Đọc truyện Twilight Series Tập 4: Hừng Đông – Chương 15: Tick tock tick tock tick tock
– Hey Jake, em tưởng anh nói anh muốn em lúc gần tối chứ. Sao anh không nói Leah đánh thức em dậy lúc chị ấy đi ngủ?
– Bởi vì anh chưa cần em lắm. Anh vẫn khỏe.
– Chị ấyđã đi được một nửa vòng về phía bắc. Có gì mới không? Không. Không có gì cả.
– Anh đã đi dò sát rồi à?
Cậu ta tới mép của bên tôi đã đi tuần nên quay tới một hướng khác.
– Phải – anh đã chạy thêm vài bậc thang nữa. Em biết đấy, để kiểm tra thôi.Nếu gia đình Cullens chuẩn bị đi săn…
– Ý kiến hay.
Seth siết chặt lại chu vi chính.
Thật dễ dàng hơn nhiều để chạy với cậu ta thay vì với Leah. Mặc dù chị ấy đã cố gắng -cố gắng rất nhiều – nhưng luôn luôn có một góc khuất trong tâm trí chị ấy. Chị ấy không muốn ở đây. Chị ấy không muốn cảm nhận được chiều hướng dịu đi đối với ma cà rồng trong đầu tôi. Chị ấy không muốn đối mặt với tình bạn ấm ám của Cozy đối với họ, một tình bạn mà càng ngày càng bền vững hơn.
Hài hước thật mặc dù tôi đã từng nghĩ vấn đề lớn nhất của chị ấy chỉ có thể là tôi thôi. Chúng tôi luôn làm nhau bực mình khi vẫn còn trong bầy đàn của Sam. Nhưng bây giờ thì không còn một sự đối kháng nào đối với tôi cả, chỉ là với gia đình Cullens và Bella. Tôi tự hỏi là tại sao? Có lẽ đó đơn giản chỉ là lòng biết ơn vì tôi đã không ép buộc chị ấy phải rời khỏi. Có thể chỉ vì bây giờ tôi đã hiểu về thái độ thù địch của chị ấy nhiều hơn. Sao cũng được, chạy với Leah không đến nỗi tệ như tôi tưởng tượng.
Lẽ dĩ nhiên, chị ấy không dễ dàng đến nỗi đó. Thức ăn và quần áo mà Esme đã gởi cho chị ấy tất cả giờ đều đã nằm dưới sông rồi. Cho dù tôi đã ăn phần của tôi – không phải bởi vì nó thơm một cách không cưỡng lại được, nhưng bởi vì tôi muốn làm gương về sự bao dung mà quên thân mình vì Leah – nhưng chị ấy vẫn từ chối. Con nai nhỏ mà chị ấy bắt được vào buổi trưa không thể hoàn toàn làm thỏa mãn cơn đói. Mà nó còn làm tâm trạng chị ấy tệ hơn nữa. Leah ghét ăn thịt sống.
– Có lẽ chúng ta nên chạy quét một vòng hướng đông hả anh? Seth đề nghị. Đi sâu hơn, để xem họ có đang đợi chúng ta ngoài đó không.
– Anh cũng đang nghĩ về chuyện đó, tôi đồng ý. Nhưng hãy làm thế khi tất cả chúng ta đều tỉnh táo. Anh không muốn giảm bớt đề phòng. Tuy vậy chúng ta nên làm trước khi nhà Cullens thử đi ra ngoài. Sớm thôi.
– Phải.
Chuyện đó làm tôi phải suy nghĩ.
– Nếu gia đình Cullens có thể ra ngoài khu vực gần nhất một cách an toàn thì họ thực sự nên đi tiếp tục. Họ có lẽ nên đi ngay giây phút mà chúng tôi tới để cảnh báo họ. Họ có thể phải có đủ khả năng đi những chỗ khác. Và họ có nhiều bạn bè ở trên vùng bắc mà, không phải sao? Đem theo Bella và chạy trốn. Nó dường như là một câu trả lời rõ ràng đối với những vấn đề của họ. Tôi có lẽ phải đề nghị chuyện đó, nhưng tôi sợ họ sẽ nghe theo tôi. Và tôi thì không muốn Bella biến mất – không bao giờ biết được cô ấy sẽ vượt qua được hay không.
