”.

Anh ấy cười ranh mãnh.

Tôi xỏ tay vào áo và cài nút nhanh phủ qua thân trên đã bị rách tơi tả của mình. Dĩ nhiên, điều đó đã làm cho anh ấy cởi trần và thật khó có thể mà không bị phân tâm được.

“Em sẽ đua với anh”, tôi nói, và cảnh giác, “lần này không bỏ cuộc giữa chừng nhá!”

Anh buông tay tôi ra và cười nhăn mặt. “Em ra hiệu đi.. “.

Tìm đường về ngôi nhà mới của tôi thì đơn giản hơn rất nhiều việc đi xuống đường về nhà cũ của Charlie. Mùi hương để lại một dấu vết rất dễ và rõ ràng để đi theo, cho dù tôi có chạy nhanh đến cách mấy.

Edward đã chạy trước tôi cho đến lúc chúng tôi chạy tới dòng sông. Tôi chớp lấy cơ hội và bật lên trước thật sớm, cố gắng dùng những sức mạnh dư thừa của mình để thắng.

“Ha!” tôi đắc chí khi tôi nghe tiếng chân tôi chạm vào bãi cỏ trước.

Đang lắng nghe tiếng chạm đất của anh thì tôi bỗng nghe được tiếng gì đó mà tôi đã không nghĩ tới. Tiếng gì đó rất lớn và rất gần. Một tiếng tim đập.

Edward cùng lúc đó đã đứng bên cạnh tôi, hai tay anh đang kẹp chặt đôi tay tôi lại.

“Em đừng thở”, anh cảnh giác tôi một cách khẩn thiết.

Tôi cố gắng không hoảng loạn khi tôi nín thở lại. Đôi mắt tôi là thứ duy nhất đang chuyển động, theo bản năng đang dáo dác tìm nơi phát ra âm thanh đó.

Jacob đứng ngay đường thẳng nơi cánh rừng ráp gianh với bãi cỏ của gia đình Cullens, hai tay đang khoanh trước ngực, ngón tay siết chặt lại. Có hai cái bóng mờ không hiện rõ nguyên hình trong khu rừng sau lưng cậu ấy, giờ thì tôi còn nghe được hai tiếng tim đập lớn hơn, và một tiếng động nhỏ của cành cây bị dẫm nát dưới những cái móng vuốt to và sắt nhọn.

“Cận thận đấy Jacob”, Edward nói. Một tiếng gầm gừ từ khu rừng vọng lại sự băn khoăn trong giọng nói anh ấy. “Có lẽ đây không phải là cách tốt nhất “

“Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu để cô ấy gần em bé trước à?”. Jacob cắt ngang. “Sẽ an toàn hơn nếu xem Bella sẽ làm gì với tôi. Tôi hồi phục rất nhanh”.

Đây là một cuộc kiểm tra à? Để xem tôi có thể không giết Jacob trước khi tôi cố gắng không giết Renesmee à? Tôi cảm thấy khó chịu bằng một kiểu lạ lùng nhất – không có việc gì với dạ dày tôi cả, chỉ với tâm trí của tôi thôi. Đây là ý kiến của Edward à?

Tôi liếc qua sự khẩn trương trên khuôn mặt anh ấy; Edward trông như đang cân nhắc một chút, và sau đó nét mặt anh ấy từ quan tâm biến đổi sang một cái gì khác. Anh nhún vai và có một sự thù địch ngầm trong giọng nói anh ấy khi anh nói, “Là cổ của cậu mà, tùy cậu”.

Tiếng gầm gừ vang lên từ trong rừng lần này là một giận dữ; Leah, tôi chắc chắn thế.


Có chuyện gì với Edward thế nhỉ? Sau tất cả những chuyện chúng tôi đã cùng trải qua, không phải anh ấy nên đối xử tử tế một chút với bạn thân của tôi sao? Tôi nghĩ – có lẽ là một suy nghĩ ngốc nghếch – rằng bây giờ Edward cũng đã gần như là bạn của Jacob. Tôi chắc chắn đã hiểu sai về hai người họ.

Nhưng Jacob đang làm gì thế nhỉ? Tại sao cậu ấy lại đề nghị để bản thân cậu ta ra làm một phép thử để bảo vệ cho Renesmee chứ?

Chuyện này làm tôi chẳng hiểu gì cả. Cho dù nếu tình bạn của chúng tôi có còn tồn tại thì…

Và bây giờ thì mắt tôi đã đụng mắt Jacob, tôi đã nghĩ là có lẽ tình bạn chúng tôi vẫn còn. Cậu ấy vẫn trông như người bạn thân nhất của tôi. Nhưng cậu ấy không phải là người đã thay đổi. Tôi trông như thế nào đối với cậu ấy nhỉ?

Và cậu ấy mỉm cười nụ cười thân thiện của mình, nụ cười của tình thân, và tôi chắc chắn tình bạn của chúng tôi vẫn không bị ảnh hưởng gì cả. Nó vẫn giống như như lúc trước, lúc mà chúng tôi chơi đùa trong garage tự làm của cậu ấy, lúc mà chỉ có hai người bạn cùng giết thời gian. Đơn giản và bình thường. Một lần nữa, tôi để ý rằng sự cần thiết kì lạ của tôi đối với cậu ấy trước khi tôi biến đổi đã hoàn toàn biến mất. Cậu ta chỉ là một người bạn của tôi, kiểu mà vốn dĩ nó đã phải thế.

Tuy vậy tôi vẫn không hiểu được chuyện mà cậu ta đang làm bây giờ. Cậu ấy thật sự quên mình để có thể bảo vệ tôi – bằng mạng sống của cậu ấy – để tôi khỏi làm cái việc mà tôi sẽ hối hận suốt cả đời nếu tôi làm vào những phút giây tôi không thể tự khống chế mình ư? Điều này đã đi quá giới hạn của sự khoan dung đối với thứ mà tôi đã biến đổi thành, hay cả việc kiềm chế phi thường để vẫn có thể là bạn tôi. Jacob là một trong những người tốt nhất mà tôi biết, nhưng điều này dường như quá mức để bất cứ người nào có thể đồng ý.

Cậu ta nhe răng ra cười, và nhẹ rùng mình. “Mình phải nói câu này Bella à. Cậu trông như quái vật”.

