Đọc truyện Twilight: Cứu Rỗi – Chương 67: Cắt xẻ linh hồn
Esme đã đúng, Emmett chính là thủ phạm khiến lũ chim làm tổ ở những cái cây quanh nhà bay sạch không còn một mống. Giờ thì anh đang ngồi bệt xuống thảm một cách vô cùng thảm hại, trước mặt cái màn hình trò chơi.
Trên Bảng Xếp Hạng toàn là tên Emmett Cullen, trừ vị trí đầu tiên, nằm chễm chệ hai từ Eleanor Grace. Quả là một đả kích không hề nhỏ với con nghiện game là Emmett.
Ella vẫn chưa hiểu được vấn đề, hơi cau mày nhìn quanh quất như đang cố đưa ra một kết luận. Hành động đó vô tình vọt vào mắt Edward và anh thề bản thân chưa từng nhìn thấy cô gái nào cau mày mà vẫn đáng yêu như vậy. Thường thì anh chỉ thấy mấy cô gái tròn mắt cố tỏ ra ngây thơ giống một con búp bê hơn là một con người với óc phán đoán đầy đủ.
Có vẻ như Ella cũng nắm bắt được điều gì đó, cô mang vẻ mặt ngượng ngùng tới gần Emmett. “Khụ, Emmett à. . .”
Emmett, bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, quay sang nhìn thẳng vào Ella. Tất nhiên Ella bị dọa thót cả tim, chân không tự chủ lùi sau một bước. Cô hoàn toàn tự mình ý thức được đầy đủ về tình trạng hiện giờ của bản thân. Một Pháp Sư bị hao tổn phép thuật, đánh mất một phần linh hồn và không có chút xíu khả năng tự vệ nào.
Thật may là Emmett không có thêm hành động gì nữa và Ella cảm thấy mình bị đẩy ra đằng sau, một người khác đang đứng chắn trước cô. Tấm lưng thon dài, bờ vai rộng và vững chãi, mái tóc màu đồng vuốt ngược ra sau nhưng vẫn có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi khỏi nếp. Tay phải anh buông thõng, tay trái vừa rồi kéo cô ra sau lưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay Ella. Cổ tay bị siết chặt đau đớn nhưng Ella không phàn nàn, thay vào đó cô im lặng. Bởi cô cảm nhận được, dù chỉ là rất nhỏ rằng bàn tay Edward đang run lên.
“Emmett!” Carlisle nhanh chóng di chuyển ra sau Emmett, giữ lấy cánh tay anh. Rose, Emmett và Jasper cùng đi săn từ hôm kia, tuy nhiên Emmett lại trở về trước nên giờ không có Rose ở đây, Carlisle không biết liệu ông và Edward có cản nổi Emmett không nữa.
Cậu chàng Emmett tuy đô con khù khờ nhưng được cái đôi lúc thông minh, thấy cả nhà bày ra tư thế chiến đấu liền hiểu ra ngay, đành giơ hai tay ngồi thụp xuống. “Con có định làm gì đâu, mọi người bình tĩnh đi nào. Đừng nhạy cảm như thế.”
Đứng ở phía sau, Ella cũng kéo tay Edward. Anh quay lại, đôi mắt màu vàng hằn lên những tia giận dữ, môi anh mím chặt thành một đường thẳng. Ella nhận ra cả cơ thể Edward đang ở trong trạng thái căng thẳng như thể thứ gì đó sẽ đột ngột xuất hiện và làm hại cô.
Emmett ngồi khoanh chân trên thảm, vẻ mặt vô tội. “Chú đừng chắn trước Ella. Anh chỉ muốn nói với em ấy vài câu thôi mà.”
“Edward, chúng ta cần nói chuyện.” Ella kéo tay Edward bắt anh phải quay lại nhìn cô. Cô hất đầu về phía nhà bếp rồi buông tay ra.
***
Trong lúc Ella đang được chăm sóc bới gia đình Cullen, các anh của cô lại đang chật vật trong rừng rậm ở Brazil.
