[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 29


Đọc truyện [Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng – Chương 29

Gần đây nhóm ma cà rồng nhà Cullen đã tìm được một trò chơi mới —— huấn luyện cho cậu em nhỏ nhất vung tay múa chân.

Atlas giận đến nhe răng nghiến lợi phê bình mọi người quá rảnh rỗi chẳng khác gì đám chim chóc nhí nhố trên cành cây kia, nhưng những lời này chẳng những không đả kích được mấy ông anh bà chị ma cà rồng của cậu mà ngược lại còn chọc cười cho bọn họ.

Atlas chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn xoay người, cầm lấy khẩu súng mà Emmett đưa cho buồn bã ngẩng đầu 45°, ảo tưởng tư thế oai hùng đại sát tứ phương của mình. Hm, nếu như Edward cũng bái phục mình thì càng tốt hơn.

“Ha ha, Atlas yêu quý, không lẽ em nghĩ rằng Edward không thể bảo vệ được em nên mới tự tra tấn bản thân như vậy à?” Emmett đứng trước họng súng của Atlas vừa trêu chọc Atlas vừa nhìn lén phản ứng của Edward, rõ ràng là đang châm ngòi ly gián.

Cánh tay của Atlas hơi run rẩy do bị phản chấn, bất quá cậu tiến bộ rất nhanh, chỉ trong vài ngày mà cậu đã quen được với khẩu súng máy hạng nặng này, quan trọng nhất là đã chịu được tốc độ bắn cùng lực phản chấn của loại súng này. Một người chưa bao giờ được huấn luyện chuyên nghiệp mà có thể kiên trì tập luyện với mấy loại súng ống hạng nặng hàng giờ đồng hồ quả thực là kỳ tích. Đương nhiên, thực tế, nếu quả thật phải chiến đấu thì loại súng này cũng không chiếm quá nhiều ưu thế do không có ai đủ thể lực vác nó cùng với mớ đạn đi kèm.

Thứ đồ chơi này thuộc quyền sở hữu của Emmett, chàng ma cà rồng to con này quả thật là kho súng ống đạn dược tuy anh cứ khăng khăng đây chỉ là sở thích cá nhân. Còn Rosalie thì mỉa mai đây là “đồ chơi của mấy tên to xác”. Hiển nhiên, khách quan mà nói thì so với loại súng bắn xạ tốc này, Rosalie thích vũ khí bắn tỉa hơn.

“Đương nhiên không phải!” Atlas ôm vũ khí trừng Emmett, quơ quơ nắm tay nhỏ, “Dù sao thì em cũng muốn tự mình cố gắng! Ngay cả gia tộc Volturi còn không dám để lộ thân phận với con người, điều này chứng minh người thường cũng có thể gây nguy hiểm cho ma cà rồng mà! Em sẽ cố gắng hết sức, ít nhất cũng không làm vướng tay vướng chân mọi người!”

Hiển nhiên, anh chàng Atlas đầy khí khái nam tử Hán đối với việc bị ma cà rồng bắt làm con tin lần trước vẫn canh cánh trong lòng —— đương nhiên thôi, bất kỳ một thằng con trai tôn sùng sức mạnh nào thì đây quả thực chính là một sự sỉ nhục!

Atlas nghiến răng kèn kẹt.

Rosalie nhìn xem cậu rồi thong thả buông một câu: “Quả thật, nếu như là đạn bắn ở khoảng cách gần thì dù cho là làn da của ma cà rồng vẫn sẽ bị thương tổn. Nhưng mà, thứ nhất, em nên nhớ cho kỹ, chị nói chính là ‘Khoảng cách gần’, mà khoảng cách đó đủ để cho em bị xé xác hàng chục lần! Thứ hai, thần kinh phản ứng của con người có thể sánh nổi với tốc độ của ma cà rồng sao? Trừ phi là nguyên một đội quân dùng hết hỏa lực bắn phá, một kẻ đơn lẻ không có khả năng bắn trúng được một ma cà rồng khi ma cà rồng đó chạy với tốc độ thật sự! Thứ ba, năng lực khôi phục của ma cà rồng em không thể tưởng tượng nổi đâu, dù cho bị xé thành từng mảnh nhỏ, chỉ cần không bị đốt thành tro đều có thể phục hồi như cũ. Em cứ tính đi, phải tốn bao nhiêu viên đạn mới có thể bắn ma cà rồng thành từng mảnh nhỏ, để cho em có cơ hội thiêu cháy?”

