Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 6: Thụy sỹ


Đọc truyện Twilight Series Tập 3: Nhật Thực – Chương 6: Thụy sỹ

Khi lái xe về nhà, tôi không chú ý lắm tới con đường lung linh một cách ướt át dưới mặt trời. Tôi đang nghĩ về cơn lũ thông tin mà Jacob vừa chia sẻ, cố gắng sắp xếp chúng, cố ép chúng có ý nghĩa. Mặc cho sự quá tải đang lộng hành, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Được thấy Jacob cười, qua nhiều thử thách mới tìm được mọi bí mật… nó không khiến mọi thứ hoàn hảo, nhưng nó khiến chúng tốt hơn. Tôi đã đúng khi ra đi, Jacob cần tôi. Và rõ ràng, tôi nghĩ khi tôi liếc thấy cái nhìn giận dữ ấy, ở đó không có nguy hiểm.

Nó đã đến không biết từ đâu. Một phút trước không có gì ngoài con đường cao tốc sáng sủa trong chiếc gương chiếu hậu. Phút tiếp theo, mặt trời đã phản chiếu một chiếc Volvo màu bạc ngay sau đuôi tôi.

“Aw, tệ thật,” Tôi rên rỉ.

Tôi cân nhắc táp vào lề đường. Nhưng tôi quá nhát gan để đối diện ngay tức thì với anh. Tôi tính toán chút thời gian chuẩn bị… và lấy chiếc Charlie gần đó làm đệm. Ít nhất nó sẽ ép hắn phải hạ tiếng của anh xuống.

Chiếc Volvo bám sau tôi từng inch. Tôi giữ mắt mình vào con đường phía trước.

Liều lĩnh từ đầu đến cuối, tôi lái thẳng đến chỗ Angela không một lần nhìn lại cái ánh mắt chằm chặp mà tôi cảm giác đã cháy thành lỗ trong chiếc gương.

Anh theo tôi đến khi tôi ghìm lại trước nhà Webers. Anh không dừng lại, và tôi không ngước lên khi hắn vượt qua. Tôi không muốn thấy biểu hiện trên mặtanh. Tôi chạy trên lối nhỏ bằng bê tông dẫn đến cửa nhà Angela ngay khi anh vừa khuất bóng.

Ben đáp lại cánh cửa trước khi tôi kịp gõ xong, như đã đứng ngay sau cánh cửa vậy.

“Hey, Bella!” anh chào, ngạc nhiên.

“Hi, Ben. Er, Angela có đây không?” Tôi băn khoăn không biết Angela có quên mất kế hoạch của chúng tôi, và co rúm lại trước ý nghĩ trở về nhà sớm.

“Chắc rồi,” Ben nói vừa lúc Angela gọi, “Bella!” và hiện ra trên cầu thang.

Ben nhòm quanh tôi bởi hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng của một chiếc xe trên đường; thứ tiếng không làm tôi sợ – động cơ này lắp bắp để dừng, theo sau bởi cái lốp bốp inh ỏi của tiếng xăng nổ. Không gì giống với tiếng gừ..rừ.. như mèo của chiếc Volvo. Đây hẳn là người khách mà Ben đang chờ đợi.

“Austin đấy,” Ben nói khi Angela tới cạnh anh.

Một tiếng còi vang lên trên phố.

“Anh sẽ gặp em sau,” Ben hứa. “Đã nhớ em rồi.”

Anh quàng tay quanh cổ Angela và kéo mặt cô xuống tầm anh để có thể hôn cô cuồng nhiệt. Một giây sau đó, Austin bấm còi lần nữa.

“Tạm biệt, Ang! Yêu em!” Ben hô lên khi anh lao qua tôi.

Angela chao đảo, mặt cô thoáng hồng, sau cô tự hồi lại và vẫy cho đến khi Ben và Austin khuất hẳn. Rồi cô quay sang tôi nhe răng buồn bã.

“Cảm ơn bồ đã làm điều này, Bella,” cô nói. “Từ sâu thẳm con tim mình. Bồ không chỉ cứu đôi tay mình khỏi tổn thương vĩnh viễn, mà còn miễn cho mình một bộ phim võ thuật dài hai tiếng không cốt truyện, lồng tiếng tồi.” Cô thở dài bớt đi.

“Rất vui được phục vụ.” Tôi cảm thấy ít hoang mang hơn chút, có thể thở đều hơn một tí. Nơi đây thật bình thường. Những việc đời thường dễ dàng của Angela làm vững dạ một cách kỳ quặc. Thật tốt khi biết rằng cuộc sống vẫn bình thường ở đâu đó.

Tôi theo Angela lên cầu thang vào phòng cô. Cô đá đống đồ chơi ra khỏi con đường lúc cô đi. Ngôi nhà tĩnh lặng bất thường.

“Gia đình bồ đâu rồi?”

“Bố mẹ mình đưa đôi song sinh đi dự sinh nhật ở Port Angeles. Mình không thể tin nổi là bồ thật sự sẽ giúp mình cái này. Ben thì đang giả vờ bị viêm gân.” Cô nhăn mặt.

“Mình không phiền gì đâu,” Tôi nói, bước vào phòng Angela và nhìn thấy hàng chồng phong bì đang chờ.