Không được, như vậy thì quá ngu ngốc. Tôi sẽ bảo họ đi đi. Không có lý do gì để ở lại, và như vậy có lẽ sẽ tốt hơn – bớt đau khổ và sẽ tốt hơn – cho tôi nếu Bella rời khỏi.
Nói thì dễ rồi, nhưng khi Bella không còn ở ngay đó nữa, sẽ không còn vẻ rộn ràng vì thấy tôi nữa và còn níu vào sự sống bằng những móng tay cô ấy cùng một lúc…
– Ồ, em đã hỏi Edward về chuyện đó rồi, Seth nghĩ.
– Chuyện gì?
– Em đã hỏi anh ấy tại sao họ lại chưa bỏ đi. Đi lên nhà của Tanya hay gì đó. Đến nơi nào thật xa mà Sam không thể đuổi theo họ được.
Tôi phải nhắc nhở bản thân mình rằng tôi đã quyết định cho gia đình Cullens lời khuyên chính xác như vậy. Đó là tốt nhất. Thế nên tôi không nên giận Seth vì đã nói trước tôi. Không thể giận được.
– Vậy thì hắn ta nói gì? Họ đang chờ một lối đi à?
– Không. Họ sẽ không đi. Và đó không nên nghe như là một tin tốt.
– Tại sao không? Thật là quá ngu ngốc.
– Không hẳn thế, Seth nói, đang che chở. Cần nhiều thời gian để xây dựng lên cơ sở y tế mà Carlisle đang có ở đây. Ông ấy có đầy đủ đồ dùng cần thiết để chăm sóc cho Bella, và cả giấy ủy nhiệm để lấy thêm nữa. Đó là một trong những lý do mà họ muốn đi săn. Carlisle nghĩ rằng họ sẽ cần thêm nhiều máu cho Bella sớm thôi. Chị ấy đã dùng hết tất cả nhóm máu O mà họ đã dự trữ cho chị ấy. Ông ấy không thích rút hết kho dự trữ ra. Ông ấy sẽ đi mua thêm nữa. Anh có biết là anh có thể mua máu không? Nếu anh là bác sĩ.
Tôi chưa sẵn sàng để làm người theo thuyết logic. Vẫn thấy ngu ngốc. Họ có thể đem đi hết cùng với họ mà, đúng không? Và chôm chỉa những thứ mà họ cần trên đường họ đi. Ai mà quan tâm đến luật pháp khi mà là những kẻ bất tử làm chi?
Edward không muốn có bất cứ sự mạo hiểm nào khi di chuyển chị ấy
– Cô ấy đã khá hơn rồi.
– Đúng vậy, Seth đồng ý. Trong đầu cậu ta đang so sánh những hình ảnh về Bella bị cắm đầy người bởi những cái ống dẫn trong ký ức của tôi với lần cuối cậu ta thấy cô ấy khi cậu ta rời khỏi nhà. Cô ấy mỉm cười với cậu ta và vẫy tay. Nhưng chị ấy không thể di chuyển nhiều, anh biết mà. Cái thứ đó đang đạp cô ấy gần chết.
Tôi nuốt ngược lại chất axit trong bụng xuống cổ họng. Phải, anh biết. Đã làm gãy thêm mấy cái xương sườn khác nữa rồi, cậu ta nói với tôi một cách ủ rũ.
Tôi bước loạng choạng, và tôi bước tiếp khi đã có lại được nhịp của mình.
– Carlisle đã băng bó lại chị ấy. Chỉ là một vết nứt khác, ông ta nói. Sau đó Rosalie nói gì đó về việc ngay cả những em bé con của người bình thường cũng biết làm gãy xương. Edward nhìn như anh ấy đã chuẩn bị xé xác đầu cô ta ra.
– Đáng tiếc là anh ta không làm thế.
Lúc này, Seth hoàn toàn đang trong trạng thái báo cáo – biết rằng đó đều là những tin tức sống còn đối với tôi, mặc dù tôi chưa bao giờ đòi hỏi để nghe.