Tôi nhe răng cười lại, trúng ngay vào cái điệp khúc cũ. Đây là một phần của cậu ấy mà tôi hiểu.

Edward gầm lên. “Nhìn lại mình đi, chó lai”.

Cơn gió thổi từ sau lưng tôi và tôi nhanh chóng hít đầy phổi của mình bằng một không khí an toàn để tôi có thể thở. “Không, cậu ấy đúng đấy. Cặp mắt có vẻ sao sao đó, không phải sao?”

“Cực kỳ rợn tóc gáy. Nhưng nó cũng không đến nỗi tệ như mình đã tưởng tượng”.

“Geez – cám ơn cho lời bình luận tuyệt vời của cậu!”

Cậu ta đảo tròn mắt. “Cậu biết mình có ý gì mà. Cậu vẫn nhìn giống cậu – gần như thế. Có lẽ không phải là vẻ bề ngoài trông như… Cậu là Bella. Mình đã không nghĩ rằng nó vẫn có cảm giác như là cậu vẫn ở đây”. Cậu ta mỉm cười với tôi lần nữa mà không có dấu hiệu nào của sự cay đắng hay sự oán giận nào trên mặt mình cả. Sau đó cậu ta cười khúc khích và nói, “Sao cũng được, mình đoán là mình sẽ sớm quen với cặp mắt đó thôi”.

“Cậu sẽ thế à?”. Tôi hỏi, đầy hoang mang. Thật tuyệt vời khi chúng tôi vẫn có thể là bạn, nhưng nó không giống như chúng tôi đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian với nhau.

Cái nhìn lạ lẫm nhất ngang qua mặt cậu ta, xóa đi nụ cười. Nó gần như là… Tự trách? Và mắt cậu ta chuyển qua Edward.

“Cám ơn”, cậu ta nói. “Tôi đã không chắc việc anh có thể không nói với cô ấy hay không, dù hứa hay không hứa. Thường thì anh luôn đưa cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn”.

“Có lẽ tôi đang hy vọng cô ấy sẽ phát cáu lên và xé nát đầu cậu ra”, Edward đề nghị.

Jacob khịt mũi.

“Có chuyện gì vậy? Hai người đang giấu tôi chuyện gì phải không?”. Tôi gặng hỏi một cách ngờ vực.

“Mình sẽ giải thích sau nhé”, Jacob nói một cách lúng túng – như là cậu ta đã chưa thực sự chuẩn bị để nói. Sau đó cậu ta đổi đề tài. “Trước hết hãy bắt đầu cuộc biểu diễn này đã”. Nụ cười toe toét của cậu ta giờ đã là sự thách thức khi cậu ta từ từ bắt đầu tiến tới.

Có một tiếng rên rỉ phản đối đằng sau cậu ấy, và rồi thân hình màu xám của Leah xuất hiện từ mấy hàng cây đằng sau cậu ta. Cậu bé cao hơn có thân hình màu cát Seth ngay đằng sau chị ấy.

“Bình tĩnh đi mọi người”, Jacob nói. “Đừng xen vào chuyện này”.

Tôi mừng vì họ đã không nghe lời cậu ấy nhưng chỉ theo sau cậu ta chậm hơn một chút.

Ngọn gió vẫn thổi; nó không thổi mùi hương của cậu ấy ra xa khỏi tôi.

Cậu ta đã tiến gần đến nỗi tôi có thể cảm giác được sức nóng của cậu ta ở khoảng không giữa chúng tôi. Cổ hỏng tôi như bị thiêu đốt để phản ứng lại.

“Xem nào Bella. Làm cái mà tệ nhất đi”.

Leah rít lên.

Tôi không muốn thở nữa. Thật không đúng khi lợi dụng Jacob làm một việc quá nguy hiểm như thế này, cho dù đó là việc mà cậu ấy đề nghị đi chăng nữa. Nhưng tôi không thể trốn chạy từ việc suy luận logic được. Làm sao mà tôi có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không gây hại Renesmee?

“Mình đang già đi vì đứng đây chờ cậu này Bella”, Jacob chế giễu. “Được rồi, không cần phải hết sức, nhưng cậu đã có ý tưởng rồi đó. Tới đây, hít một hơi xem nào”.

“Giữ em lại đi”, tôi nói với Edward, nép mình vào khuôn ngực anh.

Hai tay anh ấy siết chặt tay tôi.

Tôi ghì chặt các bắp thịt của mình lại, hy vọng rằng tôi có thể đông cứng chúng. Tôi kiên quyết rằng tôi có thể làm tốt chuyện này ít nhất cũng tốt như lúc tôi đi săn. Trường hợp xấu nhất, tôi sẽ ngừng thở và chạy đi. Thật hồi hộp, tôi hít một hơi nhẹ vào mũi, dốc hết sức mình cho bất cứ thứ gì.

Nó cũng hơi đau một chút, nhưng cổ họng tôi dù sao cũng đã mất cảm giác rồi. Jacob không có mùi giống con người hơn một con sư tử núi là bao. Có một góc của thú vật ở trong máu cậu ta ngay lập tức làm tôi bị khó chịu. Mặc dù vẫn tiếng của trái tim đang đập rất lớn nhưng cái mùi hương đi kèm theo nó làm tôi nhăn mũi lại. Thật sự là dễ dàng hơn vì cái mùi hương đã làm dịu đi phản ứng của tôi đối với tiếng tim đập và sức nóng từ mạch máu cậu ấy tỏa ra.

Tôi hít vào một hơi khác và thả lỏng mình. “Hừ, giờ thì mình đã có thể hiểu mọi người đã từng nói sao về chuyện này. Cậu hôi quá Jacob”.

Edward phá ra cười; tay anh trượt từ vai tôi xuống vòng qua ôm hông tôi. Seth sủa lên những tiếng nhỏ theo một âm điệu như hợp xướng với Edward; cậu ta tiến tới vài bước gần hơn trong khi Leah thì lui lại vài bước. Và sau đó tôi nhận ra sự có mặt của một khán giả khác khi tôi nghe được tiếng cười ha hả, thấp vì bị nén lại nhưng lại rất dễ nhận ra của Emmett ở phía sau bức tường kính giữa chúng tôi.