“Oh!” Tôi há hốc. Angela quay nhìn tôi, ánh mắt xin lỗi. Tôi có thể thấy tại sao cô ấy lần lữa việc này, và tại sao Ben lẩn mất.

“Mình tưởng bồ chỉ phóng đại thôi,” Tôi thú nhận.

“Mình ước được vậy. Bồ có chắc là bồ muốn làm không đó?”

“Đưa việc cho mình nào. Mình có cả ngày.”

Angela chia một cọc thành nửa và đặt cuốn sổ địa chỉ của mẹ cô trên chiếc bàn giữa chúng tôi. Chúng tôi tập trung làm được một lúc, và chỉ có tiếng bút máy sột soạt tĩnh lặng trên giấy.

“Edward làm gì tối nay?” Cô hỏi sau ít phút.

Bút của tôi thọc vào chiếc phong bì đang làm. “Nhà Emmet vào cuối tuần. Bọn họ có lẽ đi bộ.”

“Bồ nói như bồ không chắc gì ấy.”

Tôi nhún vai.

“Bồ may mắn khi Edward có anh em để đi bộ và cắm trại. Mình không biết mình như nào nếu Ben không có Austin cho những thứ gì đâu của bọn con trai.”

“Yeah, những thứ ngoài trời không thật dành cho mình. Và không cách gì mình có thể giữ vững được.”

Angela cười. “Bản thân mình thích ở trong nhà hơn.”

Cô tập trung vào cọc của mình trong một phút. Tôi viết thêm được bốn địa chỉ. Không bao giờ có chút áp lực nào để lấp đầy cái khoảng lặng bằng sự huyên thuyên vô nghĩa quanh Angela. Giống như Charlie, cô dễ chịu với sự tĩnh lặng.

Nhưng, giống Charlie, đôi khi cô cũng rất tinh ý.

“Có gì không ổn sao?” Giờ cô nhỏ tiếng hỏi. “Bồ trông… lo âu.”

Tôi cười bẽn lẽn. “Nó rõ ràng vậy à?”

“Không hẳn.”

Chắc cô nói dối để tôi cảm thấy khá hơn.

“Bồ không phải nói về nó trừ phi bồ muốn,” cô khiến tôi vững tâm. “Mình sẽ lắng nghe nếu bồ nghĩ điều đó giúp được.”

Tôi đã định nói cảm ơn, nhưng không cần đâu. Dù sao, có quá nhiều bí mật mà tôi buộc phải giữ. Tôi thật không thể thảo luận những vấn đề của tôi với ai đó là người. Điều đó là trái luật.

Và chưa hết, với cường độ đột ngột, lạ lẫm, đó chính xác là những gì tôi muốn. Tôi muốn nói chuyện với một bạn gái loài người bình thường. Tôi muốn than thở một chút, như mọi thiếu nữ khác. Tôi muốn những vấn đề của tôi đơn giản như vậy. Cũng hay khi ai đó nằm ngoài cái đống ma cà rồng – người sói có cái nhìn vào mọi việc. Ai đó không thành kiến, không thiên vị.

“Mình sẽ đi lo việc mình,” Angela hứa, cười và quay xuống địa chỉ mà cô đang làm.

“Không,” tôi nói. “Bồ đúng rồi. Mình đang lo lắng. Là… là Edward.”


“Sao vậy?”

Rất dễ dàng để nói với Angela. Khi cô ấy hỏi một câu như thế, tôi có thể nói rằng đó không phải chỉ là bệnh tò mò hay thói ngồi lê đôi mách như Jessica. Cô quan tâm bởi tôi đang bối rối.

“Oh, hắn nổi giận với mình.”

“Thật khó tưởng tượng,” cô nói. “Hắn giận cái gì?”

Tôi thở dài. “Bồ nhớ Jacob Black không?”

“Ah,” cô nói.

“Yeah.”

“Hắn ghen.”

“Không, không phải ghen…” Tôi nên ngậm miệng lại. Không cách nào giải thích được điều này cả. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn nói tiếp. Tôi không nhận ra là tôi đã quá thèm khát nói chuyện như con người. “Edward nghĩ Jacob là… một sự ảnh hưởng xấu, mình đoán vậy. Kiểu như… nguy hiểm. Bồ hiểu mình gặp nhiều khó khăn thế nào vài tháng trước… dù, nó thật lố bịch.”

Tôi nhạc nhiên nhìn Angela đang lắc đầu.

“Gì?” Tôi hỏi.

“Bella, mình đã thấy cách mà Jacob Black nhìn bồ. Mình dám cá vấn đề thật sự ở đây là ghen tuông.”

“Với Jacob không phải như vậy.”

“Với bồ, có thể. Nhưng với Jacob…”

Tôi cau mày. “Jacob hiểu mình cảm thấy thế nào. Mình nói với cậu ấy tất cả.”

“Edward chỉ là người, Bella. Hắn sẽ phản ứng như những cậu trai khác.”

Tôi nhăn nhó. Tôi không có gì đáp lại câu đó.

Cô vỗ nhẹ tay tôi. “Hắn rồi sẽ qua thôi.”

“Mình hy vọng vậy. Jake đang trải qua một thời gian khó khăn. Cậu ấy cần mình.”