– Bella đã bị sốt tới sốt lui hôm nay. Chỉ là bị nhẹ thôi – toát mồ hôi và sau đó là rùng mình. Carlisle không chắc về nguyên nhân gây ra – chị ấy có thể chỉ bị ốm. Hệ thống miễn dịch của chị ấy không được tốt lắm lúc này.
– Phải rồi, anh chắc là đó chỉ là sự ngẫu nhiên.
Tuy vậy tâm trạng chị ấy rất vui. Chị ấy đã nói chuyện với Charlie, cười lớn và tất cả –
– Charlie! Cái gì?! Ý em là sao, cô ấy đã nói chuyện với Charlie à?!
Bây giờ thì Seth nói lắp bắp; cơn thịnh nộ của tôi đã làm cậu ta bất ngờ. Em đoán là chú ấy đã gọi tới mỗi ngày để nói chuyện với chị ấy. Có vài lần mẹ chị ấy cũng gọi nữa. Bella nói nghe đã khá hơn rất nhiều rồi, chị ấy đã trấn an chú ấy rằng chị ấy đang hồi phục –
– Đang hồi phục à? Họ đang nghĩ cái quái gì thế?! Tạo hy vọng cho Charlie rồi sau đó ông ấy có thể bị hủy diệt càng tệ hơn khi cô ấy chết à? Anh nghĩ họ đang làm cho chú ấy sẵn sàng với chuyện đó rồi! Cố gắng chuẩn bị cho chú ấy rồi! Tại sao cô ấy lại tạo thêm hy vọng cho chú ấy như vậy?
– Chị ấy có lẽ sẽ không bị chết, Seth nghĩ một cách lặng lẽ.
Tôi hít một hơi dài, cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại. Seth. Cho dù nếu cô ấy có vượt qua được chuyện này, cô ấy cũng không còn là người nữa. Cô ấy cũng biết vậy, và những người kia cũng thế. Nếu cô ấy không chết, cô ấy sẽ phải thuyết phục về cái hình dạng như cái xác chết của mình, nhóc à. Hoặc là thế, hoặc là biến mất đi. Anh đã nghĩ rằng họ đang cố gắng để làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho chú Charlie. Tại sao…?
– Em nghĩ rằng đó là ý kiến của Bella. Không ai nói gì cả, nhưng khuôn mặt của Edward cũng hơi giống với những chuyện mà anh đang nghĩ bây giờ.
– Lại chung một tần số suy nghĩ với tên hút máu một lần nữa.
Chúng tôi chạy trong im lặng trong vài phút. Tôi bắt đầu tách ra theo một đường mới, thăm dò về phía nam.
– Đừng đi quá xa.
– Tại sao?
– Bella nói em nói anh ghé qua đó.
Răng tôi nghiến chặt lại.
– Alice cũng muốn anh nữa. Chị ấy nói chị ấy quá mệt mỏi vì phải treo ngược lên trần nhà như những con dơi treo trong tháp chuông. Seth khịt mũi cười. Em đã thay phiên với Edward lúc nãy. Cố gắng giữ cho nhiệt độ của Bella ổn định. Lạnh qua nóng, khi cần thiết. Em đoán nếu anh không muốn đi, thì em có thể quay trở lại –
– Không. Anh sẽ đi. Tôi cắt ngang.
– Được thôi. Seth không nói thêm lời bình luận nào nữa. Cậu ta tập trung hết sức vào khu rừng trống.
Tôi vẫn đi theo hướng nam, tìm kiếm bất cứ thứ gì mới. Tôi quay ngược lại khi tôi đến gần những dấu hiệu đầu tiên của khu dân cư. Chưa đến gần thị trấn lắm, nhưng tôi không muốn có những tin đồn về sói lại tiếp tục nữa. Chúng tôi đã ngoan và tàng hình trong một khoảng thời gian dài rồi.
Tôi băng ngang qua vòng ngoài của khu vực trên đường quay lại, hướng tới căn nhà. Mặc dù tôi biết đó là một điều ngu ngốc để làm nhưng tôi vẫn không dừng bản thân mình lại được. Tôi chẳc hẳn là loại người thích bị người khác hành hạ.