“Xem ai đang nói chuyện kìa”, Jacob nói, giả bộ ngoáy ngoáy mũi. Mặt cậu ta không hề nhăn khi Edward ôm lấy tôi, kể cả khi Edward cúi xuống và thì thầm “Anh yêu em” vào tai tôi. Jacob chỉ đứng nhe răng cười. Chuyện đó làm tôi hy vọng rằng mọi chuyện đã trở lại bình thường giữa chúng tôi, cái kiểu mà đã không như thế trong một thời gian dài. Có lẽ bây giờ tôi đã có thể thật sự là bạn cậu ta, bởi vì cơ thể tôi đã khiến cậu ấy đủ ghê tởm để cậu ấy có thể tiếp tục yêu tôi như trước đây. Có lẽ đó là tất cả điều cần thiết.

“Được rồi, thế là mình đã qua được rồi, phải không?”. Tôi hỏi. “Giờ thì cậu sẽ nói cho mình biết bí mật lớn là gì được rồi chứ?”

Thái độ của Jacob trở nên rất hồi hộp. “Chẳng có gì mà cậu cần phải lo lắng vào lúc này…”.

Tôi nghe tiếng Emmet cười khục khục một lần nữa – một giọng cười hứng thú.

Tôi có lẽ sẽ hỏi kỹ hơn nhưng khi tôi nghe tiếng Emmett, tôi cũng nghe được một âm thanh khác nữa. Có bảy người đang thở. Một cặp phổi đang cử động nhanh hơn những cặp khác. Nhưng chỉ có một trái tim đang đập nhẹ như cánh chim vỗ, rất nhẹ và nhanh.

Và tôi hoàn toàn bị trệch hướng. Con gái của tôi đang ở ngay sau bức tường kính mỏng này. Tôi không thể thấy con bé – ánh sáng nhẹ phản chiếu vòng quanh cửa số như một tấm gương. Tôi chỉ có thể thấy bản thân mình, trông rất khác lạ – trắng toát và như tượng – khi so sánh với Jacob. Hay nếu so sánh với Edward thì nhìn thật giống nhau.

“Renesmee”, tôi thì thầm. Áp lực lại làm tôi đứng như tượng. Renesmee thì không có mùi như động vật. Liệu tôi có làm con bé bị nguy hiểm không?

“Vào trong sẽ thấy”, Edward thì thầm. “Anh biết em có thể làm được chuyện này”.

“Anh sẽ giúp em chứ?”. Tôi thì thầm xuyên qua đôi môi không thể cử động.

“Dĩ nhiên là anh sẽ giúp em rồi”.

“Và Emmett và Jasper – phòng khi cần thiết?”

“Bọn anh sẽ lo mọi việc cho em, Bella ạ. Đừng lo lắng, bọn anh đã sẵn sàng rồi. Không ai trong bọn anh sẽ để Renessme bị nguy hiểm đâu. Anh nghĩ em sẽ ngạc nhiên vớicách màcon bé đã cột chặt mọi người với những ngón tay nhỏ bé của con bé như thế nào. Con bé sẽ tuyệt đối an toàn, cho dù như thế nào đi nữa”.

Vì nóng lòng muốn gặp con bé, để hiểu được sự tôn sùng trong giọng nói của anh đã phá vỡ tư thế đông cứng của tôi. Tôi bước một bước tới trước.

Và rồi Jacob chắn ngang đường tôi, mặt cậu ta đầy lo lắng.

“Anh có chắc không, tên hút máu?”. Cậu ta gặng hỏi Edward bằng một giọng như là van xin. Tôi chưa bao giờ nghe cậu ta nói chuyện với Edward kiểu này. “Tôi không thích vậy. Có lẽ cô ấy nên đợi “


“Cậu đã kiểm tra rồi, Jacob”.

Đó là kiểm tra của Jacob à?

“Nhưng “ Jacob tiếp tục.

“Không nhưng nhị gì cả”, Edward nói, cáu tiết lên một cách đột ngột. “Bella cần phải gặp con gái của chúng tôi. Cậu tránh ra cho cô ấy đi”.

Jacob nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ quặc điên rồ và quay lại và gần như là chạy vắt chân lên cổ vào trong nhà trước chúng tôi.

Edward gầm lên.

Tôi không tài nào hiểu được sự đối chất của hai người, và tôi cũng không thể tập trung vào nó được. Tôi chỉ có thể nghĩ đến đứa bé mờ ảo trong ký ức của mình và gắng sức chống lại sự mơ hồ đó, cố gắng để nhớ chính xác gương mặt của đứa bé.

“Chúng ta vào nhé?”. Edward nói, giọng lại nhẹ nhàng như cũ.

Tôi gật đầu một cách hồi hộp.

Anh nắm tay tôi thật chặt và dẫn tôi vào nhà.

Họ đang đợi tôi với một nụ cười vừa như chào đón, vừa như phòng thủ. Rosalie đang cách vài bước sau lưng họ, gần cửa trước. Chị ấy đã ngồi một mình cho đến khi Jacob tới gần và đứng ngay trước mặt chị ấy, gần hơn là bình thường. Thật khó hiểu với sự dễ chịu trong sự gần gũi ấy, cả hai người họ dường như co rúm lại như để che chắn cho người ở giữa.

Một người nào đó rất nhỏ bé đang chúi người ra khỏi vòng tay Rosalie, ló mặt ra sau Jacob. Ngay tức khắc, tôi tuyệt đối tập trung vào con bé, tất cả mọi suy nghĩ của tôi, cái cách mà không có bất cứ thứ gì có được kể tứ giây phút tôi mở mắt ra.

“Em chỉ mới bất tỉnh có hai ngày thôi sao?”. Tôi thở dốc, không tin được.

Con bé xa lạ trong vòng tay của Rosalie phải là nhiều tuần tuổi rồi, nếu không phải là nhiều tháng. Con bé có lẽ là lớn hơn gấp hai lần so với em bé trong ký ức mờ nhạt của tôi, và con bé trông như đang tự chống đỡ thân trên của mình một cách dễ dàng khi con bé nhoài người ra tới tôi. Mái tóc màu đồng óng ả rơi thành từng lọn qua vai con bé. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ đang nhìn tôi dò xét với một sự thích thú mà không hề giống như con nít tí nào cả; đó là ánh mắt của một người trưởng thành, đã nhận thức được và rất thông minh. Con bé giơ một tay lên, hướng tới tôi một lúc và sau đó đưa tay lại chạm vào cổ của Rosalie.