“Ma cà rồng quả thật có e ngại con người, bởi vì số lượng con người vượt xa chúng ta rất nhiều lần, nhưng điều mà chúng ta e ngại không phải là cá nhân đơn lẻ bình thường mà là một đội quân ngàn vạn người bắn phá, nhất định sẽ có ma cà rồng không may bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Chứ còn một kẻ đơn lẻ thì ngay cả bóng dáng của ma cà rồng cũng đừng mong thấy được.”

Rosalie nhìn thẳng vào mắt Atlas, không lưu tình chút nào mà nói hết tất cả.

Không gian yên tĩnh trong khoảnh khắc, rồi Emmett ôm ngang eo Rosalie mà cười phá lên: “Ha, cưng à, đừng như vậy mà, Atlas cố gắng luyện tập cũng là điều tốt mà.”

Rosalie gạt anh ra nổi giận quát: “Các người luôn như vậy, lôi thằng bé vào thế giới này nhưng không thể đem nó ngăn cách khỏi mọi nguy hiểm bên ngoài! Cố gắng một cách vô ích như thế này để làm gì chứ? Nếu như các người không muốn biến thằng bé trở thành ma cà rồng thì cứ để cho nó lo lắng sợ hãi như vậy cả đời đi!”

Rosalie xoay người bỏ đi để lại bầu không khí im ắng đằng sau.

Emmett xấu hổ gãi đầu nhún vai: “Atlas, anh thề với em là Rosalie không có ác ý gì đâu, em đừng giận cô ấy nhé?”

Atlas thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu suy nghĩ: “Đương nhiên, bất quá, Rosalie vừa rồi đúng là làm cho em sợ muốn chết. Ôi, phụ nữ giận lên quả nhiên rất đáng sợ.”


Emmett gật đầu lia lịa, chỉ hận không thể nhào lên ôm Atlas thật chặt: “Đúng vậy đúng vậy, chú em nói quá đúng, không hổ danh là anh em tốt của anh!”

Anh chàng vừa dứt lời thì một vật gì đó bay vèo từ cửa sổ ra đập thẳng vào đầu anh.

Emmett kêu lên thê lương thảm thiết đến nỗi Atlas còn cho rằng anh chàng bị ném bể đầu: “Á không ——! Đó là mô hình mà anh thích nhất!”

Atlas tỏ ra thương hại nhìn anh chàng cao to, đưa khẩu súng nhét vào trong ngực Emmett, vỗ vai anh chàng cười nói: “Bớt đau buồn đi ông anh, cái này cho anh mượn ôm một cái, chả phải lúc anh đưa cho em anh cũng nói nó là thứ mà anh yêu thích nhất sao? “

Nhóm ma cà rồng còn lại lập tức cười phá lên, Emmett ôm lấy mô hình bị vỡ nát phẫn nộ nhìn mấy anh chị em của mình, cuối cùng nổi giận gầm lên một tiếng: “Mấy đứa bây là đồ tàn nhẫn vô lương tâm!”

Atlas: “…” Cậu đúng là không nên tùy tiện truyền bá tinh hoa phim truyền hình buổi tối cho mọi người mới phải.

Khi Carlisle trở lại thì Atlas đang còn học cách chiến đấu, hoàn toàn không có vẻ gì là mới bị Rosalie đả kích —— tính của Atlas từ trước đến giờ luôn lạc quan, cậu cho rằng mạnh được thêm chút nào thì hay chút nấy không đúng sao? Cho dù là chạy trốn nhanh hơn một chút hay là được điểm mười trong lớp thể dục cũng tốt mà!

Về mặt này thì người huấn luyện cậu đương nhiên là Edward. Edward tất nhiên không thể để người khác chiếm luôn việc này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là chuyện rất dễ dàng để “táy máy chân tay” nha.

Carlisle ngồi trên cành cây vui vẻ quan sát một lúc lâu, Atlas bé nhỏ đáng thương hiển nhiên không phát hiện ra ý đồ của Edward, cậu vô cùng chuyên chú tập luyện đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Ai, nhìn bộ dáng mê người như vậy chẳng trách động tác của Edward càng ngày càng không đứng đắn.

Cho đến khi Atlas nằm bẹp dí trên mặt đất thì Carlisle mới gọi Edward tới.

“Ta đã khuyên Charlie Swan, vì sức khỏe của Isabella nên ông ta đồng ý rất nhanh, chỉ có điều là Isabella lại đòi phải gặp con bằng được thì con bé mới chịu rời khỏi Forks.”

Lời của Carlisle khiến cho Edward cảm thấy khó chịu, anh đã vì Isabella mà ăn không ít đau khổ, thực tế, Atlas còn từng vì cô ta mà không thèm để ý đến anh nữa.