– Không có gì sai trái với anh cả Jake à. Đây không phải là một hoàn cảnh bình thường.
– Im đi, làm ơn đi Seth.
– Im liền.
Tôi không còn chần chừ ở ngay cửa lần này nữa; tôi chỉ bước vào như tôi thuộc về nơi này. Tôi đoán là chuyện đó sẽ làm Rosalie nổi dóa lên, nhưng đó chỉ là một sự cố gắng lãng phí. Không thấy Rosalie hay Bella ở đâu cả. Tôi nhìn lung tung xung quanh, hy vọng rằng tôi đã bỏ lỡ họ ở đâu đó, tim tôi bị ép chặt vào lồng ngực bằng một kiểu kỳ lạ, không thoải mái.
“Cô ấy không sao”, Edward thì thầm. “Hay vẫn vậy, tôi nên nói thế.”
Edward đang ngồi trên ghế sô pha úp mặt vào hai bàn tay; hắn ta đã không nhìn lên khi nói. Esme đang ngồi kế bên, vòng tay thật chặt qua vai hắn ta.
“Chào Jacob”, bà ấy nói. “Tôi rất vui vì cháu đã quay trở lại.”
“Con cũng vậy”, Alice nói với một tiếng thở dài. Cô ta đang nhảy xuống cầu thang, làm vẻ mặt nhăn nhăn lại. Giống như tôi đã trễ cho cuộc hẹn.
“Ừ, chào”, tôi nói. Cảm giác thật kỳ lạ khi cố tỏ ra lịch sự.
“Bella đâu rồi?”
“Trong toilet”, Alice nói với tôi. “Hầu hết là các chất lỏng ăn kiêng, cậu biết đấy. Thêm nữa, cái quá trình thai nghén cũng gây cho cậu bị như vậy, tôi nghe thế.”
“À.”
Tôi bối rối đứng đó, đẩy tới đẩy lui trên hai gót chân.
“Ồ, tuyệt vời”, Rosalie lầm bầm. Tôi xoay đầu lại và thấy ả ta đang xuống từ cái hành lang khuất một nửa sau cầu thang. Ả ta bế Bella nhẹ nhàng trên hai tay, một cái cười khinh bỏ khắc nghiệt trên mặt dành cho tôi. “Tôi biết ngay khi tôi ngửi được cái mùi mắc ói này.”
Và cũng như trước đó, khuôn mặt của Bella sáng bừng lên như trẻ con trong buổi sáng Giáng sinh. Giống như tôi đã đem đến cho cô ấy món quà lớn nhất từ trước tới giờ.
Thật không công bằng.
“Jacob”, cô ấy nói thì thào. “Cậu đã đến.”
“Chào Bella.”
Esme và Edward đều đứng dậy. Tôi nhìn Rosalie đặt Bella xuống ghế sofa một cách cẩn thận. Tôi nhìn thấy – Bella đã trắng toát và đang nén hơi thở như thế nào- giống như cô ấy đang bị bắt không được gây ra tiếng ồn cho dù cô ấy có bị đau bao nhiêu đi nữa.
Edward đặt tay lên ngang trán cô ấy và sau đó theo chiều dài xuống cổ. Anh ta cố gắng làm như là anh ta đang vén tóc cô ấy ngược ra sau nhưng tôi nhìn giống như đó là bác sĩ đang khám bệnh.
“Em có lạnh không?”. Edward khẽ nói.
“Em khỏe.”
“Bella, em biết Carlisle đã nói gì với em rồi đấy”, Rosalie nói. “Đừng hạ thấp mọi chuyện. Nó không giúp chúng tôi chăm sóc cho mẹ con em được.”
“Được rồi, em hơi lạnh một chút. Edward, anh có thể đưa cho em cái mền đó không?”
Tôi trợn mắt lên. “Đó không phải là lý do để mình ở đây sao?”
“Cậu vừa mới bước vào thôi”, Bella nói. “Sau khi chạy suốt cả ngày, mình cá đấy. Nghỉ ngơi một chút đi. Mình sẽ có thể ấm lại ngay bây giờ.”