“Bồ và Jacob rất thân nhau phải không?”

“Như người thân,” Tôi tán thành.

“Và Edward không thích cậu ấy… Cái này khó đây. Mình băn khoăn Ben sẽ xử sự như nào nếu thế?” Cô mơ màng.

Tôi gần cười. “Chắc cúng như mấy cậu trai khác.”

Cô nhe răng. “Chắc vậy.”

Rồi cô chuyển chủ đề. Angela không phải người tò mò, và cô dường như cảm giác được tôi không – không thể – nói thêm được gì.

“Mình được phân vào ký túc hôm qua. Khu nhà xa sân trường nhất, đương nhiên.”

“Ben biết sẽ ở đâu chưa?”

“Ký túc xá gần sân nhất. Anh ấy lấy tất phần may mắn. Bồ thì sao? Đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”

Tôi chằm chằm nhìn xuống, tập trung vào chữ viết vụng về nguệch ngoạc của mình. Trong một giây tôi bị phân tâm bởi ý nghĩ về Angela và Ben ở Đại học Washinton. Họ sẽ đến Seattle chỉ vài tháng. Vậy có ổn không? Liệu mối đe dọa bởi ma cà rồng trẻ hoang dại đã chuyển đến nơi khác? Liệu đó sẽ là một chỗ mới mà, các thành phố khác phải chùn bước trước những tít phim kinh dị?

Liệu những tít phim mới đó có do lỗi của tôi?

Tôi cố tống sạch nó ra và trả lời câu hỏi của cô ấy chậm một lúc. “Alaska, mình nghĩ vậy. Nơi đó có trường đại học ở Juneau.”

Tôi có thể nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng nói của cô ấy.”Alaska? Oh. Thật à? Ý mình là, điều đó thật tuyệt. Mình chỉ nghĩ bồ sẽ đi đâu đó… ấm hơn.”

Tôi nhoẻn cười, vẫn chăm chú vào những bì thư.

– À này, Forks đã thật sự thay đổi cuộc sống tương lai của mình đấy.

– Còn Edward?

Tên anh như thể một đàn bướm dập dờn trong bụng tôi, tôi nhìn lên và nhe răng cười với cô bạn.

– Alaska cũng quá lạnh với cả Edward nữa.

Cô bạn cũng nhe răng cười đáp lại.

– Tất nhiên là không đến nỗi đâu – Sau đó cô ấy lại thở dài.

– Nó quá xa. Bồ sẽ không thể về nhà thường xuyên rồi. Mình sẽ nhớ bồ lắm. Bồ sẽ email cho mình chứ?

Một sự im lặng buồn bã dâng lên xâm chiếm tôi; có lẽ, đó là một sai lầm khi lại gần gũi với Angela. Nhưng nếu không làm thế thì liệu tôi có vượt qua được trự trăn trở trong mình?. Tôi tống những ý nghĩa không vui ra khỏi đầu, đến nỗi tôi trả lời như trêu chọc cô:

– Nếu mình có thể gõ phím được sau khi làm hết mớ công việc này của bồ.

Tôi gật đầu về phía chồng bao thư mà tôi đã hoàn thành. Chúng tôi cười, và sau đó chúng tôi dễ dàng trò chuyện vui vẻ về lớp học, chuyên ngành trong khi chúng tôi hoàn thành hết cái đống ấy và cái việc đó đang đi đúng theo những gì tôi dự tính. Dù sao đi nữa, sẽ có nhiều điều cấp bách để lo lắng trong hôm nay. Tôi còn giúp cô bạn dán những con tem lên nữa. Tôi ngại phải chừa lại.

– Tay bồ bị sao vậy? – Cô bạn hỏi. Tôi co những ngón tay lại.

– Mình nghĩ mình sẽ phục hồi lại đầy đủ công dụng của chúng trong …vài ngày.

Cánh cửa đập cái rầm ở dưới cầu thang, và cả hai chúng tôi trố mắt.

– Ang ơi. Ben gọi.


Tôi cố mỉm cười nhưng môi tôi cứ run lên. Tôi đoán là hốn vía tôi đã bay mất.

– Bồ khỏi đi đâu hết. Có lẽ anh ấy định diễn tả lại về bộ phim cho mình …thật chi tiết.

– Dù thế nào ngài Charlie sẽ tự hỏi mình đang ở đâu đó.

– Cảm ơn bồ đã giúp mình.

– Mình đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, thật đó. Chúng ta nên làm công việc này them lần nữa hén. Đó quả là một kí kiến rất hay.

– Dứt khoát là vậy rồi.

Một cú đấm nhẹ nơi cửa phòng ngủ.

– Vào đi Ben – Angela nói. Tôi đứng dậy và duỗi người ra.

– Chào Bella!

Ben chào đón tôi chóng vánh trước khi chuyển sang Angela. Cậu ta quan sát công việc của chúng tôi.

– Công việc tốt đấy. Thật là tệ khi tôi đã chẳng còn việc gì để làm nữa, không thể né tránh được nữa… – Anh ấy nói một tràng dài những suy nghĩ, và bắt đầu lại một cách xúc động.