“Gặp con? Con với con bé đó đâu có thân thiết gì.” Edward không lưu tình chút nào trả lời.

Carlisle vô tội nháy mắt mấy cái: “À, không chừng con bé để ý đến con chăng ? Con biết rồi đấy, những chàng trai đẹp mã lúc nào mà chẳng thu hút sự chú ý của mấy cô bé con, dù sao thì mấy cô bé đó đâu biết con đáng tuổi ông của bọn chúng.”

Đôi mắt vàng kim đầy ý cười của Carlisle nhìn Edward một lượt từ trên xuống dưới khiến cho Edward nháy mắt phẫn nộ: “Carlisle!”


Carlisle cười híp mắt.

Edward chỉ có thể phẫn nộ đấm lên cái cây bên cạnh: “Chết tiệt, con bé xui xẻo đó còn muốn mang đến cho con bao nhiêu phiền toái nữa thì mới chịu chứ?”

Carlisle lúc này mới thu hồi dáng vẻ trêu đùa: “Mặt khác, ta ngửi thấy được mùi của người sói trên người Isabella, mùi hương đó khá kỳ lạ, dường như là người sói sắp biến hình, cho nên, Edward, con phải cẩn thận đấy ! Ta đang lo là con bé đó có thể biết bí mật của chúng ta.”

Edward giật mình, một lát sau, anh gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Phòng khám của Carlisle là một tòa nhà hai tầng phủ sơn trắng tinh, gọn gàng sạch sẽ, một chữ thập đỏ được khắc ở trên cửa. Ánh nắng sớm hiếm hoi đã biến mất, để lại một bầu trời đầy mây.

Edward nhìn Atlas đứng bên cạnh, cúi xuống hôn lên hai má cậu rồi mới bất đắc dĩ nói: “Atlas à, anh nghĩ, không cần mỗi một bước em đều phải đi theo anh đâu.” Edward nháy mắt mấy cái.

Atlas hung hăng xách tai Edward: “Không không không, đương nhiên là cần, anh đang đi gặp cô gái đó! Hừ hừ…”

Đuôi lông mày Edward nhảy lên, ôm ngang eo Atlas, trong lòng cảm khái, mấy ngày gần đây, vòng eo của Atlas dường như càng rắn chắc, xem ra rèn luyện cũng không tệ lắm.

Đương nhiên anh không nói ra miệng mà chỉ hôn lên trái Atlas cười nhẹ: “Cưng à, em đang ghen sao?”

“Đương nhiên! Anh là bạn trai của em, ghen là chuyện bình thường!”

Câu trả lời thẳng thắn đáng yêu của Atlas khiến cho Edward cười khẽ, nhịn không được mà ôm lấy Atlas hôn triền miên thêm một lần, một lát sau mới sờ lên khóe môi hơi sưng của Atlas mà nói: “Được rồi, anh đi gặp con bé đó, em biết đấy, anh cần phải hỏi con bé đó một việc cho rõ ràng. Bất quá, sweetheart, em ghen đáng yêu quá khiến cho anh thực tình không muốn con bé đó rời khỏi đây nữa.”

Atlas nhìn Edward đi vào trong, tỏ ra rộng lượng phẩy tay không đi theo vào, nhưng mà, Atas híp mắt lại cười gian : đây không có nghĩa là cậu không có thủ đoạn khác nha!

Lạt mềm buộc chặt mà, lời của các cụ dạy cấm có sai. Atlas cảm thấy không thể ép Edward quá khiến anh sinh ra tâm lý phản nghịch. Đương nhiên là cậu vẫn có lòng tin vào Edward, nhưng mà làm bạn trai của Edward. Có một anh bạn trai tuyệt đối thu hút phụ nữ thì cảm thấy bất an là chuyện bình thường thôi.

Ai dám cam đoan là cong thì không thể chuyển sang thẳng được chứ ?

Hừ hừ, đàn ông! Atlas rất hiểu về phương diện này mà.


“Một cái bánh quy.” Atlas vẫy tay với hai con chim sẻ trên cành cây gần đó dụ dỗ.

Hai con chim sẻ này là hai con không chịu đi theo bầy, Atlas đặt tên cho bọn nó, con chim sẻ béo gọi là Thịt Viên, đặc biệt thích ăn bánh quy, chim sẻ anh tên là Chíp Bông vì lúc nào cũng có thể tự làm mình phồng lên gấp đôi để đánh lại diều hâu và đám chim sẻ ham ăn khác. Sẻ ta sống rất có nguyên tắc, đủ sức lãnh đạo cả một bầy chim sẻ, bất quá nó có một đứa em thích ăn bánh quy khiến cho bản thân vốn là một con chim sẻ đại ca hùng bá một phương không thể không cúi đầu trước Atlas, chấp nhận cái tên Chíp Bông sỉ nhục kia.