Tôi lờ cô ấy đi, đến ngồi xuống sàn kế bên cái ghế sofa trong khi cô ấy vẫn đang nói tôi phải làm gì. Mặc dù vào lúc này tôi không biết chắc là như thế nào… Cô ấy trông rất dễ vỡ, và tôi sợ khi phải cử động quanh cô ấy, kể cả việc vòng tay ôm cô ấy. Thế nên tôi chỉ nhích tới gần bên cô ấy một cách cẩn thận, để tay tôi lên tay cô ấy và nắm bàn tay cô ấy. Sau đó tôi đặt bàn tay khác lên mặt cô ấy. Thật khó để nói nếu cô ấy cảm thấy lạnh hơn bình thường.
“Cám ơn Jake”, cô ấy nói, và tôi cảm thấy cô ấy rùng mình một cái.
“Được rồi”, tôi nói.
Edward ngồi trên thành ghế sofa chỗ chân của Bella, mắt hắn ta luôn trên mặt Bella.
Có quá nhiều thứ để hy vọng, với tất cả những lỗ tai cực thính trong phòng, mà chẳng có ai chú ý bụng tôi đang sôi lên sùng sục.
“Rosalie, sao chị không lấy thứ gì trong bếp cho Jacob?”. Alice nói. Cô ấy nãy giờ không thấy đâu, giờ đang ngồi lặng lẽ sau lưng của chiếc ghế sofa.
Rosalie nhìn chăm chú vào nơi phát ra tiếng của Alice một cách không tin tưởng.
“Dù sao cũng cám ơn Alice, những tôi không nghĩ rằng tôi muốn ăn thứ gì đó bị ả tóc vàng nhổ nước miếng vào đâu. Tôi cá rằng cơ thể tôi sẽ không dễ chịu lắm với nọc độc đâu.”
“Rosalie sẽ không bao giờ làm Esme xấu hổ khi thể hiện sự không thiếu khách như vậy đâu.”
“Lẽ dĩ nhiên là không”, ả tóc vàng trả lời bằng một giọng ngọt ngào làm tôi ngay lập tức không tin được. Ả ta đứng dậy và bay như cơn gió ra khỏi phòng.
Edward thở dài.
“Anh sẽ nói với tôi nếu cô ta hạ độc, phải không?”. Tôi hỏi.
“Được”, Edward hứa.
Và vì lý do nào đó tôi đã tin tưởng hắn ta.
Có rất nhiều tiếng đập mạnh trong bếp, và thật kỳ lạ – âm thanh của những tiếng kim loại va vào nhau như là nó đang bị hành hạ. Edward lại thở dài lần nữa, nhưng cũng cười lên một chút. Sau đó Rosalie quay lại trước khi tôi có thể nghĩ nhiều hơn về chuyện đó. Với một nụ cười giả tạo đầy hài lòng, cô nàng đặt một cái tô bằng bạc xuống sàn kế bên tôi.
“Ngon miệng nhé, chó lai.”
Nó có lẽ đã từng là một cái tô bự để trộn đồ ăn, nhưng ả ta đã uốn cong nó xuống thành hình gần giống như dĩa đựng thức ăn chó. Tôi thật ấn tượng với sự khéo léo nhanh nhạy của cô ta. Và sự chú ý từng chi tiết nhỏ nữa. Cô ả đã khắc chữ Fido lên đó. Chữ viết tay rất đẹp.
Bởi vì thức ăn nhìn khá là ngon – bít tết, như đã đoán, và khoai tây nướng lớn với đầy đủ gia vị – Tôi nói với ả ta, “Cám ơn Vàng hoe.”
Cô ả khịt mũi.
“Hey, cô có biết phải gọi Vàng hoe có đầu óc là gì không?”. Tôi hỏi, và sau đó nói tiếp cùng một hơi, “ một con chó lông vàng.”
“Tôi cũng đã nghe chuyện đó rồi”, cô ả nói, không còn cười nữa.
“Tôi sẽ tiếp tục”, tôi hứa, và sau đó bắt đầu ăn.
Cô ả làm vẻ mặt ra vẻ kinh tởm và nhướng hai mắt lên. Sau đó cô ả ngồi xuống một bên thành ghế và bắt đầu chọn đài trên cái TV lớn nhanh đến nỗi mà không có cách nào cô ấy có thể thật sự tìm được thứ gì đó để xem.