Bắt đầu từ khi Ella tỉnh lại, Alec đã bỏ ra nhiều ngày lặn ngụp trong đống sách cổ ở thư viện. Theo kinh nghiệm của mình, Alec cho rằng triệu chứng của Ella khá giống với một miêu tả mà anh đã từng đọc trong một quyển sách pháp thuật nào đó. Tuy nhiên đã qua rất lâu rồi nên Alec không chắc quyển sách đó có bị thất lạc đi đâu hay không. Nolan thường xuyên khuyên Alec nên tạm dừng tìm kiếm để ăn cái gì đó hoặc chợp mắt một lát. Tuy nhiên Alec nhất định không đồng ý nên Nolan chỉ đành đi đến Thành Phố Ngầm nơi các sinh vật bóng đêm sinh sống để mua Độc dược nâng cao tinh thần.
Vào cái ngày mà Ella được Alice và Rose đưa đi, từ sáng sớm, sau một đêm thức trắng Alec cuối cùng cũng tìm được quyển sách đó. Cẩn thận để không đánh thức Ella vẫn đang yên giấc ở trên tầng, Nolan lặng lẽ triệu tập tất cả mọi người.
Ba mảnh ghép còn lại của Bộ Tứ Bất Tử xuất hiện cùng nhau. Aurora có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác miễn là ở đó có đủ lượng nước. Vì để thuận lợi cho Aurora di chuyển mà ở sau vườn Nolan đã dùng phép thuật đào một cái hồ nông. Ba người từ mặt nước trồi lên, Aurora là Thần Hộ Vệ nguyên tố nước nên không bị ảnh hưởng gì nhưng Asa và Carina thì ướt sũng từ đầu tới chân. Alec nhanh chóng dẫn cả hai đến phòng khách và đốt lò sưởi lên.
Phải đến gần sáng Lambert và Leila mới đến nơi. Hai người đi chuyên cơ của Lambert đến sân bay gần nhất rồi mới chạy đến thị trấn Forks. Leila vẫn sống tại Dinh thự nhà Prince và Lambert đã ra lệnh cho tất cả người hầu phải coi cô ấy như là Nữ Chủ nhân của nơi này. Hai người này đuổi bắt nhau suốt tám trăm năm, cuối cùng cũng có một cái kết tốt đẹp.
Bảy người tập hợp dưới tầng hầm, Alec cẩn thận đặt quyển sách xuống mặt bàn.
“Tại sao chúng ta lại xuống cái tầng hầm chết tiệt này nữa vậy?” Lambert lớn tiếng càu nhàu.
“Suỵt!!!” Cả sáu người đồng thời ra hiệu im lặng, riêng Leila còn lườm thêm một cái.
“Cậu sẽ đánh thức Ella đấy!” Nolan rít lên, tay vẫn không ngừng vẽ Cổ Ngữ lên tường. Ánh sáng màu xanh lục từ những đường nét mềm mại tỏa ra nhàn nhạt. Đợi đến khi ánh sáng bao trùm cả căn phòng Nolan mới xoay người lại. “Được rồi, nếu có ai đó bước xuống dưới này chúng ta sẽ biết. Bắt đầu đi Alexander.”
“Thấn Sáng Tạo đã tạo ra con người nói chung với hai phần khác biệt là thể xác và linh hồn. Thể xác của con người có thể bị các yếu tố bên ngoài làm thoái hóa dần nhưng linh hồn chỉ có thể bị phép thuật, đặc biệt là phép thuật hắc ám làm tổn thương. Biểu hiện của Ella được ghi trong phần Linh Hồn bị cắt xẻ. . .”
“. . .Việc dò tìm linh hồn là không thể nếu chúng ta không có La Bàn Linh Hồn. Vật phẩm pháp thuật cổ xưa đó thuộc về một vị thuật sĩ cao tay, nghe đồn ông ta sống ở nơi sâu nhất trong rừng rậm Brazil.” Ella cựa mình, kéo chiếc chăn mỏng qua bờ vai. Giọng nói ấm áp của Alec vẫn vang đều từ chiếc khuyên tai hoa hồng đen chứa một bộ vi xử lý rất nhỏ. Mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt bình yên, miệng lẩm bẩm. “Không hiểu sao họ lại thích tầng hầm thế nhỉ. . .”