Nếu gương mặt con bé không đẹp một cách hoàn hảo đến đáng ngạc nhiên thì tôi sẽ không tin được rằng đó là cùng một đứa bé. Đứa con của tôi.

Nhưng Edward đang hiện diện trên gương mặt con bé, và tôi cũng đang ở đó trong màu mắt và hai bên má của con bé. Kể cả Charlie cũng có phần trong những lọn tóc quăn dày tuy rằng màu tóc thì là màu của Edward. Con bé phải là con của chúng tôi. Thật không thể nào, nhưng vẫn là sự thật.

Tuy vậy việc thấy đứa bé ngoài dự kiến này không khiến nó trở thành sự thật. Nó chỉ khiến cho con bé trở nên không có thật hơn.

Rosalie vỗ nhẹ vào cái tay ngay cổ mình và thì thầm. “Phải, là mẹ con đó”.

Đôi mắt của Renesmee vẫn khóa chặt mắt tôi. Sau đó, giống như vài giây sau sự ra đời đầy bạo lực của mình, con bé mỉm cười với tôi. Những chiếc răng trắng nhỏ xíu óng ánh lên.

Trong người vẫn quay cuồng nhưng tôi vẫn bước một bước dè dặt tới con bé.

Mọi người di chuyển thật nhanh.

Emmett và Jasper đứng ngay trước tôi, vai kề vai, hai tay sẵn sàng. Edward kéo tôi lại đằng sau, những ngón tay bấu chặt lên khủy tay tôi. Kể cả Carlisle và Esme cũng di chuyển tới hai bên sườn của Emmett và Jasper trong khi Rosalie lùi về phía cửa, hai tay chị ấy ôm chặt con bé. Jacob cũng di chuyển, đứng ở tư thế bảo vệ trước hai người họ.

Alice là người duy nhất vẫn giữ nguyên vị trí.

“Ồ, cho em ấy chút lòng tin đi”, chị ấy khiển trách họ. “Em ấy sẽ chẳng làm gì đâu. Mọi người cũng muốn nhìn kỹ con mình hơn mà”.

Alice đã đúng. Tôi hoàn toàn điều khiển được bản thân mình. Tôi đã đối mặt với tất cả mọi thứ – với cái mùi hương gần như là không thể cưỡng lại được như là mùi của con người ở trong khu rừng. Sự cám dỗ ở đây thì không thể so sánh được với lúc ấy. Mùi hương của Renesmee có một sự cân bằng tuyệt đối ngay ở giữa một mùi nước hoa thơm nhất và mùi thơm của thức ăn ngon nhất. Nó có đủ mùi thơm của ma cà rồng để giữ cho phần mùi của con người không bị át hẳn.

Tôi có thể làm được. Tôi chắc chắn thế.

“Em ổn mà”, tôi hứa hẹn, vỗ nhẹ vào bàn tay Edward trên cánh tay tôi. Sau đó tôi chần chừ và thêm vào, “Tuy vậy cứ ở gần em, phòng khi cần thiết”.

Đôi mắt của Jasper tập trung cao độ. Tôi biết anh ấy đang xem xét tình trạng cảm xúc của tôi, và tôi tập trung để ổn định một trạng thái hoàn toàn bình tĩnh. Tôi cảm thấy tay của Edward nới lỏng ra khi anh nghe được sự đánh giá của Jasper. Nhưng tuy là Jasper là người đầu tiên biết được điều đó nhưng anh ấy chẳng có vẻ gì là chắc chắn.

Khi con bé nghe tiếng tôi, đứa bé đã quá nhận thức này vùng vẫy trong tay của Rosalie, nhoài người về phía tôi. Bằng cách nào đó, thái độ của con bé dường như đang hết kiên nhẫn.

“Jazz, Em, để chúng em qua đi. Bella làm được mà”.

“Edward, mạo hiểm đấy”, Jasper nói.

“Rất là nhỏ. Nghe em này, Jasper – trong chuyến đi săn cô ấy đã bắt được mùi hương của những người leo núi đã ở đó không đúng lúc đúng nơi -”

Tôi nghe tiếng Carlisle nuốt vào một tiếng thở kinh hoàng. Gương mặt Esme thì đột nhiên phủ đầy sự lo âu xen lẫn với lòng trắc ẩn. Mắt Jasper mở to ra, nhưng anh ấy chỉ gật đầu một chút, như là những câu Edward nói đã trả lời câu hỏi nào đó trong đầu anh ấy. Môi của Jacob bặm chặt vào nhau tạo thành một vẻ mặt nhăn nhó căm phẫn. Emmett thì nhún vai như không có chuyện gì xảy ra. Rosalie thì trông có vẻ còn ít bận tâm hơn cả Emmett khi chị ấy cố gắng giữ lại đứa bé đang vùng vẫy trong tay mình.

Thái độ của Alice nói với tôi rằng chị ấy đã không bị mắc lừa. Mắt chị ấy nheo lại, nhìn như muốn đốt cháy cái áo đang mượn của tôi, trông có vẻ như đang lo lắng về việc tôi đã làm với cái đầm của mình hơn là những chuyện gì khác.

“Edward!” Carlisle quở trách. “Sao con lại có thể quá vô trách nhiệm như thế?”

“Con biết, Carlisle, con biết chứ. Con rõ ràng là quá ngu ngốc. Con đã nên dành thời gian để đảm bảo rằng chúng con đang ở khu vực an toàn trước khi con để cô ấy đi”.

“Edward”, tôi lầm bầm, cảm thấy xấu hổ vì cách mà họ đang nhìn tôi. Giống như là họ đang cố gắng để thấy màu đỏ rực trong đôi mắt tôi.

“Bố tuyệt đối đúng khi quở trách anh Bella à”, Edward nói với một nụ cười ranh mãnh. “Anh đã phạm một lỗi lớn. Cho dù sự thật là em mạnh hơn bất cứ người nào mà anh từng biết cũng không thể thay đổi điều đó”.

Alice đảo tròn đôi mắt. “Một chuyện đùa rất có tâm tư đấy Edward”.

“Em đâu có nói đùa. Em chỉ giải thích cho Jasper tại sao em biết Bella có thể làm được chuyện này mà. Đó không phải là lỗi của em khi mà mọi người vội nhảy ngay đến kết luận như thế”.