Nhưng điều này không có nghĩa là sẻ anh không thể trả đũa, thực tế thì mỗi thời mỗi khắc nó đều tìm cách trả đũa Atlas, ví dụ như bây giờ, nó sẽ xù lông lên, đầu ngẩng cao, dùng ngữ khí khinh thường nói với Atlas: 【 Giá trị của ta chỉ đáng như vậy thôi hả ? Không đủ đâu ! 】

Atlas: “…”

Cậu trợn mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ như hạt đậu kia nửa ngày, đành thỏa hiệp: “Được rồi, một bịch bánh quy.”

Sẻ anh nhanh chóng che dấu đi tia sáng đắc ý vì thắng trận trong mắt, tỏ ra miễn cưỡng đáp ứng, đạp thẳng vào mông em sẻ mập đang nhảy loi choi ở bên cạnh, hung hăng lôi nó bay lên cửa sổ phòng Bella ở lầu hai để giám thị. Atlas thì ngồi ở băng ghế trước cửa phòng khám đợi tin, không ngừng cười đắc ý.

Billy Black khi được con trai Jacob Black đẩy ra khỏi phòng khám thì sắc mặt vô cùng kém.

Chuyện này không thể trách ông, là người đứng đầu bộ tộc Quileute, tuy ông không thể thức tỉnh huyết thống nhưng ông vẫn biết rất nhiều bí mật mà đám trẻ trong tộc không biết, ví dụ như thân phận thật sự của gia đình Cullen. Đây cũng là lý do vì sao từ ngày Carlisle Cullen đến phòng khám này làm việc thì tộc Quileute không còn một ai bước chân vào đây.

Jacob con trai ông gần đây dường như bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh, ví dụ như thân nhiệt tăng cao cùng cơ thể phát triển nhanh chóng, nhưng dù sao nó vẫn chưa thức tỉn hoàn toàn nên dựa theo quy tắc của bộ tộc, ông không thể đem hết bí mật của người sói nói cho Jacob, cho nên, khi Jacob kiên trì muốn dẫn ông đến đây kiểm tra bệnh phong thấp ở chân thì ông không có cách nào từ chối, dù cho ông biết rất rõ Jacob kỳ thật chỉ là muốn tìm cớ để đến thăm Bella.

Bella, à, Billy khá hài lòng về cô bé này. Dù sao thì ông và Charlie Swan bố của Bella là bạn bè nhiều năm. Ông chỉ hy vọng sau khi Bella biết rõ thân phận của Jacob thì sẽ không sợ hãi—— Billy sớm nhìn ra con trai ông đã bị cô bé đó mê hoặc rồi.

Cô bé này là duyên ngầm của người sói sao? Billy từng nghĩ tới  vấn đề này, bởi Jacob và Bella tiếp xúc với nhau không nhiều, lại nhanh chóng bị hãm sâu như vậy, không thể không khiến cho ông liên tưởng đến duyên ngầm của người sói. Nhưng ông không thể xác định vì dù sao Jacob thậm chí còn chưa thức tỉnh dòng máu của người sói hoàn toàn.

Khi đang rời khỏi phòng khám bệnh thì Jacob và Edward đang vội vàng đi vào tình cờ nhìn thoáng qua nhau.

Edward ngưng thần nhìn Jacob, anh có thể cảm nhận rõ dòng máu người sói đang sôi sục trong huyết quản của cậu con trai tộc Quileute này. Edward tỏ ra chán ghét nhanh chóng bỏ đi, động tác và biểu lộ của anh làm cho cậu thiếu niên tộc Quileute phẫn nộ thở dốc.

“Jacob!” Billy quát Jacob.

Jacob sắp thức tỉnh, đây là thời điểm rất nguy hiểm. Tâm tình kích động hoặc là những sự việc kích thích cũng có thể làm Jacob đột nhiên biến thân. Không nói người sói khi lần đầu biến thân thậm chí trong một thời gian rất dài đều không thể khống chế tốt loại sức mạnh này, chỉ cần nói đến những nguy hiểm có thể xảy ra trong lần biến thân đầu tiên cũng làm cho Billy không thể không cảnh giác, huống hồ nếu biến thân ở những nơi như thế này thì sẽ gây nguy hiểm cho con người.

Huống chi, Jacob là con trai độc nhất của ông, sở hữu được huyết thống cực mạnh của gia tộc, là Alpha tương lai của bầy sói!