– Ang, anh không tin là em đã bỏ lỡ một phim như vậy. Thật kinh hoàng. Đó là một câu chuyện dài – Một nghệ thuật dàn dựng khó tin! This one guy – em cần phải xem nó để biết được anh đang kể về cái gì.

Angela đảo mắt về phía tôi.

– Gặp lại bồ ở trường nhé – Tôi nói với một nụ cười gượng gạo. Cô bạn thở dài.

– Hẹn gặp bạn.

Tôi vọt ra ngoài chỗ cái xe tải nhưng ngoài đường vắng hoe. Tôi tập trung suy nghĩ để dò xét tòan bộ không gian xung quanh, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu của chiếc xe hơi bạc. Chiếc xe của anh không có ở trước nhà luôn, dù điều này cũng chẳng có tí ý nghĩa nào.

– Bella – Ngài Charlie gọi khi tôi mở cửa trước.

– A, bố – Tôi thấy ngài trong phòng khách, trước cái TV.

– Cả ngày nay thế nào rồi con?

– Tốt ạ- Tôi đáp. Có lẽ tôi nên nói hết mọi thứ với ngài. Ngài đã nghe đầy đủ từ ông Billy trước rồi. Hơn nữa, việc đó sẽ làm ngài cảm thấy vui.

– Họ không cần con làm việc, vì vậy con ghé La Push chơi – Điều đó không đủ làm ngài ngạc nhiên. Billy đã kể với ngài hết rồi.

– Jacob thế nào rồi con? – Ngài Charlie hỏi, cố làm ra giọng thờ ơ.

– Dạ tốt lắm ạ – Tôi đáp như bình thường.

– Con có nhà Webers chơi chứ?

– Dạ, chúng con đã nghe tất cả bài diễn văn của cô ấy.

– Tốt lắm – Charlie nở một cười hài long. Ngài tập trung một cách kỳ lạ, và cuộc chơi đã bắt đầu.

– Bố mừng là hôm nay con đã dành một khoảng thời gian cho bạn bè mình.

– Con cũng thế – Tôi nhẹ nhàng đi vào bếp, tìm kiếm cái gì đó để làm. Nhưng thật không may, ngài Charlie đã dọn sạch sẽ cái bếp. Tôi đứng đó vài phút, chăm chú nhìn vào vệt sáng do mặt trời chiếu xuống sàn nhà. Nhưng tôi biết tôi không thể “Câu giờ” kiểu này hoài được.

– Con chuẩn bị đi học đây – Tôi rầu rĩ thông báo khi tôi bước lên cầu thang.

– Gặp lại con sau nhé – Ngài Charlie nói với theo sau. “Nếu tôi có thể vượt qua,” tôi tự suy nghĩ trong đầu. Tôi khép cửa phòng ngủ lại cẩn thận trước khi tôi quay mặt vào phòng. Tất nhiên anh ở đó. Anh đứng tỳ vào bước tường ngang với tôi, bóng anh trải ra bên cạnh cái cửa sổ đang mở. Khuôn mặt anh khó chịu và điệu bộ căng thẳng. Anh trừng mắt nhìn tôi không nói tiếng nào. Tôi khép nép, chờ đợi cơn giận, nhưng nó vẫn không đến. Anh chỉ tiếp tục trừng mắt, quá giận đến nỗi không thốt nên lời.

– Chào – Cuối cùng tôi mở lời. Mặt anh có thể như được tạc bằng đá. Tôi nhẩm tính trong đầu đến một trăm lần, nhưng tình hình cũng không có gì thay đổi.

– Ê…này…Em vẫn còn sống mà – Tôi bắt đầu. Một tiếng gầm gừ nhỏ từ ngực anh, nhưng thái độ của anh cũng không có gì thay đổi.

– Không có gì nguy hiểm hết – Tôi nhấn mạnh bằng một cái nhún vai. Anh tiến đến. Anh nhắm mắt và dùng tay kẹp sống mũi mình lại.

– Bella – Anh thì thầm – Em nghĩ rằng anh có thể chịu đựng được bao lâu dưới ánh mặt trời? Để phá vỡ giao ước và đến gần em? Em có biết điều đó có ý nghĩa gì không? – Tôi thở hổn hển và anh mở mắt ra. Đôi mắt lạnh lẽo và cứng rắn như bóng đêm.

– Anh không thể! – Tôi hét to. Tôi chỉnh lại giọng để ngài Charlie không nghe được. nhưng tôi muốn hét lên những từ đó – Edward, đã họ đã sử dụng bất cứ sự tha thứ nào có thể cho cuộc chiến. Họ muốn điều đó. Anh không bao giờ có thể phá bỏ những luật lệ!

– Có lẽ họ không phải là những kẻ duy nhất thích một cuộc chiến.

– Anh thôi bắt đầu đi – Tôi đáp trả – Anh đã giao ước – anh phải trung thành với nó

– Nếu hắn ta làm em tổn thương…

– Đủ rồi! – Tôi cắt lời anh – Không có gì để lo lắng cả – Jacob không có gì nguy hiểm hết.

– Bella – Anh trợn mắt – Em không thể phán xét tốt nhất là chuyện gì nguy hiểm hay không nguy hiểm một cách chính xác đâu.