Thức ăn rất ngon, cho dù với cái mùi hôi của ma cà rồng trong không khí. Tôi đã thật sự quen với nó. Hừ. Không phải chuyện mà tôi muốn làm, chính xác là vậy…
Khi tôi ăn xong – tôi vẫn liếm cái tô, chỉ để Rosalie có chuyện gì đó để phàn nàn – tôi cảm thấy những ngón tay của Bella đang vuốt nhẹ qua tóc tôi. Cô ấy kéo nó xuống phía sau ót tôi.
“Tới lúc phải đi cắt tóc rồi, hử?”
“Tóc tai cậu đã bờm xờm ra đấy”, cô ả nói. “Có lẽ – “
“Để tôi đoán nhé, có người nào đó ở đây đã từng cắt tóc cho một tiệm salon tại Paris, đúng không?”
Cô ả cười khúc khích. “Có lẽ thế.”
“Không, cám ơn”, tôi nói trước khi cô ta kịp đưa ra đề nghị. “Tôi vẫn tốt chán trong vài tuần nữa.”
Chuyện đó làm tôi tự hỏi không biết cô ấy còn tốt trong vòng bao lâu nữa. Tôi cố gắng nghĩ một cách lịch sự để hỏi.
“Thế…ừm… ngày nào thế? Cậu biết đấy, ngày ra đời của quái vật nhỏ này.”
Cô ấy đánh vào phía sau đầu tôi với một lực như là cái lông vũ quét qua, nhưng không trả lời.
“Mình nghiêm túc đấy”, tôi nói với cô ấy. “Mình muốn biết mình còn phải ở đây bao lâu nữa”. Cậu còn ở đây bao lâu, tôi thêm vào trong đầu. Tôi quay lại nhìn cô ấy. Mắt của Bella đầy suy nghĩ; đường rãnh lại nằm giữa hai chân mày nữa.
“Mình không biết”, cô ấy lẩm bẩm. “Không chính xác được. Rõ ràng là bọn mình không trải qua cái kiểu chín tháng mười ngày và bọn mình cũng không thể siêu âm được, thế nên Carlisle chỉ dự đoán là từ độ lớn của bụng mình. Người bình thường thì khoảng bốn mươi centimet ở đây “ – tay cô ấy ở ngay dưới khoảng giữa của cái bụng phình ra – “khi em bé đã hoàn toàn lớn rồi. Một centimet cho mỗi tuần. Mình đã được ba mươi vào buổi sáng này rồi, và mình đã lớn hơn hai centimet trong một ngày, có khi nhiều hơn…”
Hai tuần cho một ngày, những ngày ấy đang trôi qua. Cuộc sống của cô ấy đang được cho qua hết tốc lực. Nó cho cô ấy bao nhiêu ngày nữa, nếu cô đang đếm tới bốn mươi? Bốn à? Nó làm tôi mất hết một phút để tìm cách để nuốt xuống.
“Cậu có sao không?”. Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu, không chắc lắm giọng mình sẽ phát ra như thế nào.
Mặt của Edward quay đi khỏi chúng tôi khi hắn ta nghe được những suy nghĩ của tôi, nhưng tôi có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của hắn trong cái gương trên tường. Hắn ta lại là một người bị thiêu sống một lần nữa.
Thật buồn cười là có một cái hạn cuối cùng làm nó khó hơn để nghĩ về chuyện bỏ đi, hay để cô ấy đi. Tôi mừng vì Seth đã nói tới chuyện này nên tôi đã biết là họ sẽ ở lại đây. Nó sẽ không thể chịu đựng nổi, muốn biết rằng nếu họ chuẩn bị đi, để lấy đi một hay hai hay ba trong bốn ngày đó của tôi. Bốn ngày của tôi.
Và cũng thật khôi hài làm sao, cho dù biết rằng chuyện này đã sắp kết thúc, sự níu kéo cô ấy trong tôi chỉ càng khó hơn để phá bỏ. Gần như nó có liên hệ đến cái bụng đang lớn lên của cô ấy – như là khi nó càng lớn hơn, cô ấy càng có thêm sức hút.