Billy không hề biết Jacob không phải vì bản năng người sói mà bị Edward kích thích, thực ra thì đây không phải là lần đầu tiên Jacob gặp Edward.

Bella, Bella mà cậu yêu mến, không chỉ một lần ở trước mặt cậu nhắc tới người con trai này, cô từng tỏ ra buồn bã nói với cậu rằng người con trai này chán ghét cô. Trong một thời gian rất dài, dù cho cô chủ động hỏi lý do, hắn ta vẫn tỏ ra hờ hững thậm chí còn không chút phong độ mà ở trước mặt tất cả mọi người thể hiện ra sự chán ghét của hắn đối với cô khiến cho cô bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.


Bella cảm thấy rất ủy khuất, mà Jacob là người bạn duy nhất ở đây của cô. Cô chỉ có thể tâm sự với một mình cậu, cho nên Jacob luôn phải nghe từ miệng người con gái mà mình thích một cái tên được lặp đi lặp lại, Edward Edward Edward, vĩnh viễn đều là Edward!

Jacob nhạy cảm biết được, nếu như một cô gái thời thời khắc khắc đều nhắc đến tên của một chàng trai anh tuấn thì rất khó nói, kia rốt cuộc là chán ghét hay là yêu mến.

“Bố, hồi nãy con quên không lấy một loại thuốc, bố có thể đợi con ở ngoài này một chút không?” Jacob quyết định, cúi người nói với Billy.

Billy nghi ngờ nhìn Jacob nhưng đôi mắt đen láy của Jacob hoàn toàn thản nhiên không nhìn ra gì cả, vì vậy Billy gật đầu: “Được rồi, bố đợi con ở ngoài cửa.”

“Con sẽ quay lại ngay.” Jacob nhanh chóng biến mất tại góc khuất.

Billy cau mày thở dài, dùng tay từ từ chuyển động bánh xe lăn đẩy xe ra trước cửa phòng khám lẳng lặng chờ đợi.

Ông vừa ra đến cửa thì một cậu bé trai con lai chạy về phía ông. Billy có thể ngửi được mùi ma cà rồng trên người cậu bé này —— trong thị trấn Forks ngoại trừ nhà Cullen thì ở đâu còn có mùi hương khó ngửi này chứ ? Mà mùi trên người cậu bé này nồng đến độ thiếu chút nữa làm cho Billy hắt hơi.

Chết tiệt, nhất định cậu bé này suốt ngày ở cùng với người nhà Cullen!

Như vậy, Billy rất dễ dàng đoán được thân phận của cậu bé này —— Atlas Cullen, đứa bé trai mà gia tộc Cullen mới nhận nuôi

Thằng bé này không biết có biết được thân phận của gia đình Cullen không ? Billy ôm nghi vấn này trong lòng lẳng lặng đợi cậu bé đó chạy đến chỗ ông.

“Chào chú, chú đi một mình ạ?” Atlas nhìn thấy Billy đứng đợi ở trước cửa phòng khám, cậu sớm chú ý tới ông chú ngồi xe lăn này cứ nhìn vào trong phòng khám mà không có ai giúp ông cả.

Không phải người ta nói tiêu chuẩn đạo đức của người phương Tây rất cao sao ?

Atlas nhìn mấy y tá cứ ra ra vào vào mà không thèm để ý đến người đàn ông đi xe lăn này, cậu quyết định khi nào về nhất định phải báo lại cho Carlisle biết sự vô trách nhiệm của bọn họ.

Sau đó, cậu nhiệt tình xắn tay áo lên cầm lấy tay vịn sau xe lăn: “Để cháu giúp chú nhé ?!”

Billy vẫn tiếp tục giữ im lặng, ông tự hỏi như thế nào mới có thể không khiến cậu nghi ngờ mà hỏi thăm về mối quan hệ giữa cậu bé này và gia đình Cullen. Dù sao tộc Quileute và gia tộc Cullen đã ký hiệp ước, bọn họ không được phép đem thân phận của người nhà Cullen tiết lộ cho người khác.

Vì vậy, trong lúc Billy đang còn trầm tư thì Atlas đã nhiệt tình đẩy ông vào trong phòng khám, đến khi Billy có phản ứng thì ông đã bị cậu đẩy lên tầng hai.

“Chú ơi, chú muốn đi khoa nào ? Khoa chỉnh hình ạ? Hay là khoa nào khác?” Atlas nhìn chân Billy nên đẩy ông đến phòng khám ngoại khoa.

Billy trầm mặc một lúc thì không thể không nói: “Cảm ơn, nhưng thực ra thì tôi vừa khám xong đang chuẩn bị ra ngoài.”

Atlas: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.