“Đợi đã”, Jasper thở dốc. “Cô ấy không săn những người đó à?”

“Cô ấy đã gần như bắt đầu rồi”, Edward nói, đang tự mình khoái chí. Răng của tôi nghiến vào nhau. “Cô ấy đã tập trung hoàn toàn vào cuộc đi săn”.

“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?”. Carlisle bỗng xen vào. Đôi mắt của ông ấy đột nhiên sáng bừng lên, một nụ cười vì kinh ngạc bỗng nở trên môi. Nó làm tôi nhớ lại lúc ông muốn nghe từng chi tiết một về những kinh nghiệm lúc tôi biến đổi. Sự phấn khởi vì những kiến thức mới.

Edward nghiêng mình về phía ông ấy một cách sôi nổi. “Cô ấy nghe tiếng con đằng sau lưng và vội vàng phòng thủ ngay. Khi mà việc đuổi theo của con phá vỡ sự tập trung của cô ấy, cô ấy lập tức dừng ngay việc mình đang làm. Con chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như cô ấy. Cô ấy nhận ra ngay chuyện gì đang xảy ra, và sau đó… Cô ấy nín thở và bỏ chạy”.

“Whoa”, Emmett lẩm bẩm. “Nghiêm túc đấy hả?”

“Anh ấy nói không đúng đâu”, tôi nói khẽ, càng lúc càng xấu hổ hơn. “Anh ấy chưa kể đoạn mà em đã gầm gừ với anh ấy”.

“Em cócạp nó vài cúthật đẹp không?”. Emmett hỏi một cách phấn khởi.

“Không! Dĩ nhiên là không rồi”.


“Không, thật sự không à? Em thật sự không tấn công cậu ta à?”

“Emmett!” tôi phản đối.

“Aw, thật là phí phạm”, Emmett rên rỉ. “Và em đây có lẽ là người duy nhất có thể đánh cậu ta – bởi vì cậu ta không thể đọc được suy nghĩ của em để ăn gian – và em cũng có một cái cớ rất tuyệt vời nữa chứ”. Anh ấy thở dài. “Anh đã ao ước nhìn thấy cậu ấy sẽ làm gì nếu không có lợi thế đó”.

Tôi liếc anh ấy một cách lạnh nhạt. “Em sẽ không bao giờ làm thế”.

Vẻ nghiêm nghị của Jasper làm tôi hết sức chú ý; anh ấy trông có vẻ còn bị xáo trộn hơn trước đây nữa.

Edward giả như đấm vào vài Jasper một cái nhẹ. “Anh hiểu ý của em chưa?”

“Đó không giống tự nhiên”, Jasper lẩm bẩm.

“Con bé có thể nổi điên lên với con – con bé chỉ mới vài giờ tuổi!” Esme rầy la, đặt tay lên ngực mình. “Ồ, chúng ta đã nên đi với hai đứa”.

Tôi đã không tập trung hết sức vào chuyện đó, bây giờ thì là Edward đã đi quá giới hạn của việc giỡn chơi của anh ấy. Tôi đang chăm chú nhìn đứa bé thật tuyệt vời ngay cửa, nó cũng đang chăm chú nhìn tôi. Cánh tay nhỏ xíu đưa ra về hướng tôi như là nó biết chính xác tôi là ai. Và tay tôi tự động bắt chước đưa về phía con bé.

“Edward?”. Tôi nói, nghiêng mình ra sau Jasper để thấy con bé rõ hơn. “Làm ơn đi”.

Răng của Jasper siết chặt, anh ấy không hề cử động.

“Jazz, chuyện này không giống bất cứ chuyện gì mà anh đã từng thấy đâu”, Alice nói khẽ. “Tin em đi”.

Mắt của họ gặp nhau trong tích tắc và Jasper gật đầu. Anh ấy tránh đường cho tôi, nhưng đặt một tay lên vai tôi và di chuyển với tôi khi tôi bước chậm về phía trước.

Tôi đã nghĩ về mỗi bước chân của mình trước khi tôi đi, phân tích cảm xúc của mình, sự thiêu cháy trong cổ họng, vị trí của những người xung quanh tôi. Cảm giác của tôi mạnh mẽ thế nào đối với khả năng họ có thể kiềm chế tôi như thế nào. Đó là một cuộc diễu hành rất chậm chạp.

Và đứa bé trong tay Rosalie lại vùng vẫy và nhoài người ra khi thái độ của con bé càng lúc càng tức tối và nó đã bật ra tiếng khóc to như tiếng chuông. Và mọi người vội vàng phản ứng như là – giống tôi – như là họ chưa bao giờ nghe tiếng con bé trước đây.

Họ tụ lại xung quanh con bé ngay tích tắc để lại tôi đứng đó trơ trời như bức tượng. Tiếng khóc của Renesmee như đâm xuyên qua người tôi, ghim chặt tôi xuống sàn nhà. Mắt tôi như bị hàng ngàn mũi kim đâm qua giống như nó đã bị rách toạc ra.

Trông như là tất cả mọi người đều đặt tay lên con bé, vỗ nhẹ và dỗ dành nó. Tất cả mọi người ngoại trừ tôi.

“Có chuyện gì vậy? Con bé bị đau à? Chuyện gì đã xảy ra?”

Giọng của Jacob to nhất làm cho mọi người càng trở nên lo lắng. Tôi nhìn một cách bàng hoàng khi thấy Jacob đưa tay ra bế Renesmee, và sau đó là hoàn toàn rùng mình khi thấy Rosalie chuyển con bé cho cậu ta mà không hề tranh cãi.

“Không, con bé không sao hết”, Rosalie trấn an cậu ta.

Rosalie mà trấn an Jacob sao?

Renesmee qua bên Jacob rất tự nguyện, để cái bàn tay nhỏ xíu lên má cậu ta và quay ngược người lại để nhoài người về phía tôi lần nữa.

“Thấy chưa?”. Rosalie nói với cậu ta. “Con bé chỉ muốn Bella thôi”.

“Con bé muốn em à?”. Tôi hỏi khẽ.

Đôi mắt của Renesmee – đôi mắt của tôi – đang mất kiên nhẫn nhìn tôi.

Edward đã phóng lại về bên cạnh tôi. Anh ấy đặt tay nhẹ lên cánh tay tôi và kéo tôi về phía trước.