Trong một phút tôi cố gắng nhìn cô ấy từ một khoảng cách, để tách bản thân tôi ra từ lực kéo. Tôi biết đó không phải là sự tưởng tượng của tôi rằng tôi đang cần cô ấy nhiều hơn bất cứ lúc nào. Tại sao lại như vậy? Bởi vì cô ấy đang hấp hối à? Hay biết rằng cho dù cô ấy không chết, thì – cảnh tượng đẹp nhất – cô ấy sẽ biến đổi thành thứ gì đó tôi sẽ không biết hoặc không hiểu?
Cô ấy đưa ngón tay lên ngang má tôi, và da tôi đã ướt khi cô ấy chạm nó.
“Mời chuyện sẽ ổn thôi”, cô ấy gần như đang ngâm nga. Nó không thành vấn đề là những chữ đó không có ý nghĩa gì cả. Cô ấy nói bằng cái cách mà người ta thường hát những câu thơ không có ý nghĩa trong vườn trẻ cho con nít. Rockabye, em bé.
“Phải rồi”, tôi càu nhàu.
Cô ấy thu mình lại áp vào cánh tay tôi, dựa đầu lên vai tôi. “Mình đã không nghĩ là cậu sẽ đến. Seth nói cậu sẽ đến và Edward cũng nói thế, nhưng mình không tin họ lắm.”
“Tại sao không?”. Tôi hỏi cộc lốc.
“Cậu không vui khi ở đây. Nhưng dù sao thì cũng đã tới.”
“Cậu muốn mình tới.”
“Mình biết chứ. Nhưng cậu không cần phải đến, bởi vì thật không công bằng cho cậu vì mình muốn cậu đến. Mình sẽ hiểu mà.”
Lại yên lặng trong một phút. Gương mặt Edward đã bình thường lại. Hắn ta nhìn TV khi Rosalie tiếp tục bấm qua các đài khác. Cô ả đã tới đài sáu trăm mấy rồi. Tôi thắc mắc nó còn bao lâu nữa thì quay trở lại bắt đầu.
“Cám ơn cậu đã đến đây”, Bella thì thầm.
“Mình có thể hỏi cậu vài chuyện không?”. Tôi hỏi.
“Dĩ nhiên.”
Edward không có vẻ như là đang chú ý đến chúng tôi chút nào, nhưng hắn ta biết tôi định hỏi gì, nên hắn ta không thể lừa tôi được.
“Tại sao cậu lại muốn mình ở đây? Seth có thể giữ ấm cho cậu, và cậu ta có lẽ sẽ dễ dàng ở đây hơn, vui như một tên ngốc. Nhưng khi mình bước vào phòng, cậu mỉm cười như là mình là người yêu thích của cậu trên thế giới này.”
“Cậu là một trong số họ.”
“Thế thì thật tệ, cậu biết không”
“Phải”. Cô ấy thở dài. “Mình xin lỗi.”
“Thế thì tại sao? Cậu vẫn chưa trả lời mình.”
Edward lại quay đi lần nữa, giống như hắn ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt hắn ta trống rỗng trong hình ảnh phản chiếu lại.
“Nó có cảm giác… hoàn chỉnh khi cậu ở đây Jacob ạ. Giống như tất cả gia đình mình đều ở đây. àmình là, mình đoán là nó giống như – mình chưa bao giờ có một gia đình lớn trước lúc này. Nó thật hay”. Cô ấy mỉm cười trong nửa giây. “Nhưng nó không thể là đầy đủ trừ khi cậu ở đây.”
“Mình sẽ không bao giờ là một phần của gia đình cậu Bella à.”
Tôi đã có thể từng là. Tôi sẽ có thể tốt ở đó. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ xa vời đã chết rất lâu trước khi nó có cơ hội để sống.
“Cậu luôn luôn là một phần của gia đình mình”, cô ấy phản đối.
Răng của tôi nghiến vào nhau. “Đó là một câu trả lời bậy bạ.”
“Vậy câu đúng là gì?”