– Em biết em không cần lo lắng về Jake, và anh cũng không cần phải lo lắng cho em – Anh nghiến răng lại với nhau. Tay anh nắm lại thành nắm đấm. Anh vẫn đứng tựa vào tường và tôi ghét làm sao cái khoảng không giữa chúng tôi. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, và bước ngang vào phòng. Anh vẫn không di chuyển khi tôi choàng tay qua người anh. Kế cận cái ấm áp của làn nắng cuối buổi chiều ngày xuyên qua cửa sổ, da anh đặc biệt giá buốt. Anh lạnh như băng, vẫn đông đặc theo cách của anh.

– Em xin lỗi đã làm cho anh lo lắng – Tôi thầm thì. Anh thở dài, và thả lỏng một chút. Cánh tay vòng quanh thắt lưng tôi.

– Lo lắng là có phần nhẹ đi rồi – Anh nói – Hôm nay là một ngày thật dài.

– Anh đã không hề ngạc nhiên khi nghĩ đến điều đó – Tôi nhắc anh – Em nghĩ anh nên đi săn lâu hơn – Tôi ngước lên nhìn mặt anh, nhìn vào đôi mắt dè chừng của anh; Tôi hòan toàn không còn để ý đến con đường nữa. Nhưng chúng quá tối. Những cái quần bên dưới chúng càng trở nên sâu thẫm. Tôi cau mày không đồng tình.

– Khi Alice thấy em mất tăm thì anh trở về – Anh giải thích – Em không nên làm điều đó nữa. Bây giờ em phải ra ngoài một lần nữa – Sự khó chịu của tôi tăng lên.


– Em có thể chờ.

– Điều đó thật là lố bịch. Ý anh là anh biết cô ấy không thể thấy em đi với Jacob, nhưng em nên biết…

– Nhưng em không biết – Anh cắt ngang – Và em không thể mong đợi sự chấp thuận của anh.

– Ồ, có đó – Tôi ngắt lời – Đó chính xác là những gì em mong đợi.

– Điều này sẽ không xảy ra nữa.

– Được rồi! Bởi vì anh sẽ không phản ứng mạnh như thế này vào lần sau đâu.

– Bởi vì sẽ không có lần nữa. Anh biết ngay khi em rời khỏi, thậm chí dù em không thích điều đó.

– Nó không giống như vậy. Em không mạo hiểm tính mạng của mình đâu.

– Cả anh cũng vậy.

– Người sói chính làs một rủi ro.

– Em không đồng ý.

– Anh không tranh cãi về điều này Bella à.

– Em cũng thế – Tay anh lại nắm thành quả đấm. Tôi có thể cảm chúng tỳ vào lưng tôi. Những từ ngữ tuôn ra một cách vô thức – Điều đó quả thực chỉ vì sự an toàn của em thôi sao?

– Ý em là gì? – Anh hỏi.

– Bộ không phải… – Lúc này giả thuyết của Angela dường như thật ngớ ngẩn hơn bao giờ hết. Thật khó khăn để chấm dứt dòng suy nghĩ.

– Ý em là, anh cũng biết ghen hơn rồi, đúng không? – Anh nhướn một chân mày lên

– Anh á?

– Nghiêm túc đi. Thật dễ dàng, không có gì hóm hỉnh và khôi hài về chuyện này cả – Tôi cau mày ngờ vực – Hay đây có phải là một vài thứ gì đó hoàn toàn khác? Một vài con ma cà rồng và người sói luôn thù địch một cách vô lý? Hay đó chỉ là một thứ nhiên liệu của testosterone?

Mắt anh vụt sáng lên.

– Đó chỉ vì em. Tất cả điều anh quan tâm là sự an toàn của em thôi. – Đóm lửa đen trong đôi mắt anh khiến tôi không thể nghi ngờ.

– Được rồi – Tôi thở dài – Em tin anh. Nhưng em muốn anh biết một vài điều – khi nó đến với tất cả những hận thù vô nghĩa này, em sẽ ra đi. Em sẽ là một nước trung lập. Em là Thụy Sỹ. Em không chấp nhận bị ảnh hưởng bởi những tranh chấp lãnh thổ giữa sinh vật thần thoại. Jacob là gia đình. Còn anh là…, ừm, không chính xác – tình yêu của cả cuộc đời em, bởi lẽ em mong chờ để yên lâu hơn nhiều so với điều đó. Tình yêu của sự tồn tại. Em không quan tâm ai là người sói, ai là ma cà rồng. Nếu Angela biến thành một phù thủy, cô ấy cũng sẽ tham gia buổi tiệc – Anh nhìn tôi trân trối với đôi mắt nhíu xát lại với nhau, không một lời.

– Thụy Sỹ – Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa. Anh cau mày nhìn tôi, và sau đó thở dài.

– Bella… – Anh bắt đầu, bỗng anh ngừng lại, mũi anh nhăn lại trong phẫn nộ.

– Cái gì nữa đây?