“Con bé đã đợi em gần ba ngày rồi”, anh nói với tôi.

Chúng tôi chỉ còn vài bước là tới chỗ con bé. Một luồng hơi nóng run rẩy toát ra từ người con bé đụng vào tôi.

Hay có lẽ đó là Jacob đang run rẩy. Tôi thấy tay cậu ta run lên khi tôi tới gần hơn. Và không tính tới sự lo lắng hiện rõ ra của cậu ấy thì khuôn mặt cậu ta còn bình lặng hơn tôi đã thấy trước đây.

“Jake – mình không sao”, tôi nói với cậu ta. Tôi thật hoảng sợ khi thấy Renesmee đang trong đôi tay run rẩy của cậu ấy, nhưng tôi cố gắng kiểm soát bản thân mình.

Cậu ta cau mày lên với tôi, mắt nhíu lại, giống như cậu ta cũng hoảng sợ khi nghĩ tới Renesmee đang trong tay tôi.

Renesmee rên rỉ gấp rút hơn và nhoài người ra, đôi tay bé nhỏ của con bé nắm lại thành nắm đấm hết lần này đến lần khác.

Có thứ gì đó trong tôi trở nên rõ ràng hơn trong giây phút đó. Tiếng con bé khóc, sự quen thuộc của đôi mắt con bé, cái cách mà con bé trông có vẻ còn mất kiên nhẫn hơn cả tôi vì cuộc đoàn tụ này – tất cả những thứ ấy đan kết lại cùng với nhau thành một bản năng tự nhiên khi con bé bám chặt vào không gian giữa chúng tôi. Đột nhiên, con bé trở nên quá thật, và dĩ nhiên là tôi biết con bé. Thật là hoàn toàn đơn giản khi tôi bước tới bước cuối cùng và bế con bé, đặt tay tôi một cách chính xác vào nơi mà chúng vừa vặn nhất khi tôi kéo nhẹ con bé về phía mình.

Jacob để cánh tay cậu ta vươn dài theo để mà tôi có thể bế con bé, nhưng cậu ta không rút tay lại. Cậu ta rùng mình nhẹ khi da chúng tôi chạm nhau. Da của cậu ta luôn luôn ấm với tôi trước đây, nhưng giờ thì chẳng khác nào một ngọn lửa. Nó gần như giống cùng một nhiệt độ với Renesmee. Có lẽ một hay hai độ khác biệt.

Renesmee trông hoàn toàn thoải mái với làn da mát lạnh của tôi, hay ít nhất là đã quen với nó.

Con bé nhìn lên và mỉm cười với tôi lần nữa, khoe ra những cái răng hình vuông bé xíu và hai cái lúm đồng tiền. Sau đó, rất thận trọng, con bé chạm tay vào mặt tôi.

Vào lúc mà con bé làm thế, tất cả những bàn tay đang đặt trên người tôi nắm tôi chặt lại, chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi hoàn toàn không chú ý đến.

Tôi há hốc miệng, sửng sốt và khiếp đảm bởi hình ảnh kỳ lạ, kinh hoàng đang tràn đầy trong tâm trí. Nó cảm giác giống như là một ký ức rất mạnh mẽ – tôi có thể nhìn thấy bằng mắt mình khi tôi nhìn thấy nó trong đầu tôi – nhưng nó hoàn toàn xa lạ. Tôi nhìn thấy nó bằng con mắt của Renesmee, cố gắng để hiểu chuyện gì đang xảy ra, xoay xở một cách khó khăn để giữ sự bình tĩnh.

Bên cạnh sự hoảng hốt và xa lạ, hình ảnh như có chỗ lầm lẫn nào đó – tôi gần như là nhận ra được khuôn mặt của chính mình trong đó, khuôn mặt trước đây của tôi, nhưng rất, rất tệ vào lúc đó. Tôi thở nhanh hơn khi tôi đang nhìn thấy chính mình như những người khác nhìn, giống như là đang được phản chiếu ngược lại.

Khuôn mặt trong ký ức đang quằn quại, tàn phá, phủ đầy mồ hôi và máu. Mặc dù vậy, biểu hiện của tôi trong hình ảnh đó đã nở một nụ cười thật mãn nguyện, đôi mắt nâu của tôi bừng sáng che khuất những quầng thâm sâu. Hình ảnh đó lại hiện to ra, gương mặt của tôi gần hơn ở cái điểm không có cơ hội nhìn thấy được, và đột ngột biến mất.

Tay của Renesmee rớt khỏi mặt tôi. Con bé mỉm cười với tôi thật to làm hiện lên hai cái lúm đồng tiền.

Căn phòng im phăng phắc chỉ nghe được những tiếng tim đập. Không một ai ngoại trừ Jacob và Reness là đang thở nhiều nhất. Sự im lặng tiếp tục kéo dài, có vẻ như là họ đang đợi tôi lên tiếng.

“Cái đó… Là… Gì vậy?”. Tôi cố kiềm tiếng nấc lại.

“Em đã thấy gì vậy?”. Rosalia hỏi một cách hiếu kỳ, nghiêng mình vòng qua Jacob, người mà có vẻ như đang đứng cản đường và không thuộc về nơi này nhất trong lúc này. “Con bé đã cho em thấy gì vậy?”

“Con bé đã cho em thấy cái đó ư?”. Tôi hỏi khẽ.

“Anh đã nói với em là chuyện này rất khó giải thích mà”, Edward thì thầm vào tai tôi. “Nhưng hữu hiệu vì có ý nghĩa như là một cuộc trò chuyện”.

“Cái đó là cái gì?”. Jacob hỏi.

Tôi chớp mắt vài cái. “Ừm. Là mình. Mình nghĩ thế. Nhưng mình trông rất kinh khiếp”.

“Đó là ký ức duy nhất về em mà con bé có”, Edward giải thích. Rõ ràng là anh đã thấy được những chuyện mà con bé đã cho tôi xem khi con bé nghĩ về nó rồi. Anh vẫn co rúm người lại và giọng anh thì nặng nề khi gợi lại những ký ức đó. “Con bé cho em biết là con bé đã tạo ra những mối liên kết, rằng con bé biết em là ai”.

“Nhưng sao con bé làm được?”