“Hay là, “Jacob, đá cậu ra khỏi sự đau khổ này”
Tôi cảm thấy cô ấy đã nao núng.
“Cậu thích vậy hơn à?”. Cô ấy thì thầm.
“Ít nhất nó dễ dàng hơn nhiều. Mình có thể để đầu mình quanh chuyện đó. Mình có thể đương đầu với nó.”
Tôi nhìn xuống gương mặt cô ấy, rất gần với mặt tôi. Mắt cô ấy nhắm lại và cô ấy đang cau mày. “Mìnhđã lạc đề,Jake. không thể tự chủ. Cậu được xem như là một phần của cuộc đời mình – mình có thể cảm giác điều đó, và cậu cũng vậy”. Cô ấy ngừng lại trong một giây mà không mở mắt ra – giống như đang đợi tôi phủ nhận chuyện đó. Khi tôi không nói gì hết, cô ấy tiếp tục. “Nhưng không phải như thế này. Chúng ta đã làm sai điều gì đó. Không. Mình đã làm sai. Mình đã làm sai điều gì đó,vàtụi mình đã không kiểm soát được…”
Giọng cô ấy ngắt ngang, và cái nhăn trên mặt cô ấy đã giãn ra cho đến khi nó chỉ là một cái nếp nhăn trên khóe môi cô ấy. Tôi đợi cho cô ấy đổ thêm vài giọt nước chanh lên vết thương vì bị giấy cứa trúng, nhưng sau đó chỉ là những tiếng ngáy nhỏ từ cổ cô ấy thoát ra.
“Cô ấy đã kiệt sức”, Edward lẩm bẩm. “Đã là một ngày rất dài. Một ngày rất khó khăn. Tôi nghĩ cô ấy đã đi ngủ sớm hơn nhưng cô ấy đã đợi cậu.”
Tôi không nhìn hắn ta.
“Seth nói nó đã làm gãy những cái xương sườn khác của cô ấy.”
“Phải. Nó làm cô ấy khó thở.”
“Tuyệt.”
“Cho tôi biết khi nào cô ấy lại cần nóng lên.”
“Được.”
Cô ấy vẫn còn nổi da gà trên cánh tay chưa chạm tôi. Tôi chưa kịp nhấc đầu lên để tìm cái mền thì Edward đã kéo một miếngmền nhỏqua thành ghế sofa và phủ nó ra để nó đắp lên người Bella.
Thỉnh thoảng, thứ về đọc được suy nghĩ cũng tiết kiệm được thời gian. Ví dụ – có thể tôi sẽ không cần phải làm ra một cuộc buộc tội về chuyện gì đang xảy ra với Charlie. Một đống lộn xộn. Edward sẽ nghe được chính xác nó điên tiết như thế nào –
“Phải”, hắn ta đồng ý. “Đó không phải là một ý kiến hay.”
“Vậy thì tại sao?”. Tại sao Bella lại nói với cha cô ấy là cô ấy đang hồi phục khi nó sẽ chỉ làm cho ông ấy càng thê thảm hơn?
“Cô ấy không chịu nổi sự lo lắng của ông ấy.”
“Thế nó tốt hơn là -”
“Không. Nó không tốt hơn. Nhưng tôi sẽ không ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì mà nó khiến cho cô ấy không vui. Bất cứ cái gì xảy ra làm cho cô ấy cảm thấy khỏe hơn. Tôi sẽ giải quyết chuyện còn lại sau đó.”
Chuyện đó nghe không đúng tí nào. Bella sẽ không chỉ xáo trộn nỗi đau của Charlie cho những ngày sau đó, cho người nào đó đối mặt. Cho dù đã chết. Đó không phải là cô ấy. Nếu tôi biết Bella, cô ấy phải có những kế hoạch khác.
“Cô ấy rất chắc chắn là cô ấy sẽ sống”, Edward nói.
“Nhưng không còn là người”, tôi phản đối.
“Không, không phải người. Nhưng dù sao đi nữa cô ấy hi vọng sẽ gặp lại Charlie.”
Ồ, chuyện này càng lúc càng tốt hơn.
“Gặp Charlie”. Cuối cùng tôi cũng nhìn hắn ta, mắt tôi mở lớn.