– Này, không được xúc phạm nhé, nhưng em có mùi giống một con chó đấy – Anh bảo tôi. Sau đó anh cười nham hiểm, vì vậy tôi biết cuộc chiến đã qua. Vừa lúc nãy. Edward phải sửa soạn lại vì bỏ lỡ chuyến đi săn, và vậy là anh đã bỏ lại Jasper, Emmett và Carlisle từ tối thứ 6 để tìm ra một vài khu bảo tồn ở Bắc California với vấn đề về sư tử núi. Chúng tôi đến mà không có sự đồng ý của người sói, nhưng tôi không cảm thấy có lỗi khi gọi Jake – khi Edward cho chiếc Volvo vào nhà trước khi trèo qua cửa sổ nhà tôi – Tôi đã cho anh ất biết rằng tôi sẽ tới thăm vào thứ 7 và chả cần phải giấu giếm chuyện ấy. Edward biết tôi cảm thấy thế nào. Và nếu anh làm bể cái xe của tôi một lần nữa, thì sau đó tôi sẽ mang nó đến cho Jacob. Forks là vùng trung lập, giống như Thụy Sỹ – giốn như tôi. Vì vậy khi tôi nghỉ làm vào thứ 5 thì thà Alice ngồi chờ tôi trên chiếc Volvo còn hơn là Edward, mới đầu tôi không nghi ngờ. Cửa xe dành cho hành khách được mở ra và tôi không nhận ra là mình đang lắc theo nhạc khi bass được chơi.

– Này, Alice – Tôi hét lên như than van khi tôi leo lên.

– Anh của bồ đâu? – Cô ấy đang họa theo bài hát, giọng cô bạn bay bổng hơn cả giai điệu du dương quyện vào bài hát như một sự kết hợp sắc sảo. Cô bạn gật gù, phớt lờ câu hỏi của tôi như thể cô ấy đang tập trung vào những tiếng nhạc. Tôi đóng cửa lại và bịt tai lại. Cô bạn nhe răng cười và vặn volume thấp xuống cho đến khi nó đã rất gần nhà. Sau đó cô ta đấm vào cái khóa và nhấn ga trong cùng một lúc.

– Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Tôi hỏi bắt đầu cảm thấy không thoải mái – Edward đâu? Cô bạn nhún vai.

– Bọn họ đã rời khỏi đây từ sớm rồi.

– Ồ – Tôi cố kiềm chế sự thất vọng ngu xuẩn. Nếu anh đã đi từ sớm, có nghĩa là anh sẽ trở về sớm hơn, tôi tự nhủ với bản than.

– Tất cả mấy người đàn ông trong nhà đều đi hết, và chúng ta sẽ có một buổi tiệc con gái! – Cô bạn thông báo đã sinh ba, giọng đều đều.

– Một buổi tiệc con gái ư? – Tôi lặp lại, sự nghi ngờ cuối cùng cũng lắng xuống.

– Bồ không thấy thích thú à – Cô bạn rú lên. Tôi nhìn cô ấy trưng trưng – Bồ bắt cóc mình đúng không? – Cô ấy cười và gật đầu.

– Đến thứ 6. Esme nói rõ với chú Charlie; bồ sẽ ở với mình 2 đêm, và mình sẽ đưa đón bồ đi học kể từ ngày mai – Tôi quay mặt ra phía cửa sổ, hai hàm răng nghiến vào nhau.

– Xin lỗi – Alice nói, không có vẻ gì là ăn năn – Anh ấy trả thù lao cho mình.

– Sao? – Tôi rít qua kẽ răng.

– Một chiếc Porsche. Chính xác là một chiếc giống hệt cái chiếc mà mình đã trộm được ở Ý. Cô bạn thở dài hạnh phúc – Mình không nghĩ rằng sẽ lái nó ở Forks, nhưng mình muốn có nó, chúng ta có biết được sẽ mất bao lâu để đi từ đây đến L.A. – Mình cược là có bạn sẽ trở về vào nửa đêm – Tôi lấy một hơi thật sâu.

– Mình nghĩ là mình làm được đấy – Tôi thở dài, kiềm nén một cái rung mình. Nếu muốn thế tôi phải đi thật sớm. Alice nhanh chóng tìm đến chiếc xe. Chiếc jeep to đùng của Emmett vẫn ở đó với một chiếc Porsche màu vàng lông chim bạch yến bóng nhoáng giữa đó là chiếc mui trần màu đỏ của Rosalie. Alice nhảy nhót một cách đáng yêu và đập tay mình dọc theo chiều dài của cái thứ cô ta được hối lộ.

– Xinh xắn lắm, đúng không?

– Cực kỳ xinh xắn – Tôi càu nhàu, ngờ vực – Anh ấy cho bạn chi để bạn giữ tôi làm con tin trong 2 ngày ư? – Alice olàm bộ mặt nghi ngờ.một giậy sau, tôi mới nhận ra và thở hổn hển trong sợ hãi.

– Điều này dành cho mỗi lần anh ấy ra ngoài đúng không? – Cô bạn gật đầu. Tôi đóng cửa cái rầm và dung dằng đi về phía căn nhà. Cô bạn nhảy múa bên cạnh tôi, vẫn không có vẻ gì hối hận.

– Alice, bạn không nghĩ đây chỉ là một phần hỏ đã được kiểm sóat?

– Không phải vậy – Cô bạn hít vào – Bạn dường như không nắm rõ được một người sói trẻ có thể gây ra nguy hiểm như thế nào đâu. Đặc biệt, khi bạn không thể thấy họ. Edward không cách nào để biết bạn có an toàn không. Bạn không nên quá khinh suất.