Renesmee trông có vẻ không bận tâm tới đôi mắt ngần ngại của tôi. Con bé mỉm cười nhẹ và kéo một lọn tóc của tôi.

“Làm sao anh có thể nghe được những ý nghĩ? Làm sao Alice có thể nhìn thấy được tương lai?”. Edward hỏi một cách hoa mỹ, và nhún vai. “Con bé có tài năng thiên phú”.

“Đó là một sự hoán đổi thú vị”, Carlisle nói với Edward. “Giống như con bé đã làm ngược lại hoàn toàn với con”.

“Thật thú vị”, Edward đồng ý. “Con tự hỏi… “.

Tôi biết rằng họ đang bắt đầu suy đoán, nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi lại bắt đầu chăm chú khuôn mặt đẹp nhất trên đời. Con bé đang nóng ấm trong vòng tay tôi, nhắc tôi nhớ lại cái giây phút mà bóng tối đã gần như chiến thắng, khi mà ở đó không còn gì trên thế giới này để tôi bấu víu vào. Không còn gì có đủ sức mạnh để kéo tôi khỏi phải bị nát vụn trong cảnh tối tăm. Giây phút mà tôi nghĩ tới Renesmee và thấy được thứ mà tôi sẽ không bao giờ buông lơi được.

“Mẹ cũng nhớ ra con mà”, tôi nói khẽ với con bé.

Nó có vẻ như là một bản năng khi tôi cúi xuống và ấn đôi môi mình vào trán con bé. Con bé có mùi hương thật tuyệt vời. Mùi hương trên da nó làm cổ tôi như bị đốt cháy, nhưng nó thật dễ dàng để lờ đi. Nó không hề làm mất đi sự vui vẻ trong giây phút ấy. Renesmee là thật và tôi biết con bé. Con bé vẫn là đứa bé lúc đầu mà tôi đã đấu tranh để giữ lại. Cục cưng nhỏ bé của tôi, đứa bé mà cũng đã yêu thương tôi từ lúc còn trong bụng. Một nửa của Edward, thật hoàn hảo và dễ thương. Và một nửa của tôi – phần mà đã khiến con bé đẹp hơn thay vì phải giảm đi – một cách rất bất ngờ.

Tôi đã hoàn toàn đúng suốt cả câu chuyện. Con bé thật đáng để mà đấu tranh vì nó.

“Em ấy ổn mà”, Alice thì thầm, có lẽ với Jasper. Tôi có thể cảm giác được sự lẩn quẩn của họ bên cạnh, không tin tưởng tôi lắm.


“Chúng ta đã thí nghiệm đủ cho một ngày rồi chứ?”. Jacob hỏi, giọng cậu ta hơi cao một tí vì áp lực. “Được rồi, Bella đã làm rất tốt, những chúng ta đừng ép cô ấy quá”.

Tôi nhìn chừng chừng cậu ta với một sự bực tức thật sự. Jasper lê chân một cách khó khăn bên cạnh tôi. Chúng tôi đã bu lại quá đông đúc để mà một sự chuyển động nhỏ xíu cũng dường như rất khó khăn.

“Có vấn đề gì với cậu vậy Jacob?”. Tôi gặng hỏi. Tôi giựt nhẹ Renesmee ra khỏi cái ôm của Jacob và cậu ta bước gần hơn tới tôi. Cậu ấy bị kéo lên đối diện với tôi và Renesmee đang chạm tay vào ngực của cả hai chúng tôi.

Edward rít lên với cậu ta. “Không phải là vì tôi đã hiểu mà tôi sẽ không ném cậu ra ngoài đâu Jacob. Bella đang làm rất tuyệt vời. Đừng phá hỏng thời khắc này của cô ấy”.

“Ta sẽ giúp em ấy quẳng mi ra ngoài, chó con à”, Rosalie hứa hẹn, giọng chị ấy như sôi lên. “Ta nợ người một cú đá ngay vào trong bụng ngươi đấy”. Rõ ràng là không có sự thay đổi nào trong mối quan hệ này, ngoại trừ là nó còn tệ hơn trước kia.

Tôi nhìn chừng chừng vào thái độ nửa lo lắng, nửa giận dữ của Jacob. Mắt cậu ta vẫn khóa trên gương mặt của Renesmee. Với mọi người đang chen chúc vào với nhau, cậu ta phải đụng tới ít nhất là sáu ma cà rồng cùng một lúc nhưng nó chẳng hề làm cậu ta bận tâm.

Có phải cậu ta thật sự sẽ đi xuyên qua những chuyện này để chỉ bảo vệ tôi khỏi bản thân tôi? Chuyện gì đã xảy ra trong suốt cuộc biến đổi của tôi – tôi biến đổi thành thứ gì đó mà cậu ta căm ghét – mà có thể làm dịu cậu ta rất nhiều đối với cái lý do cho chuyện cần thiết này?

Tôi sắp xếp lại những chi tiết đó, nhìn cái cách cậu ta đang chăm chú nhìn con gái tôi. Nhìn con bé như là… như là cậu ta là người mù được nhìn thấy mặt trời trong lần đầu tiên trong đời.

“Không!” tôi thở dốc.

Răng Jasper nghiến chặt với nhau và tay Edward quấn quanh ngực tôi siết chặt lại như những con trăn. Jacob và Renesmee cùng một lúc ra khỏi vòng tay tôi trong tíc tắc, và tôi không cố ghì lại con bé nữa. Bởi vì tôi đã cảm thấy nó đang tới – cái cơn giận dữ mà tất cả mọi người đã đợi chờ.

“Rose”, tôi nói qua kẽ răng, rất chậm rãi và rõ ràng. “Bế Renesmee đi”.

Rosalie giơ tay ra và Jacob truyền con gái tôi cho chị ấy. Cả hai người họ tránh xa tôi ra.

“Edward, em không muốn làm anh bị thương, thế nên làm ơn buông em ra đi”.

Anh chần chừ.

“Anh tới đứng trước Renesmee đi”, tôi đề nghị.

Anh ấy suy nghĩ thận trọng một chút rồi buông tôi ra.

Tôi cúi người trong tư thế đi săn và chầm chậm lùi lại hai bước hướng tới Jacob.

“Cậu không chứ”, tôi gầm gừ cậu ta.

Cậu ta lùi lại, giơ tay lên cản tôi lại, cố gắng giải thích với tôi. “Cậu biết là chuyện này không phải là mình có thể điều khiển được mà”.

“Cậu là con chó lai ngu ngốc! Sao cậu có thể làm thế? Đó là con gái của mình!”

Cậu ta đang lùi về hướng cửa trước khi tôi đuổi theo, gần như là chạy lùi lại về mấy bậc thang. “Đây không phải là ý kiến của mình Bella à!”

“Mình chỉ mới được ôm con bé có một lần, còn cậu thì đã nghĩ là cậu có cái gì của loại chó sói khờ dại gì đó để sở hữu con bé à? Con bé là của mình”.

“Mình có thể chia sẻ mà”, cậu ta van nài khi cậu ta lùi ngang qua bãi cỏ.

“Chung tiền đi”, tôi nghe tiếng Emmett nói sau lưng tôi. Một phần nhỏ của não tôi đang thắc mắc ai đã cá độ về chuyện này. Nhưng tôi không tốn nhiều thời gian vào chuyện đó. Tôi đang quá điên tiết.

“Sao cậu dám kết duyên với con gái của mình hả? Cậu có bị mất trí không?”

“Mình hoàn toàn không cố ý!” cậu ta nhấn mạnh, lùi vào những hàng cây.

Cậu ta không còn đơn độc nữa. Hai con sói lớn đã tái xuất hiện, đứng hai bên hông của cậu ta. Leah đang sủa lại tôi.

Một tiếng gầm gừ đáng sợ hãi xuyên qua kẽ răng tôi ngược lại cô ấy. Âm thanh đã làm phiền tôi nhưng không đủ để ngừng hoàn cảnh thuận lợi của tôi lại.

“Bella, cậu có thể lắng nghe mình chỉ một giây thôi không? Làm ơn đi mà?”. Jacob van nài. “Leah, lùi lại đi”, cậu ta thêm vào.

Leah bặm môi lại với tôi nhưng không hề di chuyển.

“Tại sao mình phải nghe?”. Tôi rít lên. Sự thịnh nộ lại bùng lên trong đầu. Nó làm mờ đi tất cả những thứ khác.

“Bởi vì cậu là người đã nói với mình chuyện này. Cậu có nhớ không? Cậu nói rằng chúng ta thuộc về cuộc đời của đối phương, phải không? Rằng chúng ta là một gia đình. Cậu nói đó là cái mà cậu và mình đáng lý phải như thế. Và… Giờ thì chúng ta đúng là một gia đình. Đó là việc cậu muốn mà”.

Tôi nhìn cậu ta chừng chừng một cách hung bạo. Tôi lờ mờ nhớ được những câu đó. Nhưng bộ não mới của tôi thì lại đi trước hai bước trước những câu nhảm nhí của cậu ta.

“Cậu nghĩ cậu sẽ là một phần của gia đình mình như là con rể của mình à!” tôi kêu thét lên. Giọng nói như chuông vang của tôi xé toạc bầu không khí nhưng vẫn nghe như tiếng hát.

Emmett cười lớn.

“Ngừng con bé lại đi, Edward”, Esme thì thầm. “Con bé sẽ không vui đâu nếu con bé làm cậu ta bị thương”.

Nhưng tôi không cảm giác được sự bám theo nào sau lưng tôi.

“Không!” Jacob nhấn mạnh cùng lúc đó. “Sao cậu lại có thể xem chuyện này như thế? Con béchỉ là một đứa con nítthôi mà, phải nói thẳng ra như thế”.

“Ý mình là như thế” tôi hét lên.

“Cậu biết là mình không nghĩ về cô bé như vậy mà! Cậu nghĩ rằng Edward sẽ để mình sống lâu như vầy nếu mình nghĩ thế à? Tất cả điều mình muốn là cô bé được an toàn và vui vẻ thôi – vậy là không tốt sao? Rất khác biệt với cái mà cậu muốn à?”. Cậu ta đang hét lại với tôi.

Không còn lời gì để nói, tôi thét lên một tiếng gầm gừ vào cậu ta.

“Cô ấy thật tuyệt vời, phải không?”. Tôi nghe Edward thì thầm.

“Con bé chẳng hề đụng tới cái cổ của cậu ta lấy một lần”, Carlisle đồng ý, nghe như rất sửng sốt.

“Được rồi,cậu đã thắng lần này”, Emmet nói miễn cưỡng.

“Cậu nên tránh xa con bé ra”, tôi rít lên với Jacob.

“Mình không thể làm vậy!”

Tôi nói qua kẽ răng: “Thử đi. Bắt đầu từ bây giờ”.

“Thật không thể được. Cậu có nhớ cậu đã cần mình biết bao nhiêu vào ba ngày trước không? Nó đã khó khăn như thế nào khi chúng ta cách xa nhau? Những chuyện đó đã biến mất hết rồi, phải không?”

Tôi nhìn chừng chừng cậu ta, không chắc là cậu ta có ngụ ý gì.

“Đó là cô bé ấy”, cậu ta nói với tôi. “Ngay từ lúc bắt đầu. Chúng tôi đã thuộc về nhau, kể cả lúc đó”.

Tôi nhớ lại, và tôi hiểu ra vấn đề; một phần nhỏ xíu trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giải thích được chuyện khùng điên này. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy lại vì cách nào ấy khiến tôi càng điên hơn. Cậu ta hy vọng rằng như vậy là đủ với tôi à? Một sự chứng minh nhỏ nhoi ấy làm tôi đồng ý với chuyện này à?

“Hãy chạy đi khi cậu còn có thể”, tôi hăm dọa.

“Xem nào Bella! Nessie cũng thích mình mà”, cậu ta lại nhấn mạnh.

Tôi cứng người. Hơi thở cũng ngừng luôn. Sau lưng tôi, tôi nghe một sự yên tĩnh vì phản ứng lo lắng của mọi người.

“Cậu… Gọi con bé là gì?”

Jacob lùi lại một bước xa hơn, cố gắng đè nèn sự lúng túng. “À”, cậu ta lầm bầm, “cái tên mà cậu nghĩ ra thì hơi khó phát âm và…”

“Cậu đặt biệt danh cho con gái tôi theo tên quái vật hồ Loch Ness à?”. Tôi rít lên thất thanh.

Và tôi nhào tới cái cổ của cậu ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.