Giọng tôi trở nên chua chát:

– Ừ, bởi vì một buổi tiệc toàn nữ ma cà rồng- Alice cười.

– Mình sẽ cho bạn xem thuật chữa bệnh và mọi thứ – Cô bạn hứa hẹn. Chuyện này không quá tệ, ngoại trừ một sự thật là tôi đang nuôi một ý định chống đối. Esme mang ra những thứ thức ăn Ý – những món ngon,- và Alice đã chuẩn bị những bộ phim tôi yêu thích. Thậm chí osalie cũng có mặt,im lặng phía sau. Alice khăng khăng đòi làm thuật chữa bệnh, và tôi tự hỏi cô ấy đang làm việc theo một danh sách – có lẽ một vài điều cô bạn nên biên soạn từ.

– Bạn muốn ở ngoài này trễ đến lúc nào? – Cô bạn hỏi khi móng tay tôi chói lên đỏ như máu. Sự nhiệt tình còn lại của cô ấy không làm suy suyễn tâm trạng của tôi.

– Mình không muốn ở ngoài. Chúng ta phải đến trường vào buổi sáng đó – Cô bạn bĩu môi – Dù sao đi nữa mình muốn biết là mình ngủ ở đâu? – Tôi áng chừng cái tràng kỷ bằng mắt. Nó hơi ngắn một chút.

– Bồ có thể nào không đặc tôi dưới sự giám sát ngay trong nhà của tôi không?

– Cái này là tiệc con gái kiểu gì đây không biết? – Alice lắc đầu bực tức – Bạn sẽ ngủ trong phòng của Edward.

Tôi thở dài. Cái sofa bằng da đen của anh quá dài hơn cái tràng kỷ này. Thật ra, cái thảm vàng trong phòng anh thì có thể đủ dày để sàn nhà không.

– Ít nhất mình có thể trở về chỗ của mình để lấy các thứ mình cần đúng không? – Cô bạn nhe răng cười.

– Mình đã chuẩn bị cho bạn hết rồi.

– Mình có đc phép dùng điện thoại khôngvậy?


– Charlie biết bạn ở đâu mà

– Mình ko định gọi cho Charlie. Tôi cau mày – Mình có vài kế hoạch phải hủy bỏ.

– Oh – Cô bạn đắn đo – Mình ko chắc về điều đó

– Alice – tôi rên rỉ – thôi mà

– Thôi được, thôi được, cô bạn nói, nhẹ nhàng di chuyển khỏi phòng và quay lại sau nữa giây, điện thoại di động trong tay

– Anh ấy đã không cấm chuyện này – cô bạn lẩm bẩm khi trao nó cho tôi.

Tôi bấm số cũa Jacob, hy vọng cậu ấy ko ra ngoài với các bạn tối nay. May mắn cho tôi Jacob là người bắt máy đầu tiên.

– Alô?

– Nè Jake, chị đây.

Alice nhìn tôi với cặp mắt lạnh lùng trong 1 giây, trước khi cô bạn quay đi và đến ngồi giữa Rosalie và Esme trên sofa.

– Chào Bella – Jacob nói, đột nhiên trở nên thận trọng – có chuyện gì hả?

– Không tốt rồi. Thứ 7 chị ko thể đến sau tất cả mọi chuyện.

Im lặng khoãng 1 phút. – “đồ hút máu ngu ngốc “- cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng. “Em nghĩ hắn ta đã đi rồi chứ. Chị ko thể có 1 cuộc sống khi hắn ta đi sao? Hay là hắn đã nhốt chị trong quan tài rồi hả?”

Tôi cười ngất

– ”Em ko nghĩ nó vui chút nào đâu”

– ”Chị chỉ cười vì em “. tôi nói. “Nhưng anh ấy sẽ có mặt ở đây vào thứ 7, nên nó cũng ko là vấn đề”

– “Hắn sẽ đi ăn ở đây, ở Forks, truớc lúc đó phải ko?” Jacob nói 1 cách cay độc.

– “Không”. Tôi cố gắng ko nổi cáu với cậu ấy. I wasn’t that far from being as angry as he was. “Anh ấy đi từ sớm rồi”

– “Oh. v ậy hãy tới đây đi”, cậu ấy nói với sự hăng hái. “Cũng ko quá trể mà. Hay em sẽ đến nhà chị”

– ”Chị cũng mong vậy, nhưng chị ko ở nhà Charlie” – tôi nói 1 cách chua chát. “Chị giống như đang bị giam giữ vậy”

Cậu ấy im lìm, rồi sau đó gầm gừ. “Bọn em sẽ tới đón chị” – cậu ấy hứa với 1 giọng nói ngang ngạnh.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của tôi, nhưng tôi trả lời với giọng nói nhẹ nhàng và có chút trêu chọc. “ôi chị đang bị tra tấn đó – Alice đã sơn hết những cái móng chân cũa chị rồi”

– ”Em nói nghiêm túc mà”

– “đừng vậy. Họ chỉ cố giữ cho chị an toàn thôi.”

Cậu ấy lại gầm gừ.

– “ chị biết nó thật ngu ngốc, nhưng trái tim họ đang làm theo lẽ phải”

– ”Trái tim họ” – cậu ấy chế giễu.

– “rất tiếc vì thứ 7” – tôi xin lỗi. “Chị phải đi tìm cái giường đây” – cái trường kỷ thì đúng hơn, tôi nghĩ thầm – “nhưng chị sẽ gọi lại cho em sớm thôi”

– “Chị có chắc họ sẽ ko để cho chị đi ko” cậi âý hỏi với giọng cay độc.

– “Ko phải vậy” – tôi thở dài – “Tối rồi, Jake”

– “gặp lại chị sau”

Alice vội vàng đến kế bên tôi, tay cô bạn giơ ra định lấy cái đt, nhưng tôi đã bấm số. Cô ấy nhìn số đt.

– “mình ko nghĩ là anh ấy sẽ đem theo đt bên người đâu”, cô bạn nói

– “mình sẽ để lại tin nhắn”

Điện thoại reo 4 lần, tiếp theo đó là tiếng “Bíp”. Ko có lời chào nào cả.

– “Anh đang gặp rắc rối đó”, tôi nói chậm rãi, nhấn mạnh từng từ một. “Rắc rối to lớn. Những con gấu xám Bắc Mỹ giận dữ sẽ trở nên vô vị truớc những gì đang đợi anh ở nhà”

Tôi đóng nắp đt và đặt nó vào tay cô bạn. “Mình nói xong rồi”

Cô ấy cười toe toét. “môn bắt cóc con tin này vui thật”

– “Mình đi ngủ đây”, tôi tuyên bố, hướng về phía cầu thang. Alice lẽo đẻo bước theo sau.

– “Alice”, tôi thở dài. “mình ko định chuồn đi đâu. Bạn sẽ biết nếu mình có ý định đó, và bạn hãy bắt mình lại nếu mình cố gắng làm thế”

– “Mình chỉ định chỉ cho bạn đồ của bạn để đâu thôi mà” – cô bạn nói một cách ngây thơ (vô số tội ^^)

Phòng cũa Edward ở xa nhất trên hành lang tầng ba, khó mà lầm được ngay cả khi căn nhà to lớn vẫn chưa quen thuộc lắm với tôi. Nhưng khi bật đèn, tôi ngập trong sự bối rối. Tôi đã vào nhầm phòng thì phải?

Alice cười rúc rích.

Nó vẫn là căn phòng đó. Tôi nhanh chóng nhận ra, đồ đạc trong phòng đã được sắp xếp lại. Cái tràng kỷ được đặt ở phía bắc và dàn stereo đc đẩy đến bên cái kệ lớn đựng CD nhường chỗ cho cái giường khổng lồ bây giờ đang thống trị cả không gian giữa phòng.

Bức tuờng phía nam với những cái cửa kính phản chiếu màn đêm đen phía sau giống như những chiếc gương làm căn phòng như rộng thêm gấp đôi.

Nó rất hợp. Cái khăn phủ giường màu vàng nhạt, chỉ sáng hơn các bức tường, lò sửơi màu đen với kiểu mẫu tinh xảo được làm từ sắt đã rèn. Bộ pijama cũa tôi được xếp gọn gàng trên giường, túi đồ cá nhân để kế bên

– ”Tất cả những thứ này là gì thế” – tôi lắp bắp

– “Bạn ko thật sự nghĩ rằng anh ấy sẽ để cho bạn ngủ trên trường kỷ đấy chứ”

– “mình sẽ cho bạn chút riêng tư” alice cười lớn. “gặp lại bạn vào sáng mai”

Sau khi đánh răng và thay đồ,tôi vồ lấy cái gối nhồi lông phồng to khỏi cái giường khổng lồ và lôi tấm drap phủ màu vàng tới cái trường kỷ. Tôi biết tôi đang trở nên rất ngớ ngẩn nhưng tôi ko quan tâm. Porsches là vật hối lộ và cái giường với kích cỡ như dành cho hoàng đế trong ngôi nhà mà không ai đi ngủ cả – nó làm tôi phát cáu lên được. Tôi tắt đèn và cong người trên sofa, tự hỏi rằng có phải tôi đã giận quá đến mức ko ngủ được.

Trong bóng đêm, bức tường bằng kiếng ko còn là một cái gương màu đen nữa, căn phòng như rộng gấp đôi. Ánh trăng đang chiếu sáng mấy đám mây ngoài cửa sổ. Mắt tôi đã thích ứng được, tôi có thể nhìn thấy ánh trăng sáng rực đang làm nổi bật hẳn mấy ngọn cây, và lấp lánh cả một khúc sông nhỏ. Tôi nhìn vào ánh sáng bạc đó, chờ đợi đôi mắt của mình trĩu nặng.

Có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

– “Gì vậy Alice” – tôi rít lên. Tôi thủ thế sẵn, hình dung ra dáng vẻ vui thích cũa cô bạn khi nhìn thâý cái giường tạm thời của tôi.

– “Là chị đây” -Rosalie nói dịu dàng, mở cánh cửa đủ để tôi có thề thấy ánh sáng màu bạc rực rỡ đang chạm vào khuôn mặt hoàn hảo của chị ấy – “Chị vào được ko?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.